Sau khi về nhà, Chu Túy Túy cũng mệt rồi.
Thể lực bây giờ của cô so với trước đây hình như kém đi rất nhiều, chính là luôn buồn ngủ, một chút tinh thần đều không có.
Vừa đến nhà, cô tắm xong liền ngủ rồi.
Thẩm Nam nhăn mày, chủ động đi hỏi mẹ Thẩm tình hình.
Mẹ Thẩm dở khóc dở cười: "Phụ nữ có thai đều như vậy, có thể hôm nay ban ngày quá mệt mỏi rồi, yên tâm đi." Bà chế nhạo nhìn Thẩm Nam: "Vợ con không sao đâu."
Nghe vậy, lúc này Thẩm Nam mới yên tâm.
"Vâng."
Mẹ Thẩm dở khóc dở cười nhưng lại vui vẻ yên tâm. Thẩm Nam có vợ rồi càng biết suy nghĩ nhiều hơn trước kia.
Bà suy nghĩ, chân thành nói: "Lúc trước không phải con có rất nhiều kì nghỉ không nghỉ ngơi sao, nếu như không có việc gấp gì, có thể ở nhà ở bên cạnh Túy Túy nhiều một chút." Bà là người từng trải khuyên bảo: "Bây giờ tuy rằng vẫn còn chưa cần thiết, nhưng lúc đến tháng thứ sáu tháng thứ bảy phụ nữ mang thai tương đối khó khăn một chút, đến lúc đó ngủ cũng không thoải mái vân vân, con tự mình cân nhắc đi."
Thẩm Nam gật đầu, nhìn mẹ Thẩm: "Dạ, mẹ yên tâm đi, con biết làm thế nào."
"Được."
Sau khi trở lại phòng, Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy đang ngủ say, cúi đầu hôn một ngụm, lúc này mới đi tắm sau đó ôm người cùng ngủ.
......
Ngày kế tiếp, Chu Túy Túy không đi đâu, Chu Túy Túy sinh lực bị hao tổn mà ở nhà nghỉ ngơi, còn có hai ngày nữa là qua năm mới rồi, mẹ Thẩm đang bận rộn mua đồ tết từ bên ngoài trở về. Chu Túy Túy đi theo một chuyến, bị người trong siêu thị dọa sợ rồi.
Cô chưa từng mua đồ tết, lúc ở cổ trấn ăn tết căn bản đều là bọn Lâm Mộc đi mua, cô và Thu Thu thỉnh thoảng ra ngoài đi dạo, mua chút đồ chơi gì đó. Nói thật, Chu Túy Túy rất lâu không có cảm nhận được loại không khí mừng năm mới nhộn nhịp như vậy.
Thật sự vẫn có chút cảm giác khác lạ.
Thẩm Nam vẫn đang bận rộn, anh là muốn nhân thời gian mừng năm mới nghỉ ngơi, ở cùng với Chu Túy Túy một khoảng thời gian.
Lúc đến trưa, Chu Túy Túy tê liệt nằm ở trong nhà nghỉ ngơi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thật vừa đúng lúc, Đoàn Bác Văn gọi điện sang, từ chuyện lần trước, Đoàn Bác Văn cũng không liên lạc với cô, lúc này điện thoại thình lình tới, làm cho Chu Túy Túy theo bản năng thần kinh căng lên.
"Alô." Giọng của Chu Túy Túy rất nhẹ, hơi chút căng thẳng: "Là Duy Nhất xảy ra chuyện sao?"
Đoàn Bác Văn ừm một tiếng, ngữ khí có chút gấp gáp: “Em ấy tìm cô không?"
"Không có." Chu Túy Túy hoảng hốt, lập tức trả lời: "Tôi cũng không có nhìn thấy em ấy, làm sao vậy?"
Đoàn Bác Văn nhanh chóng giải thích một chút: "Hình như con bé nhìn thấy báo cáo xét nghiệm của cô cùng mình trong phòng sách của Tử Du, biết được bản thân là em gái ruột của cô rồi, nhưng cụ thể biết lúc nào thì chúng tôi cũng không rõ ràng, nhưng mà hôm nay không thấy con bé, lúc đầu là nói cùng bạn học ra ngoài mua đồ, còn không để Tử Du đi theo, nhưng mà tài xế chở đi, chỉ là bây giờ người vẫn còn chưa trở về."
