Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 72: Đệ thất thập nhị thoại cứu, thiếu niên bị bắt




Thần Tinh bị đánh mông một trận, rất không phục, trong miệng lầm bầm, “Ngốc tử thối, đầu gỗ mục, tảng đá nổi mốc cây cột đần ” hùng hùng hổ hổ, xem ra cũng là đã quen cãi nhau với sư phụ hắn.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, tình cảm hai thầy trò này vẫn là thân thiết đến bất ngờ nha.

Hai người cãi nhau một trận, rốt cục không cãi nữa, Thần Tinh bị đánh mông, ngồi xổm ở một bên bất mãn không để ý đến người khác, Lạc Đồng Thanh nhìn hắn, quay đầu hướng Bạch Ngọc Đường lại hành lễ, “Quản giáo vô phương, sư thúc tổ tha lỗi.”

Bạch Ngọc Đường cười gượng hai tiếng, hỏi, “Ngươi cũng đến tỉ võ chiêu thân?”

Lạc Đồng Thanh lắc lắc đầu, bảo “Không phải, lần này đến chiêu thân chính là Nhị sư huynh, ta là đi theo hắn đến.”

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ hồi lâu cũng không nhớ ra nổi Nhị sư huynh này là ai, quyết định không nghĩ nữa, liền hỏi, “Sư phụ sư bá ngươi đâu?”

“Ở phía sau, có một số việc trì hoãn.” Lạc Đồng Thanh trả lời rất nghiêm túc, “Có lẽ  sẽ nhanh chóng đến, có lẽ sẽ rất muộn, có thể đến kết thúc chiêu thân vẫn chưa đến, vậy thì không đến nữa, có lẽ ngày mai sẽ đến, bất quá Nhị sư huynh thì ngày mai đến.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đồng thời môi run run, thầm nói, chẳng qua là hỏi đại một câu thôi, không cần trả lời rõ ràng như vậy đi?

“Sư thúc tổ cũng đến chiêu thân?” Lạc Đồng Thanh hỏi, ” Vậy Nhị sư huynh không tham gia nữa, chúng ta trợ giúp sư thúc tổ.”

“Không cần không cần.” Bạch Ngọc Đường vội vàng khoát tay, bảo “Ta bất quá là đến xem cho vui thôi, các ngươi lo việc của mình, không cần phải để ý đến ta.” Nói, liền tạm biệt Lạc Đồng Thanh, cùng Triển Chiêu rời đi.

Lạc Đồng Thanh cung kính ở phía sau cúi đầu hành lễ, “Cung tiễn sư thúc tổ.”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu chạy xuống núi cứ như đang bỏ trốn, Triển Chiêu bật cười, “Lạc Đồng Thanh quả thực thú vị.”

Bạch Ngọc Đường cười khổ, “Một người thật tốt, lại ngốc thành như vậy, đều là tại lão cổ bản Vu Vạn Phương dạy dỗ.”

Hai người vừa tán gẫu vừa nhanh chóng chạy về phía nha môn tri phủ.

“Ngươi vẫn chưa chịu dậy?” Lạc Đồng Thanh trừng Thần Tinh đang ngồi xổm một góc giận dỗi, “Ngày mai cũng không cần ăn cơm nha?”

Thần Tinh bất mãn nhìn hắn, đứng dậy, đi lên núi.

Lạc Đồng Thanh đuổi theo, Thần Tinh lải nhải, “Ta lại không nói sai, người đó nhìn trẻ hơn cả ngươi, làm gì tủi thân cúi gọi hắn sư thúc tổ, cứ làm như bối phận ta thấp lắm vậy.”

Lạc Đồng Thanh nhướn mài, “Bối phận ngươi đúng là rất thấp mà.”

Thần Tinh hỉnh hỉnh lỗ mũi, bảo “Chờ ta trưởng thành, nhất định đánh hơn ngươi, sau đó đập ngươi một trận nhừ tử.”

Lạc Đồng Thanh mỉm cười, “Khoác lác không tốn tiền.”

Thần Tinh âm thầm nín thở, hai người trở lại Nguyên gia trang, liền thấy Nguyên lão gia tử đang mời rượu khắp nơi, Lạc Đồng Thanh và Thần Tinh trở lại chỗ ngồi, ngẩng đầu, liền thấy cách đó không xa có người đang tò mò quan sát hai người.

