Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 71: Đệ thất thập nhất thoại loạn, phong ba và rắc rối




Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo gia đinh vào trong sân, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy giang hồ võ lâm quần hùng hầu như đều tề tụ đầy rồi, đâu còn chỗ ngồi a.

Hai người nhìn nhau, Bạch Ngọc Đường nhíu mày, nháy mắt với Triển Chiêu — Miêu nhi, chúng ta đi nơi khác ăn đi, ăn chung với nhiều người như vậy thì có gì hay?

Triển Chiêu thì sao cũng được, thấy không còn chỗ ngồi, liền định theo Bạch Ngọc Đường cùng nhau xuống núi ăn thôi, vừa lúc ăn xong rồi còn phải đi huyện nha thăm dò tin tức, bất quá… Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, “Không đến chào hỏi Nguyên lão gia tử một tiếng sao?”

“Chào gì?” Bạch Ngọc Đường bảo “Một lát chào rồi thì thật sẽ không đi được nữa.” Nói xong, xoay người tính đi.

Hai người vì không làm cho mọi người chú ý, nghiêng người định đi ra ngoài bằng cửa bên hông, nhưng vẫn chưa kịp ra cửa, đã nghe thấy thanh âm quen thuộc la, “Này! Hai ngươi không có chỗ ngồi à? Đến đây ngồi đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sửng sốt, xoay mặt nhìn lại, thấy cách hai người bọn họ không xa có một bàn, bàn này trống trơn, chỉ có một thiếu niên đang ngồi, chính là người lúc nãy bọn họ gặp mặt ở dưới chân núi, tên là Thần Tinh phái Hành Sơn.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao nơi khác đều phải chen chúc nhau, chỉ mỗi bàn này lại trống?

“Tới đây tới đây, ngồi xuống đây đi!” Thần Tinh rất hào phóng vẫy tay gọi hai người đi qua, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, đều có chút do dự.

Ăn cơm là không có hứng thú gì, ăn chung với nhiều người như vậy, nghĩ thôi đã cảm thấy mất hứng, nhưng… Nhiều người thì dễ hỏi thăm tin tức a, hai người bọn họ đến tận bây giờ, đối chuyện tỉ võ chiêu thân lần này vẫn thuộc về cấp độ hiểu biết nông cạn, tới chỗ này chính là vì thăm dò tin tức. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, cảm thấy, từ trong miệng thiếu niên này, nói không chừng có thể hỏi thăm được không ít tin tức… Trao đổi ánh mắt, hai người quyết định cứ ngồi một lát trước, hỏi mấy câu, sau đó lại tranh thủ thời gian bỏ đi.

Nghĩ vậy, hai người đi đến chiếc bàn bên cạnh Thần Tinh, ngồi xuống.

Triển Chiêu hỏi, “Tiểu huynh đệ, tại sao mấy chỗ khác đều đã đầy, chỉ có bàn này của ngươi lại trống vậy?”

Thần Tinh nhìn nhìn hai người, cười hắc hắc, bảo “Đã nói các ngươi là môn phái nhỏ không có kiến thức mà?” Nói, giơ ngón tay chỉ tấm bảng màu đỏ ngay giữa bàn, bảo “Thấy không?”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn, chỉ thấy bên trên bảng đỏ viết ba chữ “Phái Hành Sơn” — trong lòng sáng tỏ, thì ra là chỗ ngồi đều là dựa theo môn phái, đã phân chia sẵn từ trước rồi.

“Đại môn phái đều là dựa theo số lượng thiếp mời khai tiệc, cho nên người đến đều có chỗ ngồi riêng.” Thần Tinh hơi có mấy phần đắc ý nói, “Môn phái nhỏ à, cũng chỉ có thể ở bên ngoài tranh bàn thôi, hắc hắc, sư phụ sư bá sư thúc tổ bọn họ đều vẫn chưa tới, đoán chừng ở trên đường muộn một lát mới đến được, bọn họ đến rồi cũng vẫn dư hai chỗ trống, hai người cứ ngồi đây ăn cơm đi, một lát ta giới thiệu người cho các ngươi.”

Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu biết Bạch Ngọc Đường và phái Hành Sơn kỳ thực ít nhiều cũng có chút quan hệ — chưởng môn phái Hành Sơn Vu Vạn Hải và đệ đệ hắn Vu Vạn Phương, là đồ đệ của đồ đệ của sư đệ sư phụ Bạch Ngọc Đường – Mộ Thanh Vân… Theo như bối phận mà nói, Vu Vạn Hải còn phải gọi Bạch Ngọc Đường một tiếng Tiểu sư thúc. Bất quá phái Hành Sơn là danh môn chính phái, cực chú trọng quy củ, hơn nữa Vu Vạn Hải và Vu Vạn Phương. Mỗi lần thấy Bạch Ngọc Đường, đều phải hành đại lễ gào một tiếng “sư thúc” mới cảm thấy đã ghiền. Vì vậy Bạch Ngọc Đường có thể không gặp người của phái Hành Sơn thì nhất định không gặp, tận lực đi đường vòng để tránh phiền toái. Đối Triển Chiêu nháy mắt, Bạch Ngọc Đường tỏ ý — mau hỏi, hỏi xong thì đi thôi.

Triển Chiêu gật đầu, nhưng còn chưa kịp mở miệng, chỉ thấy một người trẻ tuổi vừa đi đến, ngồi xuống bên cạnh bọn họ, gọi một người khác cách đó không xa, “Ai, nơi này có chỗ này, sư huynh, ngồi ở đây đi.”

Vào ngồi là hai nam tử mặc áo choàng màu đen, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau, hai người này mặc trang phục đạo sĩ, trong võ lâm trung nguyên, đạo sĩ không hiếm thấy, bất quá đạo sĩ y phục màu đen thì quả thực không hay gặp, hơn nữa trên đầu hai người này cũng không mang khăn đạo sĩ, nhìn có vẻ bất luân bất loại.

Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu — đám người này môn phái nào?

Triển Chiêu cũng mờ mịt lắc lắc đầu — không biết, trước kia chưa từng thấy trang phục như vậy.

“Ai!” Thần Tinh lại gấp gáp, ngăn cản hai người kia, nói, “Các ngươi ở đâu vậy? Nơi này chính là chỗ ngồi của phái Hành Sơn, các ngươi đến nơi khác ngồi đi, sư phụ ta bọn họ sắp sửa đến rồi.”

Hai người trẻ tuổi kia nhìn nhau, một người trong bọn mỉm cười, bảo “Phái Hành Sơn? Chưa nghe nói qua.”

“Ngươi nói gì?” Thần Tinh từ trước đến giờ lấy chuyện bản thân là đệ tử phái Hành Sơn mà tự hào, hôm nay thậm chí có người nói ra lời khinh thị phái Hành Sơn như thế, lập tức nổi điên.

Hai người kia hắc hắc cười hai tiếng, bảo “Làm sao? Còn không cho người ta chưa nghe nói đến phái Hành Sơn sao?”

“Đúng vậy.” Một người khác phụ họa, “Chúng ta chỉ nghe nói đến Thái Sơn Tung Sơn, chỉ là chưa nghe nói đến Hành Sơn.”

“Các ngươi là môn phái nào?” Thần Tinh bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm hai người.

“Hắc, không dám, chúng ta là Hắc Sơn Tự.” một người trong đó cười trả lời.

“Hắc Sơn Tự?” Thần Tinh cau mày, không chỉ hắn cau mày, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng có chút lơ mơ không rõ —Hắc Sơn Tự là môn phái nơi nào? Chẳng lẽ không phải ở trung nguyên? Trước kia chưa từng nghe qua.

