Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 77




Cơm trưa họ ăn ở nhà ăn, mặc dù Thẩm Nhiên đội mũ, nhưng vẫn thu hút không ít ánh mắt của các nữ sinh.

Lúc anh đi mua trà sữa, An Nam nằm bò ra bàn, nhìn mấy cô gái xung quanh đang nhốn nháo muốn thử sức, thấp giọng nói với Nguyễn Túc: “Tớ cảm thấy fan hâm mộ ở nơi thi đấu, nhất định sẽ còn kích động hơn ở đây mấy trăm lần, cậu nên chuẩn bị tâm lý kỹ càng đi nhé.”

Nguyễn Túc bĩu môi, ngay từ lúc đọc được mấy bình luận của fan vợ và fan bạn gái kia trên weibo của Thẩm Nhiên, thì đã từ từ chuẩn bị tâm lý cho bản thân mình.

Mãi suy nghĩ, cánh tay Nguyễn Túc bị lay một cái, An Nam nháy mắt với cô, Nguyễn Túc thuận thế nhìn sang.

Cách đó không xa, một cô gái cầm điện thoại không biết đang chụp cái gì, cẩn thận dè dặt, vừa chụp vừa quan sát bốn phía xung quanh, giống như sợ bị người khác phát hiện.

An Nam nói: “Cậu nói xem Thẩm Miêu Miêu đó muốn làm đi nữa đây, lần trước vẫn chưa học được bài học à.”

Nguyễn Túc lắc lắc đầu: “Không biết.”

Thẩm Miêu Miêu chính là cô gái lần trước đánh nhau với cô và Trần Vưu An, sau chuyện đó mẹ cô ta còn muốn vòi vĩnh một khoản tiền, lại bị Thẩm Nhiên lật ngược tình thế.

Cũng là…. Lần cô nói Thẩm Nhiên là anh của cô.

Nghĩ đến đây, mặt Nguyễn Túc ửng đỏ, thu tầm mắt lại.

Thẩm Nhiên quay lại, đưa cho bọn cô mỗi người một ly trà sữa, nhìn đồng hồ: “Bọn họ đến rồi, đi thôi.”

Trước đó Nguyễn Túc sợ làm phiền đến bọn người Thẩm Nhiên, vốn muốn tự đón xe với An Nam đi qua đó, nhưng không ngờ đến Thẩm Nhiên đến tìm cô, đám người Lâm Vị Đông đến đón bọ họ đi thẳng đến chỗ thi đấu.

Cổng trường, có một chiếc xe buýt mới tinh lóa mắt đang đỗ. Bên trên viết tên tắt của chiến đội, RB.

Reborn.

Tái sinh.

Đây cũng là lần đầu tiên Nguyễn Túc biết tên chiến đội của bọn họ.

Sau khi lên xe, Lâm Vị Đông ngồi ở phía trước giơ tay lên: “Hi, bé cưng Tây Mễ.”

Sơn Dã và Thập Nhất ngồi ở đầu và cuối, cũng lên tiếng cười chào hỏi bọn cô.

Cố Tòng Nam ngồi ở cuối cùng, đeo tai nghe nhìn ra cửa sổ, thấy Nguyễn Túc thì gật đầu hỏi thăm.

Bọn họ đều mặc đồng phục màu đen, vừa chỉnh tề vừa nhất quán.

Chờ bọn cô ngồi xuống, Sơn Dã không nhịn được nhích mông lên nằm nhoài người ra phía sau, nhỏ giọng nói với Thập Nhất: “Từ trước tới giờ tao không cách nào chấp nhận được một cô gái trẻ như vậy lại là bạn gái thằng Dawn, này mày nói rốt cuộc là nó làm gì mà dụ được con gái người ta vậy.”

Thập Nhất còn chưa trả lời, giọng của Lâm Vị Đông từ phía xa xăm đã truyền tới: “Tao cũng cảm thấy vậy.”

Sơn Dã: “…”

Thập Nhất nhắm chặt mắt: “Mày nói lớn thêm chút nữa để cho người ngoài xe cũng có thể nghe được ấy.”

Sơn Dã lập tức im bặt, im lặng ngồi yên.

