Lãng Nguyệt Tiếu Trường Không

Chương 16: Đệ thập lục thoại Kế, dây dài câu cá lớn




Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai người đã tra xét từng gian phòng của Bạch Y Quan, tìm tất cả những đầu mối có thể lưu lại, cơ hồ là ngay cả một chút xíu dấu vết đều không buông tha, chờ lúc tra xét xong toàn bộ, mặt trời cũng đã nghiêng về phía tây rồi.

Hai người lấy được kết luận rất đơn giản, Bạch Y Giáo này ở Khai Phong đại khái chỉ dừng được mấy tháng, mà không bàn về tượng phật cũng tốt, phòng xá cũng tốt, chỉ là mới vừa xây lại xong hoặc nói là đang xây lại, ngoài ra, giáo chủ Diệp Nhất Bạch kia của Bạch Y Giáo công phu không kém, Bạch Y Quan coi trọng việc kiến tạo đại điện hơn, tựa như là muốn kiến tạo nơi cúng bái khác.

Hai người ra khỏi Bạch Y Quan, Bạch Ngọc Đường thấy mặt trời đã nghiêng về phía tây, liền nói, “Miêu nhi, ngươi trở về Khai Phong đúng không?”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, “Ta muốn đem đầu mối nói cho đại nhân, hắn hảo thẩm án.”

Bạch Ngọc Đường cười nói, “Hai ngày trước trời mưa, ngọn núi phía sau Bạch Nhàn Trang xuất ra một thác nước nhỏ, cảnh trí cũng không tệ lắm... Ta dựng một tiểu trúc lâu ở đó, buổi tối ngươi có rảnh thì tới tìm ta uống rượu.”

Triển Chiêu nhìn nhìn vò lê hoa bạch đang ôm trong ngực, cười, “Ta tối nay đi, ngươi chờ ta.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, nhấc đao lên, giơ tay dắt lấy Hồi Phong chờ ở ven đường, cùng Triển Chiêu khoát tay áo, thong thả ung dung rời đi. Hồi Phong hất hất bờm, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu một cái, vẩy vẩy cái đuôi đánh tiếng vang tị... Tựa hồ là cũng đang cùng Triển Chiêu cáo biệt.

Triển Chiêu khoát tay với bọn họ, ôm vò rượu trở về Khai Phong phủ.

“Ngươi là nói, ngọc điêu Thiên Thủ Tà Phật kia, là dựa theo hình dáng pho tiểu ngọc phật trước đó mà điêu khắc?” Bao Chửng hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu gật đầu, “Mà pho ngọc phật kia lại ngoài ý muốn rớt một cánh tay trong trận tranh đấu, trong trận tranh đấu này còn chết mấy người của Xà Ưng Giáo.”

Bao Chửng trầm mặc một hồi, bảo, “Ta mới vừa rồi cũng đại khái hỏi một chút những người lưu lạc vô tội bị bắt vào Bạch Y Giáo, bọn họ ở trong Bạch Y Giáo chịu không ít khổ, nhưng đối với mục đích sở tác sở vi của Bạch Y Giáo cũng là không biết gì cả. Mà những giáo chúng Bạch Y Giáo lọt lưới, cũng phần lớn địa vị thấp kém... Không có kẻ nào biết đầu mối.”

Triển Chiêu nghĩ nghĩ, bảo, “Đại nhân... Diệp Nhất Bạch kia cùng nồng cốt Bạch Y Giáo sở dĩ có thể chạy thoát, là bởi vì đám kinh mã kia đem ta cùng Ngọc Đường dẫn rời đi, nếu không lấy công phu của hai chúng ta, tuyệt đối có thể bắt được người.”

Bao Chửng nghe xong khẽ cau mày, “Ý của Triển hộ vệ là... Diệp Nhất Bạch phải có được tin tức chúng ta muốn đi lùng bắt Bạch Y Quan trước?”

“Hắn tuyệt đối là lấy được tin tức trước, nếu không chuẩn bị nhiều ngựa như vậy, trói lên nhiều người như vậy... Đây không phải là trong chốc lát có thể làm xong.” Triển Chiêu cười cười.

Bao Chửng nhàn nhạt thở dài, bảo, “Lúc ta đi thỉnh chỉ cùng Hoàng thượng, chung quanh cũng không có những người khác... Nói cách khác, bên trong cấm binh có gian tế.”

Triển Chiêu nhún nhún vai, cười nói, “Không phải không thể.”