“Ha ha.” Thần Tinh mỉm cười, bảo “Hắc Sơn Tự, khó trách ăn mặc tựa như cục than, vốn đang tức giận, thì ra là một môn phái nhỏ bên trong khe núi à, vậy đại gia cũng không so đo với các ngươi, ai bảo các ngươi chưa từng trải đời chứ. Bất quá a, các ngươi vẫn là đi nơi khác ngồi đi, nơi này là chỗ ngồi của đại môn phái lớn hơn Hắc Sơn Tự của các ngươi cả trăm ngàn lần.”

“Tiểu tử ngươi giỏi lắm.” Một tiểu đạo sĩ trong bọn cười lạnh nói, “Hôm nay vẫn chính là không đi, ngươi không phải đại môn phái sao? Có bản lãnh thì đuổi chúng ta đi a.” Lúc đang nói chuyện, nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, tiếp theo cười lạnh, “Phái Hành Sơn gì chứ, vừa nhìn chính là môn phái gối thêu hoa yếu ớt.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời chân mày co giật, liếc hai đạo sĩ áo đen, Triển Chiêu cũng đã hơi có kích động muốn đánh người. Bất quá cũng khó trách người khác hiểu lầm, vẻ ngoài của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, đều không giống như người có võ công cao cường, Triển Chiêu tư văn lại dịu dàng, Bạch Ngọc Đường mặc dù tính tình rất bá đạo, nhưng bất đắc dĩ dung mạo quá mức xinh đẹp, rất khó nghĩ hắn là vũ phu.

“Ngươi nói bậy gì đó?” Thần Tinh bảo “Hai người này không phải môn phái chúng ta, đệ tử phái Hành Sơn chúng ta đều mặc thanh sam.”

Bạch Ngọc Đường khẽ lắc lắc đầu, thiếu niên này hẳn là lần đầu tiên ra giang hồ, nói chuyện toàn lộ sơ hở.

“Nga?” hai người Hắc Sơn Tự cũng sớm đoán được, liền cười nói, “Ngươi không phải nói, nơi này chỉ có thể để người của phái Hành Sơn các ngươi ngồi thôi sao? Làm sao? Cho bọn họ ngồi không cho chúng ta ngồi?”

Thần Tinh tức cười, một hồi lâu mới nói, “Bọn họ không giống, là bằng hữu của ta.”

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường — đừng gây chuyện nha, nếu không đi không thoát.

Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười nhìn Triển Chiêu — chọc chuyện gì đây, lại không liên quan gì đến ta.

Ngay trong lúc hai người nháy mắt, một đạo sĩ áo đen ngồi tương đối gần Bạch Ngọc Đường nhìn hắn, mỉm cười tràn đầy ác ý, bảo “Hay là nói, chưởng môn phái Hành Sơn của ngươi, có sở thích đặc biệt, cũng chỉ có những kẻ thanh tú hơn cả nữ nhân, mới có thể ngồi bên cạnh hắn hả? Ha ha… A!”

Hắn còn chưa cười xong, thì đã kêu thảm một tiếng, nhìn lại hắn, trong miệng chẳng biết lúc nào tăng thêm một chén trà, miệng đầy máu, răng cũng bị đụng gãy.

Triển Chiêu đỡ trán, biết ngay là Bạch Ngọc Đường nhất định sẽ trở mặt mà, hai tên này cũng nóng lòng muốn chết, nói gì không tốt, chọn ngay cấm ngữ của Bạch Ngọc Đường. Ai, sớm biết cũng không hỏi thăm tin tức, trực tiếp đi huyện nha cho rồi… Bất quá nói thế nào, hai tên này cũng thật đáng hận.

Bạch Ngọc Đường đem chén trà nhét vào trong miệng đạo sĩ áo đen, cũng chẳng qua là xảy ra trong thời gian một lần nhấc tay, bản thân hắc y nhân còn chưa hiểu được chuyện gì xảy ra, đồng bạn của hắn không nhìn thấy, Thần Tinh cũng không nhìn thấy… Nhất thời đều ngây dại.

