Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 61: Đệ lục thập nhất thoại nghi, quần hùng và chiêu thân




Đã gần một tháng không gặp mặt nhau rồi, Bạch Ngọc Đường xa xa nhìn sang, nhìn thấy Triển Chiêu thần thanh khí sảng, trong lòng liền cảm thấy vui vẻ.

Chẳng qua là khi hắn vẫn còn đang suy tính là nên đi qua đột nhiên tập kích con mèo kia, hay là dùng phương thức gì khác để chào hỏi, thì đã nghe Hồi Phong trong khoang thuyền chạy ra bong thuyền, hướng về phía bờ bên kia, hí dài một tiếng — Tiểu Nguyệt!

Triển Chiêu và Tiểu Nguyệt cũng nghe được tiếng ngựa hí, xoay mặt... Tiểu Nguyệt cũng vội vàng kêu lại mấy tiếng — Hồi Phong!

Bạch Ngọc Đường vội vàng kéo Hồi Phong có vẻ như đang muốn lao đầu xuống sông, phân phó thuyền gia cặp bờ.

Triển Chiêu khẽ nheo mắt lại, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường dùng sức kéo Hồi Phong, người cũng rất tinh thần... Ngoài ra, người bên cạnh hắn chẳng phải Đường Tứ sao? Hai người bọn họ sao lại cùng nhau du hồ ở đây vậy? Lần đầu tiên, Triển Chiêu cảm thấy Đường Tứ nhìn thế nào cũng có vẻ hơi chướng mắt sao ấy?

Thuyền gia hướng thuyền cặp bờ, Hồi Phong nhảy lên trên bờ, cùng Tiểu Nguyệt cổ cọ cổ, mũi đụng mũi, thân mật vô cùng, vui vẻ đến liên tục phất đuôi.

Bạch Ngọc Đường có chút vô lực nhìn con ngựa điên nhà mình, thầm nói... liền ngươi chỉ có chút tiền đồ thế này!

Triển Chiêu cũng cảm thấy tình cảm hai chú ngựa tựa hồ thật rất tốt, bằng không cứ xứng loại đi!

“Miêu nhi.” Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Triển Chiêu, bảo, “Trùng hợp vậy?”

Triển Chiêu thiếu chút nữa bật cười, thầm nói ngươi trang cái gì chứ, Tứ ca đã nói cho ta biết từ lâu, ngươi không thiếp mời cũng tự chạy tới Lư Sơn.

“Triển huynh, thật lâu không gặp.” Đường Di đối Triển Chiêu cười, Triển Chiêu cười lại với hắn, hỏi, “Đường Tứ công tử làm sao ở đây?”

“Ách... Ta là đến...”

“Hắn thì còn có thể đến làm gì, chiêu thân thôi.” Bạch Ngọc Đường vội vàng cắt đứt lời của Đường lão Tứ, xoay mặt mắt mang lạnh lẻo cười cười với hắn, hỏi, “Có phải hay không hả?”

Đường Tứ đem những chuyện về thuyền ma đã đến khóe miệng lại nuốt trở vào, gật đầu, nói, “Ách, đúng vậy...”

“Nga.” Triển Chiêu gật đầu, trong lòng khó hiểu, Đường Tứ không phải được xưng vì mỹ nữ trong thiên hạ mà vĩnh viễn không thành thân sao? Sao còn chạy đến đây tỉ võ chiêu thân vậy?

“Đúng rồi!” Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đồng thời mở miệng.

Hai người nhìn nhau, lại cùng nói, “Ngươi nói trước đi...”

Tiếp theo nhìn nhau...

“Chuyện gì?” Đường Tứ cảm thấy Bạch Ngọc Đường tựa hồ là muốn nói gì với hắn, liền nơm nớp lo sợ hỏi.

“Ngươi không phải nói ngươi có chuyện cực kỳ quan trọng hết sức khẩn cấp cần xử lý phải lập tức đi ngay sao?” Bạch Ngọc Đường một hơi hỏi xong, bảo Đường Di, “Đi đi!”

Đường Tứ khóc không ra nước mắt, Bạch Ngọc Đường — ngươi vì con mèo này đến tình nghĩa huynh đệ cũng không thèm quan tâm nữa sao?

Bạch Ngọc Đường nhướng mi — lão tử chỉ có bốn huynh đệ!

Nhướng mi xong Bạch Ngọc Đường đột nhiên buồn bực — thầm nói, chỉ có bốn huynh đệ sao? Vậy mình không xem Triển Chiêu là huynh đệ à?

Bạch Ngọc Đường nghĩ tới đây, cảm thấy đầu óc hơi rối.