Thần Tinh ngước nhìn, là Đường Di, lập tức nhớ lại chuyện vừa rồi, liền hỏi Lạc Đồng Thanh, “Phái Hành Sơn chúng ta không nổi danh bằng Thục Trung Đường môn sao?”

Lạc Đồng Thanh liếc hắn một cái, bảo “Đừng đem danh môn chính phái so sánh ngang hàng với oai môn tà đạo.”

Lúc Thần Tinh hỏi cũng hơi có ý khiêu khích Đường Di, vì vậy giọng nói hơi vang, để Đường Di nghe thấy được, Lạc Đồng Thanh cũng không biết Đường Di ở ngay gần đó, chẳng qua là thuận miệng đáp một câu.

Thần Tinh liếc Đường Di, giống như đang nói — nghe thấy chưa? Ngươi đừng đắc ý.

Đường Di bật cười, nâng chung trà lên uống một ngụm, cảm thấy thú vị.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường xuống Lư Sơn, vội vã chạy đến nha môn tri phủ, hai người chạy đến hậu viện, leo tường đi vào.

Nha môn tri phủ này xem ra quy củ, hai người đi lòng vòng cuối cùng cũng tìm được thư phòng. Lúc này sắc trời đã tối, trong thư phòng còn đốt đèn dầu, xem ra Tri phủ đại nhân này mỗi ngày cũng thật cực khổ.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhảy lên nóc phòng, quen cửa quen nẻo lật ngói phòng, nhìn vào trong quan sát, bất quá động tác hai người quá mức thống nhất, sơ ý một chúng...”tông” một tiếng, hai cái trán đụng vào nhau. Hai người đau nhói cũng giật mình, vội vàng lắp lại ngói phòng, sau đó ngẩng đầu nhìn nhau — ngươi làm gì vậy?

“Bên ngoài có người sao?” Lúc này, trong thư phòng truyền đến tiếng nói, sau đó, cửa mở ra, một người chạy ra nhìn xung quanh một vòng, trở về nói với Tri phủ đại nhân, “Đại nhân, không ai ạ, đại khái nghe lầm đi.”

“Nga.” Lưu Biện gật đầu, bảo “Chắc ta nghe lầm, ngươi đi về trước đi, một mình ta là được rồi, lúc cần ta sẽ gọi ngươi.”

“Vâng, đại nhân.” Đang nói chuyện, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn về sân, chỉ thấy một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi cầm lấy khay trà vội vã ra khỏi thư phòng, đóng cửa, chạy về hướng tiền thính.

Hai người nhìn nhau, Tri phủ đại nhân này nhạy cảm ghê nha.

Không bao lâu, đợi đến lúc trong sân đều yên tĩnh lại, lúc Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang định lật ngói nóc nhà tiếp tục nhìn lén, Tri phủ đại nhân lại đẩy cửa đi ra.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vàng nấp vào phía sau nóc nhà, quan sát vị Tri phủ này... Chỉ thấy người này vóc người cao gầy, tuổi tác khoảng chừng ba mươi, xem ra tương đối giỏi giang.

“Ta biết ngươi đã đến rồi.” Tri phủ đại nhân đột nhiên độc thoại.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau... Ai đến vậy?

“Ngươi không ra gặp ta, ta cũng muốn nói.” Lưu Biện tiếp tục nói một mình, “Ngươi đừng hại… người nữa... giấy không gói được lửa, ta cứu được ngươi một lần, nhưng không cứu được ngươi cả đời.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng cũng không tiện cắt đứt hắn, nghe Tri phủ đại nhân kia tiếp tục lầm bầm lầu bầu.

“Ân oán giữa ngươi và đám người đó, nói không rõ cũng bàn không tỏ, hơn nữa chuyện cũng đã qua lâu như vậy rồi, ngươi vì sao vẫn muốn khổ khổ tương bức?” Lưu Biện khe khẽ thở dài, ngồi xuống bàn đá bên cạnh, “Nguyên lão gia tử và Mạc Cơ đều không phải là hạng người bình thường, ngươi mặc dù có khả năng hơn nữa thì có thể làm gì bọn họ chứ? Chuyện bây giờ náo loạn lớn như vậy, ta nghe nói Nguyên lão gia tử tỉ võ chiêu thân, đến Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng đều mời tới... Chuyện này dính dấp đến Khai Phong phủ, ngươi không sợ sao?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường mặc dù nghe không hiểu lắm, nhưng hai người đều không ngốc, từ lời của Lưu Biện, đại khái có thể nghe ra chút nguyên cớ... Xem ra hắn và một người võ công không tệ có lui tới, mà người đó chính là người chế tạo rắc rối lần này, cũng là người Nguyên lão gia tử e ngại, thậm chí có thể liên quan trực tiếp đến cái chết của Mạc Cơ và nội loạn của Cuồng Đao môn.

