Lang Tế Chiến Thần

Chương 27: C27: Tàn nhẫn




“Anh mà cũng xứng đáng đứng nói chuyện ở trước mặt tôi!” Diệp Lân mỉm cười, nhìn Lam Tinh, thản nhiên mở miệng, đối chọi tương đối gay gắt!

Trong lúc nhất thời, toàn bộ xưởng nội thất đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn về phía Diệp Lân, biểu cảm của đại đa số người đều có chút đờ đẫn!

Đặc biệt là những người trước đây không biết đến Diệp Lân, họ hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Nơi này là địa bàn riêng của Lam Tinh, những cô em này thường xuyên được gọi đến chơi, cái gọi là chơi, chính là cùng uống rượu với mấy công tử nhà giàu, và tất nhiên bao gồm cả việc ngủ!

Bọn họ có thể nhận được tiền típ rất lớn từ việc này.

Đến đây rất nhiều lần, họ đã thấy quá nhiều người được Lam Tinh đưa vào trong sân, nhẹ một chút là mang theo khuôn mặt bầm tím rời đi, nặng hơn thì sẽ là nằm trong bệnh viện mấy tháng trời.

Nhưng bất cứ ai đi đến xưởng này, đối mặt với Lam Tinh cũng đều là bộ dáng bảo sao làm vậy.

Diệp Lân là người đầu tiên dám ở nơi này lớn giọng với Lam Tinh.

Sau một thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, một người đàn ông xách theo cây gậy bóng chày, lại gần nói, “Này thằng nhóc, con mẹ nó mày nói cái gì đấy? Có tin ông đây g iết chết mày không!”

Diệp Lân nhướng mày, nhìn hắn ta một cái, chỉ vào đầu mình nói: “Nào, đập ở chỗ này này, đập không được anh là cháu tôi!”

Trên khuôn mặt người đàn ông kia nổi cơn cuồng nộ, hắn giơ cây gậy bóng chày lên, lớn tiếng nói: “Mẹ nó mày nghĩ bố mày không dám à?”

Rõ ràng, hắn ta thường xuyên làm những chuyện như thế này.

“Dừng tay! Thú vị đấy.” Lam Tinh đứng dậy vỗ tay và nói, “Ở Giang Thành, anh là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy.”

Diệp Lân mỉm cười với hắn: “Cho nên làm sao?”


“Người không biết còn tưởng anh là phú nhị đại của thế gia hào môn nào đó nữa.” Lam Tinh nói xong, bước mấy bước đến chiếc bàn phía trước mặt, trên bàn đầy ắp các loại rượu, hắn cầm lên một cái ly và một chai rượu, vừa rót rượu vừa đi về phía Diệp Lân.

“Nhưng thực tế, anh cũng chỉ là một chân khuân gạch trên công trường.” Trong khi nói chuyện, hắn đã đi đến trước mặt Diệp Lân, hắn cầm chai rượu nói: “Một tên phế vật như vậy, ông đây có thể gi ết chết mà không người nào dám đứng ra giải oan cho, mày dựa vào cái gì mà ngông cuồng ở trước mặt tao!”

Nói xong, gương mặt của hắn đột nhiên trở nên dữ tợn, ly rượu ở trong tay trái trực tiếp hắt về phía Diệp Lân. Đồng thời chai rượu ở trên tay phải của hắn đột nhiên đập vào đầu Diệp Lân!

Khóe miệng Diệp Lân lộ ra một ý cười khinh thường, cả người hắn hơi nghiêng, tránh đi chai rượu, đồng thời hai tay đột nhiên đưa ra phía trước.

Gần như chỉ trong nháy mắt, Lam Tinh nhìn thấy ly rượu và chai rượu vừa rồi rõ ràng còn ở trên tay mình, vậy mà đã biến mất ngay lập tức!

Mà thân thể Diệp Lân đột nhiên xoay tròn một cái, ly rượu chuẩn xác hứng lấy những giọt rượu đang bay trên không trung, đồng thời tay phải vung lên cao.

“Choang!”

Trong nháy mắt kế tiếp, chai rượu rơi vào đầu Lam Tinh.

