Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 56




Dưới từng vầng sáng, ánh mắt của cô gái nhỏ sáng lên lạ thường, như được lấp đầy ánh sao, rực rỡ đến lóa mắt.

Yết hầu của Thẩm Nhiên chuyển động lên xuống, dời tầm mắt đi một chút, bình tĩnh liếm đôi môi mỏng: “Sao nào.”

Tay Nguyễn Túc xuôi theo bên người nắm lấy vạt áo, giọng điệu nhẹ nhàng: “Em vừa mới ước một điều.”

Cô muốn Thẩm Nhiên trở lại sàn đấu lần nữa.

Cho dù quá khứ của Thẩm Nhiên thế nào, cô cũng không quan tâm.

Bất luận những người đó nói thế nào đi chăng nữa, cô chỉ tin tưởng Thẩm Nhiên mà cô nhìn thấy và quen biết.

Cô cũng sẽ ở bên cạnh anh mãi mãi.

Nguyễn Túc đột nhiên vươn tay ôm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh: “Cho dù anh làm gì, em cũng sẽ ủng hộ anh, giống như anh ủng hộ em vậy.”

Cơ thể Thẩm Nhiên cứng đờ, dang tay ôm lấy bé con của mình, cúi đầu hôn lên mi tâm của cô: “Được.”

Nghe vậy, khóe miệng Nguyễn Túc giương lên, ngẩng đầu lên từ trong lòng anh: “Vậy chúng ta cùng nhau thổi nến…” đi.

Chưa kịp dứt lời, môi của cô đã bị lấp kín, hô hấp trong lúc này đều là hơi thở mát lạnh của con trai.

Nguyễn Túc chậm rãi nhắm mắt đáp lại.

Thẩm Nhiên đột nhiên căng chặt mặt, ôm lấy cô đặt lên chiếc bàn sau lưng, nâng gáy cô làm cho nụ hôn này càng sâu hơn.

Bên cạnh đó, đàn cello trên bánh sinh nhật lẳng lặng nằm đấy, nốt nhạc dường như nương theo ánh sáng phát ra từ ngọn nến đang nhẹ nhàng đong đưa.

Không biết qua bao lâu, lúc Nguyễn Túc sắp không thể thở nổi nữa, Thẩm Nhiên mới buông lỏng cô ra.

Ngay sau đó, cô liền cảm giác cổ đột nhiên lạnh.

Nguyễn Túc cúi đầu, phát hiện trên cổ có thêm một sợi dây chuyền.

Cô nhìn về phía Thẩm Nhiên, trong ánh mắt ướt át lại thêm một chút nghi hoặc.

Thẩm Nhiên hơi cong môi, giọng nói trầm khàn: “Quà sinh nhật đấy.”

“Nhưng mà anh…” Không phải đã tặng rồi sao.

Vẫn còn ở trong túi áo cô.

Thẩm Nhiên nói: “Đây là quà chính thức.”

Nguyễn Túc còn muốn nói gì đó, Thẩm Nhiên liền vân vê tai cô: “Không còn sớm nữa, anh đưa em về.”

Nghe anh nói những lời này, não Nguyễn Túc ‘ong’ một tiếng, nhớ lại tin nhắn An Nam gửi, trong nháy mắt, mặt cô nóng lên khủng khiếp, cũng không dám nhìn đến Thẩm Nhiên, chỉ qua loa gật đầu: “Dạ.”

*

Trải qua một khoảng thời gian luyện tập, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường cuối cùng đã đến.

Đây là lần thứ hai Nguyễn Túc trình diễn thành công trước tất cả mọi người, từ sau khi cô mắc chứng chướng ngại biểu diễn

Trong khoảnh khắc chào cảm ơn kia, cô nghe tiếng vỗ tay dưới sân khấu, cảm giác mũi có chút chua xót.

Trong mười năm qua, có vô số buổi diễn trên các sân khấu lớn nhỏ, từ trước đến nay cô chưa từng có loại cảm giác này.

Có lẽ có vài thứ phải sau khi mất đi, thì mới biết trân trọng.

Cô thật sự rất sợ có một ngày cô không thể biểu diễn trên sân khấu được nữa, cho nên, cô phải càng cố gắng hơn trước kia mới được.

Trần Vưu An duỗi người một cái: “Cuối cùng cũng kết thúc, khoảng thời gian này suýt chút nữa là tôi đã mệt chết rồi.” Vừa nói cô vừa nhìn về phía Nguyễn Túc: “Đã nói là cậu mời rồi đấy nhé, đừng hòng chối.”

Nguyễn Túc đang thu dọn đồ đạc, nghe vậy mỉm cười: “Được rồi, muốn ăn gì nào.”

Hai cô gái lần trước bị Trần Vưu An mắng, lần này cũng không tiện đi, cười gượng hai tiếng: “Bọn tôi còn có việc, các cậu đi đi.”

Nói xong cũng vội vàng rời đi.

Trần Vưu An bĩu môi: “Đi thật đúng lúc, chúng ta đi ăn, cậu hỏi cái ‘thùng thuốc nổ’ kia đi.”

Nguyễn Túc cười, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho An Nam.

Không may là, tối nay khoa múa của An Nam có liên hoan, không đi được.

Trần Vưu An đứng dậy: “Được rồi, vậy thì hai đứa mình đi.”

Trần Vưu An chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn trúng nhà hàng món Nhật ngay trung tâm thành phố.