“Ta vẫn hy vọng ngươi có thể thu tay lại.” Lưu Biện nói tiếp, “Thiện ác đến cuối cùng rồi sẽ có báo, bọn họ làm nhiều chuyện ác như vậy, tất nhiên phải nhận được báo ứng xứng đáng, ngươi còn trẻ, việc gì phải đem thời gian quý giá đều lãng phí vào việc báo thù?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nằm ở trên nóc nhà sờ cằm, thầm nói — ra là vì báo thù sao, xem ra Nguyên lão gia tử và Mạc Cơ năm đó tựa hồ đã làm chuyện gì có lỗi với người ta rồi... Chuyện này, chắc không liên quan đến Minh Linh đi? Luôn cảm thấy vụ án lần này đều dính dấp đến Cuồng Đao.

“Ai...” Lưu Biện nhẹ nhàng thở dài một hơi, bảo “Ta lại nói những thứ này, ngươi tự thu xếp ổn thõa đi, sau này cũng đừng đến tìm ta nữa.” Nói xong, vào phòng, đóng cửa.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không tốn chút sức lựa đã nghe ngóng được chút tin tức, cũng không biết là thật hay giả, là Tri phủ đại nhân này thật nhầm người, hay là cố ý thiết cục cố lộng huyền hư, tóm lại năm mươi năm mươi đi.

Hai người nhìn nhau, lại lật ngói phòng nhìn xuống, chỉ thấy Lưu Biện sau khi trở lại thư phòng, liền cúi đầu tiếp tục nhìn công văn... Trong thư phòng khắp nơi đều là giá sách, cũng rất có hơi thở thư hương.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn, cảm thấy dân chúng đều nói Lưu Biện là quan tốt thanh liêm, cũng không phải là không có đạo lý, bất quá hai người tương đối muốn hiểu rõ, đồ đệ Tiểu Mao của ấn chương Từ bây giờ đang ở đâu...

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, tung người nhảy ra bên ngoài, Triển Chiêu không rõ hắn đột nhiên lại nghĩ đến cái gì nên cũng theo ra ngoài, sau khi hạ xuống, Bạch Ngọc Đường chọt Triển Chiêu, hỏi, “Có giấy bút không?”

Triển Chiêu cau mày, bảo “Ai ra ngoài lại mang theo giấy bút hả?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, xoay người ra ngoài, tìm gian khách sạn mượn giấy bút, viết một tờ giấy, sau đó liền chạy trở về tường sau nha môn tri phủ.

“Ngươi viết cái gì?” Triển Chiêu đuổi đến, không khỏi tò mò hỏi.

Bạch Ngọc Đường lấy tờ giấy ra cho Triển Chiêu nhìn, Triển Chiêu cầm xem, chỉ thấy trên giấy viết — người ta mang đi diệt khẩu, chấm dứt hậu hoạn.

“Nga...” Triển Chiêu sáng tỏ nhún nhún vai, “Ngươi lại dùng chiêu thả con tép bắt con tôm này sao?”

Bạch Ngọc Đường nhếch môi cười, “Lần nào cũng chuẩn.”

Nói xong, cùng Triển Chiêu lên đầu tường, dùng tờ giấy bao viên đá nhỏ lại, ném vào cửa số giấy thư phòng Tri phủ đại nhân.

“Phốc” một tiếng, viên đá phá thủng cửa sổ giấy, rơi xuống trên bàn Tri phủ đại nhân Lưu Biện.

Lưu Biện khẽ cau mày có chút khó hiểu, cầm lấy tờ giấy giở ra xem.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, ở bên ngoài chờ, quả nhiên, không lâu lắm liền thấy Lưu Biện vội vã vọt ra, hô to, “Người đâu!”

Mấy nha dịch chạy tới, Lưu Biện bảo “Người thiếu niên đang bị giam trong đại lao đâu?”

Nha dịch sửng sốt, bảo “Vẫn đang giam ạ.”

“Mau đi xem thử!” Lưu Biện bảo “Đừng để xảy ra chuyện gì!”

