Lắng Nghe Tiếng Mưa

Chương 4: Ai là ai




Đứng ở vườn hoa trước nhà, mùi thơm của hoa cỏ theo gió bay tới, Dương Thính Vũ dốc sức hít hà, giống như rốt cuộc cũng đã được tái sinh.

Rời khỏi nơi này một tháng, nhưng cô chưa từng mảy may quên đi nơi này, mỗi một ngọn cỏ, cành cây đều tiếp thêm động lực cho cô.

“Bảo bối, vào uống canh nè.” Chu Thanh Thục đi ra, thấy chán gọi con gái vào.

“Vâng, con biết rồi.” Dương Thính Vũ quay người, cười ngọt ngào đáp lời mẹ.

“Có phải qua bên kia thực tập rất mệt không?” Chu Thanh Thục đau lòng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Trái lại không thấy cô gầy đi bao nhiêu, nhưng vẫn hơi hốc hác.

“Một chút ạ.” Uống canh mẹ nấu, Dương Thính Vũ cẩn thận trả lời.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô tìm cho mình một công việc yêu thích. Dù chỉ là công ty nhỏ, nhưng cô vẫn làm việc rất vui vẻ.

Nhưng Dương Trấn không đồng ý, anh hy vọng cô có thể đến làm việc ở công ty mình, mỗi giờ mỗi phút đều ở bên cạnh anh. Dưới sự khuyên can của bố mẹ cô, anh miễn cưỡng chấp nhận cho cô làm việc độc lập ở bên ngoài một năm. Kỳ hạn một năm vừa kết thúc, anh lấy danh nghĩa là thực tập dẫn cô đến Amsterdam.

Bố mẹ Dương Thính Vũ thật ra cũng phản đối, bọn họ hy vọng con gái có thể lựa chọn công việc mình yêu thích, không cần đạt nhiều thành tựu, chỉ cần cô vui vẻ là tốt rồi.

Dương Trấn cứng rắn kiên trì, bọn họ chỉ có thể gượng gạo đồng ý.

“Bảo bối, con hãy nói thật cho mẹ biết, con và A Trấn… có phải đã có cái gì đó không?” Đây cũng là nguyên nhân mà Chu Thanh Thục phản đối chuyện một mình Dương Thính Vũ đi theo Dương Trấn.

“Mẹ, con không có. Những chuyện… kia… đều là quá khứ rồi.” Cô cúi đầu cụp mắt, cô không muốn mẹ nhận ra cô nói dối.

“Haizz, vậy thì tốt. Cậu ta đã kết hôn, nhưng dây vào cậu ta, người khác sẽ đàm tiếu con.” Chuyện bọn họ qua lại, Chu Thanh Thục chỉ biết một chút.

Chu Thanh Thục và Dương Trấn dưới danh nghĩa là quan hệ chị em không cùng huyết thống. Lúc Chu Thanh Thục 10 tuổi thì bố và mẹ ly hôn, hơn mười năm sau ông tái hôn, cưới mẹ của Dương Trấn. Dương Trấn mồ côi từ trong bụng mẹ, lúc anh chưa sinh ra, vì chuyện ngoài ý muốn, bố của anh cũng đã qua đời.

Khi ấy, Chu Thanh Thục kết hôn sinh con, Dương Thính Vũ vừa tròn 1 tuổi. Dương Trấn đã trở thành thiếu niên chuẩn bị bước vào trung học.

Nghe lời nói của mẹ, Dương Thính Vũ không tự chủ vuốt ve phần bụng. Lúc ở Amsterdam hơn một tháng, Dương Trấn chẳng phân biệt thời gian, không quan tâm là ở đâu, không dùng bất cứ biện pháp tránh thai, tùy ý muốn cô. Mỗi ngày ít nhất một lần, trong thời kỳ cô rụng trứng mấy ngày, thậm chí anh đều không cho phép cô xuống giường.

Nếu như cô thật sự mang thai… Đứa bé kia mang thân phận con riêng, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ngay cả bố nó là ai cũng không thể nói cho người ngoài biết.