Anh ta thấp giọng nói: "Con bé không thích hợp."
Chu Túy Túy thoáng căng thẳng lên: "Đoàn Tử Du đâu, đi tìm người chưa?"
"Đang gọi điện cho em ấy với đi hỏi bạn học rồi."
Chu Túy Túy im lặng một lát, thấp giọng nói: "Xin lỗi, là lỗi của tôi."
"Không phải." Đoàn Bác Văn bật cười: "Đây cũng không phải lỗi của cô."
Anh ta nhíu mày,"Theo như sự hiểu biết của tôi với Duy Nhất, em ấy sẽ không đi xa, em ấy không phải là người cái gì cũng bất chấp, chắc là vẫn sẽ trở lại, nhưng bây giờ vấn đề là Tử Du lo lắng em ấy xảy ra chuyện, muốn biết con bé ở đâu."
"Trước khi đi con bé có liên lạc với hai người không?"
"Gửi tin nhắn cho Tử Du, nói đêm nay không về nhà."
Nếu không bọn họ cũng không biết người không thấy nữa, dù sao lúc trước đây Duy Nhất cũng từng một mình ra ngoài dạo phố, đến tối mới trở về là rất bình thường. Đoàn Tử Du trông coi người rất nghiêm khắc, nhưng cũng không phải một chút không gian cũng không cho, nhưng mà ở ngủ ở bên ngoài, đặc biệt là lúc gần sát giao thừa này là việc trước nay chưa từng có.
Duy Nhất biết bản thân là con nuôi, ở một mức độ nào đó đối với người Đoàn gia vẫn có chút mâu thuẫn, cũng có thể nói không phải mâu thuẫn, trong lòng cô bé tự có giới hạn, không dám tin tưởng toàn bộ.
Cho dù Đoàn Bác Văn hay ba mẹ, cùng với Đoàn Tử Du đối với em ấy rất tốt, như em gái ruột, tất cả thứ tốt đều cho cô bé, nhưng trong nội tâm của Duy Nhất vẫn không thể ổn định, có thể do từng bị vứt bỏ một lần, cô bé không dám trả giá quá nhiều tình cảm thật lòng, cô bé đối với ba mẹ Đoàn Bác Văn cũng tốt, rất nghe lời, nhưng loại nghe lời đó giống như nghe lời của người khác, được nhận nuôi mười năm rồi, cô bé chỉ làm nũng giận dỗi với Đoàn Tử Du, những người còn lại, Duy Nhất đều sẽ không quá biểu đạt tâm tình của bản thân.
Chu Túy Túy nhíu mày, thấp giọng nói: "Vậy hai người trước đừng gấp, em ấy có chỗ nào một mình đi đó hay không?"
Cô suy nghĩ: "Kỳ thật hôm qua tôi đã cảm thấy ánh mắt của em ấy không thích hợp rồi, theo lý mà nói con bé không thể nào hôm nay mới phát hiện được, nói không chừng mấy ngày trước đã sớm biết rồi, vậy tại sao hôm nay mới đi chứ?"
Đoàn Bác Văn: "Đúng, cho nên tôi muốn hỏi cô hôm nay đối với em ấy mà nói, là ngày đặc biệt gì không?"
"Không phải đi......" Bản thân Chu Túy Túy cũng không xác định, nói thật lúc Duy Nhất bị người dẫn đi cô cũng còn rất nhỏ, hơn nữa lúc đó bị bệnh nhập viện, lúc dẫn đi cũng không khớp.
Đoàn Bác Văn: "Được, nếu như con bé tìm cô nhớ là liên lạc với Tử Du trước, tôi lo lắng nó sẽ phát điên."
Chu Túy Túy ồ một tiếng, đột nhiên nói một câu: "Tôi hỏi anh một vấn đề."
Đoàn Bác Văn ngây người, đột nhiên nói: "Cô muốn hỏi quan hệ của hai tụi nó."
"Ừm."
Người sáng suốt đều nhìn thấy được, hai người bọn họ có tình cảm với đối phương, nhưng không phải là tình cảm anh em đơn thuần, Đoàn Bác Văn chắc chắn là phải, Đoàn Bác Văn đối với Duy Nhất thật sự là đối với em gái, nhưng Tử Du không phải.
