Lâm Thắng mang Trữ Nhiễm đi công ty chính mình, cửa lớn công ty hắn cùng công ty Thiệu Khải Long tương xứng, một đoạn thời gian này, bởi vì có Trữ Nhiễm làm nhược điểm trong tay, Thiệu Khải Long đã không còn dám đả kích tập đoàn Lâm thị, điều này làm cho Lâm Thắng đang lâm vào tuyệt cảnh lại có cải thiện rất lớn, Lâm Thắng dù sao cũng là một tên đầu sỏ buôn bán, trên thương trường rất thủ đoạn, ngắn ngủn hai tháng đã khiến cho tập đoàn Lâm thị khởi tử hồi sinh.Đem Trữ Nhiễm giữ ở bên người, không riêng gì bởi Lâm Thắng đối với hắn cảm thấy hứng thú, trọng yếu hơn là nam hài này là nhược điểm lớn nhất của Thiệu Khải Long, đã khống chế hắn trong tay sẽ không cần lo lắng Thiệu Khải Long tựa như rắn hổ mang, cho nên Lâm Thắng vô luận như thế nào cũng không cho Trữ Nhiễm có cơ hội đào tẩu.
Thiệu Khải Long người này quá mức mềm lòng, sẽ không dễ dàng làm cho trên tay chính mình dính máu, thời điểm bình thường hắn tình nguyện dùng thủ đoạn đến giải quyết đối thủ, hơn nữa hắn người này xem cảm tình quá nặng. Luận việc thủ đoạn buôn bán Lâm Thắng cam bái hạ phong, nhưng là luận tâm ngoan thủ lạt Thiệu Khải Long liền hoàn toàn không phải đối thủ của hắn, nếu lúc này đổi lại vị trí của Lâm Thắng cùng Thiệu Khải Long, nhất định sẽ hoàn toàn tương phản, hắn tuyệt đối sẽ không bận tâm con tin chết hay sống, mặc kệ chính mình có bao nhiêu yêu người kia.
Lâm Thắng luôn luôn vội vàng xử lý việc khẩn cấp công ty, mà Trữ Nhiễm liền im lặng ghé vào bên cạnh bàn làm việc của hắn, đầu nhỏ đặt ở trên cánh tay nhắm mắt lại, thoạt nhìn tựa như một con mèo nhỏ đang ngủ trưa, làm cho người ta có một loại cảm giác lười biếng.
“Tiểu Nhiễm?”
Trữ Nhiễm hơi hơi mở mắt, liếm liếm môi lại đóng mắt, tựa hồ không muốn thức dậy, Lâm Thắng bị động tác hắn liếm môi làm cho hạ phúc nóng lên, thân thủ đưa hắn ôm đến trên đùi: “Ở văn phòng làm nhất định thực kích thích.”
Trữ Nhiễm thẹn thùng nghiêng mặt đi, lộ ra đường cổ xinh đẹp, Lâm Thắng nuốt chút nước miếng, vội vàng cởi bỏ tây khố chính mình, cầm lấy bộ vị cứng rắn đỉnh vào thân thể Trữ Nhiễm. Trữ Nhiễm ngoan ngoãn dựa vào trên người hắn, tùy ý hắn từng chút xỏ xuyên qua thân thể của chính mình.
“Bảo bối, ngươi thật chặt!”
Lâm Thắng một phen đẩy rớt văn kiện trên bàn, đem Trữ Nhiễm ôm đến, vòng qua vòng eo kích thước mảnh khảnh, hung hăng giữ lấy hắn….. Lâm Thắng tựa hồ mê loại trò chơi này, ở văn phòng làm liên tục ba lượt mới thỏa mãn, từ trên bàn làm việc đến trên sô pha lại đến bên cửa sổ, hai người đều đã là mồ hôi đầm đìa.
“Tiểu Nhiễm?” Lâm Thắng khơi mào cằm nhỏ của Trữ Nhiễm, nhìn chằm chằm hai tròng mắt ươn ướt: “Đem Thiệu Khải Long quên đi, chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý đi theo ta, ta khẳng định sẽ không bạc đãi ngươi.”
Trữ Nhiễm cắn cắn môi, đem đầu nhỏ ái muội dán trên ngực Lâm Thắng, khóe miệng nhếch lên một tia tiếu ý hạnh phúc.
