Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 76




Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Vị Đông bắt đầu chọn người.

Trong những người này, đa phần là đến vì ba người đầu tiên thành lập nên STG Dawn, Thập Nhất, Sơn Dã, cũng có vài người đến đây vì niềm đam mê với e-Sport.

Nhưng rất rõ ràng, hiện tại các tuyển thủ chuyên nghiệp có thực lực đều đã bị STG mua hết, còn lại cũng không hẳn là không có hạt giống tốt, nhưng lại không phù hợp với tiêu chuẩn bọn họ cần, trong thời gian ngắn rất khó có thể phối hợp cùng nhau, chứ đừng nói là thi đấu tranh giải.

Vả lại vị trí lính quân y này rất quan trọng, phải tìm được người có thể theo kịp Thẩm Nhiên, thì đã khó lại càng thêm khó.

Đến tận trưa Lâm Vị Đông không biết đã gặp bao nhiêu người, cuối cùng ngay cả việc khua tay cũng có vẻ không có sức.

Vất vả lắm mới gặp hết tất cả mọi người, Lâm Vị Đông ngáp một cái, lúc chuẩn bị quay lên lầu ngủ, lại thấy Cố Tòng Nam xách vali từ cửa đi vào.

Lâm Vị Đông tỉnh táo trong nháy mắt: “Sao cậu lại quay lại đây rồi? Lại bỏ nhà đi à?”

Cố Tòng Nam hít một hơi thật sâu, trong mắt mơ hồ có tia sáng ẩn hiện: “Bố mẹ tôi đồng ý rồi, sau này tôi đã có thể thi đấu.”

Hai ngày nay cậu ở nhà không ăn không uống để chống lại, vốn tưởng rằng sẽ không có hiệu quả gì, nhưng bố cậu cuối cùng lại thỏa hiệp. Cậu biết, dựa vào tính tình của bố cậu, chỉ càng tức giận hơn, sở dĩ lại đồng ý, chắc là mẹ cậu đã nói gì đó.

Cho dù thế nào, cuối cùng cậu cũng có thể trở lại tiếp tục luyện tập.

Lâm Vị Đông ngẩn người, khóe miệng nhếch lên không nói gì.

Lúc này, Thập Nhất và Sơn Dã đã thức dậy đi xuống lầu.

Sơn Dã nhìn thấy Cố Tòng Nam khỏi phải nói vui thế nào, vừa kéo vừa ôm: “Ôi mẹ ơi, thằng ranh con rốt cuộc cũng trở lại, nhóc không ở đây anh cũng có chút không quen.”

Trong bọn họ, chỉ có Sơn Dã là không biết chuyện giữa Cố Tòng Nam và Thẩm Nhiên, cho nên trong lòng không có ngăn cách gì.

Cố Tòng Nam lúc đến rất lạnh lùng, kết quả bị hắn làm cho có hơi xấu hổ.

Lâm Vị Đông và Thập Nhất ở bên cạnh, một người khoanh tay, một người dựa tường, vẻ mặt đều có chút phức tạp.

Theo lẽ thường, hiện tại bọn họ thiếu người, Cố Tòng Nam quay lại chắc hẳn là chuyện vui.

Nhưng mà…

Lúc này, bóng Thẩm Nhiên xuất hiện trên gác.

Sơn Dã vẫn còn đang ôm cổ Cố Tòng Nam, hào hứng gọi: “Dawn, lính quân y của bọn mình quay lại rồi, lần tranh giải này chắc chắn ổn.”

Vẻ mặt Thẩm Nhiên không thay đổi gì mấy, nhàn nhạt nói: “Luyện tập đi.”

Sơn Dã còn muốn nói gì đó, đã bị Thập Nhất trực tiếp kéo đi: “Tao nói mày nghe này, ván cuối cùng tối qua mày đánh có vấn đề, tao luyện lại cho mày một chút.”

“Này này này….”

Lâm Vị Đông nói với Cố Tòng Nam: “Cậu để vali vào phòng cậu đi, thu dọn một chút rồi chuẩn bị luyện tập.”

Cố Tòng Nam gật đầu, xách vali lên lầu, lúc đi ngang qua Thẩm Nhiên, dường như muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu, không lên tiếng.

Thẩm Nhiên ngồi trước máy tính, đeo tai nghe lên, mở game.

*

Nửa tháng sau.

Nguyễn Túc và An Nam còn ngủ trên giường, đã nghe thấy Trần Vưu An tình tình tang tang, không biết đang vui vẻ chuyện gì.

Nguyễn Túc dụi dụi mắt, ló đầu ra nói: “Cậu đang làm gì thế?”

Trần Vưu An liếc mắt, cười khẩy một tiếng: “Tôi nói này cậu là fan dỏm đúng không, chẳng lẽ cậu không biết hôm nay là ngày Dawn tái xuất thi đấu sao?”

“Tớ biết chứ, nhưng mà cậu cũng không cần dậy sớm vậy chứ…” Nguyễn Túc liếc nhìn thời gian, mắt lim dim buồn ngủ mở miệng: “Còn chưa đến bảy giờ, không phải hai giờ mới bắt đầu thi đấu sao?”

“Chẳng lẽ cậu không kích động chút nào sao? Lẽ nào cậu còn ngủ được sao?”

Nguyễn Túc: “….”

Trần Vưu An vừa nói như vậy, Nguyễn Túc cảm thấy quả thật nên kiểm điểm bản thân một chút.