Nguyễn Túc ngồi bên cạnh Thẩm Nhiên, trái lại không nghe được câu này, chỉ có điều….

Lúc nãy sau khi ngồi xuống, Thẩm Nhiên đã cởi áo khoác, thay đồng phục đội.

Trong khoảnh khắc anh thay quần áo, Nguyễn Túc vô tình liếc đến dây thắt lưng da ở hông anh.

Ánh mắt cô nóng rực, nhanh chóng dời đi, nhìn về phía cửa sổ, đến cổ họng cũng cảm thấy hơi khô.

Vì để dời sự chú ý đi, Nguyễn Túc lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trần Vưu An, nói khoảng nửa tiếng nữa bọn cô sẽ đến.

Rất nhanh, Trần Vưu An đã gửi lại một sticker “Không nghe không nghe con rùa tụng kinh”

*Editor: Tui không chắc về nghĩa của sticker này nên có để ảnh minh họa cho mọi người dễ hình dung.

Image

Nguyễn Túc mím môi bật cười, lại nhìn về cửa sổ, mặt trời rực rỡ trên cai, thời tiết tốt hiếm thấy.

Thẩm nhiên liếc mắt nhìn cô gái bị ánh mặt trời chiếu đến nỗi hơi nheo mắt lại, môi mỏng cong lên, nghiêng đầu tựa vào vai cô, giọng nói thật trầm: “Anh ngủ một lát, đến thì kêu anh nhé.”

Giọng nói cô gái nhỏ nhẹ nhàng mềm mại: “Được ạ.”

Trần Vưu An ngồi bên ngoài nơi thi đấu suốt sáu tiếng đồng hồ, đói thì gặm bánh mì, khát thì uống nước suối.

Ngồi mãi ngồi mãi, cô lại chầm chậm bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời.

Nếu như lúc nhỏ cũng kiên nhẫn luyện đàn như vậy, mỗi ngày đều không ham chơi, thì cũng không đến nỗi nhiều năm như thế vẫn không vượt qua Nguyễn Túc được.

Đến mười hai giờ rưỡi, bắt đầu lần lượt có đội đến.

Theo lý thuyết, các đội tham gia giải đấu lần này đều là các chiến đội mới thành lập hai năm nay, có nhiều khuôn mặt mới là chuyện bình thường.

Nhưng cô không ngờ tới, giữa rất nhiều gương mặt mới này, cô lại thấy được vài người quen thuộc đến không thể quen hơn được nữa.

Tưởng Văn Chu, Giang Đồ, Phi Ưng, Tiger đều là những lão làng thực lực của STG.

Theo lý mà nói, chiến đội đứng đầu trong giới như STG, thì không cần tham gia giải đấu lần này, Trần Vưu An không hiểu tại sao bọn họ lại đến, hơn nữa đi theo sau bọn họ còn có Thiên Mệnh, trong giải đấu OW trước, thứ hạng và điểm số chỉ đứng sau Dawn.

Ngoài ra, còn có mấy tuyển thủ mới nổi bật trong năm nay.

Bọn họ vừa xuất hiện, fan hâm mộ đợi ở bên ngoài đều trở nên điên cuồng, tiếng thét chói tai thay nhau vang lên, sóng sau lấn sóng trước.

Tưởng Văn Chu mỉm cười vẫy tay chào hỏi mọi người.

Trần Vưu An nhíu mày, dịch sang bên cạnh một chút.

Không thể không nói, cái tên Tưởng Văn Chu này da mặt thật dày, cô nghe nói hôm nay sau khi cuộc thi kết thúc, có phần báo chí phỏng vấn, những nhà báo kia nhất định sẽ chen lấn phỏng vấn Dawn, đến lúc đó xem Tưởng Văn Chu còn có thể cười ra tiếng hay không.

Giữa lúc Trần Vưu An đang đắc ý suy nghĩ, một chiếc xe buýt dừng lại ở cách đó không xa.

Có người hét lên: “Là Reborn, chiến đội mới của Dawn!”

“Dawn! Dawn! Dawn!”

“Con trai Sơn Dã của tôi, rốt cuộc cũng gặp lại cậu! woo hoo.”

