Lãng Mạn Của Anh

Chương 86




Hạ Văn chịu không nổi da mặt dày của Đường Thịnh, cô ngừng lại một chút, nâng mắt nhìn về phía màn ảnh, dứt khoát lười quan tâm người đàn ông này.

Phim đang tiến đến đoạn đặc sắc, cô cúi đầu chậm rãi không có mục đích bắt đầu tìm đồ ăn, dù sao cảm thấy như vậy khá phân tán lực chú ý.

Cô ăn từng ngụm nhỏ bắp rang bơ, chuyên tâm xem phim.

Chỉ là qua một hồi, trong phim lại lần nữa xuất hiện những cảnh kiều diễm đó, càng quá đáng hơn  lúc ban đầu nhìn thấy còn có tiếng thở dốc ở trong phim vang lên.

Hạ Văn nghẹn lại, tránh cảnh trên màn hình, vừa nghiêng đầu liền phát hiện ngồi bên cạnh cô với Đường Thịnh thật ra là một đôi tình nhân, lúc này đôi tình nhân này đang thân mật hôn môi, tay của người đàn ông còn đang không an phận.

Hạ Văn thở hổn hển, không dám tin mà nhìn, mạnh mẽ hút một ngụm coca.

Đột nhiên, người đàn ông ở bên cạnh lần nữa sáp lại gần, hàm chứa thâm ý cười cười nói: "Làm sao vậy, xấu hổ rồi."

Xấu hổ ông nội anh!

Hạ Văn không muốn phản ứng Đường Thịnh một chút nào.

Cô lạnh nhạt liếc nhìn Đường Thịnh, mỉm cười: "Có phải anh là máy đọc lại không, sao một câu hỏi lại nhiều lần vậy?"

Lời này làm Đường Thịnh tức giận, một câu cũng không nói ra được. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Tuy rằng thỉnh thoảng biết cô là con nhím nhỏ, nhưng lực phản kích của con nhím này thật sự quá lợi hại rồi.

Đường Thịnh nhìn cô chăm chú một hồi, cười lên: "Đúng, tôi là máy đọc lại."

Hạ Văn: "Xem phim đi."

Khoảng thời gian còn lại, hai người không tiếp tục nói chuyện nữa, Hạ Văn cố gắng xem phim, cố gắng để bản thân xem nhẹ những âm thanh khác, sau đó không bao lâu phim kết thúc, người không đói như cô đã ăn hết toàn bộ bắp rang bơ, còn uống hết cả coca luôn.

Sau khi từ rạp chiếu phim đi ra, Hạ Văn nhìn về phía Đường Thịnh: "Đường tổng, hôm nay cảm ơn rồi."

Cô chỉ chỉ nói: "Một ngày rất thú vị."

Đường Thịnh nghe lời này của cô liền biết cô muốn nói ý gì, anh thấp giọng cười, liếc nhìn Hạ Văn: "Tôi đưa em về nhà."

Hạ Văn không lái xe ra ngoài, chủ yếu là mẹ Hạ không cho, nói cái gì muốn để chàng trai đó đưa cô về, đây là hành động thân sĩ vân vân, vừa hay mấy ngày này cô đều ở trong nhà, cũng để tài xế đưa qua.

Cô suy nghĩ, nhìn chằm chằm Đường Thịnh hai lần, gật đầu nói: "Được, cảm ơn Đường tổng, vậy làm phiền rồi."

Phim cũng xem xong rồi, những thứ khác cô cũng không cần thiết ngại ngùng nữa, liền như vậy đi, chí ít hôm nay là chống đỡ cho qua, sau ngày hôm nay, hai người bọn họ nhất định sẽ không sẽ tiếp tục có liên hệ, Hạ Văn cũng không lo lắng những việc lung tung kia nữa.

Đường Thịnh nhướng mày, có chút kinh ngạc cô sẽ đồng ý.

Anh thấp giọng cười, nhấp khóe miệng nói: "Đi thôi."

"Ừm."

Hai người đi đến bãi đỗ xe, sau khi đưa Hạ Văn tới cửa nhà xong, cô chỉ chỉ: "Tôi tới rồi."

Đường Thịnh sáng tỏ, trong ánh mắt có thâm ý khác chăm chú nhìn cô hai cái, gật đầu: "Được, tôi đi đây."

"Chú ý an toàn."

