Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 89




Mười một giờ đêm, Chu Lan ngồi trên sofa, người giúp việc đã rời đi, trong căn nhà lớn như vậy, chỉ còn lại một mình bà, yên tĩnh đến nỗi ngay cả âm thanh tuyết rơi ngoài cửa sổ cũng có thể nghe được.

Bà đặt ly rượu vang xuống, lúc đang muốn lên lầu, thì nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Chu Lan khựng lại một chút mới đi tới, mở cửa nhưng lại sững sờ.

Nguyễn Túc đứng trước cửa, đan hai tay vào nhau, ánh mắt phiếm hồng: “Mẹ…”

“Tuyết rơi lớn như vậy, sao con lại đột nhiên quay về…” Chu Lan vừa nói, vừa kéo cánh tay cô: “Bên ngoài lạnh lắm, vào trong trước rồi nói.”

Nguyễn Túc quay đầu lại nhìn ra sau lưng, rồi mới chậm rãi vào nhà.

Chu Lan nhìn theo tầm mắt của cô, thấy một bóng người rời đi, bà nhíu mày, rồi đóng cửa lại.

Quay lại phòng khách, Chu Lan vào phòng bếp rót một ly nước nóng ra, còn Nguyễn Túc thì ngoan ngoãn ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt trên ghế thẳng tắp.

Chu Lan đặt nước trước mặt cô, ngồi trên ghế sofa bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Không phải nói là không về nữa sao.”

“Mẹ, con xin lỗi.”

Chu Lan hiển nhiên không ngờ rằng cô lại nói lời xin lỗi thẳng thắn như vậy, dừng một chút mới nói: “Vậy con biết mình sai ở đâu rồi sao.”

Nguyễn Túc đặt hai tay lên đầu gối, nghe vậy, chỉ yên lặng lắc lắc đầu, không lên tiếng.

Chu Lan cảm thấy tối nay cô có hơi kỳ lạ, vừa định hỏi tiếp có chuyện gì, đột nhiên ngửi thấy mùi rượu loáng thoáng, bà lại ngửi thêm lần nữa, chắc chắn không phải trên người mình, mà là từ trên người Nguyễn Túc, bà nhíu mày càng chặt hơn: “Con uống rượu à?”

Nguyễn Túc đưa hai ngón tay ra hiệu: “Một chút xíu thôi ạ.”

“Tây Mễ!”

“Con xin lỗi.”

Nói xong, cô lại cúi đầu.

Chu Lan thấy cô như vậy, suýt chút nữa bật cười thành tiếng, cô tích cực thừa nhận lỗi sai, khiến bà không thể tức giận được.

Qua một lát, Chu Lan lại nói: “Là ai đưa con về.”

Giọng Nguyễn Túc rầu rĩ: “Nói thì mẹ sẽ không vui.”

Cô không nói Chu Lan cũng biết là ai, bà tiếp tục hỏi: “Cậu ta dẫn con đi uống rượu à?”

Nguyễn Túc lắc đầu: “Anh ấy không cho con uống, nói mẹ lo cho con, bảo con về nhà làm lành với mẹ.”

Chu Lan khoanh tay trước ngực, đột nhiên không biết nên nói gì mới đúng.

Người tốt thì để cho bọn họ làm, còn bà là kẻ xấu.

Chu Lan nói: “Được rồi, lên lầu tắm rửa rồi ngủ đi.”

Nguyễn Túc đáp lại một tiếng, ngoan ngoãn đứng lên, sau khi đi được hai bước thì quay lại, đứng trước mặt Chu Lan, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, gằn từng câu từng chữ: “Mẹ, con thật sự rất thích anh ấy, con muốn được ở cạnh anh ấy.”

Chu Lan hít một hơi thật sâu: “Con uống say rồi, mẹ không ầm ĩ với con nữa, lên lầu nghỉ ngơi đi.”

Cảm nhận được dường như bà sắp tức giận nữa, Nguyễn Túc lại nói nhỏ: “Con xin lỗi.”

Lần này Chu Lan không hoàn toàn phản đối.

Nguyễn Túc lên lầu, trở về phòng.

Cô vùi người trên ghế sofa, ôm đầu gối, gọi điện thoại cho Thẩm Nhiên: “Em đã nói xin lỗi rồi, nhưng mẹ vẫn giận.”

“Không sao, đợi bác gái bớt giận là ổn thôi.”

Nguyễn nhìn tuyết rơi đầy ngoài cửa sổ, cúi đầu xuống: “Em nhớ anh.”

“Em đến bên cửa sổ đi.”

Nguyễn Túc nhảy xuống ghế sofa, vội vàng chạy tới, vừa kéo rèm cửa sổ ra đã thấy một bóng người cao ngất đứng ở đó không xa, đang ngẩng đầu nhìn cô.

Cô cầm điện thoại, ánh mắt mơ hồ sáng lên: “Em xuống dưới được không anh.”

Giọng nói Thẩm Nhiên dịu dàng trầm thấp: “Bên ngoài rất lạnh, đừng xuống đây, đi ngủ đi nhé.”

“Chúng ta còn có thể gặp nhau không.”

“Đương nhiên có thể rồi.”

Qua vài giây, môi Nguyễn Túc mới chậm rãi cong lên một nụ cười: “Anh mau quay về đi, em cũng sẽ cố gắng.”