“Thập Nhất đang nhìn tôi, vẫn đẹp trai như thế, á, tôi chết ngất mất!”

Lúc nghe đến tên Dawn, Trần Vưu An nhanh chóng cầm máy ảnh lên, không ngừng ấn nút chụp, định bắt từng khoảnh khắc của Dawn, cho đến khi trong ống kính xuất hiện một gương mặt không thể quen thuộc hơn.

Vãi chưởng???

Trần Vưu An hạ máy ảnh xuống, khó tin nhìn Nguyễn Túc, tầm mắt nhìn về phía trước, thấy Dawn vừa xuất hiện trong ống kính của cô.

Người con trai đội mũ lưỡi trai màu đen, dẫn đầu đi ở phía trước, ngũ quan lạnh lùng, dáng người cao ngất.

Đó không phải là bạn trai của Nguyễn Túc sao?!

Trần Vưu An dùng sức nhảy lên, giơ tay lên vẫy: “Nguyễn Túc Nguyễn Túc!”

Nguyễn Túc vừa xuống xe đã tìm Trần Vưu An, đúng lúc thấy cô ở trong đám đông nhọc nhằn gọi cô, thu tầm mắt lại nói gì đó với người con trai bên cạnh.

Thẩm Nhiên dừng bước, nói một câu với nhân viên nghiệp vụ bên cạnh.

Rất nhanh, Trần Vưu An đã được cho vào.

Bởi vì dừng lại như vậy, tiếng thét chói tai của fan hâm mộ lại càng lớn hơn.

Để giữ trật tự hiện trường, bọn họ bước nhanh hơn vào sàn đấu.

Mới vừa đi đến đại sảnh, đã gặp đoàn người của Tưởng Văn Chu dẫn theo đội viên đứng một bên.

Nhìn thế này, giống như là đang đợi bọn họ.

Tưởng Văn Chu mỉm cười đi tới, đưa tay về phía Thẩm Nhiên: “Dawn, hoan nghênh trở lại.”

Vẻ mặt Thẩm Nhiên lạnh lùng, mặt không cảm xúc nhìn hắn.

Tưởng Văn Chu cũng không cảm thấy lúng túng, chậm rãi rút tay về, nụ cười càng thâm sâu hơn: “Hôm nay là giải đấu đầu tiên sau khi cậu tái xuất, tôi biết từ trước đến nay cậu không xem mấy trận đấu nhỏ nhoi này ra gì, có thể đạt hạng nhất một cách nhẹ nhàng.”

Nói xong, hắn nói với mấy người con trai bên cạnh: “Các cậu đến đây, làm quen Dawn thần thoại e-Sport năm đó nào, xem như là tiền bối của các cậu, chào hỏi một câu, nói không chừng đợi lát nữa lúc thi đấu cậu ấy còn có thể quan tâm các cậu một chút.”

Mấy tên con trai sau lưng Tưởng Văn Chu nghe vậy thì chỉ cười giễu, trên gương mặt của mấy thanh niên viết đầy nét khinh thường và ngông cuồng.

Ngoại trừ Thiên Mệnh đã từng thi đấu giải OW với Thẩm Nhiên có liếc nhìn anh vài lần, những người khác rõ ràng không đặt người tiền bối đa giải nghệ ba năm, sớm đã qua thời kỳ hoàng kim này vào mắt.

Tưởng Văn Chu cười: “Đều là mấy thanh niên, tuổi trẻ hừng hực, năm đó không phải cậu cũng thế này sao, thậm chí có thể nói là chỉ có hơn chứ không kém, chưa hề không xem bất cứ ai ra gì, chắc…. Sẽ không so đo với bọn họ chứ?”

Giữa lúc nói mấy câu đó, Sơn Dã đã không nhịn được muốn xông lên đánh người.

Thẩm Nhiên kéo tay hắn lại, vẻ mặt không thay đổi, đôi mắt đen bình tĩnh nhìn Tưởng Văn Chu, giọng nói lành lạnh, không nhanh không chậm lên tiếng: “Có thể là cậu hiểu lầm rồi, bây giờ tôi cũng như vậy.”

Nụ cười trên mặt Tưởng Văn Chu dần dần biến mất, ánh mắt trở nên u ám.

