Lang Tế Chiến Thần

Chương 1: 1: Ly Hôn





Giang thành, một khu nào đó trong công trường.

Thoạt nhìn Diệp Lân có phần chật vật, hắn mặc một chiếc áo ba lỗ, để lộ ra phần da hơi rám nắng cùng với cơ thể rắn chắc.

Trên vai hắn còn đang khuân đến 4-5 bao xi măng.

Đây là nhiệm vụ trong sáng nay của hắn, chính là chuyển hết toàn bộ một xe xi măng trước cổng công trường đến vị trí được chỉ định, như vậy có thể kiếm được 400 đồng.

Một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng đang đi bên cạnh, không ngại phiền mà vừa dùng tay ra hiệu vừa giải thích gì đó với hắn.

“Diệp tiên sinh, xin anh hãy tin tưởng tôi, tôi không phải kẻ lừa đảo, anh quả thực chính là con át chủ bài của quân đội thần bí “Người Gác Đêm” chúng tôi, anh chính là binh khí mạnh nhất của Người Gác Đêm, chỉ là trong lần làm nhiệm vụ quan trọng của ba năm trước, anh đã bị thương rất nặng và mất tích, hơn nữa còn mất trí nhớ.

Khiến anh không nhớ được bất cứ thứ gì
Vác đống xi măng gần 400 cân nhưng nhìn Diệp Lân đi đứng khá thoải mái, hắn chợt dừng bước, nhìn thoáng qua người phụ nữ rồi nói: “Đừng làm lỡ công việc của tôi, được không?”
Người phụ nữ này nói không sai, Diệp Lân chỉ có được ký ức trong ba năm nay, những chuyện của ba năm trước, hắn không nhớ được chút gì hết.

Người phụ nữ bí ẩn ngẩn ra, nhìn Diệp Lân đang vận chuyển xi măng, mũi cô chợt cảm thấy hơi chua xót, một Diệp Lân từng oai phong khắp thế giới, được mệnh danh là Người Gác Đêm có chiến lực mạnh nhất, một nhân vật như sát thần vậy mà lại lưu lạc đến công trường làm việc bốc vác.


“Diệp tiên sinh, chỉ cần anh về với tôi, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp giúp anh nhớ lại tất cả, hơn nữa anh cũng không cần làm bốc vác ở đây nữa, anh sẽ có được vô số tiền tài….”
Diệp Lân lười để ý tới người phụ nữ này, hắn tiếp tục làm việc.

Người phụ nữ xinh đẹp lại hé miệng, cắn răng nói: “Diệp tiên sinh, anh cứ suy nghĩ kỹ đi, mai tôi lại đến tìm anh.”
Không thèm để ý đến người phụ nữ xinh đẹp kia, Diệp Lân lại khuân xi măng đến vị trí được chỉ định, hắn vứt bao xi măng xuống nền đất, vô số bụi bặm bay lên, bám lên người, khiến người hắn lại càng thêm nhếch nhác.

Thế nhưng hắn đã sớm quen rồi, lau lau mồ hôi trên trán, định tiếp tục đi về phía cổng, đúng lúc này, một chiếc xe có rèm dừng lại cách đó không xa, một người phụ nữ trung niên ăn mặc gọn gàng sáng sủa bước xuống đi về phía hắn, bà ta đeo khẩu trang, mỗi bước đi đều cẩn thận từng chút một, như đang sợ làm bẩn đôi giày đen của mình.

“Mẹ!” Trông thấy người này, gương mặt Diệp Lân lộ ra chút căng thẳng, hắn vội nói.

Người này chính là mẹ vợ hắn! Bạch Liên Hương!
“Đừng gọi tôi là mẹ!” Bạch Liên Hương chán ghét nhìn Diệp Lân bẩn thỉu, sau đó bà ta lấy một tập văn kiện trong túi ra nói: “Đây là thoả thuận ly hôn của cậu và Vân Nguyệt, mau ký đi!”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi: “Thế này… là vì sao?”
Lúc trước khi hắn bị mất trí đã được cha của Lâm Vân Nguyệt, chồng của Bạch Liên Hương là Lâm Diệu Văn cứu lấy, dưới sự sắp xếp của Lâm Diệu Văn, hắn kết hôn với Lâm Vân Nguyệt, thế nhưng sau khi kết hôn được ba tháng, Lâm Diệu Văn qua đời.