Đường Tứ nhìn hai người một hồi cảm thấy bọn họ rất vi diệu, thôi đi, chuyện một mèo một chuột này trên giang hồ ai hiểu nổi, nghĩ xong, liền nói, “Vậy các ngươi từ từ tán gẫu, ta đi trước.”

“Đi thong thả.” Triển Chiêu chắp tay, Đường Tứ xoay người, chỉ thấy một đám mỹ nữ trên chiếc thuyền hoa xa xa phất khăn với hắn, “Tứ công tử, mau đến đây!”

“Các mỹ nhân!” Đường Tứ mặt mày hớn hở khoát tay với chúng mỹ nhân, bảo, “Đừng gấp, ta đến rồi!” Nói xong, tung người nhảy, phi thân phóng qua thuyền hoa bên kia.

“Oa!” Một đám mỹ nhân ở trên thuyền vỗ tay, “Tứ công tử thật là đẹp trai nha!”

Đường Di trong lòng rất đắc ý, bất quá... Hắn vừa đắc ý, liền sơ ý, thở một hơi, lúc sắp đến lan can thuyền, đột nhiên thân thể hơi nghiêng, trực tiếp lao xuống dưới, mắt thấy sắp sửa rớt xuống sông, may mà tay mắt hắn lanh lẹ, giơ tay bắt được lan can.

“A!” Một đám mỹ nhân ở trên thuyền tiếp tục la, “Tứ công tử thật là đẹp trai a!”

Đường Tứ lúng túng vịn lan can, đưa tay làm một động tác có vẻ rất tiêu sái, nói với người bên trên, “Các Mỹ nhân, kéo ta đi lên.”

...

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy Đường Tứ được một đám mỹ nhân ba chân bốn cẳng kéo lên thuyền, vỗ vỗ y phục, tả ủng hữu bão mà tễ mi lộng nhãn với bọn họ, không khỏi thầm bội phục người này — kỳ tài giang hồ chính là đây!

...

“Uy.” Đuổi Đường Di đi xong, Triển Chiêu đưa tay đâm đâm Bạch Ngọc Đường, hỏi, “Ngươi còn ngây ra đó làm gì? Ta sắp chết đói, tìm nơi nào ăn cơm.”

Quay đầu lại, liền thấy Tiểu Nguyệt đang nhìn hắn chằm chằm, giống như đang hỏi — ngươi mới vừa rồi vừa ăn xong mì gân bò và hoành thánh.

Triển Chiêu ngửa mặt nhìn trời— đó là chuyện của hai canh giờ trước!

“Nga... Ta cũng chưa ăn cơm, lên thuyền ăn hay đến tửu lâu?” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Bằng không đi tửu lâu đi, trên thuyền cũng không có gì ngon để ăn.”

“Ngươi bao chiếc thuyền làm gì vậy?” Triển Chiêu có mấy phần không hiểu giương mắt nhìn nhìn thuyền hoa trên mặt hồ, khó hiểu hỏi.

“Đừng nói nữa, Nguyên lão gia tử này cũng chả biết mời bao nhiêu người tới tỉ võ chiêu thân, cả Cửu Giang phủ đều đầy nghẹt cả rồi.” Bạch Ngọc Đường khoát khoát tay, bất đắc dĩ nói, “Đoán chừng đến buổi tối, sẽ có người lên thuyền ta xin ở nhờ cho xem.”

Triển Chiêu giật mình, hỏi, “Mời nhiều người như vậy sao?”

Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ gật đầu, trong lòng có chút để ý, làm gì mời nhiều người như vậy cũng không thỉnh lão tử?!

Triển Chiêu càng khó hiểu — không có lý do gì đến ba huynh đệ Cuồng Đao Môn cũng được mời, mà lại không mời Bạch Ngọc Đường chứ!

Hai người vừa suy nghĩ, vừa đến khách sạn cách đó không xa.

Bởi vì có quá nhiều người, nhã gian hết cả, Bạch Ngọc Đường nảy ra một ý, dứt khoát cứ để cho tiểu nhị lấy hai hộp đựng thức ăn, đem tất cả các món ăn đặc sắc của Cửu Giang phủ đều đặt vào trong, lại mua thêm hai bầu rượu ngon, cùng Triển Chiêu quay về thuyền hoa.

Lúc này sắc trời đã tối, hai người ở trên mũi thuyền, dựa vào lan can, vừa ăn vừa uống rượu, nhìn những chiếc thuyền hoa xuất hiện càng lúc càng nhiều trên hồ.