Thẩm Nhiên không để ý đến hắn nữa, bước chân dài đi về phía phòng nghỉ.

Thập Nhất và Lâm Vị Đông mỗi người kéo một tay của Sơn Dã đi lên theo, lúc Cố Tòng Nam lướt qua người Tưởng Văn Chu, ánh mắt vừa ác nghiệt lại xen lẫn phẫn nộ, lạnh lùng cong môi nhìn về phía mấy tên đứng phía sau hắn, hất cằm lên khiêu khích.

Giây tiếp theo, mấy tên con trai đều muốn xông lên, lại bị Tưởng Văn Chu giơ tay lên ngăn lại.

Tầm nhìn của hắn không đặt trên Cố Tòng Nam, mà đang nhìn Nguyễn Túc đi sau lưng Thẩm Nhiên, hơi híp mắt lại không biết suy nghĩ gì.

Chờ sau khi bóng dáng bọn họ biến mất ở đại sảnh, Tưởng Văn Chu mới quay về phía bên cạnh nói: “Bọn họ đều đi rồi, ra đi.”

Rất nhanh, Giang Đồ bước ra, trên mặt không rõ tâm tư.

Tưởng Văn Chu phất phất tay, bảo những người còn lại đi trước, sau đó nhìn về phía Giang Đồ, vẻ mặt tươi cười: “Thế nào, nhìn thấy người bạn gắn bó trước kia, trong lòng chắc không dễ chịu nhỉ?”

Giang Đồ nhìn chằm chằm Tưởng Văn Chu, trên mặt đầy vẻ giễu cợt: “Dawn tái xuất, thành lập lại chiến đội, Sơn Dã và Thập Nhất theo trở lại, người khó chịu trong lòng nhất, chẳng lẽ không phải là cậu hay sao?”

“Chẳng lẽ anh thật sự nghĩ rằng, bọn họ ba tuyển thủ lão làng đã giải nghệ năm dẫn theo một thằng nhóc mới đi được nửa đường, không có một chút kinh nghiệm thực chiến và thành tích, có thể sẽ thắng trận này sao?”

Vừa nói, Tưởng Văn Chu vừa vỗ vỗ vai Giang Đồ: “Hãy đợi xem, trận đấu này, bọn họ nhất định phải thua.”

Sau khi đến phòng nghỉ của chiến đội, Sơn Dã chửi tục: “Ông đây chưa từng gặp thằng ch* m* nào không biết xấu hổ như nó, một tên dự bị như nó cũng dám phách lối như vậy!”

Thập Nhất đang nằm vùi trên ghế sofa chơi mấy trò vặt, miễn cưỡng nói: “Mày coi như là bị chó cắn một cái đi, loại người như nó mày càng tức giận nó càng vui vẻ.”

Lúc trước sau khi Thẩm Nhiên giải nghệ, Thập Nhất và Sơn Dã cũng lần lượt rời đi.

Thập Nhất đi là do hắn vì Thẩm Nhiên mới đến, sau khi Dawn giải nghệ anh cũng cảm thấy không còn ý nghĩa gì nữa.

Sơn Dã là người cứng rắn, nhưng ít nhiều gì cũng biết chuyện Thẩm Nhiên giải nghệ có liên quan đến Tưởng Văn Chu, nên thường xuyên cãi nhau với Tưởng Văn Chu ở trước mặt mọi người, anh gần như có thể xem là bị Tưởng Văn Chu loại trừ.

Đương nhiên, trước lúc đó, anh đã phát hiện Tưởng Văn Chu làm mấy chuyện lăng nhăng nam nữ kia, từ lâu đã không muốn chơi nữa.

Lâm Vị Đông vỗ vỗ tay: “Nhìn mấy người nóng nảy này xem, tỉnh táo lại một chút nào, đừng để ảnh hưởng trận đấu sắp tới, người trong cuộc người ta đều không để trong lòng, ngọt ngào hạnh phúc yêu đương, đây mới là tấm gương cho bọn mày học tập đấy.”

Vừa nói ra câu đó, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn về phía hai người đang đứng ở ban công.

Thẩm Nhiên: “….”

Nguyễn Túc: “….”