Lúc Nguyễn Túc và An Nam đến câu lạc bộ, đúng lúc bọn người Thẩm Nhiên đang luyện tập, Lâm Vị Đông cầm một ly nước, giống như một ông bác về hưu đi loanh quanh trong phòng luyện tập.
Hắn đi ngang qua cửa, đúng lúc thấy Nguyễn Túc đi vào, vừa định chào hỏi, cô đã ra hiệu cho hắn đừng lên tiếng, chỉ chỉ về phía phòng trà nước.
Lâm Vị Đông hiểu ý.
Nguyễn Túc đi hai bước, thấy An Nam hóng hớt quan sát phòng luyện tâp, liền vươn tay kéo cô lại.
Đến phòng trà nước, vẻ mặt An Nam đầy kích động: “Tớ gặp được Dawn rồi, Dawn hàng ‘thật’!”
Lúc trước An Nam thường xuyên đến phòng game chơi, nên Lâm Vị Đông cũng biết cô nàng, nghe vậy không nhịn được tỏ ra nét mặt khó hiểu: “Đâu phải là ngày đầu tiên em gặp được nó đâu chứ.”
An Nam hạ giọng, trong giọng nói cũng có thể nghe ra được đang kìm nén vui sướng: “Cái đó không giống nhau nhé, trước kia em không biết anh ấy là Dawn, bây giờ biết rồi, còn tận mắt nhìn thấy đại thần luyện tập…. Đợi lát nữa em có thể đi tìm anh ấy chụp cùng một bức ảnh không? Thật ra nếu không được thì ký tên cũng OK!”
Nguyễn Túc cười rót cho cô nàng một ly nước, nhìn sang phòng luyện tập, Cố Tòng Nam chưa quay lại.
An Nam chỉ còn thiếu bước nằm bò trên tấm kính kia, há hốc miệng không ngừng nhìn sang: “Người bên phải Dawn là Thập Nhất đúng không? Trời ơi, quả nhiên y hệt kẻ thiêu đốt tâm hồn thiếu nữ trong lời đồn, bên trái chắc chắn là Sơn Dã rồi, tớ ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ đến, có một ngày có thể nhìn thấy mấy đại thần đấu nhau, đáng rất đáng, vô cùng đáng giá!”
Lâm Vị Đông nhếch mày, vừa muốn nói gì đó, thức ăn đã được giao tới.
Bình thường bọn họ luyện tập nên ngủ muộn, vì thế bắt đầu cũng muộn, lúc này đã ba bốn giờ mới ăn cơm trưa.
Bên kia, Thẩm Nhiên vừa mới chơi xong một trận solo. Thập Nhất và Sơn Dã chơi đôi mới được nửa trận.
Anh tháo tai nghe xuống quay đầu, thấy cô bé con của mình đứng cách đó không xa, cong mắt cười vẫy tay với anh.
Thẩm Nhiên cong môi, đứng dậy sải bước dài đi tới.
Lâm Vị Đông lấy hộp cơm từ trong túi ra, lúc gọi món hắn không biết Nguyễn Túc sẽ đến, nên không còn phần nào cho các cô, hắn cầm điện thoại lên: “Hay để anh gọi thêm một chút đồ ăn vặt cho bọn em nhé, hai em muốn ăn gì?”
Nguyễn Túc thu tầm mắt lại: “Không cần đâu ạ, bọn em trước khi đến đã ăn rồi.”
An Nam cũng gật đầu: “Đúng đúng đúng, mọi người ăn đi mọi người ăn đi.”
Khi ngẩng đầu lần nữa, Thẩm Nhiên đã đứng trước mặt bọn cô, sau khi nhếch mày với Nguyễn Túc một cái, thì nhìn về phía cô nàng, lên tiếng chào hỏi: “Đã lâu không gặp.”
An Nam phấn khích đến ngạt thở, nói chuyện cũng lắp bắp: “Dạ…. Đã lâu không gặp ạ.”
Á á á!!! Dawn nói chuyện với cô!
Thấy trạng thái của An Nam bất thường, Thẩm Nhiên quay đầu nhìn Nguyễn Túc, nghiêng đầu nhẹ.
“Chuyện đó…” Nguyễn Túc nói với An Nam: “Cậu ngồi đây trước một lát, tớ mang ít đồ cho anh ấy.”
Nói xong, kéo Thẩm Nhiên lên lầu.
An Nam nhìn bóng lưng hai người bọn họ, vẻ mặt đầy hạnh phúc gật đầu.
Lâm Vị Đông ở một bên: “….”
Sau khi lên lầu vào phòng, Nguyễn Túc từ từ buông tay Thẩm Nhiên ra, cúi đầu nhận lỗi: “Xin lỗi anh, em không nên chưa có sự đồng ý của anh đã dẫn An Nam đến đây, em…. sau này em sẽ không như thế nữa.”
Hôm nay sau khi An Nam biết Thẩm Nhiên chính là Dawn, rất muốn tới đây tham quan một chút, lúc trước cô vẫn luôn giấu diếm bọn họ, nên lúc này cũng không tiện từ chối.
Lẽ ra cô nên báo trước cho Thẩm Nhiên một tiếng, nhưng gọi điện thoại anh lại không bắt máy, cô suy nghĩ chắc chắn anh đang luyện tập, nên tới thẳng đây luôn.
Thẩm Nhiên cong môi, xoa xoa đầu cô gái nhỏ, giọng dịu dàng: “Không cần nói xin lỗi với anh, bất cứ lúc nào em cũng có thể dẫn bạn em đến đây chơi, không sao cả.”