“Ba ~!”

Chỉ chốc lát sau, một đạo sĩ áo đen phản ứng lại, vỗ bàn bỗng nhiên đứng lên, bảo “Phái Hành Sơn các ngươi sử âm chiêu! Các huynh đệ!”

Thanh âm hắn không thấp, dẫn đến trong sân không ít người chú ý, mà cùng lúc đó, trên mấy bàn bên cạnh đều có đạo sĩ áo đen đứng lên, rối rít đến bên cạnh bọn họ, vừa nhìn bộ dáng đạo sĩ kia miệng đầy máu, đều thẹn quá hóa giận, hỏi, “Làm sao vậy?”

“Phái Hành Sơn lấn hiếp người quá đáng!” đạo sĩ áo đen không bị thương bảo “Thế nhưng đánh sư huynh thành ra thế này!”

“Phái Hành Sơn?” Mấy hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, đều bùng cháy lửa giận, nói với Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu vẫn còn đang ngồi cạnh bàn, “Hai ngươi là người phái Hành Sơn?”

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cũng không phản ứng bọn họ, Bạch Ngọc Đường đang nhẫn nại, báo với bản thân đừng vì nhất thời kích động mà đánh đám người kia nằm dài ra đất, khỏi phải để con mèo này lại nói hắn hay gây sự. Mà Triển Chiêu thì đang giơ một tay chống má nghiêm túc nghĩ — tại sao chỉ cần cùng Bạch Ngọc Đường ra ngoài, thì đều sẽ gặp phải đám người không có mắt như vậy? Hay là nói, Bạch Ngọc Đường đi đến đâu, cũng sẽ gặp phải loại người nói năng lỗ mãng thế này… nhưng nếu như đến đâu cũng gặp phải, vậy Bạch Ngọc Đường hẳn đã quen rồi mới đúng, tại sao vẫn dễ tức giận như vậy nhỉ?

“Bọn họ không phải người phái Hành Sơn.” Thần Tinh khoát tay chặn lại, bảo “Không liên quan gì đến bọn họ, ta là người phái Hành Sơn, là hai sư huynh đệ của các ngươi chiếm chỗ ngồi của người khác trước, còn có, mới vừa rồi là tự hắn uống trà không cẩn thận, nuốt cả chén trà vào thôi.”

“Ngươi nói láo!” Một đạo sĩ áo đen bảo “Ngươi uống một chén cho ta nhìn thử… Ngô…”

Người đó còn chưa dứt lời, chỉ thấy chén bay tới, còn chưa kịp tránh né, cái chén đã bay vào trong miệng mở to của hắn, đụng gãy hàm răng…

Bất quá lúc này không phải Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường làm, hai người xoay mặt nhìn lại, chỉ thấy trên bàn cách đó không xa, Đường Di chẳng biết từ khi nào đã ngồi cùng mấy nữ tử giang hồ, một tay chống cằm, trên tay không có chén, một đám nữ đệ tử bên cạnh nhỏ giọng khen ngợi, “Đường công tử thật là lợi hại a.”

Đường Di đắc ý, đối Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nháy mắt.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — Đường Di thật là đi đến đâu cũng có nữ nhân đi theo a… Bất quá nói đến, tại sao tỉ võ chiêu thân lại có nữ nhân đến?

“Ngươi là ai?” Một hắc y nhân quát, “Cũng là phái Hành Sơn?”

Đường Di cười cười, bảo “Hậu sinh giang hồ, đừng có đứng đó kêu la, nơi này có rất nhiều người tài ba, chỉ bất quá các ngươi không nhận ra thôi, rụng mấy cái răng đã là nhẹ rồi, đừng không biết tốt xấu, đến lúc đó ngay cả tính mệnh cũng vứt bỏ thì không có chỗ để mà khóc đâu.”

Mấy hắc y nhân hai mặt nhìn nhau, cảm thấy trong lời nói của Đường Di hình như có ý gì đó, đang khó hiểu, đột nhiên liền thấy người trẻ tuổi mới bị Đường Di dùng chén trà đánh trúng đang che miệng, ngã trên mặt đất lăn qua lăn lại, bộ dáng tựa hồ rất đau đớn.

“Sư huynh, ngươi làm sao vậy?” Mọi người ngồi xổm xuống dìu hắn, lại nhìn, chỉ thấy hắc y nhân miệng sưng to, đến lỗ mũi cũng sưng lên… y như cái đầu heo.

“Này…” Hắc y nhân đều kinh hãi thất sắc, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu trong lòng sáng tỏ, Đường Di chính là cao thủ dụng độc của Đường môn, xem ra là hạ thủ trên chén trà rồi.

“Ngươi dụng độc?” Một hắc y nhân tức giận trừng Đường Di, “Mau đem giải dược giao ra đây.”

Đường Di ung dung mỉm cười, bảo “Loại độc này, nói nó khó giải cũng khó giải mà bảo dễ thì cũng rất dễ, chỉ cần tìm một nhà xí, dùng thứ bên trong rửa miệng kỹ cho hắn, một lát liền chữa hết… Bất quá nếu như trong vòng thời gian một nén nhang mà không rửa… Vậy thì làm đầu heo cả đời rồi, đây là thuốc tốt của Đường môn ta, gọi là xú chủy trư đầu tán [đầu heo miệng thối], không biết các ngươi nghe nói qua chưa?

Mấy hắc y nhân vừa nghe đến hai chữ “Đường môn” đều nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, hai người mang hắc y nhân bị thương rời đi, ngoài ra hung hăng trợn mắt nhìn Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Thần Tinh, cắn răng bỏ lại một câu, “Coi như các ngươi may mắn.” Nói xong, trở về chỗ ngồi.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn Đường Di, Đường Di nhếch miệng cười cười với bọn họ, coi như là giúp hai người giải vây. Hai người cũng không muốn trì hoãn nhiều hơn nữa, xem xét thời gian liền từ biệt Thần Tinh, rời đi.

Thần Tinh thấy Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi, lại quay đầu lại nhìn nhìn Đường Di, chỉ thấy hắn cùng một đám cô nương vừa nói vừa cười, uống rượu dùng bữa thoải mái nói không ra lời, trong lòng tức giận — mới vừa rồi người Hắc Sơn Tự nghe nói phái Hành Sơn thì không hề sợ sệt, nhưng vừa nghe danh Đường môn liền lập tức rút lui… Chẳng lẽ phái Hành Sơn ta không sánh bằng Đường môn của hắn sao?

Đang suy nghĩ, liền thấy nơi xa, mấy đạo sĩ Hắc Sơn Tự đều đứng dậy, theo đuôi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ra khỏi đại viện.

Thần Tinh chau mày, thầm nói, chắc không đâu… đám người Hắc Sơn Tự sẽ không dám gây chuyện ở đây đâu, nếu muốn cũng phải đến nơi không có ai gây bất lợi cho hai người đi? Nghĩ tới nghĩ lui, Thần Tinh cảm thấy cũng là mình tìm phiền toái cho bọn hắn. Hai người này không môn không phái, nghĩ đến võ công cũng sẽ không tốt đi nơi nào, lỡ như xảy ra chuyện gì không may thì cũng thật có lỗi… Nghĩ vậy, Thần Tinh cầm lấy bảo kiếm bên cạnh bàn, lặng lẽ cũng đi theo ra ngoài, định lát nữa hộ tống hai người xuống núi, nếu như người Hắc Sơn Tự đến gây chuyện, hắn sẽ giúp giải quyết bọn họ!

Đường Di vừa cùng các cô nương hoan ẩm, khóe mắt liếc thấy Thần Tinh cũng đi ra ngoài, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, lúc này, tiền thính náo nhiệt, thì ra là Nguyên lão gia tử ra ngoài, chúc rượu mọi người.