Hạ Văn nói xong câu như vậy, không có chút lưu luyến xoay người trở về nhà.

Đường Thịnh bật cười lắc đầu, nhịn không được nói ra câu: Cô nhóc không có lương tâm.

Sau khi đến nhà, ánh mắt mẹ Hạ sáng lên nhìn về phía Hạ Văn: "Sao rồi?"

Bà nghe ngóng tin tức.

Hạ Văn nằm tê liệt trên sô pha, căn bản không muốn để ý tới câu hỏi của mẹ Hạ. Cô u oán liếc nhìn mẹ Hạ, kêu rên thành tiếng: "Mẹ, xem phim một buổi chiều, con cũng mệt rồi." Cô lầu bầu: "Mẹ có biết phim đó dài bao lâu không, hai tiếng đồng hồ, con luôn nhìn màn hình chằm chằn, mắt rất đau, con muốn đi nghỉ ngơi một chút."

Mẹ Hạ khó có thể tin nhìn cô: "Thời gian hai tiếng, hai đứa chỉ xem phim, không làm cái gì?"

Hạ Văn nghẹn lời, tỏ vẻ khiếp sợ với lời này của mẹ mình.

Cô im lặng liếc nhìn mẹ Hạ, vô cùng cạn lời.

"Con nên làm cái gì với một người lần đầu tiên gặp mặt." Cô bất đắc dĩ nói.

Mẹ Hạ à thành tiếng, hậu tri hậu giác: "Ý của mẹ là nói chuyện cái gì đó nha, không phải chỉ những chuyện lung tung kia, hai đứa tốt xấu nói sở thích của bản thân nha, sau này có thể hẹn cùng nhau ra ngoài."

Coi mắt đều không phải như vậy sao.

Hạ Văn cạn lời, lúc này cảm thấy bình thường lại không ít.

Cô vâng dạ hai tiếng, liếc nhìn mẹ Hạ: "Không có gì nói hết, anh ta không có hứng thú với con." Cô xua tay, ngăn cản mẹ Hạ còn muốn nói cái gì đó, mỉm cười nói: "Mẹ, con đi nghỉ ngơi trước, ăn cơm thì kêu con."

Mẹ Hạ: "..... "

Nhìn bóng lưng cô một lát, mẹ Hạ thở dài.

Kỳ thật bà là muốn Hạ Văn đi ra khỏi chuyện cũ, chỉ có một cô con gái, bà với ba của Hạ Văn không che chở thì ai che chở đây, lại nói bọn họ bây giờ tuổi tác cũng lớn rồi, chính là luôn hy vọng con gái sống tốt một chút, sau này mới có thể yên tâm ra đi, nhưng tiếc là Hạ Văn cũng không muốn coi mắt.

Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau.

Mẹ Hạ cũng không có cách miễn cưỡng, bà lại thở dài, xoay người vào nhà bếp, đi làm đồ ăn ngon cho Hạ Văn.

Từ sau khi xem phim ở rạp chiếu phim, Hạ Văn với Đường Thịnh thật ra vẫn còn liên lạc.

Nhưng mà chỉ là thuận miệng chào hỏi một tiếng, Đường Thịnh có vẻ không ở nơi này, đi công tác rồi, Hạ Văn là nhìn thấy ở trong vòng bạn bè.

Đừng hỏi cô tại sao Đường Thịnh đăng status, cô cũng không biết, cũng không rõ gì cả.

Đó là buổi trưa ngày nào đó, trong lúc ngẫu nhiên lướt thấy tin tức, cô liếc nhìn thấy Đường Thịnh đăng một tấm hình, nhận ra là một kiến trúc điển hình của thành phố S, phía dưới còn có  bình luận quen thuộc của Ngải Trạch Dương.

Không sai, Ngải Trạch Dương với Đường Thịnh trở thành bạn bè từ lúc nào, còn thêm wechat của nhau, cô cũng không biết.

Cho nên từ đó chứng minh, Đường Thịnh là thật sự đi công tác rồi.

Chu Túy Túy cũng xuất viện rồi, cũng có người chăm sóc, cho nên hai ngày nay Hạ Văn không chạy qua bệnh viện, cả ngày nằm ở trong nhà, ăn ăn uống uống ngủ ngủ, tất phải muốn nuôi bản thân thành heo.

