Trần Vưu An vội vàng cướp điện thoại: “Không cho cậu xem!”
“Này, tớ phải nhìn.”
Hai người bắt đầu rượt đuổi trong phòng học, cãi nhau ầm ĩ.
Nguyễn Túc chớp chớp mắt, cúi đầu xuống, tiếp tục nhìn tin tức liên quan.
Cô phát hiện, vào mười phút trước, có một câu lạc bộ mới thành lập chia sẻ bài đăng weibo này.
Cùng với câu: [Xa cách ba năm, hoan nghênh trở lại.]
Nội dung câu lạc bộ đó đăng đăng, cũng chỉ có câu này là gửi cho Thẩm Nhiên.
Câu lạc bộ này ban đầu chỉ có vài fan hâm mộ, nhưng trong vòng mười phút này, đã tăng thêm mấy trăm.
Trong bình luận có fan của Dawn đang ủng hộ, cũng có anti fan của anh tiếp tục tới mắng chửi.
Nguyễn Túc vốn dĩ xem có hơi tức giận, vừa định trả lời, Thẩm Nhiên đã gọi đến.
Cô bắt máy, giọng con trai trầm thấp vang lên: “Tan học chưa?”
“… Anh ở dưới lầu sao?”
Thẩm Nhiên nhướng mày: “Ừm hửm.”
Nguyễn Túc đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ trên bàn: “Em xuống ngay nè.”
Cô cúp điện thoại, quay đầu nhìn hai người giống như học sinh tiểu học kia.
An Nam vào lúc này đã nhìn rõ số lượng fan hâm mộ của Trần Vưu An: “Ha ha ha, một triệu rưỡi fan hâm mộ, lượt thích mỗi ngày chưa đến một nghìn, bình luận không tới một trăm, cậu tốn bao nhiêu tiền mua thủy quân đấy?”
Trần Vưu An trừng cô: “Cậu im miệng cho tôi!”
Nguyễn Túc đã không còn lạ gì với cảnh tượng này, bình tĩnh nói: “Đi thôi.”
An Nam lè lưỡi với Trần Vưu An một cái, nhanh chóng nhảy tới: “Vẫn là Tây Mễ của chúng ta lợi hại, hơn sáu triệu fan đều là hàng thật. Chẳng trách có vài người vẫn luôn ghen tị, ngược lại cũng không phải là không có nguyên nhân.”
“Cậu…” Trần Vưu An tức giận giậm chân, trông thấy hai người lại muốn cãi vả, Nguyễn Túc liền vội vàng che miệng An Nam lại, thuận tay tách hai người bọn cô ra: “Đừng cãi nhau nữa, Thẩm Nhiên đang đợi tớ, các cậu còn như vậy nữa tớ sẽ đi một mình đấy.”
An Nam làm động tác kéo khóa miệng lại, Trần Vưu An xùy một tiếng, ngược lại cũng trở nên yên tĩnh.
*
Nguyễn Túc xuống lầu, nhìn thấy một người con trai đội mũ lưỡi trai đứng ở cửa tòa nhà, dáng người cao ngất, thon dài lạnh lùng.
Trong ngực ôm một con gấu bông, nhìn thế nào cũng có vẻ không thích hợp với anh.
Cô chạy chậm đến, đứng trước mặt anh, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười ngọt ngào: “Sao anh tới đây vậy.”
Thẩm Nhiên cong môi, liếc nhìn gấu bông: “Em quên lấy cái này.”
Nguyễn Túc nhấp khóe môi, không nhịn được cong lên.
Lúc sáng sớm quá vội, đồ chơi thắng được vào tối qua, cô cũng quên lấy.
Cô đưa tay nhận lấy, ôm gấu bông vào ngực.
Thẩm Nhiên nói: “Buổi chiều anh phải đến một nơi, không thể ăn cơm với em được, hôm nay là thứ sáu, sau khi về nhà thì gửi tin nhắn cho anh. Nhé?”