Cho dù hiện tại Trữ Nhiễm thực ngoan, Lâm Thắng vẫn là một chút cũng không có thả lỏng cảnh giác đối với hắn, buổi tối như trước đưa hắn mang về trên đảo, bất quá có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai, Lâm Thắng càng ngày càng không ly khai Trữ Nhiễm, mặc kệ đi đến nơi nào đều thích mang theo hắn, chỉ là hắn từ đầu tới cuối đều không có mở miệng nói qua một câu, đối với điều này Lâm Thắng rất là nghi hoặc. Mỗi lần hỏi đến, Trữ Nhiễm luôn dùng ngọt ngào mỉm cười trả lời hắn, làm cho Lâm Thắng muốn phát giận cũng không có biện pháp.
Chỉ cần là ở trên đảo, Lâm Thắng đối với Trữ Nhiễm trông giữ cũng không nghiêm mật như trước, cho dù thả hắn một thân một mình xuất môn, hắn cũng không có biện pháp chạy ra khỏi hòn đảo này, cho nên Lâm Thắng sẽ không lo lắng, có đôi khi Lâm Thắng đi đàm sinh ý không có biện pháp mang theo Trữ Nhiễm, liền lưu hắn một mình ở trong biệt thự, Trữ Nhiễm mỗi ngày đều ra rừng cây mặt sau biệt thự đảo một vòng, vừa mới bắt đầu bảo vệ vẫn đi theo hắn, sau lại số lần nhiều hơn, bảo vệ cũng không giám sát chặt chẽ hắn nữa, dù sao hắn chỉ là đi tản bộ mà thôi.
Ngày đó buổi tối hai người ăn cơm xong, Trữ Nhiễm liền lôi kéo Lâm Thắng đi ra ngoài: “Bảo bối, muốn đi đâu?”
Trữ Nhiễm quay đầu hướng hắn nở một chút nụ cười, còn mang theo một cái ánh mắt ái muội, Lâm Thắng bị hắn khiêu khích, tâm lý ngứa ngáy, đi theo hắn cùng nhau ra cửa. Trữ Nhiễm nắm tay Lâm Thắng vẫn đi đến trong rừng phía sau núi, ánh trăng u ám thoạt nhìn thế nhưng có điểm lãng mạn. Đi tới một hồi, Trữ Nhiễm đột nhiên dừng cước bộ, mạnh mẽ đem Lâm Thắng đẩy dựa lên cây, vội vàng hôn lên, Lâm Thắng dục hỏa nháy mắt bị câu lên, gắt gao đem Trữ Nhiễm ôm vào trong ngực.
Vật nhỏ, còn tưởng rằng ngươi muốn làm gì chứ, nguyên lai là muốn thử đánh nhau dã chiến, Lâm Thắng tâm lý cười thầm, xé rách quần áo, rất nhanh quần áo Trữ Nhiễm đã bị hắn lột hết, thân thể trắng nõn còn có lưu lại hôn ngân thoạt nhìn thập phần ái muội. Trữ Nhiễm tựa hồ rất là sốt ruột, cầm lấy hạ thể Lâm Thắng: “A!” Bởi vì dùng sức quá mạnh, làm cho Lâm Thắng hét to một tiếng.
Trữ Nhiễm nhanh chóng chậm lại động tác, một chút vuốt ve xuống, chỉ chốc lát sau có hai bảo vệ đã chạy tới: “Tiên sinh, xảy ra chuyện gì?”
Lâm Thắng vội vàng ôm Trữ Nhiễm xoay người, dùng thân mình ngăn trở thân thể lõa lồ của Trữ Nhiễm, thời điểm đang hưởng thụ có người đến quấy rầy, Lâm Thắng rất là khó chịu, hướng hai người kia rống lớn một câu: “Ai cho các ngươi tới đây, cút!”
Hai bảo vệ vừa thấy loại cảnh tượng này vội vàng xoay người chạy, Lâm Thắng cúi đầu vừa thấy Trữ Nhiễm đang sợ hãi rúc ở trong lòng hắn, khuynh thân hôn một chút: “Đừng sợ, bọn họ cái gì cũng không phát hiện, chúng ta tiếp tục.”
Trữ Nhiễm vươn đầu nhỏ, nhãn tình chớp chớp hướng ra phía ngoài nhìn thoáng qua, thấy người quả thực đi rồi mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lâm Thắng bị động tác khả ái của hắn chọc cười, cảm giác càng phát ra mãnh liệt, đem Trữ Nhiễm đặt ở trên mấy bộ quần áo trên mặt đất, vội vàng đỉnh vào thân thể hắn. Kia sau liên tục mấy đêm liền, Trữ Nhiễm đều phải đem Lâm Thắng đi vào trong rừng cây làm. Lâm Thắng thực thích cảm giác làm tình ở bên ngoài, thực kích thích.