Khoảng thời gian này cũng không chạy đi bar, đối với cô mà nói còn khá thoải mái, vốn cho rằng sẽ không thích ứng những ngày không đi quán bar, nhưng Hạ Văn phát hiện cũng không phải, cô ở nhà như vậy, cũng cảm thấy rất thoải mái, rất vui vẻ.

Lúc trước có thể là thật sự quá mức cô đơn.

Cô cho rằng như vậy.

Buổi chiều hôm nay, cô vừa ngủ một giấc dậy, ăn chén chè mà mẹ Hạ chuẩn bị xong liền nhận được tin nhắn Đường Thịnh.

Hai ngày này mẹ Hạ không có hỏi tình hình của hai người, có thể là từ bỏ rồi.

Hạ Văn tránh mẹ mình lén liếc nhìn điện thoại.

Đường Thịnh: Có muốn ăn đồ gì của thành phố S không?

Hạ Văn: Không có, cảm ơn Đường tổng quan tâm.

Đường Thịnh: Khẳng định không có, tôi nghe mẹ cô nói cô rất thích ăn đồ ăn vặt bên này, muốn mua ở bên này mới được, không phải sao?

Hạ Văn liếc nhìn mẹ mình, thở dài một hơi thật sâu trong lòng, rõ ràng là không có khả năng phát triển, tại sao mẹ Hạ còn nói thứ con gái thích cho người khác.

Thật ra cô thích ăn đồ ngọt của thành phố S, Hạ Văn còn có chút sở thích, thích ăn đồ ngọt, những thứ đó chỉ có trong hẻm khá xưa cũ của thành phố S mới mua được, lúc nhỏ từng ăn qua, cho nên nhớ mãi không quên.

Cô nhìn chằm chằm tin nhắn của Đường Thịnh một hồi lâu, không biết làm sao ấn huyệt thái dương, không biết rốt cuộc như thế nào mới tốt.

Đường Thịnh: Khẳng định không muốn?

Hạ Văn: Muốn, làm phiền Đường tổng mua giúp tôi một ít.

Sau khi nói xong câu đó, cô lại nhanh chóng bổ sung một câu: Bao nhiêu tiền nhớ nói tôi biết, không thể ăn miễn phí.

Đường Thịnh nhìn tin nhắn của cô, mỉm cười thành tiếng.

Sau khi cất điện thoại, Đường Thịnh liếc nhìn trợ lý ở bên cạnh, thấp giọng nói hai câu: "Tôi đi mua đồ một chuyến, đến lúc đó trực tiếp đến sân bay."

Trợ lý ngây ra, khó tin Đường tổng vậy mà muốn mua đồ.

Anh ta sửng sốt một chút, nhanh chóng nói: "Đường tổng anh muốn mua gì, tôi đi mua giúp anh."

Đường Thịnh cười: "Không cần, tôi tự mình đi mua là được rồi."

Anh liếc nhìn trợ lý, thấp giọng nói: "Tự mình đi mới hiện rõ tâm ý."

Trợ lý: "..... "

Hình như không nói được là bản thân đã biết được chuyện gì đó không nên biết.

Anh ta gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.

"Vậy Đường tổng đi đi, tôi ở sân bay đợi anh."

"Ừm." Đường Thịnh lạnh nhạt liếc nhìn trợ lý, không nói nhiều.

Chờ lúc đến sân bay, trong tay Đường Thịnh đang xách túi lớn túi nhỏ, trợ lý nhìn vậy im lặng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Đường tổng của chúng ta hình như không bình thường rồi.

Hạ Văn không đặt chuyện này để ở trong lòng, nên ăn nên uống.

Sau khi ăn cơm tối xong, cô vì tập luyện thân thể, còn cố ý đến công viên ở gần nhà đi một vòng, ngẫu nhiên gặp không ít người.

Lúc cô gọi điện cho Chu Túy Túy còn cười nói: "Này, cậu biết trong công viên bây giờ có bao nhiêu náo nhiệt, lúc mình vừa mới đi qua có các dì đang múa quảng trường, vô cùng có sức sống." Cô bật cười nói: "Mình phát hiện bây giờ thật sự thay đổi rồi, các dì và các ông các bà rất có sức sống, những thanh niên chúng ta người này lười hơn người kia."

Chu Túy Túy bật cười, thấp giọng nói: "Cậu cũng có thể tham gia cùng bọn họ, dì Hạ chắc cũng không tệ."