Công Tôn ở một bên thấy trong nụ cười của Triển Chiêu hàm chứa chút thâm ý, liền hỏi, “Triển hộ vệ, có phải có kế hoạch gì rồi chăng?”

Triển Chiêu híp mắt cười cười, bảo, “Ân... Là có một.”

...

Sau khi đem đầu mối đều nói cho Bao Chửng, Triển Chiêu ra khỏi thư phòng, lúc này trời đã tối đen, Triển Chiêu ôm vò rượu rời khỏi phủ nha, đi về hướng Bạch Nhàn Trang.

Ngay đêm đó, bên trong đại lao Khai Phong phủ có một nhóm người mặc y phục dạ hành lẻn vào, bọn họ cầm đao trên tay, vô thanh vô tức chạy vào trong đại lao. Chỉ thấy mấy bạch y nhân ngồi ở phòng giam tận cùng bên trong, đều dựa vào tường, bộ dáng giống như là đã ngủ thiếp đi. Mấy người áo đen nhìn nhau, bước nhanh tới. Ngục tốt đang nằm gục trên bàn ngáy khò khò, hai người áo đen cẩn thận điểm huyệt đạo hai ngục tốt, bắt chùm chìa khóa trên tường, bước nhanh đi tới tận cùng bên trong, mở cánh cửa tù đang giam giữ Bạch Y giáo chúng. Vô thanh vô tức đi vào, những người áo đen sau khi vào cửa không nói hai lời liền một đao bổ về phía một bạch y nhân ở cửa, nhưng một đao đi xuống, cũng cảm giác có cái gì không đúng.

Bạch y nhân bị chém tới, một đầu ngã quỵ, cái đầu lăn xuống, cũng là rơm rạ bện lại... Lại nhìn, đám bạch y nhân kia đều là thảo nhân.[người cỏ]

Mấy người áo đen lập tức hiểu được trúng kế, liền muốn từ cửa đi ra ngoài, nhưng vừa quay đầu lại chính là cả kinh! Chỉ thấy chẳng biết lúc nào, trong hành lang đại lao đã đứng một người, một thân trường sam màu xanh, cầm trên tay một thanh hắc kim cổ kiếm, mơ hồ lộ ra một loại quang hoa trầm ổn mà tôn quý.

Mấy người áo đen đều trấn trụ, nhìn Triển Chiêu đột nhiên xuất hiện trước mắt, nhíu mày trong lòng thầm nghĩ không ổn.

Lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.

Mấy người đã cảm thấy sống lưng phát lạnh, đừng xem tiếng cười kia thanh thanh lãng lãng, nhưng đột nhiên từ phía sau truyền đến vẫn là kinh xuất đám người nổi da gà một thân, những người này đều tự nhận võ nghệ không kém, làm sao có người xuất hiện ở phía sau gần như vậy cũng không phát hiện chứ. Chậm rãi quay đầu lại, chỉ thấy có một bạch y nhân đứng dựa tường, trên tay một thanh trường đao thuần bạch kim ti viền bên, hoa văn điêu khắc trên thân đao tượng mây trôi lại giống như bàn long, chẳng qua là có thân không đầu, xem ra cả thân đao giống như là bọc một tầng long lân, lộ ra một cổ yêu dị mơ hồ...

Mấy người đảo hít một hơi khí lạnh, trong đám bạch y nhân giả lúc nãy, thì ra là có một vị Bạch Ngọc Đường — bọn họ bị Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tính kế.

Mặc dù che mặt, nhưng Triển Chiêu vẫn có thể nhìn ra vẻ mặt kinh ngạc bên dưới mặt nạ của những người này, liền nói, “Trùng hợp như thế a... Cảm thấy ta không có ở đây, cho nên mới giết người diệt khẩu sao?”

Mấy người áo đen quan sát tình thế một chút, muốn tìm biện pháp thoát thân, nhưng trước sau đều không có đường, này nên như thế nào cho phải.

Bạch Ngọc Đường ngáp một cái, bộ dáng uể oải bảo, “Lúc chúng ta ở cửa Bạch Y Quan nói những lời này, chỉ có mấy thủ vệ nghe được... Xem ra, nội gian quả nhiên đang ở bên trong cấm binh sao... Về phần là quan hay là binh, sau khi bắt được các ngươi thì sẽ rõ chân tướng thôi.”