“Thật không ngờ, thế nhưng lại có nhiều người đến như vậy.” Triển Chiêu cười lắc lắc đầu, bảo, “Cơ hồ giang hồ quần hùng đều đến hết rồi, khuê nữ của Nguyên lão gia tử là lai lịch gì, công chúa chiêu thân cũng bất quá là như thế đi.”

“Nhưng Đường Tứ bảo không đẹp chút nào hết.” Bạch Ngọc Đường bảo.

“Thật?” Triển Chiêu giật mình.

“Ta cảm thấy ánh mắt đánh giá nữ nhân của Đường lão tứ cũng rất chuẩn, hơn nữa thông thường những người lọt vào mắt hắn đều là mỹ nhân, hắn nói không đẹp, vậy thì nhất định không đẹp rồi.”

“Vậy cũng phải nhỉ.” Triển Chiêu gật đầu, đột nhiên nói, “Đúng rồi, khi ta đến có gặp phải hai huynh đệ Cuồng Đao Môn, lão Đại Mạc Nhất Bắc và lão Tam Mạc Nhất Đao.”

“A...” Bạch Ngọc Đường bật cười, bảo, “Trùng hợp vậy, ta gặp phải Mạc Nhất Tiếu rồi, bất quá hắn có thể có chút phiền toái đi.”

“Ngươi có phải nhìn thấy có người đuổi giết hắn, sau đó cứu hắn?” Triển Chiêu hỏi.

“Làm sao ngươi biết?” Bạch Ngọc Đường hơi giật mình ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.

Bất đắc dĩ thở dài, Triển Chiêu bảo, “Ta gặp phải hai huynh đệ kia tại quán trà, những người áo đen được phái đi đuổi giết Mạc Nhất Tiếu chính là người của Cuồng Đao Môn.”

“Làm gì?” Bạch Ngọc Đường khó hiểu, “Cuồng Đao Môn nội chiến sao?”

Triển Chiêu tinh tế đem chuyện lúc trước huynh đệ Mạc gia nói cho hắn, lặp lại một lần cho Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường nghe thấy cũng là chậc chật hiếu kỳ, bảo, “Thế nhưng có chuyện này?”

“Hai huynh đệ kia còn nhờ ta hỏi ngươi, có biết Mạc Nhất Tiếu đi nơi nào hay không.” Triển Chiêu nói.

“Ta làm sao biết được?” Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ nhún nhún vai, bảo, “Tiểu tử này đủ cổ quái, không nói tiếng nào liền bỏ chạy, đúng rồi, ta có nhặt được một khối ngọc bội của hắn.” Nói, liền đưa tay từ trong lòng ngực móc ra khối ngọc bội kia, bảo, “Ta vốn chuẩn bị đến lần sau gặp lại thì trả lại cho hắn.”

Triển Chiêu nâng khối ngọc bội nhìn nhìn, giật mình, “Tại sao là màu đen?”

“Loại hắc ngọc này rất hiếm, giá trị mảnh ngọc bội này hẳn là không rẻ.” Bạch Ngọc Đường bảo.

“Ân... vậy nói không chừng Mạc Nhất Tiếu chắc sẽ tìm đến ngươi đi.” Triển Chiêu đưa ngọc bội trả lại cho Bạch Ngọc Đường, bảo, “Ngươi nghĩ xem, nếu như ngọc bội này đối với hắn rất quan trọng, hắn tất nhiên sẽ quay lại rừng để tìm, tìm không được, tất nhiên là nghĩ đến ngươi rời đi cuối cùng.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, khẽ cau mày, nói, “Mạc Cơ lão gia tử không phải cho không, một Mạc Nhất Tiếu có thể đánh chết lão đầu sao?”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Triển Chiêu gật đầu, “Bất quá Mạc Nhất Đao và Mạc Nhất Bắc nói Mạc Nhất Tiếu kể từ sau khi luyện Cuồng Đao Phổ, võ công tiến triển cực nhanh rồi.”

“Cuồng Đao Phổ?” Bạch Ngọc Đường há miệng, tựa hồ có chút dở khóc dở cười, bảo, “Miêu nhi, bọn họ lừa ngươi không luyện đao đó.”

“Ân?” Triển Chiêu khó hiểu, nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Ai... Bất quá cũng có thể là bản thân hai huynh đệ kia cũng không rõ lắm, đại khái Mạc lão gia tử không nói cho bọn họ biết.” Bạch Ngọc Đường lại rót cho mình bát rượu, uống một hớp, bảo, “Trước kia ta có nghe sư phụ từng nói yêu đao minh linh và cuồng đao phổ... trong Cuồng đao phổ, kỳ thực chỉ ghi chép những đao pháp cơ bản nhất mà thôi.”