Nhà hàng này mới mở được vài tháng, nghe nói đánh giá rất ngon, cô ta vẫn chưa từng đến, lần này đúng lúc ăn của Nguyễn Túc một chầu to, để cô ta tháo gỡ mối hận trong lòng.

Lúc Trần Vưu An đang chọn món, Nguyễn Túc cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Thẩm Nhiên, nói hôm nay cô ăn cơm ở bên ngoài, muộn một chút mới đến phòng game.

Rất nhanh, giọng nói không hài lòng của Trần Vưu An truyền đến: “Không phải hai người gặp nhau mỗi ngày sao, không gặp một lát có thể mất miếng thịt hay sao.”

Nguyễn Túc vừa mới gửi xong tin nhắn, nghe vậy nhoẻn miệng cười.

Thật ra thì cũng không phải gặp nhau mỗi ngày, từ sau sinh nhật cô, thì vẫn luôn phải chuẩn bị cho kỷ niệm thành lập trường, hơn nữa Thẩm Nhiên cũng rất bận rộn.

Tuần này, bọn họ chỉ gặp được hai lần.

Nguyễn Túc nói: “Không mất miếng thịt nào, chỉ là gặp anh ấy thì vui hơn.”

Trần Vưu An không nhịn được mà bĩu môi, rất muốn chọc thủng câu chuyện cổ tích như bọt biển này, đương nhiên, cô cũng thẳng tay làm như vậy.

“Chúng ta nói chuyện thực tế một chút đi, cậu định nói dối mẹ cậu tới khi nào? Chẳng lẽ cậu ngây thơ cho là mẹ cậu sẽ đồng ý cậu ở bên cạnh một người… lớn hơn cậu nhiều như vậy, mỗi ngày lăn lộn trong phòng game sao?”

Nguyễn Túc sửa lại: “Anh ấy không có lăn lộn mỗi ngày trong phòng game, phòng game là do anh ấy đang kinh doanh.”

“…Có gì khác nhau sao? Không phải là kết quả như nhau sao, chẳng lẽ cậu cho là mở một phòng game rách nát sẽ có tiền đồ gì hả.”

Trần Vưu An nhìn vào bữa ăn này, bắt đầu nghiêm túc tính toán giúp Nguyễn Túc: “Anh ta trông khá ổn, ăn diện lên một chút rồi cho debut chắc chắn không thành vấn đề, nhưng suy cho cùng thì tuổi tác của anh ta vẫn bày ra đấy, cũng không tính là tiểu thịt tươi, nhưng mà dù sao cũng có thể thu hút được một làn sóng fan nhan khống. Công ty giải trí chắc chắn sẽ yêu cầu không được yêu đương, huống chi giới giải trí chính là một nơi phồn hoa, anh ta chắc chắn sẽ coi thường cậu…” 

Nguyễn Túc: “…”

Cô uống một hớp nước, tức giận nói: “Phiền cậu ngừng lại một lát.”

Trần Vưu An duỗi thẳng cô: “Tôi đây là vì tốt cho cậu, con người của cậu sao lại không biết phải trái thế này!”

“An An?”

Một giọng nói vang lên bên cạnh hai cô.

Trần Vưu An và Nguyễn Túc cùng quay đầu lại.

Người phụ nữ trước mặt trang điểm kỹ càng, từ đầu đến chân đều là kiểu mới trong bộ sưu tập mùa này.

Lúc thấy cô ta, Trần Vưu An giật giật khóe miệng, nháy mắt đầy ẩn ý với Nguyễn Túc.

“…?”

Nguyễn Túc không hiểu ý cô ta là gì.

Trần Vưu An không nói, qua loa đáp một câu lấy lệ với người phụ nữ: “Cô cũng ăn ở đây sao.”

Người phụ nữ nói: “Đúng vậy.”

Cô ta cũng nhận ra Trần Vưu An dường như không muốn nói nhiều với cô ta, lên tiếng chào hỏi rồi đi.

Chờ người phụ nữ đi xa, Trần Vưu An mới hất cằm về phía trước: “Nhìn thấy không.”

“Cậu có thể nói thẳng ra không?”

Trần Vưu An thu hồi tầm mắt, cảm thấy Nguyễn Túc và cô ta không có cùng một tần số, lắc lắc đầu tặc lưỡi hai cái: “Trước kia không phải tôi từng nói với cậu, tôi có người bạn từng hẹn hò với Tưởng Văn Chu sao?”

Nguyễn Túc quay đầu, chỉ thấy bóng lưng của người phụ nữ đi xa, cô khẽ cau mày, vẻ mặt nghiêm túc hơn trước đó không ít.

“Lúc ấy tôi đi theo Dawn thì biết cô ta, thật ra thì cũng không tính là bạn… Này, cậu đi đâu vậy hả?”

Nguyễn Túc vội vã để lại một câu: “Tớ đi nhà vệ sinh một lát, cậu ăn trước đi.”

Tầm mắt Trần Vưu An rơi vào bảng chỉ dẫn nhà vệ sinh ở hướng ngược lại, là Nguyễn Túc mù, hay cô ta mù đây?

Nguyễn Túc chạy ra bên ngoài nhà hàng, sau khi đảo mắt quanh một vòng, thấy người phụ nữ đúng ở cửa thang máy nghịch điện thoại, giống như đang đợi người.

Cô hít sâu hai hơi, xiết chặt nắm đấm, từ từ bước đến.