Người giang hồ rối rít đứng dậy uống rượu, nhưng Nguyên lão gia tử vừa uống vừa tìm kiếm xung quanh, giống như đang tìm ai đó. Đường Di uống một hớp rượu, bĩu môi cười lạnh — lão hồ ly.



Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vội vã xuống núi, Bạch Ngọc Đường cau mày, thản nhiên nói, “Thật phiền.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Đúng vậy, còn đuổi theo tới rồi.”

“Dứt khoát giải quyết đi.” Bạch Ngọc Đường bảo “Làm thịt toàn bộ ném vào trong rừng cho chó hoang ăn.”

Triển Chiêu dở khóc dở cười, “Hao tử, ngươi đừng quên, ta là quan sai nha.”

Bạch Ngọc Đường khiêu mi, “Vậy không phải càng tốt? Quan phỉ cấu kết, người không biết quỷ không hay!”



Hai người đi đến sườn núi, một mảnh đất bằng bên dưới thác nước, liền nghe thấy có tiếng bước chân phía sau vang lên, mấy hắc y nhân cầm kiếm, vọt tới ngăn cản đường đi hai người, quả nhiên, là đạo sĩ Hắc Sơn Tự.

“Làm sao? Muốn chạy?” Kẻ cầm đầu bảo “Đả thương người của Hắc Sơn Tự chúng ta, liền muốn rời đi sao? Đâu dễ vậy.”

Triển Chiêu ôm kiếm đứng ở một bên, tỏ ý Bạch Ngọc Đường, “Ngươi cứ thoải mái trút giận một chút đi, sau đó tốc chiến tốc thắng.”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhìn Triển Chiêu, vừa định động thủ, liền nghe phía sau có người la, “Khoan đã!”

Sau đó, có một thiếu niên tung người nhảy xuống phía trước Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ngăn trở đám đạo sĩ áo đen, “Hắc Sơn Tự các ngươi lấy nhiều đánh ít, bắt nạt kẻ yếu, thật không ra gì! Hôm nay muốn động hai người bọn họ, liền lãnh giáo thử công phu của tiểu gia ta đi.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều khiêu mi — võ công thiếu niên này cũng không tệ lắm a, khó trách Vu Vạn Hải để cho hắn đến trước.

“Tiểu quỷ, ngươi đến đúng lúc lắm, dứt khoát đem các ngươi toàn bộ đều giải quyết!” Nói xong, một hắc y nhân liền rút kiếm đâm về phía thiếu niên kia. Thiếu niên mỉm cười, cũng rút kiếm đón nhận, cùng hắc y nhân kia đối chiến.

Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu ở phía sau nhìn, thiếu niên này sử dụng kiếm pháp thuần chính của Hành Sơn, đừng nói, võ công vẫn còn trên cơ hắc y nhân, không mấy chiêu, hắc y nhân đã không chịu nổi.

Bất quá đám đạo sĩ Hắc Sơn Tự thật không biết xấu hổ, thấy một đánh không lại, liền lao lên hai tên, ba người quần chiến một mình thiếu niên.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nhìn cũng khẽ giật mình, thiếu niên này thật đúng là không đơn giản, bộ dáng thong dong không vội vã, hơn nữa bị ba người vây công cũng không hoảng hốt sợ hãi, kiếm chiêu bất loạn.

Bất quá dù sao trẻ tuổi lực yếu, Thần Tinh cùng ba người kia đấu mười mấy chiêu, dần dần chống đỡ hết nổi, chỉ có thể phòng thủ.

Ba hắc y nhân vừa nhìn thấy Thần Tinh giống như sắp không xong, liền liều mạng tập trung tấn công… Thần Tinh chịu đựng không nổi, để lộ sơ hở, ba hắc y nhân mừng rỡ, cũng công kích vào đó.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì lại âm thầm khen giỏi, Thần Tinh đủ cơ trí, cố ý giả ra bộ dáng yếu đuối để dụ ba người kia điên cuồng tấn công, sau đó để lộ sơ hở, tiện để một kích tiêu diệt địch nhân.