Cô ấy trêu chọc nói: "Lại nói, cậu cũng không phải thanh niên nhỏ rồi được không."

Hạ Văn hừ một tiếng, kiêu ngạo nhướng mày: "Thật quá đáng mà, mình chỉ lớn hơn cậu mấy tuổi, sao lại không còn trẻ rồi hả."

Chu Túy Túy bật cười: "Mình cũng không còn trẻ rồi."

Cô ấy nói: "Tuy rằng cảm thấy trẻ trung, nhưng thân thể mình nói, không thể thức đêm nữa."

Hạ Văn cười: "Ngày mai mình đi thăm cậu."

Chu Túy Túy im lặng một hồi hỏi: "Lúc trước không phải nói muốn đi cổ trấn sao? Còn đi không?"

Hạ Văn kinh ngạc trong chốc lát, sau khi nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, không chút do dự nói: "Đi, mình đi thăm bọn Thu Thu giúp cậu, muốn đi sống cuộc sống nhàn nhã đó."

"Được."

Cô ngừng một lát, thấp giọng nói: "Bên đây có bạn đến, cúp máy trước nhá."

Chu Túy Túy mở miệng, vừa muốn hỏi bạn nào, điện thoại đã bị Hạ Văn ngắt rồi. Cô ấy trầm mặc nhíu mày, đang suy tư lúc này hơn tám giờ đêm người bạn có thể đi tìm Hạ Văn, lại còn là đến công viên gần nhà tìm, là ai.

Chu Túy Túy nghĩ không ra, dứt khoát từ bỏ.

Thôi vậy, lần sau gặp mặt hỏi.

Hạ Văn bên này, cô nâng mắt lên nhìn về hướng Đường Thịnh đột nhiên xuất hiện, vừa lúc Đường Thịnh cũng đi đến trước mặt cô.

Nghĩ tới khuôn mặt cười lúc nãy của cô, Đường Thịnh ngừng một lát, thấp giọng hỏi: "Gọi điện cho ai vậy?"

"Một người bạn." Hạ Văn nhìn anh: "Sao anh đến đây?"

Đường Thịnh nhướng mày: "Đồ mua giúp em đã đưa qua rồi." Anh như cười như không nhìn cô: "Em nói xem sao tôi lại đến rồi."

Hạ Văn nghẹn lời, có chút không biết nên trả lời thế nào với lời này của anh. Cô im lặng một hồi, xoay đầu nhìn về nơi khác: "Vậy làm phiền Đường tổng rồi, nếu như không có chuyện gì, tôi về trước đây."

Đường Thịnh hai tay đút vào túi đứng ở bên cạnh cô, cúi đầu nhìn cô hỏi: "Em cho rằng tôi tự mình qua đây tìm em là thật sự chỉ nhàm chán nói một tiếng đã đưa đồ cho em rồi thôi sao?"

Hạ Văn mím môi không nói chuyện.

Đường Thịnh thẳng tắp nhìn chằm chằm cô một hồi, thấp giọng hỏi: "Hạ Văn, em là thật sự không hiểu hay là giả bộ không hiểu?"

Hạ Văn không trả lời, cô nâng mắt nhìn về phía anh, cúi đầu liếc nhìn tay trống không của anh: "Đồ đâu, bao nhiêu tiền vậy?" Cô cười cười nói: "Tôi chuyển qua wechat cho anh đi, như thế nào?"

Nói xong, cô cầm lấy điện thoại liền ấn mở wechat, muốn chuyển khoản.

Thậm chí ngay cả giá tiền cô cũng không hỏi, trực tiếp nhập một con số vào, lúc vừa muốn ấn chuyển khoản, màn hình điện thoại bị một bàn tay đẹp mắt che lại, Đường Thịnh hết cách, đè ép sự tức giận nói: "Không cần."

"Không được." Hạ Văn càng kiên quyết hơn anh. 

Cô nâng mắt lên, cười nói: "Nên đưa vẫn là nên đưa, một chút cũng không thể thiếu."

Đường Thịnh bị cô chọc tức đến đau lòng, trực tiếp nói một câu: "Em thích chuyển thì chuyển."

"Ừm."

Sau khi Hạ Văn chuyển khoản xong, mới hỏi: "Đồ đâu?"

Đường Thịnh một tay đút túi, cười một xán lạn: "Đưa đến nhà em rồi."

"Anh nói gì?"