Chai rượu vừa dày vừa nặng trong nháy mắt vỡ vụn ra, Lam Tinh chỉ cảm thấy một trận đau đớn vô cùng ập xuống đầu mình, hắn ta còn chưa kịp phản ứng thì Diệp Lân đã tiếp tục dùng bàn tay của mình mà ấn đầu Lam Tinh xuống.

“Bịch!”

Hắn ấn đầu Lam Tinh đập vào bàn trà.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, hắn đưa chân ra dẫm lên mặt Lam Tinh.

Trong khi đó, tay trái của hắn lắc ly rượu vang, hơi nâng tay lên, nhấp một ngụm rượu và nói, “Rượu ngon, không thể lãng phí.”

Đúng vậy, số rượu bị văng lên không trung rồi được hắn đón vào trong ly mà không bị rơi ra giọt nào, cùng với động tác đập chai rượu vào đầu Lam Tinh rồi ấn Lam Tinh lên mặt bàn, tất cả đều được thực hiện một cách liền mạch!


Mọi người có mặt ở đây đều bị làm cho ngơ ra.

Người tên Diệp Lân này, hoàn toàn vượt ra ngoài trí tưởng tượng của bọn họ, họ căn bản không biết Diệp Lân thực hiện một loạt động tác vừa rồi như thế nào.

“Ba năm mất trí nhớ, làm cho tính cách của tôi tốt hơn rất nhiều.” Đồng thời, Diệp Lân thở dài trong lòng một hơi nói: “Như này đã quá kiềm chế sức mạnh rồi, nếu là ba năm trước, người này phỏng chừng cả đời đều phải nằm trong bệnh viện.”

Tất cả mọi người vẫn còn mơ màng, họ thậm chí không thể thốt ra một lời nào. Cho đến khi Lam Tinh bắt đầu chảy máu đầu, máu chảy xuống mặt rồi loang ra mặt bàn.

Tiếng kêu đau đớn của Lam Tinh đã kéo tất cả những người xung quanh lấy lại tinh thần.

“A!”

Nhìn máu chảy ra, mấy cô gái kia bắt đầu lớn tiếng la hét.

Ánh mắt Chu Thụy hơi híp lại, hắn ta nhìn Diệp Lân, khóe miệng lộ ra một nụ cười nghiền ngẫm.

Bên cạnh, có người hét lớn một tiếng nói: “Thằng nhóc kia, con mẹ nó mày mau buông ra, tao thấy mày không muốn sống sót rời khỏi đây rồi!”

Vừa nói, người đàn ông cầm cây gậy bóng chày vừa vội vàng xông tới.

Diệp Lân cười nhạo một tiếng, chân phải càng dùng sức giẫm lên mặt Lam Tinh!

“A!” Tiếng kêu thảm thiết của Lam Tinh lại vang lên.

Người đàn ông kia đang trong đà xông lên phía trước, chợt chần chừ không dám nữa.


Khóe miệng Diệp Lân lộ ra một nụ cười khinh thường, sau đó hắn cúi đầu nhìn về phía Lam Tinh nói: “Ôi chao, vết thương chảy máu rồi, tôi khử trùng cho anh!”

“Mày muốn làm gì, mau dừng lại!” Một thuộc hạ của Lam Tinh hét lên.

Nhưng Diệp Lân hiển nhiên không để ý tới lời của hắn ta, rượu trong ly của hắn chậm rãi trút xuống, rơi xuống đầu Lam Tinh.

Vết thương gặp phải rượu, cơn đau đớn dữ dội suýt chút nữa đã khiến Lam Tinh ngất xỉu.

“A! A! A!”

Anh ta hét lên thảm thiết.

Bên cạnh, tất cả mọi người đều sợ hãi.

Đặc biệt là Hàn Thạc và Trần Nghị!

Hai người không nhịn được mà lùi về ghế sofa phía sau, cơ thể hơi run rẩy.

Thật tàn nhẫn!

Diệp Lân quá tàn nhẫn!

Trước đây bọn họ vẫn luôn khinh thường Diệp Lân, cảm thấy Diệp Lân không có bối cảnh, có thể để mặc bọn họ đùa bỡn!