Vừa dứt lời, đám người áo đen kia liền trao đổi một ánh mắt, quyết định được ăn cả ngã về không, nghĩ xong, cùng nhau rút đao, đồng thời vọt tới hướng Bạch Ngọc Đường cách bọn họ gần nhất.

Bạch Ngọc Đường nhếch khóe môi cười cười, nhưng lại không chút cử động, cùng lúc đó, liền nghe trên đỉnh đầu ca tha một tiếng... Một cái lồng sắt rơi xuống, giam đám người áo đen vào bên trong.

Mấy người đều ngơ ngẩn, một lúc lâu mới kịp phản ứng, lại giương mắt, chỉ thấy khắp nơi sáng lên vô số cây đuốc, đem mới góc bóng tối vừa rồi đều chiếu sáng, chỉ thấy Bao Chửng mang theo nhóm người đông đảo đi đến, mà Công Tôn đang vặn một cái nút bên vách tường, bên vuốt càm lầm bầm lầu bầu, “Xem ra tổng hợp lồng lớn dùng tốt hơn lồng nhỏ phân tán.”

Những người áo đen kia bị vây ở trong lồng, giương mắt chỉ thấy trên tay Bạch Ngọc Đường bắn mấy viên mặc ngọc phi hoàng thạch, cổ tay run lên viên đá bay ra, đem huyệt đạo của mấy người đều điểm chủ.

Triển Chiêu cũng mở cửa vào trong đại lao, đưa tay tháo mặt nạ của đám người, cười hỏi, “Vương thống lĩnh... Ngươi không phải sợ nhất ăn kiện cáo à, sao chạy đến đại lao Khai Phong phủ thế?”

Người áo đen bên dưới mặt nạ, chính là thống lĩnh cấm binh Vương Mực thủ thành, còn có bộ hạ của hắn.

Vương Mực cắn răng không nói gì, Bao Chửng sắc mặt lạnh, nói với những nha dịch thủ hạ, “Đều khóa lại!”

Vương Triều Mã Hán cầm lấy gia khóa đi tới, Công Tôn lại vặn nút, chiếc lồng lay động thu lên.

Triệu Hổ đem tới một cái ghế cho Bao Chửng, Bao Chửng ngồi xuống tại hành lang đại lao, nhìn đám người Vương Mực bị giải đến trước mắt.

“Vương thống lĩnh, ngươi lại là mệnh quan triều đình, loại hành động này không cảm thấy quá hoang đường hay sao?” Bao Chửng giương một gương mặt đen hỏi Vương Mực.

Bạch Ngọc Đường khiêu mi nhìn nhìn Triển Chiêu — Miêu nhi, mặt Bao đại nhân hảo hắc a.

Triển Chiêu hung dữ trợn mắt lườm hắn một cái — ngươi tốt nhất đàng hoàng chút!

Bạch Ngọc Đường thản nhiên cười cười — không thú vị, có muốn trốn đi uống rượu không?

Triển Chiêu có chút vô lực liếc hắn — muốn đi tự ngươi đi, ngươi không hiếu kỳ sao, Vương Mực này làm như vậy làm gì.

Bạch Ngọc Đường ngước nhìn trời — mặc kệ hắn, đơn giản là danh lợi tài khí các loại thôi.

“Khụ khụ...” Hai người đang “Liếc mắt đưa tình” a, liền nghe Công Tôn ở một bên nhẹ nhàng ho khan một tiếng, cảnh cáo nhìn hai người.

Hai người nhìn nhau, ngoan ngoãn nghe Bao Chửng thẩm án.

Vương Mực quỳ ở nơi đó, bảo, “Bao đại nhân, hạ quan nhất thời hồ đồ, hận đám người Bạch Y Giáo làm xằng làm bậy, cho nên liền mang theo thủ hạ...”

“A...” Bạch Ngọc Đường nhịn không được bật cười, thấy Bao Chửng ngẩng đầu nhìn hắn, vội vàng khoát khoát tay, ý bảo mọi người tiếp tục, đừng để ý đến hắn.

Bao Chửng cười lạnh một tiếng, “Vương Mực, ngươi đây tính là ăn nói hàm hồ?”

Vương Mực vẫn còn nói dối, “Đại nhân, hạ quan thật sự là nhất thời hồ đồ.”

Bao Chửng lắc đầu, nói với hai nha dịch bên cạnh, “Lột áo của đám người này xuống.”