Ba năm nay, hai mẹ con Bạch Liên Hương chưa từng tôn trọng Diệp Lân một chút nào!

Cho dù bọn họ không nghề không nghiệp, sống nhờ vào vào tiền mà Diệp Lân kiếm được ở công trường, thế nhưng họ vẫn có nhiều bất mãn với Diệp Lân như cũ, cảm thấy Diệp Lân là một tên vô dụng.

“Vì sao? Chẳng vì sao cả, chỉ là cậu không thể cho hai mẹ con chúng tôi cuộc sống mà chúng tôi muốn, cậu nói xem, ngoại trừ có cơ thể khỏe mạnh thì cậu có cái gì?” Bạch Liên Hương lườm Diệp Lân một cái rồi nói: “Bạn trai mới của Vân Nguyệt là một phú nhị đại, trông thấy cái túi này của tôi không? Ba vạn tệ, là con rể mới của tôi tặng đấy, hơn nữa hôm nay thằng bé còn chuẩn bị tặng Vân Nguyệt một chiếc BMW nữa, còn cậu thì sao? Ngày nào cũng bẩn thỉu, kiếm được mấy đồng? Chúng ta có muốn mua chiếc túi đắt một chút cũng không được….”
Phẫn nộ trong lòng Diệp Lân dâng trào.

Ba năm nay, hắn nhẫn nhục chịu khó, mỗi phân tiền kiếm được đều giao cho hai mẹ con bọn họ, nhưng mà….

Đúng là vẫn không mong được chút lòng tốt! Kết hôn ba năm, đến đầu ngón tay của Vân Nguyệt hắn còn chưa chạm được lần nào.

“Đừng có nhiều lời, mau ký đi!” Bạch Liên Hương cười lạnh nói: “Ký bản thỏa thuận này xong, cậu với hai mẹ con chúng tôi sẽ không còn quan hệ gì nữa, đồ của cậu tôi đã đóng gói xong rồi, ban nãy đã đưa đến chốt bảo vệ trước cổng công trường rồi, cậu tự đi lấy đi!”
“Toàn bộ tiền của tôi đều cho mấy người, bây giờ trên người tôi không có lấy một đồng mà bà còn muốn đuổi tôi đi?” Sắc mặt Diệp Lân càng thêm khó coi.

“Căn nhà kia là của chúng tôi, ly hôn rồi đương nhiên không thể để cậu ở nữa rồi.” Bạch Liên Hương ghét bỏ nói.

Diệp Lân cắn răng nói: “Thế nhưng, phần cọc là tiền do tôi kiếm!”
Bạch Liên Hương cười đầy khinh thường: “Nhưng do tôi với Vân Nguyệt đứng tên, không liên quan gì đến cậu hết, mau ký vào bản thoả thuận ly hôn đi, ở lại chỗ này thêm chút nữa là bẩn hết người tôi rồi!”
“Ha!” Diệp Lân cố gắng kìm nén cơn tức giận trong lòng!

Vì lời hứa với ân nhân, ba năm nay hắn nhẫn nhục chịu khó.

Cố gắng để giành được chút hảo cảm từ hai mẹ con bọn họ, cố gắng duy trì cuộc hôn nhân này!
Thế nhưng….

Bây giờ không cần thiết nữa rồi!
Hắn nhận tờ thỏa thuận, ký tên, ấn dấu tay!
“Xem như cậu thức thời!” Bạch Liên Hương nhìn Diệp Lân đầy khinh miệt, nói: “Cũng xem như Vân Nguyệt nhà chúng tôi đen đủi, ba năm nay phải chia sẻ xúi quẩy với cậu, cũng may, cuối cùng bây giờ cũng kết thúc rồi, con bé có thể tiếp tục theo đuổi hạnh phúc của mình.”
“Hạnh phúc là ở cạnh kẻ lắm tiền ha!” Trong lòng Diệp Lân cười lạnh.