Trữ Nhiễm động tác tựa hồ cũng thực không có chừng mực, ngẫu nhiên đụng đến hạ thân Lâm Thắng dùng sức quá mạnh làm cho Lâm Thắng nhịn không được kêu lên. Liên tục mấy lần kia, tiếng kêu đều đưa tới bảo vệ, nhiều lần đều bị Lâm Thắng mắng tối tăm mặt mũi. Sau vài lần như vậy, bảo vệ có kinh nghiệm, gặp được loại sự tình này tuyệt đối không đi tới giúp vui, miễn cho hảo tâm còn bị mắng.
Ngày đó buổi tối Trữ Nhiễm vẫn là lôi kéo Lâm Thắng đi vào rừng cây: “Bảo bối, ngươi thực thích ở bên ngoài làm?”
Trữ Nhiễm cúi đầu nhẹ nhàng cắn cắn môi, thoạt nhìn tựa hồ là thẹn thùng. Lâm Thắng cười xấu xa ôm eo nhỏ của hắn, cùng đi vào trong rừng cây. Cũng như bình thường khi Lâm Thắng vội vàng xé mở quần áo Trữ Nhiễm, lại không tưởng được Trữ Nhiễm đột nhiên đem Lâm Thắng áp đến trước, tham lam ở trước ngực hắn hấp liếm.
“Bảo bối, ngươi biến thành càng ngày càng chủ động.”
Trữ Nhiễm cười quyến rũ hôn lên đôi môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt không ngừng chơi đùa với thần kinh Lâm Thắng, làm cho hắn say mê nhắm hai mắt lại, nụ hôn này rất dài rất dài, thời điểm hai môi người tách ra, Lâm Thắng còn say mê trong đó, khi hắn mở to mắt trong phút chốc nhất thời cả kinh, Trữ Nhiễm hai tay nắm chặt một cây mộc côn thô lớn, sắc mặt âm trầm hung hăng đánh xuống dưới, Lâm Thắng muốn phản kháng động tác vẫn là chậm một bước, trên đầu một trận đau nhức, lâm vào trong bóng tối.
Thời điểm đợi cho hắn mở mắt ra, tình huống đã hoàn toàn thay đổi, chính mình bị trói thật chặt vào trên thân cây, thân thể mảy may không thể động đậy, mà Trữ Nhiễm trước mặt đã mặc đầy đủ quần áo thản nhiên đứng ở một bên, trên mặt biểu tình thực tự nhiên là lạnh băng như thế.
“Tiểu Nhiễm, ngươi làm gì?”
Trữ Nhiễm gợi lên khóe miệng, cười lạnh một tiếng: “Ta nói rồi, sớm muộn gì cũng có một ngày ta sẽ tự tay giết ngươi.”
Chẳng lẽ những ngày qua biểu hiện của hắn đều là đóng kịch? Chính mình thế nhưng một chút cũng chưa nhìn ra: “Tiểu Nhiễm, hành động của ngươi cũng thật lợi hại.”
Trữ Nhiễm chậm rì rì tiêu sái lại đây: “Hành động của ta còn chưa đủ hảo, bằng không cũng không cần thời gian dài như vậy giả bộ câm điếc, ta sợ chính mình một khi mở miệng sẽ nhịn không được mà chửi.”
Trữ Nhiễm không biết từ đâu lấy ra một cây đao, ở trong tay thưởng thức, đao phong kia phản xạ ánh trăng lúc này thoạt nhìn thập phần quỷ dị, Lâm Thắng trực giác nói cho hắn nam hài này thật sự động sát niệm: “Tiểu Nhiễm, nếu ngươi hiện tại thả ta, ta còn có thể tha thứ ngươi. Ngươi đừng có quên, nơi này là đảo, cho dù giết ta ngươi cũng không chạy ra được.”
“Không quan hệ, ta sẽ bơi về.” Kỳ thật chỉ là trước kia, thời điểm ở biệt thự Thiệu gia từng ở bể bơi tập qua mấy lần, rốt cuộc có thể bơi qua biển hay không, Trữ Nhiễm chính mình cũng không nắm chắc.