“Ách...” Mấy nha dịch xoay người vội vàng bỏ chạy, trong lòng lại vô cùng khó hiểu, Tri phủ đại nhân có khả năng lớn như vậy sao? Người ở trong thư phòng cũng biết trong phòng giam sẽ xảy ra chuyện?

“Đợi đã!” Lưu Biện chợt tỉnh ngộ, hô to một tiếng, “Khỏi đi nữa.”

Nhưng lúc này trong lòng Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều hiểu rõ — người đang bị giam trong đại lao. Hai người phi thân nhảy ra khỏi tường viện, chạy thẳng đến đại lao.

Lưu Biện đi lòng vòng tại chỗ, bảo “Mang mọi người cùng đi, có người muốn cướp ngục!”

Mấy nha dịch bị điều tới điều lui đều mờ mịt, nhưng nhìn thần sắc Lưu Biện cũng không dám chống lại, vội vàng đi tụ tập nhân thủ.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường muốn xông vào đại lao, liền kéo hắn lại nói, “Này, ngươi định làm gì?”

Bạch Ngọc Đường chớp mắt, “Làm gì? Xông vào cứu người thôi.”

Triển Chiêu có chút khó xử, Bạch Ngọc Đường sáng tỏ, bảo “Miêu nhi, ngươi là quan sai, ngươi không cần đi, ta đi, ngươi chờ.”

“Không phải!” Triển Chiêu bắt được Bạch Ngọc Đường, bảo “Chúng ta cứ như vậy xông vào đại lao cứu người sao? Lỡ đâu không phải A Mao kia thì sao? Còn có, ngươi không che mặt hay gì đó sao?”

Bạch Ngọc Đường cảm thấy đầu đau, con mèo này thật phiền toái, bảo “Mặc kệ nó!”

Nói xong, xông vào trong... Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, cũng đành phải lắc đầu đuổi theo. Hai người thi triển khinh công cước bộ không ngừng trực tiếp đi vào liền điểm thụy huyệt đám nha dịch, mấy nha dịch kia trước khi bất tỉnh chỉ thấy trước mắt có cái bóng thoáng qua.

Đằng xa chính là phòng giam, Triển Chiêu dùng ống tay áo che mặt, Bạch Ngọc Đường không định che, bảo “Nha dịch đều đã ngất...”

Triển Chiêu trừng hắn, “Còn có phạm nhân chi!” Nói, nắm tay hắn ép hắn phải che mặt.

Sau khi che mặt, Triển Chiêu kêu một tiếng, “Tiểu Mao!”

Kêu qua hai tiếng, không ai trả lời.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đột nhiên nhớ tới, Tiểu Mao là người câm, Bạch Ngọc Đường hỏi một phạm nhân ở phòng giam bên cạnh đang trợn to đôi mắt nhìn hai người, “Có người câm không? Ở gian nào?”

Phạm nhân giơ ngón tay chỉ gian trong cùng, từ trên đất nhặt lên một cục đá, ném vào phòng giam phía trong, đập trúng một thiếu niên đang nằm, thiếu niên động động, ngồi dậy.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường chạy tới, chỉ thấy là một thiếu niên khuôn mặt sạch sẽ, tuổi không lớn lắm, trợn to hai mắt mờ mịt nhìn hai người chạy đến trước mắt.

Triển Chiêu thấp giọng hỏi hắn, “Ngươi chính là đồ đệ ấn chương Từ sao?”

Thiếu niên nhìn Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, gật đầu.

“Ngươi làm sao lại bị bắt?” Triển Chiêu hỏi.

Tiểu Mao lắc lắc đầu có chút tủi thân, khoa tay múa chân một trận, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đương nhiên là xem không hiểu, cũng có chút bế tắc. Triển Chiêu hỏi hắn, “Ngươi có làm chuyện gì xấu không?”

Tiểu Mao vội vàng lắc đầu liên tục, tỏ ý hắn không có, sau đó nhún nhún vai, giống như là nói — không biết bọn họ tại sao bắt ta.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sáng tỏ, xem ra là không sai được rồi.

“Cứu ra rồi hãy nói.” Bạch Ngọc Đường nói, rút đao chém đứt khóa phòng giam, đưa tay kéo Tiểu Mao ra ngoài, Tiểu Mao bị dọa sợ, cũng không biết là thế nào.

Lúc này, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường — nha dịch đến rồi.

