Lãng Mạn Đầy Nhà

Chương 7




Âu Dương Dực cuống đến độ muốn điên rồi!

Trên giường, Trần Húc ôm người cuộn thành một đống, còn không ngừng kêu lạnh, rõ ràng là dầm mưa thành cảm luôn rồi. Vội vã cầm chăn lên đắp kín cho cậu ta, lại thấy hoàn toàn không có điểm chuyển biến tốt nào, lúc này cậu mới nhớ ra, chăn mền của mình đối với Trần Húc mà nói, căn bản không khác không khí là bao. Cái khăn lông hồi chiều chính là minh chứng rõ ràng nhất. Cũng chính vì thế mà số thuốc khó khăn lắm mới đào ra cùng ly nước để nơi đầu giường hoàn toàn bị lãng quên. Hay là đánh tiếng cho người nhà cậu ta. Vô vọng, không biết địa chỉ nhà hay số điện thoại, liên lạc bằng cách nào đây?

Người trên giường vẫn run như vậy, đột nhiên trong lòng lãnh hội sâu sắc ý nghĩa “vô kế khả thi” của cổ nhân.

Tổ tiên xin đừng lừa gạt con. Tổ tiên xin đừng lừa gạt con… Trong lòng không ngừng cầu nguyện, một bên cởi quần áo bò lên giường, đem Trần Húc ôm vào trong lòng. Qua một lúc lâu, thân thể trong lòng mới ngừng run rẩy, hô hấp cũng vững vàng và điều hòa hơn. Âu Dương Dực thở phào nhẹ nhõm. Ngày mai, nhất định phải ép Trần Húc khai rõ những thông tin kia!