Đoàn Bác Văn bật cười: "Cô là muốn hỏi ba mẹ tôi có suy nghĩ gì?"
"Coi như vậy đi."
Dù sao việc đứa trẻ mình nhận nuôi và con ruột ở bên nhau, rất nhiều ba mẹ đều không chấp nhận được, càng đừng nói đến loại gia đình như Đoàn gia.
Đoàn Bác Văn dở khóc dở cười: "Cả nhà chúng tôi đều không có ý kiến, ba mẹ tôi rất thích Duy Nhất, bất kể lúc nhỏ hay bây giờ, hai người bọn họ nếu thật có ý này, thế nào ba mẹ tôi cũng đều vui mừng, thậm chí bọn họ càng vui vẻ khi Duy Nhất sẽ không rời xa bọn họ, đối với chuyện này, chúng tôi cũng không để ý suy nghĩ của người khác, chỉ là hai người này...... nguyên nhân tính cách, nói không được."
Một người không có dũng khí, một người cũng không dám cho hứa hẹn.
Lúc trước Đoàn Bác Văn là nghĩ có thể đợi đến sau khi Duy Nhất thành niên Đoàn Tử Du sẽ có hành động, nhưng bây giờ xem ra, vẫn không có như cũ.
Anh ta là anh ruột không thể góp ý được, tính cách hai người quá khác nhau.
Nghe vậy, Chu Túy Túy yên tâm rồi.
"Cảm ơn, nếu như cảm thấy thân phận không thích hợp, tôi có thể nhận lại Duy Nhất."
Đoàn Bác Văn: "Nói sau đi, tìm người trước."
"Được."
Vừa ngắt điện thoại, Chu Túy Túy liền nhận được tin nhắn mà Duy Nhất gửi đến.
【Chị, chị ra ngoài một chút không, em ở ngay cửa. 】
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, lập tức đi ra ngoài.
*
Thật ra Đoàn Duy Nhất không muốn đi xa, cô chỉ tìm chỗ đi dạo, không muốn có người đi theo.
Đoạn thời gian trước Duy Nhất liền biết được thân phận thật sự của Chu Túy Túy, khoảng thời gian này cô cũng tìm kiếm tin tức trước kia, sau khi biết được lần trước hai người bị bắt cóc là ai làm ra, nói thật lòng rất khó chịu, nhưng sự khó chịu của cô không sâu bằng Chu Túy Túy.
Từ nhỏ cô đã sống đầu đường xó chợ, đối với hai người kia không có chút tình cảm gì, nhưng Chu Túy Túy không giống, chị ấy từ nhỏ lớn lên trong nhà, một người ba ruột bắt cóc chị ấy, trong lòng chị ấy có bao nhiêu đau lòng, cho nên cô đột nhiên hiểu ra lúc trước khi nhập viện, tại sao tâm tình của chị ấy lại tệ như vậy.
Hôm qua gặp mặt, thật ra cô cũng muốn hỏi.
Tại sao không nhận lại bản thân, là không muốn hay là như thế nào. Sau này cô nghĩ thông rồi, thật ra Chu Túy Túy là sợ quấy nhiễu đến cuộc sống hiện giờ của cô, cho nên nguyện không nhận cô, nhưng lại muốn ở bên cạnh cô, cho nên thỉnh thoảng sẽ tìm cô nói chuyện, hiểu rõ tình hình gần đây của cô.
Lúc chị ấy đi biên cương, thỉnh thoảng cũng sẽ hỏi tình hình học tập của cô, những chuyện ở trong trường học, tóm lại luôn là những chuyện nhỏ rườm rà, nhưng Chu Túy Túy nguyện dành thời gian đi tìm hiểu, cô cũng nguyện ý chia sẻ cùng Chu Túy Túy.
Lúc trước, cô không nghĩ tới tại sao bản thân lại có cảm giác quen thuộc với Chu Túy Túy, mãi cho đến sau khi nhìn thấy tờ báo cáo kia, cô mới hiểu, cảm giác quen thuộc này từ đâu mà tới.
Chị ấy là chị ruột của cô.
Thật ra hôm nay, là thật sự nhịn không được nữa rồi.
Cô có chút muốn gặp mặt Chu Túy Túy, có chút muốn hