Lãng Mạn Đầy Nhà

Chương 10




Mở cửa ra chỉ thấy một mảng đen kịt, trải nghiệm này quả thực hết sức mới mẻ đối với tôi.

Mò vách tường tìm công tắc điện, ánh sáng trắng lóa có phần khiến tôi nhức mắt.

Đến khi tôi quen được với ánh sáng này, đã nhìn thấy Âu Dương Dực đang ngồi ngay dưới đất chỗ phòng khách, dựa vào tường mà ngủ.

Không có chơi trò chơi, cũng chẳng lên giường, mà ngồi ngủ gục dưới đất, có lẽ là chờ tôi.

Thở dài, đi tới.

“Này, không nên ngủ ở đây, lên giường đi.”

Không có phản ứng.

“Lên giường ngủ tiếp đi!”

Vẫn không có phản ứng.

Đồ con lừa!

Bất đắc dĩ đành kéo cậu ta đi, thật là nặng mà, dùng hết sức vác cậu ta ném lên trên giường, tôi ngồi một bên mệt mỏi thở hổn hển. Đúng vậy, học sinh khiếm khuyết lớn nhất chính là điểm này, thiếu rèn luyện thể thao khiến cho lao động nặng một lúc là chịu không nổi.

Nhìn thấy trên giường người nào đấy đang cười quỷ dị.

Một cú táng đau tiếng vào đầu. “Cười cười cười, cười cái gì mà cười. Tỉnh rồi còn không tự thân vận động đi!”

Cậu ta cười, xoay mình ngồi dậy. “Tôi bị anh vần cho tỉnh.”

“Cho đáng đời!” Chưa thấy kẻ nào nói láo vụng đến vậy, rõ ràng cả đoạn đường đều không ngừng cười nhạo tôi!

Cậu ta không cười nữa, nhìn tôi một hồi rồi mới quay đầu đi. Nhớ lại lý do vì sao hôm nay về trễ như vậy, tôi nhất thời cứng họng, không biết nói gì.

“Thật ra thì, tôi khá thích anh đấy.” Cậu ta đột nhiên quay đầu lại, nghiêm túc nói với tôi.

Thiếu chút nữa nổi xung bay qua đạp cho một cú, cậu ta quậy chưa đủ chán à?

“Phải, tôi khá thích anh đó.” Thấy tôi không đáp lại, cậu ta cũng có chút lúng túng, sờ mũi một cái.

Lại im lặng.

“…”

Đồ khốn! Không dưng lại đi đem bầu không khí trở nên quỷ dị như vậy làm gì?! Tôi trong lòng thầm mắng, nhưng vẫn tỉnh rụi ngồi nơi mép giường. “Nói xong? Nói xong tôi ngủ!” Cố ý lơ đi gương mặt tịch mịch của cậu ta.

Đau lòng.

Đau cái gì mà đau, bộ muốn thành biến thái à?!

Cậu ta thật đáng thương.

Sáng nay lúc đòi cường bạo ngươi có đáng thương không?!

Không đành lòng.

Nói ngươi biết thái, quả nhiên biến thái cấp cao!



Mệt mỏi cùng bản thân trường kì kháng chiến, tôi cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.