Khóe miệng Nguyễn Túc cong lên nụ cười, vừa định nói sang những chuyện khác, thì nghe anh hỏi: “Không phải nói có đồ gì cho anh sao, là gì thế?”
Nghe vậy, lỗ tai Nguyễn Túc bắt đầu đỏ lên, chậm rãi lấy túi quà giấu phía sau ra, đưa tới trước mặt anh.
Thẩm Nhiên vừa định đưa tay nhận lấy, liền nghe cô gái nhỏ hồi hộp nói: “Anh… Anh đừng mở ra ngay, chờ sau khi em đi rồi hẳn xem.”
Thẩm Nhiên nhấp môi, bật cười: “Được rồi.”
Nguyễn Túc không dám nhìn anh, sau đó lấy một tờ giấy từ trong túi xách ra: “Còn có cái này nữa.”
Người con trai rủ mắt: “Đây là gì thế?”
Nguyễn Túc kể lại chuyện gặp cô gái kia ở trung tâm thương mại: “Cô ấy nói có thể sẽ liên lạc được, nhưng cũng không chắc, cứ thử trước đã.”
Thẩm Nhiên hơi nhíu mày, giọng nói trầm đi một chút: “Em đã gặp Tưởng Văn Chu rồi sao?”
Lúc này Nguyễn Túc mới nhận ra, hình như đã lỡ miệng….
Cô khẽ khàng gật đầu.
“Lúc nào thế?”
“Là lần trước anh đến đón em ở trung tâm thương mại ấy, anh ta cũng ở đó ăn cơm, nên đã gặp.”
Thẩm Nhiên khẽ mím môi, ôm cô bé con vào lòng, xoa xoa đầu cô, không nói gì.
Sau một lúc, Nguyễn Túc ngẩng đầu lên nhìn anh: “Sau này nếu như em gặp lại anh ta, nhất định sẽ tránh xa thật xa, không nói chuyện với anh ta dù chỉ một câu.”
Cô biết, Thẩm Nhiên đang lo lắng cho cô.
Qua cuộc nói chuyện lần trước với Tưởng Văn Chu, cô có thể cảm giác được rõ ràng, Tưởng Văn Chu dù cho thân thiện không có ác ý, nhưng thực tế trong lời nói lại toàn là móc câu lưỡi đao.
Thẩm Nhiên cong môi, giọng trầm thấp: “Ngoan”
Nguyễn Túc sợ ảnh hưởng bọn anh luyện tập, nên ở lại không lâu đã rời đi với An Nam.
Thẩm Nhiên đưa bọn cô lên xe, trở lại câu lạc bộ không trực tiếp bước vào, mà đứng ngoài cửa châm một điếu thuốc. Hút được một nửa, anh mới lấy từ trong túi áo tờ giấy Nguyễn Túc đưa cho anh, tròng mắt đen lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ gì.
Đúng lúc Thập Nhất đi ra, thấy vậy trêu chọc nói: “Sao thế, luyến tiếc bạn gái bé nhỏ à?”
Thẩm Nhiên ngước mắt lên, gạt tàn thuốc, bật cười: “Đương nhiên là luyến tiếc rồi.”
Thập Nhất vỗ vỗ bả vai anh: “Cố nhịn thêm chút nữa, đợi sau khi thi đấu xong thì sẽ có thời gian hẹn hò.”
Nói là nói như vậy, nhưng bọn họ đều biết, sau khi thi đấu xong, giải đấu KOT mùa đông mới vừa bắt đầu, lúc trước có Cố Tòng Nam, khoảng thời gian này phối hợp khá ăn ý, chơi chính thức cũng không có vấn đề gì.
Nhưng bây giờ lại tìm người lần nữa, rồi lại phối hợp lần nữa, có thể thuận lợi vượt qua trận khởi động là đã không tệ rồi.
Còn mấy trận tiếp theo…
Thẩm Nhiên dập điếu thuốc trong tay, nhét tờ giấy lại vào trong túi áo, nhẹ nhàng nói: “Tiếp tục luyện tập đi.”
Buổi tối, Thẩm Nhiên tắm xong đi ra, vừa ngồi vào trước máy tính, đã thấy túi quà đặt trên ghế salon.
Nguyễn Túc đặc biệt dặn dò anh chờ sau khi cô đi mới có thể xem quà.
Anh xoa xoa tóc, buông khăn lông xuống, chân dài khẽ bước, đi tới ghế sofa ngồi xuống, lấy trong túi ra một chiếc hộp hình vuông, trên mặt hộp còn để một tấm thiệp.
[Em không biết anh thích gì, nên tùy ý mua thôi… Nếu như anh không thích thì nhất định phải nói với em, lần sau em sẽ tặng quà khác….]
Bờ môi mỏng của Thẩm Nhiên cong lên, đặt tấm thiệp sang bên cạnh, mở hộp ra.
Nguyễn Túc đang nằm sấp lên giường xem Douyin, điện thoại đột nhiên rung lên.
Cô cầm lên nhìn lướt qua, là tin nhắn của Thẩm Nhiên.
[Nhận được quà rồi.]
Mặt Nguyễn Túc ửng đỏ lên, cầm điện thoại nhưng không biết trả lời thế nào với anh.
Qua hai giây, tin nhắn thứ hai của Thẩm Nhiên lại gửi tới.
[Rất thích.]
Nguyễn Túc vùi đầu vào trong gối, đã không dám nghĩ đến biểu cảm của Thẩm Nhiên lúc gửi tin nhắn này, nhất định là…. Xấu xa.
Rất nhanh, tin nhắn thứ ba của Thẩm Nhiên tiếp tục gửi đến.