*

Nguyễn Thanh Sơn vừa nhận được tin nhắn Nguyễn Túc gửi đến nói cô về đã về nhà rồi, chuông cửa liền vang lên.

Ông mở cửa, thấy là Thẩm Nhiên đến, có hơi bất ngờ: “Tiểu Thẩm, trễ vậy rồi sao cháu còn đến…”

Thẩm Nhiên nói: “Chú, Nguyễn Túc quay về chỗ mẹ em ấy, con đến nói với chú một tiếng ạ.”

Nguyễn Thanh Sơn nghe vậy càng bất ngờ hơn, rõ ràng không ngờ đến rằng anh lại vì chuyện này mà tự đến đây một chuyến, lúc này hơi sửng sốt.

Thẩm Nhiên cúi đầu chào ông: “Cháu đi trước, chú nghỉ ngơi sớm chút ạ.”

“Đợi một chút.” Nguyễn Thanh Sơn gọi anh lại: “Bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy, hay là cháu đi vào ngồi một lát, đợi tuyết ít lại một chút rồi hẳn đi.”

Thẩm Nhiên khựng lại: “Vâng ạ.”

Sau khi vào nhà, Nguyễn Thanh Sơn hỏi: “Muốn uống chút rượu không?”

Hai người ngồi trước bàn ăn, uống vài ly nhưng không nói gì.

Không biết qua bao lâu, Nguyễn Thanh Sơn nói: “Chú và mẹ của Nguyễn Túc tính cách không hợp nhau, nhất là trong chuyện giáo dục con cái, hai người xảy ra rất nhiều tranh cãi, mâu thuẫn cũng càng ngày càng lớn. Sau đó, chú vì để được ly hôn nhanh, nên đã từ bỏ quyền nuôi dưỡng Nguyễn Túc, mặc dù từ trước đến nay con bé chưa từng nói gì, nhưng chú biết, con bé hẳn rất hận chú, chú không làm tròn trách nhiệm của một người bố.”

“Em ấy chưa từng nói với con những chuyện này, nhưng mà con có thể nhìn ra, Nguyễn Túc em ấy không hận chú đâu ạ.” Thẩm Nhiêm nhìn chằm chằm ly rượu, khẽ cười rồi nói thêm một câu: “Bởi vì em ấy bị bỏ rơi không phải vì bản thân làm chưa đủ, mà là do bố mẹ có nỗi khổ riêng.”

Nguyễn Thanh Sơn im lặng, trong nhất thời không biết nên nói thế nào.

Trước khi Thẩm Nhiên đến, ông đã nhìn thấy tin tức trên mạng.

Ông không có hứng thú tìm hiểu sâu chuyện nhà của người khác, nhưng xem mấy thông tin trên mạng kia, cũng có thể đoán được một chút.

Lúc Chu Lan gọi điện thoại nói với ông rằng Nguyễn Túc yêu đương với một tên giang hồ trong phòng game, ông hơi hoảng sợ, nghi hoặc, nhưng không tức giận.

Nguyễn Túc là con gái ông, ông hiểu con mình. Người con bé thích, chắc chắn có lý do khiến cho cô thích.

Lần đầu tiên gặp Thẩm Nhiên, Nguyễn Thanh Sơn mơ hồ có thể cảm nhận được cậu nhóc này không phải hư hỏng giống như trên mạng nói.

Trái lại, chàng trai hơn hai muoi tuổi này, biết gánh vác, có trách nhiệm.

Sau khi thấy tin tức trên mạng, Nguyễn Thanh Sơn rất khó mường tượng, anh lớn lên trong hoàn cảnh thế nào, ôm trong lòng tâm tư gì, một người âm thầm gánh vác mọi scandal của ba năm trước.

Qua một lát, Nguyễn Thanh Sơn lại nói: “Mẹ của Nguyễn Túc không phải người xấu, chỉ là có đôi khi suy nghĩ quá cố chấp thôi.”

Thẩm Nhiên bật cười: “Cháu hiểu ạ.”

Nếu như anh có con gái, anh cũng sẽ không đồng ý để cho con mình ở bên cạnh một người không có tương lai.

Nguyễn Thanh Sơn vỗ vỗ bả vai anh: “Không còn sớm nữa, chú thấy tuyết bên ngoài cũng không ngừng rơi được.” Ngón tay ông chỉ về một nơi: “Phòng của Nguyễn Túc ở đó.”

Dứt lời, ông xoay người trở về phòng mình.

Không biết có phải là do tối nay uống nhiều rượu, mà Thẩm Nhiên có chút không phản ứng kịp, cho đến khi âm thanh đóng cửa phòng vang lên, anh mới khẽ liếm răng, bật cười.

Hiểu rồi.

Lần đầu tiên Thẩm Nhiên thấy phòng của con gái, màu hồng nhẹ nhàng, đáng yêu giống như bé con của anh vậy.

Anh liếc nhìn chiếc giường, rốt cuộc vẫn không ngủ trên đó, mà nằm tạm trên ghế sofa một đêm.

Vừa mới nằm xuống, tin nhắn của Lâm Vị Đông liền gửi đến.

[Lão Thẩm, tin tức mới nhất, Tưởng Văn Chu bị đưa đi điều tra rồi]

Thẩm Nhiên gác tay che mắt lại, không trả lời ngay.

Qua một phút, Lâm Vị Đông tiếp tục gửi tin nhắn đến.