Cô ngáp một cái, thức dậy.

Nghe thấy cả hai cô gái đều thức dậy, An Nam cũng không ngủ được, lề mề xoay người xuống giường.

Trần Vưu An chuẩn bị xong trước nhất, nhìn đồng hồ bắt đầu thúc giục: “Các cậu đã xong chưa vậy, nếu để lỡ mất lúc bọn họ vào trận, tôi nhất định sẽ giết các cậu!”

An Nam liếc nhìn màu trời còn chưa sáng hẳn bên ngoài, ngáp một cái, quay đầu lại cố định tầm nhìn: “Tâm trạng của cậu phấn khích tớ có thể hiểu, nhưng mà tại sao cậu lại phải mặc….thành cái bộ dạng dị hợm như thế này?”

Nguyễn Túc nghe vậy thì nhìn sang, cảm giác đuôi mày giật giật.

Toàn thân Trần Vưu An quần đen áo đen, đội một cái nón đen, mắt kính gọng đen với khẩu trang, cả người kín như bưng từ trên xuống dưới, trước ngực còn đeo một chiếc máy ảnh to.

“Cậu đang…”

Trần Vưu An đẩy đẩy mắt kính, giọng nói vô cùng kiên định: “Không phải là từ trước đến nay Dawn không để lộ hình chính diện sao, lần này tôi nhất định phải nắm lấy cơ hội, chờ lúc anh ấy lộ mặt thì sẽ là người chụp được đầu tiên!”

An Nam vẫn không hiểu: “Chụp ảnh có cần mặc như vậy không?”

“Cậu không hiểu rồi, bây giờ nhiều người như vậy, lỡ như có fan của tôi thì làm sao, tôi không thể đẻ cho bọn họ nhận ra tôi được, phá hỏng hình tượng của tôi.”

“Cậu nói câu này, nếu ở đó có fan của Nguyễn Túc thì tôi còn thấy bình thường, nhưng mà… Vài trăm ngàn fan đó của cậu, thì không cần tận tâm đến mức đó đâu.”

Trần Vưu An hít một hơi thật sâu, quyết định vào ngày đặc biệt như thế này, sẽ không tính toán với cô nàng.

Nguyễn Túc nói: “Nếu cậu muốn chụp ảnh, thì bảo các anh ấy đợi chúng ta ở trong xe là được rồi.”

Trần Vưu An một tay cầm túi lên, hừ một tiếng: “Thấy trên sàn đấu mới chân thật nhé, không đợi các cậu nữa, tôi phải đi sớm để tìm chỗ đẹp nằm vùng đây.”

Lần trước sau khi từ câu lạc bộ quay về với An Nam, Nguyễn Túc đã nói thật với Trần Vưu An chuyện Thẩm Nhiên là Dawn, nhưng Trần Vưu An lại cười khẩy một tiếng, nói Nguyễn Túc hoang tưởng, suy nghĩ viễn vông. Dù sao thì cô ta cũng nhất quyết không tin, chủ của cái phòng game nát kia lại là huyền thoại e-Sport Dawn, không hợp với phong cách của anh ta.

An Nam lại ngáp một cái: “Mặc kệ cậu ta, bây giờ mới bảy giờ rưỡi, bọn mình ngủ thêm một lát nữa rồi hẳn đi.”

Nguyễn Túc gật đầu, sớm như vậy chắc là bọn người Thẩm Nhiên cũng còn đang ngủ.

Tắt đèn trong phòng lần nữa, Nguyễn Túc nằm trên giường, nhưng không buồn ngủ chút nào.

Cô lấy điện thoại ra, đeo tai nghe lên, bắt đầu xem video thi đấu trước kia của Thẩm Nhiên.

Khoảng thời gian này cô gần như đã xem hết tất cả video, nhưng xem thế nào cũng không thấy chán, mỗi lần xem lại đều phát hiện đặc sắc khác thường.

Xem một chút, Nguyễn Túc ngủ lúc nào không hay.

Đợi cô tỉnh lại lần nữa, là do tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Cô dụi dụi mắt, lúc thấy là điện thoại của Thẩm Nhiên, vội vàng bắt máy.

Giọng của Thẩm Nhiên rất trầm, mang theo một chút ý cười: “Vẫn còn ngủ sao?”

Nguyễn Túc a một tiếng, ngồi dậy: “Em mới dậy, các anh đã sắp xuất phát rồi sao ạ?”

“Vẫn chưa, chuẩn bị thêm chút nữa, bọn anh đang ăn cơm.”

Nguyễn Túc vừa mới dậy, đầu óc phản ứng hơi chậm, sau khi đáp lại một tiếng thì tắt máy xuống giường gọi An Nam.

Đợi cô từ nhà vệ sinh trở ra, lúc thấy bóng người cao nhất dưới lầu, mới lờ mờ nhận ra, anh đã đến trước khi gọi điện thoại cho cô…

Nguyễn Túc vừa mang giày vừa nói: “A Nam, Thẩm Nhiên ở dưới lầu, tớ xuống trước nhé, bọn tớ đợi cậu dưới lầu.”

“Được được được, cậu mau đi đi, tớ tới ngay đây.”

Nguyễn Túc xuống lầu, chỉ thấy Thẩm Nhiên dang hai tay về hướng cô, khẽ nhếch mày.

Nguyễn Túc cười rạng rỡ, chạy nhào vào ngực anh.