Nhưng bây giờ có vẻ như, chân trần không sợ đi giày, Diệp Lân liều mạng tàn nhẫn, làm cho trái tim bọn họ run rẩy.

Nếu trước kia Diệp Lân đối phó với bọn họ như vậy, thì thật là đau khổ!

Hơn hai mươi người, trong nháy mắt không có bất kì người nào dám tiến lên.

Chu Thụy vẫn híp mắt, hắn ta là người giữ được bình tĩnh trong số tất cả mọi người, hắn vắt chéo hai chân, khóe miệng cười khẽ, trong lòng thầm nói: “Tàn nhẫn thì có tàn nhẫn, nhưng như vậy thì sao chứ? Bây giờ chẳng qua cũng chỉ là một công nhân quèn mà thôi, phương pháp để chơi chết tên này, vẫn còn rất nhiều, Lam Tinh cũng thật là ngu xuẩn!”


Diệp Lân không biết suy nghĩ trong lòng hắn ta, mà hắn cũng không thèm để ý đến suy nghĩ trong lòng Chu Thụy, lúc này hắn cúi đầu, nhìn Lam Tinh, bình tĩnh nói: “Ai da, hôm qua tao đã giải thích với mày, tao với Giang Uyển Uyển không có quan hệ gì cả, mày nhất định không nghe, hôm nay gọi tao tới đây, tao vốn định giải thích cho mày nghe một chút, kết quả mày lại gọi nhiều người tới để động thủ với tao như vậy, nhìn đám anh em của mày đi, người trước so với người sau càng sợ hãi hơn! Tao đánh mày thành ra thế này, vậy mà bọn họ cũng không có gan nhích lên một bước!”

Khóe miệng những người bên cạnh đều giật giật vài cái!

“Diệp Lân, mày có biết tao là ai không, mày thật sự không muốn sống nữa sao!” Lam Tinh cắn răng, chịu đựng đau đớn và nói.

“Cho nên mày còn định trả thù tao sao?” Diệp Lân cười tủm tỉm nhìn hắn ta nói: “Lần này xem như là một bài học, tao là người như vậy, không thích gây chuyện với ai, nhưng cũng không sợ chuyện tìm tới cửa, nếu sau này mày nhất định phải tìm tới tao để gây phiền toái, tao vẫn rất hoan nghênh, đúng lúc có thể để tao hoạt động lại gân cốt, ở lại không làm gì cũng rất nhàm chán!”

Nói xong, hắn nhìn thoáng qua Chu Thụy!

Chu Thụy cũng nhìn về phía hắn, mang theo hương vị trào phúng.

Diệp Lân chậm rãi buông chân xuống, sau đó nhún nhún vai nói: “Đứng dậy vận động chút cho thoải mái đi, chuyện đã giải quyết xong, tao đi đây, đúng rồi, nhắc nhở mày một chút, đợi lát nữa khi tao ra ngoài, nếu có người muốn động thủ với tao, tao cam đoan, người đó có thể nhận kết cục thảm hơn cả Lam Tinh!”

Nói xong, hắn nghênh ngang đi khỏi nhà máy.

“Thằng nhãi, con mẹ nó mày muốn sống sót ra ngoài sao?” Có người to gan gầm lên.

Mặc dù có tiếng gầm của hắn ta tiên phong, nhưng cũng không ai dám xông lên.

Cảnh tượng vừa rồi, thực sự làm bọn họ sợ hãi.

Diệp Lân dừng bước, sau đó xoay người, cười tủm tỉm nhìn về phía đám người bên kia hỏi: “Vừa rồi, là ai hét lên?”

Điều khiến hắn kinh ngạc là, không ai dám thừa nhận!

Trong lòng Diệp Lân câm nín, đám người này, bình thường bắt nạt người khác quen rồi, gặp phải người tàn nhẫn hơn mình một chút, liền sợ hãi thành như vậy sao.

Diệp Lân cười khẽ một tiếng, sau đó ánh mắt quét qua Hàn Thạc và Trần Nghị!

Hai người nhìn vào ánh mắt này, sắc mặt lập tức biến đổi, mồ hôi lạnh nhanh chóng chảy xuống.