Lắng Nghe Tiếng Mưa

Chương 5: Đả thương người cũng như làm tổn thương mình




Dương Thính Vũ nín thở, muốn dùng tay trái nắm chặt bàn tay phải mới ngăn mình không run rẩy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào que thử thai. Đây là lần đầu tiên cô dùng, nhưng đã đọc hướng dẫn không biết bao nhiêu lần.

Kỳ kinh nghiệm thường trễ trong vòng ba ngày, nhưng bây giờ đã trễ đến ngày thứ bảy, cô bắt đầu lo lắng.

Ba phút chờ đợi kết quả, đối với cô mà nói, thật sự là quãng thời gian dài dằng dặc và khổ sở. Cho đến khi que thử thai hiện lên một vạch nằm ngang, cô mới thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Dù có thở phào, tận đáy lòng của Dương Thính Vũ là một cảm xúc khó nói nên lời, tựa như mất mát. Cô không ngờ, trong thời gian dài ân ái nhiều lần như vậy, cô không hề mang thai.

Cô nở nụ cười nhàn nhạt, như thế chẳng phải tốt hơn sao.

Về nước hơn một tuần, nhân lúc Dương Thính Vũ vẫn chưa chính thức đi làm, Chu Thanh Thục dẫn cô về nhà mẹ đẻ gặp ông ngoại của cô.

Cái nhà đó, kể từ khi Dương Trấn kết hôn, Dương Thính Vũ cũng rất ít khi lui tới.

Đối với Dương Trấn, cô vừa yêu vừa hận, chỉ là yêu thường nhiều hơn hận. Vì vậy, cô không thể chịu đựng nổi, bình thản mà chứng kiến cảnh anh và vợ ân ái vui vẻ trước mặt mình.

“Ông ngoại, thế nào?” Dương Thính Vũ buông bút lông, lùi bước chờ ông ngại xem xét nét chữ của mình.

Vừa vào Chu gia, cô liền trốn đến căn phòng có cây cầu nhỏ nước chảy, chim hót hoa nở, trong phòng thư pháp, cùng ông ngoại luyện chữ.

Chu Toàn cầm chữ của cô lên xem, “Thính Vũ à, mọi suy nghĩ của cháu đều bộc lộ qua nét chữ - Phiền não, bất an.” Từ nhỏ dùng bút lông luyện chữ, ông từng là chủ tịch của Hiệp hội thư pháp, có thể nhìn thấy tâm trạng người viết qua nét chữ.

Thư pháp cũng giống như hội họa, là hiện thân… của cảm xúc con người.

Dương Thính Vũ cau đôi mày thanh tú, trong lòng không cách nào yên tĩnh, chữ viết sẽ không tốt.

“Đừng ép buộc mình, bình tĩnh, hãy viết những gì cháu nghĩ là được.” Chu Toàn cưng chiều xoa đầu cháu ngoại, để cô ở chỗ này yên tĩnh trong chốc lát.

Cô nhắm mắt lại, thử nghe lời ông ngoại, nghe theo trái tim mình… Lúc mở mắt ra, hạ bút quyết đoán, múa bút liên tục ra một bộ chữ hoàn mỹ.

Vừa nghe tiếng mở cửa, Dương Thính Vũ bất giác ngẩng đầu nhìn về phía cửa, nhìn thấy người tới là Dương Trấn, cô chột dạ giấu bộ chữ trên bàn ra phía sau.

Dương Trấn nheo mắt, ung dung đến gần cô, đưa tay gạt hoa quả và đồ ăn sáng sang một bên trên bàn trà, “Anh Chu, sao đến đây?”

“… Tránh ra.” Đôi mắt lanh lợi lộ vẻ bất an, nắm chặt tờ giấy ở phía sau.

Đi qua chiếc bàn, Dương Trấn chậm rãi đến gần cô, cô vô thức lui về sau, cho đến khi sau lưng chạm phải giá sách.

“Nhớ anh không?” Đôi tay ngang ngược giữ chặt eo cô, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, dán cái trán lên trán cô, dịu dàng dụ dỗ cô nói ra lời thật lòng.

Dương Thính Vũ không chút nghĩ ngợi, liều mạng lắc đầu, cúi đầu không nhìn anh.

“Nhưng anh nhớ em lắm.” Áp sát gương mặt cô vào bên mặt mình, thì thầm vào tai cô, dịu dàng hôn lên đôi mắt, chóp mũi, lỗ tai, cuối cùng mới hôn môi.

“Không…” Chưa kịp từ chối đã bị nụ hôn ngăn chặn, cô không dám kêu lớn tiếng, dù sao ở đây cũng là nhà của ông ngoại.

Đầu lưỡi dùng sức cạy hàm răng đang đóng chặt của cô, xâm chiếm nơi thuộc về anh, Dương Trấn ương ngạnh hai tay sau lưng cô về phía trước, đặt lên eo của mình.

“Ừm…” Dương Thính Vũ không có sức lực chống cự anh, giấy trên tay rơi xuống đất, trên tờ giấy hiện rõ một chữ vô cùng rõ ràng, mạnh mẽ - “Trấn”.

Ánh mắt anh liếc qua tờ giấy kia, chữ trên đó làm cho trong lòng Dương Trấn phủ đầy mật ngọt, nụ hôn không khỏi dịu dàng. Anh nâng cằm cô, càng làm cho đầu lưỡi thâm nhập sâu hơn, mỗi một nơi trong khoang miệng đều mang hơi thở của anh.

Nụ hôn triền miên kéo dài, anh còn lưu luyến mút lấy môi cô, âm thanh hiếm khi nhẹ nhàng mà vui sướng, nói nhỏ bên tai cô: “Đêm nay theo anh về bên kia nhé.”

Dương Trấn nói bên kia, chính là ngôi nhà gần chỗ ở của Dương Thính Vũ. Thứ nhất để bọn họ thuận tiện gặp mặt, thứ hai để anh thuận lợi biết rõ động tĩnh của cô.

Dương Thính Vũ hai mắt không có tiêu cự nhìn về phía anh, “Tôi không có lý do đi ra ngoài.”

Vừa có chuyển biến tốt đẹp, tâm trạng lại trở nên đóng băng vì lời nói của cô, Dương Trấn mặt không đổi sắc, nhưng giọng điệu đã bắt đầu… lạnh dần: “Nếu không muốn, vậy anh tự mình nói với chị Thục nhé?”

“…” Dương Thính Vũ trừng mắt liếc nhìn anh một cái, “Vừa đi xa “làm việc” một tháng, nhiều tháng mà bây giờ qua đêm không về nhà. Quả thực, tôi cảm thấy nguội lạnh thay cho mẹ của cậu nhỏ.” Cô buông lời châm chọc.

“Chuyện này không cần em lo, nếu em muốn, anh sẽ toàn lực làm em “hài lòng”.” Dương Trấn nhếch môi, vẻ mặt không đứng đắn, giọng nói vô cùng mập mờ.

Trái tim đau đớn, như vô vàn kim châm vào đau nhức khắp mọi nơi, lực sát thương vô cùng mạnh mẽ. Cô không phải bé gái chưa hiểu sự đời, sao không hiểu từ “hài lòng” trong lời anh nói có ý nghĩa thế nào.

Dương Thính Vũ từ nhỏ đã đi theo Dương Trấn, tính cách cũng bị ảnh hưởng bởi anh, nói đến khả năng làm tổn thương người khác, bọn họ cũng xấp xỉ nhau.