Nguyễn Túc gật gật đầu: “Anh đi làm việc đi, em sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.”
Thẩm Nhiên giơ tay lên xoa xoa đầu cô: “Ngoan.”
Vào lúc này đã tan học được mười mấy phút, theo lẽ thường lỳ mọi người đều đã rời đi hết rồi, nhưng xung quanh bọn họ lại có vài nữ sinh luyến tiếc đứng ở đó, thấp giọng thét chói tai, ánh mắt sáng lên.
“A a a, anh ấy học khoa nào vậy, sao từ trước tới giờ chưa bao giờ gặp qua?”
“Chắc là không phải học trường của chúng ta rồi, nếu không thì đã có người bắt đầu cua từ lâu rồi.”
“Đúng vậy, ôi mẹ ơi, đó là bạn gái của anh ấy nhỉ, mình đau quá.”
“Vậy thì cũng chưa chắc, lỡ như là em gái thì sao.”
Nguyễn Túc nghe được âm thanh thì quay đầu, bĩu môi, chuyện này không thua gì chuyện lúc nãy cô thấy một đám người trên mạng gọi Thẩm Nhiên là ‘chồng’, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Thẩm Nhiên rõ ràng cũng nghe được những tiếng bàn tán kia, anh liếc mắt thấy cô bé con có chút buồn buồn, chân mày khẽ nhếch lên một chút.
Đây là ghen rồi à?
Anh đút một tay vào túi quần, hơi cúi người, nhìn thẳng vào cô: “Muốn gọi điện cho anh, thì không cần nghĩ đến thời gian, đều gọi được cả.”
Môi Nguyễn Túc không nhịn được cong lên: “Vậy anh sẽ bận đến rất khuya sao.”
“Không chắc, nhưng em lúc nào cũng có thể tìm anh.”
Nói xong, anh tiến lại gần, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái: “Anh đi đây, ngoan ngoãn ăn cơm, tan học rồi về nhà sớm nhé.”
Mặc dù Nguyễn Túc cảm thấy anh giống như là một người lớn sắp ra khỏi nhà không yên tâm dặn dò con gái mình, nhưng cô vẫn cười ngọt ngào, gật đầu: “Em biết rồi.”
Thẩm Nhiên mỉm cười, xoay người bước chân dài rời đi.
Kể từ lúc anh hôn lên trán Nguyễn Túc, nữ sinh xung quanh đã rời khỏi nơi đau thương này trong thất vọng.
Anh vừa đi, An Nam liền nhảy tới, quơ quơ tay trước mặt Nguyễn Túc: “Đừng nhìn nữa, đã đi xa rồi.”
Lúc này Nguyễn Túc mới thu hồi tâm mắt lại, ôm chặt gấu bông trong ngực: “Đi ăn cơm thôi.”
“Này.” Trần Vưu An đi tới bên cạnh cô: “Cậu không cảm thấy bạn trai cậu giống một người sao?”
Nguyễn Túc: “?”
Trần Vưu An suy nghĩ trong chốc lát, lại nói rõ ràng: “Anh ta có phải biết cậu thích Dawn hay không, cho nên đang cố gắng bắt chước anh ta?”
Trước kia cô không cảm thấy gì, nhưng lúc nãy nhìn thấy sườn mặt và thân hình của bạn trai Nguyễn Túc lúc đội mũ, quả thật rất giống Dawn.
Nguyễn Túc vẫn chưa mở miệng, An Nam đã rêu rao lên tiếng: “Rốt cuộc cậu đã xong chưa, ông chủ Thẩm của bọn tớ vẫn luôn đẹp trai mê người như vậy, ai bắt chước chứ? Anh ấy…”
Trông thấy hai người lại sắp cãi vả, Nguyễn Túc liền vội vàng che miệng An Nam lại, chấm dứt cuộc chiến này.
Bây giờ cô vẫn chưa biết bên đó Thẩm Nhiên đang chuẩn bị cái gì, cũng không biết nghề đó của bọn họ có hạn chế hẹn hò hay không.