Quả nhiên, ba hắc y nhân đồng thời xuất thủ một kiếm công hướng sơ hở của Thần Tinh, Thần Tinh thân thể chợt lóe, đột nhiên chuyển đến phía sau đám người, vung kiếm đâm trúng mông của một hắc y nhân ở chính giữa.

“Ai da!” Người đó kêu thảm một tiếng, hai người còn lại cũng luống cuống trận cước, mắt thấy sắp bị Thần Tinh đánh lui, ba hắc y nhân đứng bên cạnh xem cũng gia nhập chiến cuộc, lần này thành năm đánh một.

Triển Chiêu khẽ cau mày, bảo “Làm sao hèn hạ như thế?” Nói, nhấc chân đá mấy cục đá trên đất, nắm trong tay đang định giúp Thần Tinh đánh rụng mấy tên, nhưng Bạch Ngọc Đường khẽ khoát tay chặn lại, ngăn cản Triển Chiêu, “Miêu nhi, đợi đi.”

Triển Chiêu có chút vô lực, nhìn Bạch Ngọc Đường, “Ngươi làm sao tàn nhẫn y hệt sư phụ hắn vậy? Tuy nói đây là cơ hội lịch lãm hiếm có, nhưng trẻ nhỏ như vậy, lỡ bị thương thì làm sao bây giờ a?”

Bạch Ngọc Đường khẽ mỉm cười, bảo “Ngươi cũng nói, sư phụ hắn còn chưa nhúng tay vào, chúng ta tự nhiên cũng không cần nhúng tay.”

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe trong rừng, có người khe khẽ thở dài.

Thần Tinh đã đánh không lại, chỉ có thể bị động chống đỡ, vừa nghe thấy tiếng than thở, lập tức kêu lên, “Lạc Đồng Thanh, ngươi tại sao thấy chết mà không cứu hả, hảo đồ đệ này của ngươi nếu như bị thương, kêu sư thúc tổ đánh hèo ngươi!”

Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy một thanh ảnh từ trong rừng vụt qua, lẫn vào trong đám hắc y nhân, một tay nắm cổ áo Thần Tinh ném ra phía sau, vứt hắn bay ra ngoài, đặt mông té ngay trước mắt Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu. Người mặc Thanh sam khoảng chừng hơn hai mươi tuổi, mi mắt thanh tú chỉ là mặt không có biểu cảm, thay thế vị trí Thần Tinh, tay không độc chiến tất cả hắc y nhân, chỉ mấy chiêu, đã thu binh khí đám đạo sĩ Hắc Sơn Tự, nhấc chân đạp người.

Thần Tinh bò dậy xoa mông, bảo “Lạc Đồng Thanh, ngươi cứu người thì không thể dịu dàng hơn chút sao, đau muốn chết à!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường từ lời của Thần Tinh, nghe ra ý làm nũng, xem ra tình cảm thầy trò không tệ.

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, bảo “Ta còn nghĩ thủ tịch đại đệ tử Hành Sơn là ai chứ, thì ra là đồ đệ của Lạc Đồng Thanh.”

Triển Chiêu cũng cười, “Lạc Đồng Thanh là người thành thật như thế, sao lại dạy ra đồ đệ tinh ranh như vậy nhỉ?”

Thần Tinh đứng ngay trước bọn họ, nghe thấy được, xoay mặt hỏi, “Eh? Hai ngươi biết sư phụ ta à?”

Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, thở dài, đệ tử phái Hành Sơn vô số, lớn nhất chính là chưởng môn Vu Vạn Hải, Nhị đương gia là sư đệ Vu Vạn Hải, Hành Sơn chân nhân Vu Vạn Phương. Nếu nói riêng về võ công, Vu Vạn Phương còn giỏi hơn Vu Vạn Hải một chút, chỉ bất quá tính tình tương đối cổ quái thôi.