“Được rồi, về sau giữa cậu với chúng tôi không còn quan hệ gì nữa, đừng quấy rầy cuộc sống của hai mẹ con tôi, thấy cậu đúng là bẩn cả mắt!” Trước khi đi, Bạch Liên Hương còn không nhịn được mà buông một hai câu nhục mạ.

Nhìn Bạch Liên Hương đã đi xa, trong lòng Diệp Lân ngập tràn hoang mang!
Mẹ kiếp, cái thế giới này đúng là thế giới vì tiền bạc!
Lại nghĩ đến người phụ nữ xinh đẹp ban nãy, Diệp Lân cắn chặt răng, hắn nhanh chóng chạy về phía cổng công trường!
Ở cổng công trường, người phụ nữ xinh đẹp kia vẫn còn đứng ở bên đường, cô đang nhận điện thoại!
“Vâng, ông chủ, tôi đang gọi xe, tôi sẽ lập tức qua đó tập hợp!”
Trông thấy Diệp Lân chạy về đây, cô cúp máy, đối diện với đống hành lý của Diệp Lân, nói: “Diệp tiên sinh!”
Diệp Lân thở ra một hơi rồi nói: “Cô không lừa tôi chứ?”
“Tôi tuyệt đối không lừa anh!” Người phụ nữ xinh đẹp tươi cười nói: “Anh đồng ý về với tôi sao?”

“Không, nếu cô không lừa tôi, vậy hãy chứng minh cho tôi thấy, cô nói chỉ cần tôi trở về sẽ có được tài sản không thể đếm xuể, vậy chứng minh cho tôi thấy đi, ví dụ như đưa cho tôi một chiếc thẻ ngân hàng chứa mấy chục vạn!” Diệp Lân nhìn người phụ nữ xinh đẹp rồi nói.

Người phụ nữ xinh đẹp cau mày, sau đó cô nghĩ tới điều gì rồi nói: “Bây giờ tôi còn có nhiệm vụ phải đi chấp hành ngay lập tức, thế này đi, trong hành lý của anh có một tấm thẻ kim cương của ngân hàng Tân Hải, mật mã là sinh nhật của anh, tài sản của anh đều ở trong đó, vẫn chưa động đến, anh đi ngân hàng kiểm tra một lượt là biết!”
Sắc mặt Diệp Lân hơi đổi, quả thực hắn có tấm thẻ như vậy, chỉ là tấm thẻ này khác với những tấm thẻ ngân hàng bình thường, thậm chí hắn còn không biết đây là thẻ ngân hàng, vẫn luôn để trong đó, chưa từng động vào!
Hắn nhìn người phụ nữ xinh đẹp một chút rồi xoay người chạy về phía chốt bảo vệ!
“Diệp Lân à, vừa nãy có một người phụ nữ đưa cho cậu một gói hàng, nói là đồ của cậu!” Ông bảo vệ thấy Diệp Lân thì cười nhẹ, nói.

Nói là bọc hàng thực ra là một cái túi rác to đựng đồ, khi Bạch Liên Hương đuổi Diệp Lân đi, thậm chí còn không bằng lòng cho hắn một cái thùng!
Diệp Lân cười khổ một tiếng sau đó lục tìm trong túi rác.

Bên trong túi rác chỉ có mấy bộ quần áo, hắn chỉ tìm trong chốc lát đã tìm được một tấm thẻ màu lam đã hơi bạc đi, bên trên còn vẽ rất nhiều kim cương.

“Ông à, tạm để mấy thứ này ở chỗ ông một chút, cháu phải ra ngoài một chuyến, chốc nữa sẽ quay lại!” Diệp Lân cười nói với ông bảo vệ.

“Không thành vấn đề, thế nhưng cậu cũng đừng để lỡ việc nhé, còn cả một xe xi măng đang đợi cậu vác kìa, để lỡ việc là cậu lại bị đốc công mắng đấy.” Ông cụ nhắc nhở.

Diệp Lân không trả lời, lúc này làm gì còn tâm trí để ý đến đống xi măng.

Hắn cầm chiếc thẻ chạy thẳng một mạch đến ngân hàng Tân Hải!.