Trữ Nhiễm trong ánh mắt dần dần lộ ra một cỗ sát khí, điều này làm cho Lâm Thắng rất sợ hãi: “Tiểu Nhiễm, giết người là phạm pháp.”
Trữ Nhiễm từ trong bụi cỏ lấy ra một đoạn băng dán, rất là kiên nhẫn tìm tới mối nối kéo một cái: “Nói cho ngươi một cái bí mật, nếu theo như ngươi nói thì ta hiện tại đã giết được mười sáu người.”
Lời này làm cho Lâm Thắng kinh hãi không thôi, không nghĩ tới Trữ Nhiễm lại là một tên sát nhân cuồng, Lâm Thắng vội vàng kêu cứu: “Người…..” Một tiếng người tới còn chưa kêu xong, Trữ Nhiễm đã dùng băng dán hung hăng bịt lấy miệng hắn, ở trên đầu quấn vài vòng. Trữ Nhiễm dùng đoản đao cắt đứt băng dán, lộ ra một cái tươi cười kỳ quái: “Trong chốc lát khả năng sẽ rất đau, để tránh cho ngươi không kêu ra tiếng, đành phải đem miệng ngươi che lại, kỳ thật ta thật sự thật sự rất muốn nghe được tiếng kêu thảm thiết của ngươi.”
Lâm Thắng kịch liệt lắc lắc đầu, lúc này Trữ Nhiễm đứng ở trước mặt đã hoàn toàn không phải nam hài làm cho người ta động tâm kia, quả thực chính là một thị huyết la sát. Trữ Nhiễm một bên cười, một bên dùng thân đao lạnh như băng nửa như cố ý, nửa vô tình đụng chạm hạ thân Lâm Thắng, kích thích như vậy làm cho nơi đó rất nhanh có phản ứng.
Trữ Nhiễm cười càng ngày càng quỷ dị, tay thậm chí trực tiếp sờ lên nơi đó: “Cảm giác của ngươi vẫn là mãnh liệt như vậy.”
Lâm Thắng biết rõ hắn kế tiếp sẽ làm gì, nhưng hoàn toàn không thể khống chế thân thể phản ứng, ở nơi đó hắn vuốt lên vuốt xuống càng ngày càng cứng rắn, Trữ Nhiễm trên mặt tươi cười dần dần lui xuống: “Ngươi tra tấn ta nhiều như vậy, ngươi nói ta phải hồi báo ngươi như thế nào mới tốt đây?”
Lâm Thắng càng ngày càng xanh mặt, nhưng cả mở miệng cầu xin tha thứ đều không làm được, Trữ Nhiễm một chút giơ lên đao trên tay, lưỡi dao kia phản xạ ánh trăng làm người khác chói mắt. Trữ Nhiễm thần sắc biến đổi, nháy mắt hướng trên đỉnh nhỏ của thứ đang nhô cao đâm xuống, phụt một tiếng, máu đen đỏ sậm mạnh mẽ phun ra. Lâm Thắng gương mặt đã hoàn toàn bị mồ hôi lạnh xâm thấu, chỉ sau vài giây Lâm Thắng cả người không thể chịu đựng được đau nhức, hôn mê bất tỉnh.
Trữ Nhiễm lạnh lùng phiêu hắn liếc mắt một cái, từ trong bụi cỏ lại xuất ra một chai nước khoáng từ trên đỉnh đầu của hắn đổ xuống. Lâm Thắng rất nhanh khôi phục thần trí chậm rãi mở mắt, nhưng cũng không có nhanh như vậy ngất xỉu đi, dưới thân đau nhức không chịu nổi làm cho hắn quả thực là sống không bằng chết. Trữ Nhiễm thản nhiên ngồi ở một bên trên cỏ, gãi cằm thưởng thức vẻ mặt thống khổ của Lâm Thắng. Nếu lúc này Lâm Thắng có thể nói, hắn thầm nghĩ cầu xin Trữ Nhiễm mau nhanh cấp cho chính mình một cái chết thống khoái.
Một lúc lâu sau, Lâm Thắng đã muốn đau đến mất đi khí lực, Trữ Nhiễm đứng lên nhẹ giọng nói: “Kỳ thật cho dù ngươi không chạm qua ta, ta cũng sẽ tới thu thập ngươi, ngươi có muốn biết vì cái gì không?”
Lâm Thắng suy yếu vô lực nâng lên hai mắt, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Lâm tiên sinh còn nhớ rõ vài năm trước, xe của ngươi từng cán qua một khất cái?”
Lâm Thắng từ từ nhăn lại lông mi, cố gắng nhớ lại sự việc vài năm trước, rất nhanh hắn đã nhớ đến, Trữ Nhiễm theo vẻ mặt của hắn nhìn ra, hắn khẳng định là đã nhớ tới: “Khất cái kia bị ngươi cán đứt hai chân, nhưng là ngươi lại nghênh ngang mà bỏ đi, chuyện này ta nhất định phải cùng ngươi thanh toán một chút.”
Trữ Nhiễm khẽ cười một tiếng: “Ngươi nhất định thực nghi hoặc, vì cái gì ta muốn thay hắn báo thù phải không? Vấn đề này, vẫn là chờ ngươi sau khi xuống dưới, hỏi Diêm vương gia thì tốt hơn.”
Trữ Nhiễm ở trước mặt Lâm Thắng đi qua đi lại vài vòng, ánh mắt vẫn dừng ở trên hai chân Lâm Thắng: “Mấy ngày nay ta luôn luôn suy nghĩ, như thế nào có thể đem xương bánh chè một người lấy đi.”
Kinh hách quá độ, Lâm Thắng thống khổ lắc lắc đầu, Trữ Nhiễm cười lạnh một tiếng: “Nếu đem so với cảm giác bánh xe cán qua hai chân, không biết cái nào sẽ đau hơn?” Trữ Nhiễm gắt gao tiến đến trên người hắn, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tràn đầy mồ hôi lạnh, động tác thế nhưng lại rất ái muội: “Ngươi thích ta dùng dao nhỏ hay là dùng cưa?” Nói xong đem mang huyết dao giơ lên trước mặt Lâm Thắng: “Không biết dao nhỏ này có thể lấy được xương cốt hay không.”
Trữ Nhiễm dùng lưỡi dao nhẹ nhàng ở trên mặt Lâm Thắng rạch một đường, nơi đi qua lập tức tróc da rách thịt, máu tươi cuồn cuộn đổ xuống, đối với độ sắc bén của dao nhỏ, Trữ Nhiễm vừa lòng gật gật đầu: “Ta nghĩ hẳn là có thể đi, chúng ta thử xem xem một chút, được chứ?”
Trữ Nhiễm rất kiên nhẫn đem quần tây của Lâm Thắng kéo đến dưới chân, ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua trên xương đầu gối, biểu tình kia tựa như đang thưởng thức một kiện tác phẩm nghệ thuật tinh mỹ. Nhưng chỉ có Lâm Thắng mới biết, lúc này Trữ Nhiễm rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, cỡ nào khủng bố. Hắn không ngừng lay động đầu, miệng ô a không ngừng. Trữ Nhiễm ngẩng đầu hướng hắn nở một chút nụ cười, nụ cười thế nhưng thực ngọt, thực rất ngọt.
Lưỡi dao sắc bén chậm rãi đánh một vòng chung quanh làn da trên xương bánh chè, lưu lại một hình tròn hoàn mỹ: “Ta là lần đầu tiên mổ cho người khác, kỹ thuật khả năng sẽ không tốt lắm nga.” Trữ Nhiễm mang theo ngữ khí thật có lỗi nói. Giờ khắc này Lâm Thắng sợ hãi đã muốn quên luôn thân thể đau đớn, hắn lần đầu tiên phát hiện Trữ Nhiễm khả năng có chút tâm lý biến thái. Ý tưởng này còn chưa nghĩ xong, trên đùi liền truyền đến một trận đau nhức, Trữ Nhiễm chỉnh một chút bả đao, cắm vào trên xương bánh chè, Lâm Thắng thậm chí có thể cảm nhận được vị trí hoạt động của dao nhỏ trong thân thể, quá mức kinh dị, quá mức khủng khiếp……..
Một đêm này đối với Lâm Thắng mà nói là một đêm khủng bố nhất mà hắn từng vượt qua, đồng thời cũng là một đêm nhân sinh cuối cùng của hắn. Mà mấy chục bảo vệ chỉ cách ngay tại địa phương kia hơn trăm mét, làm cho Lâm Thắng chết cũng không nhắm mắt. Đem Trữ Nhiễm giữ ở bên người thật sự là một cái thiên đại sai lầm, còn tin tưởng Trữ Nhiễm đối với chính mình có cảm giác lại chính là một cái trí mạng sai lầm. Lâm Thắng đối với những việc làm của chính mình gây nên, đã trả một đại giới thảm khốc