Bọn nha dịch đi lên trước, đem áo của đám người Vương Mực bỏ đi, liền thấy trước ngực bọn họ cũng không có vết xâm gì. Bao Chửng gật đầu, nhìn lại đám người Vương Mực, sắc mặt đã có chút trắng bệch.

“Trước giam lại.” Bao Chửng đứng lên, bảo, “Nghiêm gia trông chừng!” Nói xong, liền mang theo mọi người ra khỏi đại lao.

“Triển hộ vệ hảo tính a.” Bao Chửng tiếu a a khen Triển Chiêu, nói xong, lại hướng Bạch Ngọc Đường cười, “Cũng đa tạ Bạch thiếu hiệp phối hợp.”

Bạch Ngọc Đường mỉm cười gật đầu, “Đại nhân không cần phải khách khí.”

Lại khách sáo mấy câu, Bao Chửng để cho Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nghỉ ngơi sớm một chút, liền mang theo mọi người trở về thư phòng.

“Miêu nhi, còn uống rượu hay không thế?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu.

“Lên phòng.” Triển Chiêu cười cười với hắn, trở về phòng cầm rượu đi.

Bạch Ngọc Đường phi thân lên nóc phòng, chỉ thấy Triển Chiêu cầm lấy một vò rượu cùng hai chung rượu lên tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa cho hắn một chung rượu.

“Miêu nhi, Vương Mực kia lai lịch thế nào?” Bạch Ngọc Đường cầm lấy rượu uống một hớp, cảm thấy mùi vị không tệ.

“Một loại võ quan đi.” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, bảo, “Vương Mực này bình thường thái độ rất tốt cũng rất khiêm nhường, ta thật sự là không nghĩ tới hắn thế nhưng sẽ làm loại chuyện như vậy.”

“Tối thiểu chứng minh hắn không phải người của Xà Ưng Giáo rồi.” Bạch Ngọc Đường bảo, “Giữa Bạch Y Giáo và Xà Ưng Giáo chuyện duy nhất có dính líu chính là tà phật kia.”

“Ân.” Triển Chiêu gật đầu, cầm lấy chén rượu tựa vào nóc phòng nghiêng, bảo, “Như vậy xem ra, cùng Xà Ưng Giáo phát sinh xung đột rất có thể chính là người của Bạch Y Giáo... Bất quá tại sao vậy chứ? Xem ra hết thảy mấu chốt đều ở trên pho tà phật.”

“Vật kia, thật có quỷ dị như Công Tôn tiên sinh nói vậy không?” Bạch Ngọc Đường hỏi Triển Chiêu, “Còn có a, bắt Bạch Y Giáo rồi, vậy Hồng Y Giáo thì thế nào?”

“Đại khái muốn từng bước từng bước đến đi.” Triển Chiêu nói, “Trước tra Bạch Y Giáo, phát hiện chúng có vấn đề, sau đó có thể danh chính ngôn thuận đi Hồng Y Giáo tra án, dù sao nơi đó đều là nữ nhi.”

“Diệp Nhất Bạch rất có thể liền trốn ở trong Hồng Y Giáo.” Bạch Ngọc Đường nhấc chân lên, cũng cùng nằm xuống cạnh Triển Chiêu, đưa tay nắm một lọn tóc của Triển Chiêu chơi đùa, “Đáng tiếc lúc nãy không bắt được hắn, lúc này muốn lại nắm đoán chừng sẽ có khó khăn.”

“Ngươi không phải nói hắn chính là cung chủ của Mạc Hoa Cung sao?” Triển Chiêu đoạt tóc lại, “Chuyện này đoán chừng cùng Mạc Hoa Cung có quan hệ. Sau đó công phu của Mạc Hoa Cung lại là công phu giết chết đám người Xà Ưng Giáo chúng, bây giờ lại khẳng định cùng Xà Ưng Giáo khởi xung đột chính là người của Bạch Y Quan, như vậy nói cách khác, giết người rất có thể chính là Diệp Nhất Bạch.”

“Ân, đây cũng phải.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một lát, “Những chuyện này... Thiên ti vạn lũ tựa hồ còn đều có chút liên hệ.”

“Đúng rồi, ” Triển Chiêu bảo, ” Hạ Quốc Đống của Ứng thiên phủ, ngày mai sẽ vào Khai Phong rồi.”

“Thật?” Bạch Ngọc Đường tới hăng hái, suy nghĩ một chút, nói, “Miêu nhi, ta có biện pháp, có thể thử xem hắn có phải thật sự là Hạ Quốc Đống hay không.”