Bạch Ngọc Đường xem xét cửa sổ trên mái nhà của phòng giam, tung người nhảy lên đá văng, quay xuống nắm lấy Tiểu Mao phi thân tung người ra ngoài, Triển Chiêu giơ tay lên nhặt mấy viên đá trên đất, hất tay ném về mấy cây đuốc đang chiếu sáng xung quanh... Phốc phốc mấy tiếng, cây đuốc đều dập tắt.

Đám nha dịch đi vào xoay vòng vòng, liền nghe Tri phủ đại nhân ở một bên nhìn, “Mau chóng đốt đèn.”

Triển Chiêu suy nghĩ một chút, giảm thấp thanh âm nói, “Lưu Biện, uổng ngươi bị dân chúng xưng là thanh quan, thế nhưng lạm dụng tư quyền, hình áp vô tội, ngươi không cảm thấy có lỗi với mũ ô sa trên đầu ngươi sao?!”

“Ta...” Lưu Biện trong lòng hoảng hốt, thầm nói đây rốt cuộc là người phương nào, thế nhưng biết bí mật của hắn...

Triển Chiêu lại nói, “Ngươi phải nhớ lấy, ngươi là quan phụ mẫu của Cửu Giang phủ này, không có lỗi dân chúng mới không có lỗi lương tâm trên đời, nếu không, tất chọc dân oán!” Nói xong, tung người đi ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường ở bên ngoài móc lỗ tai, thấy Triển Chiêu xuống, bảo “Miêu nhi, giả thần giả quỷ.”

Triển Chiêu nháy mắt với hắn mấy cái, “Không phải học theo ngươi sao.”

Nói xong, hai người mang theo Tiểu Mao, rời khỏi nha môn tri phủ, chạy đến nhà ấn chương Từ.

Tiểu Mao cũng cảm giác hai chân rời khỏi mặt đất bay tới bay lui, nhìn nhìn hai người bên cạnh, đều là tuấn lãng bất phàm, một bạch y một lam y, liền cảm giác phải chăng mình đã gặp được Bồ Tát hay không? Lại nhìn, là đi về hướng nhà mình, mừng rỡ trong lòng, cảm tạ ông trời phái hai vị thần tiên xuống cứu hắn.

Đến trong hẻm nhỏ, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường lại bắt đầu hoa mắt, may mà Tiểu Mao thuộc đường, mang theo hai người, trở lại trong nhà ấn chương Từ.

Vừa vọt vào trong phòng, ấn chương Từ đang đốt đèn dầu, đứng ngây người bên cạnh bàn, thấy Tiểu Mao trở về, vui vẻ đến nước mắt chảy ròng, hai thầy trò vội vàng đối Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thiên ân vạn tạ.

Hai người khoát tay chặn lại, hỏi lão đầu, “Từ lão gia tử, ngươi giúp chúng ta hỏi hắn thử xem, là chuyện gì xảy ra?”

“Hảo.” Từ lão gia tử xoay mặt hỏi Tiểu Mao, Tiểu Mao khoa tay múa chân một trận, lão gia tử bảo, “Hắn nói, ngày đó đi mua rượu cho ta, không biết tại sao, có hai quan sai đến nói hắn trộm đồ, bắt hắn đi... Sau đó, cũng không ai thẩm hắn, liền bị giam trong đại lao. Bất quá các nha sai đối xử với hắn rất tốt, cho hắn ăn uống đầy đủ, cũng không ai đánh hắn, để cho hắn ở phòng giam riêng, chỉ là không thả hắn đi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường trong lòng sáng tỏ, Lưu Biện có ý muốn giam thiếu niên lại, xem ra Tiểu Mao là biết chút chuyện không nên biết.

Hai người lại để cho lão gia tử hỏi Tiểu Mao, rốt cuộc hắn đã nhìn thấy cái gì đặc biệt.

Tiểu Mao khoa tay múa chân nửa ngày, Từ lão gia tử cũng nói, vẫn là chuyện đêm đó thấy được thuyền ma và Tri phủ đại nhân, còn lại hắn cũng không biết chuyện gì khác nữa.

Hai người đều cảm thấy không hiểu được, cuối cùng thì tại sao Lưu Biện lại bắt Tiểu Mao? Bất quá tối thiểu cũng cứu được người trở về, còn có thể từ từ suy nghĩ, không gấp gáp.

Suy tính đến hai thầy trò ở lại đây không an toàn, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu liền bảo hai người thu dọn đồ đạc một chút, hộ tống hai thầy trò tạm thời đến ở trên thuyền trước, sau đó khởi hành, thừa dịp ban đêm chạy về Nguyên gia trang.