“Mày…”
Gã đàn ông bị Diệp Thiên dọa đến nỗi mặt tái xanh. Hắn vừa mở miệng nói chưa hết câu, đột nhiên cơn đau như nát vụn kéo đến nơi ngón trỏ tay phải. Khiến gã không kiềm được mà hét lên.
Rắc!
Lâm Khuê khẽ dùng lực tay, ngón trỏ của gã đàn ông kia gãy đôi. Lâm Khuê ấn mạnh ngón tay gã vào nút cảm ứng vân tay điện thoại.
Nhưng đáng tiếc, điện thoại không mở khóa.
“Tiếc quá! Vậy phải thử một cách nữa.”
Giọng Lâm Khuê lạnh băng, gã đàn ông vẫn đang trong cơn đau dữ dội.
Rắc!
Ngón giữa của hắn mềm như trồi non mới nhú. Nó gãy đôi chỉ với chút lực của Lâm Khuê.
“A!”
Hắn kêu giống lên như lợn bị cắt tiết. Song vừa há ra liền bị Lâm Khuê bịt miệng bằng miếng khăn tay đút trong túi quần.
Cơn đau thấu tận xương tủy khiến mồ hôi trên người gã chảy ướt đầm người. Hắn run lên, nhưng chỉ rên rỉ lên vài tiếng.
Lâm Khuê ấn ngón tay giữa của hắn vào nút cảm ứng vân tay. Lại một lần chiếc điện thoại không mở khóa.
“Ơ sao vậy nhỉ? Vậy là phải thử bên tay trái hay sao?” Lâm Khuê ngạc nhiên nói, ánh mắt đầy ý chơi đùa.
Câu nói ấy khiến hắn mạnh mẽ vùng lại. Dùng toàn bộ sức lực còn lại của mình, thổ miếng vải nhét trong mồm ra.
“Tao nói, để tao nói…Là ngón cái, ngón cái bên tay phải”. Giọng hắn đứt đoạn, run lên, hắn chỉ muốn chết.
Hắn nghĩ bụng, là Diệp Thiên và Lâm Khuê cố tình làm vậy.
“Đấy. Có thế thôi mà không nói sớm. Đúng là hèn mà!”
Lâm Khuê hừm một tiếng, lại một lần nữa khẽ dùng lực tay…
Bụp!
Lần này gã đàn ông còn chưa kịp hét lên đã bị tống dẻ vào mồm.
“Biết ngay. Mà tao quen rồi.” Lâm Khuê buông tay, mặt không bộc lộ chút biểu cảm. Gã đàn ông mắt trợn trừng, đau đớn như chết đi sống lại.
Tay đứt ruột xót. Nay trong ít phút mà gãy những ba ngón, khiến hắn vô cùng đau khổ.
Lâm Khuê ấn ngón tay hắn vào nút cảm ứng vân tay, điện thoại liền mở ra.
Gã đàn ông sau khi gửi tin nhắn liền bị tóm, chưa kịp thoát ứng dụng. Diệp Thiên và Lâm Khuê nhìn vào màn hình điện thoại, sắc mặt trầm lại.
“Mục tiêu của bọn chúng quả nhiên là cô Tô!” Lâm Khuê lo lắng nói.
Anh liếc nhìn sang phía Diệp Thiên, không thấy chút triều dâng sóng dậy nào. Song ánh mắt biết nói ấy giúp Lâm Khuê hiểu rằng, anh Diệp tức giận rồi!
“Nói, Đào Thành đang ở đâu?”
Diệp Thiên lạnh lùng nói, khiến gã đàn ông cảm giác như hắn vừa rơi vào hầm băng.
“Ở…Ở khách sạn Băng Cung”
Cơn đau hắn vừa nhận khiến hắn hiểu kết cục hắn sẽ ra sao khi không trả lời đúng, miệng hắn cứng đơ.
“Thưa anh, để tôi đi trước. Nhất định phải bảo vệ an toàn cho cô Tô!”
Lâm Khuê vội vã xin lệnh.
Tên Đào Thành này đúng là ăn gan hùm. Lần trước Diệp Thiên đã tha cho hắn một lần. Vậy mà giờ còn có ý định đánh cô Tô. Muốn chết đây mà!
Nhưng nào ai hay, Diệp Thiên chỉ khẽ lắc đầu.
“Không cần. Để tôi tự đi!”
Lâm Khuê sững người. Anh Diệp, chẳng nhẽ lại định đại khai sát giới hay sao?
“Thưa anh, vậy gã này chúng ta xử hắn sao?”
Diệp Thiên quẳng cho Lâm Khuê ánh mắt lạnh lùng, nói: “Tùy cậu!”
Nói rồi, như sực nhớ ra gì đó. “Cậu qua chỗ Chiến tướng Huyền Vũ một chuyến. Nói với Chung Hoài Vũ, “mấy con chuột” ở Dung Thành phải chết, không để sót con nào!”
Dứt lời, cơ thể Diệp Thiên bừng sáng, nhanh chóng biến mất.
“Đại…Đại ca à. Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, cần đưa gì tôi cũng đã đưa rồi. Anh xem…Tôi đi được rồi chứ ạ?”
Gã đàn ông đau đớn. Nghe Diệp Thiên nhắc tới Chiến tướng Huyền Vũ cũng đơ người, toàn thân lạnh toát.
Chẳng trách người ta trả cho hắn vụ này rất cao. Mục tiêu của nhiệm vụ là hai nhân vật khủng khiếp đến vậy.
Không cần nói, hắn vô cùng hối hận khi nhận vụ này.