Hơn nữa cô cũng không biết nên nói chuyện Thẩm Nhiên chính là Dawn với Trần Vưu An và cả An Nam như thế nào, ở giữa còn liên quan rất nhiều, cũng không phải có thể nói rõ trong nháy mắt.
Mây giây sau, Nguyễn Túc nhìn An Nam một cái, người đằng sau liền lập tức hiểu ý.
Không đợi Trần Vưu An kịp phản ứng, các cô trực tiếp chạy đi.
An Nam vui vẻ hô to: “Đi ăn cơm thôi!”
Trần Vưu An: “…”
Hai người này có bệnh gì sao?
Buổi tối về đến nhà, Nguyễn Túc vừa mới vào cửa, đã thấy Chu Lan và Phương Lê ngồi trong phòng khách.
Nguyễn Túc ngoan ngoãn chào: “Dì Phương tới ạ.”
Phương Lê nghe tiếng quay đầu, nét mặt lộ ra nụ cười, giọng nói vẫn dịu dàng như thường lệ: “Tây Mễ về rồi à, gần đây ở trường thế nào, có mệt không?”
“Không mệt ạ, không khác với lúc trước là bao.”
Lúc nói chuyện Nguyễn Túc mới phát hiện ra mắt của Phương Lê hơi đỏ, sắc mặt cũng mệt mỏi hơn trước kia không ít.
Chu Lan nói: “Con lên lầu thay quần áo trước đi, chuẩn bị ăn cơm.”
“Dạ.”
Nguyễn Túc gật đầu chào Phương Lê, rồi đi lên lầu.
Đi được một nửa, cô không tự chủ mà bước chậm lại.
Nhìn dì Phương như vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì.
Nguyễn Túc dừng một chút, nhớ tới chuyện lúc trước Cố Tòng Nam nói với cô không muốn đi học nữa, muốn đi thi đấu eSport chuyên nghiệp.
Sau khi lên lầu, cô vẫn không trở về phòng, mà đứng nép bên tường.
Rất nhanh, giọng Chu Lan vang lên: “Cô cũng đừng quá lo lắng, có thể là thằng bé nhất thời nổi loạn, đợi khoảng thời gian mới này trôi qua là được rồi.”
Phương Lê lắc lắc đầu: “Thằng bé này từ nhỏ bị tôi và bố nó chiều hư, quá dễ dàng khư khư cố chấp, tính khí cũng bướng bỉnh, chỉ cần là chuyện nó quyết định, thì nhất định phải làm được, bất kể là ai nó cũng không nghe lọt lỗ tai.”
“Vậy để Tây Mễ đi nói với nó được không? Hai đứa trẻ này dường như nói chuyện rất hợp.”
“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy thôi…” Phương Lê thở dài, trong giọng nói đầy hối hận và tự trách: “Đều do tôi bình thường quan tâm nó quá ít, hoàn toàn không biết tại sao đột nhiên nó lại có suy nghĩ này, nếu như phát hiện sớm một chút, cũng sẽ không trở nên như bây giờ.”
Chu Lan an ủi: “Đừng nói như vậy, cô đã làm tròn bổn phận, có thể là Tòng Nam bị bạn bè nào trong trường xúi giục, trước hết để Tây Mê trò chuyện một chút với thằng bé đã.”
Lúc bà ta nói đến câu ‘Có thể là bị bạn bè nào trong trường xúi giục’, sắc mặt Phương Lê có chút biến hóa khó thấy được, ánh mắt hơi đờ đẫn, nhưng chỉnh đốn suy nghĩ lại rất nhanh.
Phương Lê đứng lên, nói cám ơn: “Vậy cô giúp tôi nói với Tây Mễ một tiếng, thời gian không còn sớm nữa, tôi về trước.”
Gần như là cùng lúc đó, Nguyễn Túc mở cửa phòng ngủ đi vào.