“A?” Triển Chiêu giật mình, hỏi, “Nhưng mà, nghe nói là tuyệt học cả đời của Mạc Cơ nha.”

“Mạc Cơ nếu như hắn không có minh linh trong tay, tuyệt học cả đời tính là cái thứ gì.” Bạch Ngọc Đường bật thốt lên, Triển Chiêu trợn mắt nhìn hắn một cái, hai tay chắp trước ngực nhỏ giọng lẩm bẩm, “Người chết lớn nhất, Mạc lão gia tử ngươi niệm tình hắn tuổi nhỏ, đừng chấp nhặt với hắn.”

Bạch Ngọc Đường bị Triển Chiêu làm cho bật cười, bảo, “Mấy chuyện quỷ thần này ai biết có hay không chứ.”

“Chính vì không biết nên mới phải tránh phiền toái!” Triển Chiêu nghiêm túc nói, “Dù sao nói bậy về người chết cũng là không đúng!” Nói xong, khiêu mi, “Nói tiếp, minh linh kia thế nào?”

“Kỳ thực cái gọi là Cuồng Đao Phổ, chính là đao pháp dùng minh linh để sử xuất, cũng chính là cuồng đao.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Mấu chốt là đao, không liên quan chút gì đến đao pháp và nội lực hết.”

“Thì ra là vậy sao.” Triển Chiêu khó hiểu, “Vậy là hai huynh đệ Mạc gia nói dối, hay là những nguyên nhân khác, nhưng ta thấy hai huynh đệ bọn họ không giống như người hồ đồ nha.”

“Nói đến nói đi, cũng không ai thật sự nhìn thấy Mạc Nhất Tiếu giết người.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, bảo, “Hơn nữa ta thấy được vết thương trên vai Mạc Nhất Tiếu cũng là vết đao.”

“Có phải là bị thương trong lúc triền đấu cùng Mạc Cơ?” Triển Chiêu hỏi.

“Ân... cũng khó nói.” Bạch Ngọc Đường sờ sờ cằm, “Bất quá ta cảm thấy võ công Mạc Nhất Tiếu thật không bằng Mạc Cơ, nếu như Mạc Cơ có đao trong tay, chưa chắc thất bại... Bất quá người lớn tuổi cũng khó nói lắm.”

“Đúng vậy, bọn họ còn nói hắn trộm đi yêu đao minh linh.” Triển Chiêu bảo.

“Ha?” Bạch Ngọc Đường tựa hồ càng thêm giật mình, hỏi, “Minh linh có đao quan che chở... Nga, mới vừa rồi cái hắn đeo trên lưng chính là đao quan sao... Bất quá Miêu nhi, đao quan kia rỗng đó.”

“Làm sao ngươi biết?” Triển Chiêu giật mình.

Bạch Ngọc Đường đem Long Lân Thối Nhẫn của mình qua, thả vào bên cạnh Cự Khuyết của Triển Chiêu, hai thanh binh khí mặc dù cũng chưa hề chạm nhau, nhưng nếu như sờ lên thân đao, vẫn là có thể cảm thấy được hai thanh đao kiếm đều đang âm thầm so tài, có khẽ xuẩn động.

“Thanh Cự Khuyết này của ngươi là Quân tử kiếm tính tình khá tốt, nhưng thanh Long Lân Thối Nhẫn của ta lại là yêu đao... Chính là yêu không giống với thanh minh linh mà thôi... Nếu như bên trong đao quan của tiểu tử kia thật có yêu đao, ta có thể không cảm giác, bất quá Long Lân Thối Nhẫn không thể nào lại không có chút cảm giác nào được... Tê, ai ya.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hồi Phong và Tiểu Nguyệt đang đứng phía sau.

Triển Chiêu cũng quay đầu lại, vốn là Tiểu Nguyệt và Hồi Phong đang tản bộ trên thuyền, bất quá hai con ngựa không biết lúc nào thì đứng ở phía sau hai người, Hồi Phong dùng miệng, cắn tóc Bạch Ngọc Đường kéo kéo, đau đến hắn vội vàng quay đầu lại.

“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường không hiểu nhìn hai con ngựa, hai con ngựa tựa hồ lộ vẻ có chút nôn nóng, lúc này, đột nhiên liền nghe thấy mấy nha hoàn và hạ nhân ở đuôi thuyền quát to lên, “A! Thuyền ma xuất hiện rồi! Thuyền ma xuất hiện rồi!”