Cô làm sao đây? Cô có thân phận gì? Cháu ngoại của Dương Trấn? Tình nhân? Bạn trên giường? Bất luận thế nào, đối với cô đều không còn ý nghĩa.

“Thính Vũ đã về rồi sao?” Cửa vừa mở ra, Dương Tiến Sinh ngay cả giày cũng không cởi, vội vã lớn giọng hỏi người trong nhà.

“Bố ơi…” Dương Thính Vũ nghe thấy tiếng của ông, thu lại suy nghĩ, lập tức đứng dậy chạy như bay đến bên bố, giang rộng hai tay ôm thắt lưng ông, nũng nịu.

“Con gái của tôi sao gầy thế này?” Dương Tiến Sinh ôm cô, có chút bất mãn nhíu mày. Ông cảm thấy thân hình nhỏ nhắn xinh xắn mảnh mai lại gầy đi một chút.

“Con ăn không quen thức ăn bên kia, vì vậy mới ngoan ngoãn trở về uống canh tràn đầy tình yêu của mẹ.” Thật tốt, bố mẹ đều là những người mãi mãi yêu cô nhất trên đời này, không cần cô báo đáp, yêu cô, bảo vệ cô không trục lợi.

“Sao ông về sớm thế? Phòng khám bệnh bên kia xảy ra chuyện gì à?” Chu Thanh Thục bước lên trước, tiếp nhận túi văn kiện từ tay chồng, lấy dép lê ra giúp ông mang vào.

“Tôi xin nghỉ nửa ngày, buổi tối ra ngoài ăn, tôi đi đặt trước bàn ăn ở nhà hàng Thính Vũ thích.” Dương Tiến Sinh thay dép lê, ôm con gái vào phòng.

“Thật không? Vậy ngày mai thì sao ạ?” Trở về bên bố mẹ Dương Thính Vũ gần như trở thành một người khác, vẻ mặt sinh động, dáng vẻ tươi cười đẹp đến nỗi khó dời mắt.

“Ngày mai bố lại nghỉ xin một ngày, lái xe chở con ra bờ biển, ăn tiệc hải sản nhé?” Dương Tiến Sinh đối với cô con gái sớm đã cưng chiều vô độ.

“A! Hay quá!” Cô như đứa trẻ vui sướng vỗ tay, không quên hôn lên mặt bố một cái.

“Bố muốn tranh thủ thời gian nuôi cô công chúa thật béo, gương mặt tròn trịa vô cùng đáng yêu.” Dương Tiến Sinh véo nhẹ gương mặt của con gái không rời, đau lòng không thôi.

“Được rồi, thật là, ông vừa nghe tin Thính Vũ về liền xin nghỉ, vừa điều đến làm việc ở phòng khám, phải kiêng dè một chút.” Chu Thanh Thục tuy đồng ý, nhưng vẫn không kiềm được nhắc nhở vài câu.

Bên Dương Trấn, không được không khí vui sướng ấm áp như Dương Thính Vũ, ngồi đối diện với mẹ anh, năm nay gần 60 tuổi, vẫn luôn nghiện hút thuốc.

“Tôi mặc kệ anh xem Thính Vũ là cháu ngoại cũng được, tình nhân nuôi ở bên ngoài cũng tốt. Tóm lại, cháu của tôi chỉ có thể là do người vợ chính thức được cưới hỏi đàng hoàng sinh ra.” Vương Thu Hà không có ý uy hiếp, bởi bà hiểu rõ tính cách của con trai cũng giống với mình, nhưng nó sẽ biết lựa chọn khôn ngoan.

Dương Trấn lộ ra vẻ mặt thâm trầm, không đồng ý cũng không phản bác, tựa như cảm thấy không có gì để nói. Anh đứng lên, thò tay lấy điếu thuốc lá trong tay bà, “Ít hút một chút.” Sau đó rời đi.

Đi được hai bước, anh không quay đầu, mở miệng nói: “Con đối với Thính Vũ như thế nào, sau này mẹ sẽ biết thôi.”