Lạc Đồng Thanh là người võ công cao nhất trong đám đồ đệ của Vu Vạn Phương, đại khái cũng là võ công tốt nhất trong tất cả các đệ tử của phái Hành Sơn… Ở trên giang hồ cũng có chút danh khí. Chỉ bất quá Lạc Đồng Thanh rất thú vị, tính tình hiền như khúc gỗ, cơ hồ bất cẩu ngôn tiếu, nghiêm trang cực để ý quy củ, người mới hơn hai mươi tuổi nhưng tính tình y hệt ông lão bảy tám mươi tuổi, vì vậy người giang hồ xưng Lạc Vô Thú, là một người cực kỳ buồn chán.

Đám hắc y nhân kia đâu phải đối thủ Lạc Đồng Thanh, mấy chiêu liền bị thu thập, rối rít chạy trốn, trước khi đi còn nói, “Ngươi chờ, chờ chưởng môn Hắc Sơn chân nhân chúng ta đến, nhất định hảo hảo giáo huấn phái Hành Sơn các ngươi!”

Lạc Đồng Thanh thấy bọn họ đi, suy nghĩ — Hắc Sơn chân nhân?

“Thấy không?” Thần Tinh có chút đắc ý quay mặt nhìn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, “Đó chính là sư phụ ta, lợi hại không? Hai ngươi có muốn gia nhập phái Hành Sơn… Ai nha…”

Nói chưa dứt lời, đã bị Lạc Đồng Thanh từ phía sau đi đến nắm lỗ tai.

“Đau chết à, Lạc Đồng Thanh, ngươi làm gì ở trước mặt người ngoài đánh ta?” Thần Tinh xoa lỗ tai bất mãn nhìn sư phụ hắn.

“Không biết lớn nhỏ.” Lạc Đồng Thanh trợn mắt nhìn Thần Tinh, xoay mặt, đối Bạch Ngọc Đường cung kính hành lễ, “Sư thúc tổ.”

Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Lạc Đồng Thanh tuổi tác xấp xỉ mình, khóe miệng giật giật, Triển Chiêu ở bên cạnh nhịn cười.

Bạch Ngọc Đường hơi có chút bất đắc dĩ, phần lớn đệ tử phái Hành Sơn đều gọi hắn Ngũ gia, chỉ mình Lạc Đồng Thanh, nghiêm túc, cứ nhất định theo bối phận.

Lạc Đồng Thanh cùng Bạch Ngọc Đường chào hỏi xong, liền hướng Triển Chiêu khẽ thi lễ, “Triển nam hiệp.”

Triển Chiêu cười cười, “Lạc huynh.”

“Không dám.” Lạc Đồng Thanh nghiêm trang nói, giơ tay lên cho Thần Tinh ở một bên trợn mắt hốc mồm cái thiêu lật, “Dập đầu chào tằng sư thúc tổ của ngươi đi.”

Bạch Ngọc Đường thật sự bội phục, tằng sư thúc tổ, bối phận như vậy cũng có thể sắp xếp ra được, Triển Chiêu nháy mắt với hắn mấy cái — ngươi đoán, nếu như chờ đến lúc ngươi tám mươi tuổi, đồ đệ nhỏ nhất phái Hành Sơn phải gọi ngươi là gì?

Bạch Ngọc Đường mí mắt liên tục nhảy.

Thần Tinh xoa khối u trên đầu, giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một hồi lâu, xoay mặt nhìn Lạc Đồng Thanh, “Lạc ngốc tử, ngươi ngốc ra nha? Nhìn hắn còn trẻ hơn cả ngươi à.”

Lạc Đồng Thanh níu lấy lỗ tai Thần Tinh, giơ tay lên thưởng mông hắn mấy cái, “Mục vô tôn trưởng, khi sư diệt tổ, gây chuyện thị phi, đánh nhau còn đánh thua! Tối nay không cho ngươi ăn cơm!”