Lắng Nghe Nhịp Tim Anh

Chương 5




Sau hơn nửa giờ, An Nam cuối cùng cũng tiêu hết số đồng xu trong tay, xoa xoa cái bụng căng no, nói với Nguyễn Túc: “Cậu đứng đây chờ một chút, tớ đi toilet tí đã.” Nguyễn Túc nhẹ nhàng gật đầu. 

Cô thả cốc trà sữa vào thùng rác rồi bước đến quầy thu ngân.

Ông chủ không biết đi đâu mà đúng lúc này không có ở đây.

Nguyễn Túc lấy điện thoại di động ra quét mã QR, đang tính thanh toán thì bên cạnh vang lên một giọng nam trầm thấp: “Muốn mua thêm xu à?”

Cô đột ngột quay người lại, nhìn trên tay của người đàn ông đứng ở quầy thu ngân, lưỡng lự một chút rồi nói: “Không, Em….. trả tiền trà sữa ạ.”

Thẩm Nhiên nhướng mày:”Cái đó là tôi mời hai đứa mà.”

“Em thấy vẫn là không nên ngồi không hưởng lộc, tụi em nhận thành ý của anh là đủ rồi ạ. “

Nguyễn Túc nói xong, thì quét mã thanh toán.

Thẩm Nhiên thấy vậy cũng không ngăn cản cô, chỉ nhìn qua bầu trời tối ở ngoài tiệm, thờ ơ nói: “Trời tối rồi, nên về sớm một chút đi, ở bên ngoài không an toàn.”

Nguyễn Túc gật đầu, vốn dĩ muốn nói về chuyện ngày đó, nhưng người đàn ông hình như không nhớ cô, nên cô cũng không nhắc đến nữa.

Cô chỉ sợ nếu chuyện cô hút thuốc bị lộ ra thì hậu quả sẽ rất lớn. Chỉ sợ là, mẹ cô sẽ đem cô nhốt lại, không cho cô một chút tự do.

Nguyễn Túc ngẫm lại liền thấy đau đầu.

Sau khi gật đầu với anh một lần nữa, cô ra trước cửa chờ An Nam.

Thẩm Nhiên nhìn theo bóng lưng của cô, liếm môi mỏng, lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

Lúc về, An Nam lại đưa Nguyễn Túc đi dạo phố ăn vặt, hai người họ ăn nhiều đến mức bụng gần nổ tung.

Từ nhỏ, Chu Lan không cho Nguyễn Túc ăn bất cứ thứ gì bên ngoài, trước đây cô thường lén ăn vì sợ bị phát hiện, nhưng bây giờ cô có thể ăn bao nhiêu tùy thích, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ. 

Khi hai người đã ăn no nê chuẩn bị đi về thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi ở quán thịt nướng cách đó không xa.

Thẩm Nhiên một tay mở lon bia, một tay thì đặt trên bàn, nghe mấy người xung quanh nói chuyện. Ánh vàng ấm áp của bóng đèn cũ kỹ lặng lẽ chiếu xuống người anh, tạo một khung cảnh yên lặng tĩnh mịch trong không gian ồn ào trong đêm tối. Không biết người bên cạnh nói gì, hắn cười nhẹ, thấp giọng đáp.

Nguyễn Túc bỗng nhớ lại hôm cô xin anh điếu thuốc ở ban công ngày hôm đó, anh lười biếng hỏi cô “Có chuyện gì vậy?” Giọng anh ấy rất trầm ấm, lúc đó tâm trạng anh rất tốt. Còn khi ở phòng game, lúc anh mới tỉnh ngủ còn hơi ủ rũ thì giọng khàn khàn lại cuốn hút.

An Nam đi vài bước, không thấy Nguyễn Túc, thì quay đầu lại thấy cô đang đứng ngẩn người nhìn về một hướng, rồi nhìn sang: “Ơ, không phải là ông chủ phòng game đó à? “

Giọng nói của cô ấy vang lên, Nguyễn Túc liền nhanh chóng hoàn hồn:” Đúng vậy, hình như là anh ấy … “

An Nam nhìn mấy người bọn họ, ghen tị:” Khi nào thì tớ mới được dùng bữa cùng ông chủ Thẩm nhỉ. Cậu nhìn đám nam sinh kia kìa, bọn họ đều là sinh viên của mấy trường đại học, cao trung sơ trung quanh đây cả đấy, quan hệ của bọn họ với lão Thẩm tốt lắm, anh ấy lâu lâu lại mời bọn họ đi ăn không à”

Nguyễn Túc nhẹ nhàng nói, “Đàn ông con trai bọn họ thường dễ dàng thân quen nhau lắm.” 

“Nói cũng đúng, ông chủ Thẩm trông vẫn còn trẻ, bọn họ chắc cách nhau cũng không nhiều tuổi lắm.” An Nam nói, “Thế nào, phòng game ở đây vui lắm đúng chứ? Lần sau không có lớp, chúng ta lại đến chơi tiếp đi. Chơi mấy cái này xả stress tốt lắm đấy. “

Nguyễn Túc cười cười gật đầu với cô.