Hắn quả thực là người yêu tiền, không yêu mạng sống. Song động vào cỡ người như này, sợ rằng muốn chết còn khó.
“Đi?”
Lâm Khuê lạnh lùng nhìn hắn, nói:“Làm việc mà đáng ra không nên làm, thì cũng nên nhận hình phạt nên nhận chứ!”
Nghe xong, hắn sợ mất mật.
“Đại ca, em biết em sai rồi. Xin anh tha cho em. Em ở nhà còn có mẹ già con nhỏ. Em mà chết, họ không biết phải sống sao.”
Hắn sợ đến nỗi nước mắt nước mũi chảy giàn giụa. Chỉ thiếu mỗi nước dập đầu xin tha mạng.
“Yên tâm, tao không để mày chết đâu. Chỉ là cho mày đi ngồi tù hai năm thôi.”
Lâm Khuê hừm một tiếng, đánh hắn ngất đi. Sau đó nhanh chóng đưa hắn rời khỏi núi Thiên Khuyết.
Toà nhà đánh số phía trước tập đoàn Từ Thị lúc này đã bị Tô Thanh Thanh gỡ sạch.
Sau khi Tô Thanh Thanh thâu tóm toàn bộ tài sản của nhà họ Từ và nhà họ Dương. Nơi đây rất nhanh sẽ trở thành một đế quốc thương nghiệp vươn lên mạnh mẽ.
Cũng phải nói rằng Tô Thanh Thanh làm việc rất hiệu quả. Chỉ trong vài ngày đã làm hoàn thành mọi công tác chuẩn bị trước thời hạn.
Chỉ chờ Diệp Thiên tuyên bố, một tập đoàn thế lực sẽ ra đời tại đất Dung Thành này.
Thậm chí có thể đánh bật vị trí của tứ đại gia tộc trước đây.
Nhưng chỉ mới hôm qua đây thôi, Tô Thanh Thanh hăm hở. Cô muốn chứng minh cho nhà mình biết rằng, cô không hề liễu yếu đào tơ như mọi người nghĩ.
Muốn chứng minh cho Diệp Thiên thấy anh và cô không phải đôi đũa lệch.
Song bây giờ, nhìn thấy sấp tài liệu dày cộp trước mặt, Tô Thanh Thanh nản chí nằm bò trên bàn.
“Thanh Thanh đừng buồn nữa. Anh Diệp Thiên cũng chỉ muốn tốt cho chị thôi, chị nghỉ ngơi chút đi!”
Diệp Na vỗ vai an ủi Tô Thanh Thanh.
Chỉ mới gặp gỡ mấy ngày song cô và Tô Thanh Thanh đã vô cùng thân thiết. Cô trở thành trợ lý của Tô Thanh Thanh.
Trông thấy bộ dạng của Tô Thanh Thanh lúc này, cô cũng không vui nổi.
Nghe xong, Tô Thanh Thanh thở dài, chu miệng nói: “Hừm, cũng là lỗi của tên Diệp Thiên ấy. Lỗi của anh ta hết!”
Vừa nghĩ tới Diệp Thiên, cô vừa ấm ức, vừa tức giận.
“Sau này đừng nghĩ tới chuyện tôi sẽ nói chuyện với anh ta. Tôi hận anh ta chết đi được.”
Trông Tô Thanh Thanh tức giận mà Diệp Na lại buồn cười.
Đây đâu phải tức giận gì, là nũng nịu mới đúng.
Lời Tô Thanh Thanh nói ra, đừng nói đến Diệp Na, mà chính cô cũng không tin chính mình..
“Đúng! Tôi cũng giận anh ta chết đi được. Sau này chúng ta mặc xác anh ta. Cho anh ta tự đi mà làm.”
Được Diệp Na hưởng ứng, Tô Thanh Thanh cười khoái trí.
Quả thật, đừng thấy cô ấy mồm mép vậy mà tin, nếu một ngày không trông thấy Diệp Thiên thì người khó chịu nhất lại là cô ấy.
“Hừm, cái tên Diệp Thiên ác độc ấy. Về tôi sẽ xử đẹp anh ta cho xem.”
Tô Thanh Thanh hừm một tiếng, lúc này mới cảm thấy tinh thần thoải mái hơn. Cô bắt đầu làm việc.
“Như này mới đúng chứ!”
Diệp Na tuy cười, song trong lòng lại cảm thấy chua xót.
Quan hệ giữa Diệp Thiên và Thanh Thanh, quả thật rất đặc biệt.
Đúng lúc định rót cho Thanh Thanh cốc nước, tiếng gõ cửa phía ngoài đột nhiên vang lên.
Diệp Na vừa quay người lại, cánh cửa đã bị đẩy ra. Tiến vào là một người đàn ông độ ba chục tuổi, bận đồ Tây.
“Anh có việc gì sao?”
Trông người đàn ông phía trước mặt. Diệp Na trau mày hỏi.
Tuy rằng cửa có không khóa thật. Nhưng anh ta cứ thế bước vào khi chưa được phép như vậy, xem ra cũng chẳng có chút tử tế nào.
“Tôi sao? Là tôi đến đây để nói chuyện làm ăn.”
Người đàn ông cười, mắt hắn nhìn Thanh Thanh, Diệp Na, rồi đảo sang Tiểu Mao Vũ đang chơi trên sô pha. Sau đó dừng lại ở Thanh Thanh.
“Cô Tô, tôi có một mối làm ăn lớn. Không biết cô có hứng thú không?”
Vừa nói anh ta vừa tiến lên trước. Tìm chỗ thoải mái, cứ thế nằm xuống.