Cô tựa lên cánh cửa, nhìn ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nhấp môi.
Cố Tòng Nam nói với cô muốn thi đấu chuyện nghiệp, cô cũng có hơi tò mò tại sao cậu ta lại có suy nghĩ như vậy, nhưng sau đó vẫn chưa kịp hỏi cặn kẽ đã đến phòng game.
Sau đó thì cậu ta gặp mặt Thẩm Nhiên…
Cố Tòng Nam cũng từng nói, Thẩm Nhiên giải nghệ là vì cậu ta, lúc nói câu này, cô có thể cảm nhận được nỗi đau và sự vùng vẫy của cậu ta.
Vậy ảnh hưởng tới cậu ta, khiến cho cậu ta quyết định thi đấu chuyện nghiệp, chắc không phải là… Thẩm Nhiên?
Nguyễn Túc vẫn chưa kịp suy nghĩ tiếp, cửa phòng đã bị gõ.
Chu Lan đứng trước cửa: “Sao vẫn chưa thay quần áo?”
“Con… Vừa mới nghỉ ngơi một chút.”
Chu Lan nhìn vào phòng cô: “Mẹ vào được không?”
Nguyễn Túc nghiêng người sang: “Được ạ.”
Chu Lan đi mấy bước, ngồi trên ghế salon: “Mẹ muốn nói chút chuyện với con…”
Chuyện này không khác mấy với suy nghĩ của cô, Cố Tòng Nam định không đi học nữa, mà thi đấu chuyên nghiệp, bây giờ đã thẳng thừng đối đầu với gia đình, sau khi cãi nhau một trận lớn với bố của cậu ta thì liền bỏ nhà ra đi.
Hai ngày nay cậu ta không trở về trường, những nơi phải tìm bọn họ đều đã tìm hết, nhưng mà một chút tin tức cũng không có.
Chu Lan tiếp tục: “Con thử liên lạc với thằng bé một chút, nếu như liên lạc được thì khuyên nhủ nó một chút, độ tuổi này của các con thì nên ở trường học hành, những thứ đó đều là việc làm không chính đáng, nhất định không được bắt chước.”
Tay Nguyễn Túc đặt trên đầu gối hơi xiếc lại, giọng nói nhẹ nhàng, rất nghiêm túc: “ESport là một nghề chân chính, không phải là công việc không chính đáng, hơn nữa…” Cũng có thể đứng ở đấu trường thế giới, lấy được rất nhiều giải quán quân.
Chu Lan cau mày cắt lời cô: “Con đi tìm hiểu cái này lúc nào? Bình thường ở trường học con thường xuyên chơi game sao?”
“Con…”
Nguyễn Túc mở miệng, nhưng không biết nên nói gì.
Chu Lan đứng dậy: “Được rồi, mẹ từng nói sẽ kiểm soát con quá nhiều, nhưng mà Tây Mễ con phải nhớ, chơi game giải trí một chút thì được, nhưng nếu nói xem nó như một cái nghề, thì tuyệt đối không thể nào.”
Bà cúi đầu nhìn Nguyễn Túc muốn nói lại thôi, rồi nói: “Con biết nhưng người xem chơi game là nghề nghiệp kia đều là loại người thế nào không, bọn họ đa số đến cả cấp ba cũng chưa tốt nghiệp, tương lai có thể có triển vọng gì?”
Nguyễn Túc bĩu môi: “Con cảm thấy thành kiến của mẹ quá lớn rồi, mẹ căn bản chưa tìm hiểu qua, bọn họ…”
“Tây Mễ.” Chu Lan lớn giọng: “Con nhất định phải cãi nhau với mẹ vì chuyện này sao?”
“Con không có, chẳng qua là con…”
Chu Lan hít sâu một hơi: “Mẹ mặc kệ người khác thấy thế nào, mẹ cũng không muốn tìm hiểu, con chỉ cần nhớ, sau này thấy người như vậy thì đi đường vòng là được.”