Sau khi nói chuyện với những người xung quanh, Thẩm Nhiên cầm lon bia trong tay lên, ngẩng đầu uống một hớp, vừa quay đầu lại, thì bóng dáng của cô gái nhỏ đã biến mất rồi.

Anh thu hồi ánh mắt, cúi đầu nghịch cái lon, liếm môi dưới nhếch mép cười, anh đang làm gì vậy chứ?

Lúc này, trên bàn có người hỏi: “Lão Thẩm, anh Lâm đi đâu sao không thấy? Khi nào thì về?”

Thần đốt uống hết bia rồi ném cái lon vào thùng rác: “Giải quyết chút chuyện riêng, phải mấy ngày nữa”.

Một người khác thở dài:”Ngày mai là phải tựu trường rồi, ngày tháng tốt lành cũng kết thúc rồi.”

” Nghe nói lứa tân sinh viên năm nay có nhiều học muội rất xinh, xem ra phải nhanh chóng ra tay để thoát khỏi cái cảnh FA càng sớm càng tốt thôi. “”

“Mày đừng chỉ nghĩ mỗi cho bản thân, cũng phải để lão Thẩm nhà ta kiếm bạn gái với chứ, ông ý cũng già đầu rồi mà suốt ngày cứ ru rú với Lâm Vị Đông thủ thân trong phòng game kia có gì hay đâu.”

“Lão Thẩm còn cần tao tìm bạn gái giúp á, mấy cô nàng đến khu trò chơi không phải đều là vì ông ý à. “

Thẩm Nhiên cười nói,”Đừng kéo tôi vào.”

Sau bữa ăn, Thẩm Nhiên quay lại phòng game, thu dọn rác rưởi cho vào thùng rác ngoài cửa, sắp xếp lại ghế, tắt hết thiết bị, trò chơi rồi mới trở về phòng.

Anh đi tắm, đầu tóc rũ rượi, đi đến sô pha, lấy ra một điếu thuốc rồi ngậm vào miệng, vừa châm thuốc vừa cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn. 

Nhấp vào khung tìm kiếm, nhập cái tên tiếng Anh.

“Simin, tên tiếng Trung là Nguyễn Túc, năm nay 19 tuổi, là thiên tài Cello, hiện đang theo học tại Nhạc viện Nam Thành.”

Thẩm Nhiên kéo xuống, thông tin anh đọc được đều giống với những gì Lâm Vị Đông đã nói với anh lúc trước, không có gì đặc biệt.

Anh out ra, phủi phủi khói, chậm rãi thở ra một hơi, nhàn nhạt cười.

Khi đến phố ăn vặt, Tần Hiển và mọi người đang thảo luận xem nên ăn gì, thì anh đứng một bên nhìn  thấy cô gái nhỏ đang ngồi ăn trên đường, hai má phồng lên, khi cười thì mắt cong lên.

Ngay khi họ vẫn còn đang tranh cãi nên ăn gì, Thẩm Nhiên đột nhiên nói: “Ăn thịt nướng đi.”

Quầy thịt nướng ở ngay đối diện quán cô đang ngồi, nhìn qua liền có thể thấy cô ấy.

Tần Hiển và những người khác chưa chốt được quán ăn, khi họ nghe anh nói thì liền đồng ý.

Thẩm Nhiên xoa xoa thái dương, cảm thấy mình như bị phát bệnh rồi, đứa nhỏ mới mười chín tuổi, anh đang nghĩ gì vậy chứ.



Nguyễn Túc ngồi ở cuối phòng học, nhìn bạn học đang biểu diễn trên bục, ánh mắt rơi vào cây đàn cello bên cạnh, khóe môi khẽ mím.

Khai giảng đến nay đã được hai ngày, trước đó là tọa đàm bên khoa, hôm nay là tiết chuyên ngành, giảng viên yêu cầu mỗi người chơi một đoạn để có thể nắm bắt được trình độ hiện tại của bọn họ, để từ đó soạn giáo án cho phù hợp để giảng dạy.

Trên sân khấu, sinh viên nào cũng thể hiện rất tốt.

Khi đến Nguyễn Túc, giảng viên vỗ tay cười nói: “Các bạn, chúng ta hôm nay may mắn là sẽ được nghe thiếu nữ thiên tài cello trình diễn miễn phí.”

Sinh viên ở dưới ồn ào, vỗ tay liên tục. 

Nguyễn Túc đứng dậy, hít một hơi thật sâu, mở hộp đàn, lấy cây đàn cello ra, chậm rãi đi lên trước lớp.

Cô giáo khẽ ra hiệu cho mọi người im lặng.

Nguyễn Túc ngồi xuống cầm cây đàn Cello, chỉnh lại tư thế, bấm một sợi dây, rồi nhẹ nhàng đặt cung lên dây.

Khi chuẩn bị kéo giai điệu, cô ấy nhìn lên thấy ánh mắt đổ dồn về phía mình.

Nguyễn Túc đột nhiên nhớ đến ngày cuối cùng của chuyến lưu diễn, giai điệu ngày hôm đó cùng với những khuôn mặt mơ hồ của khán giả bên dưới khiến tay cô lúc này bất giác run lên.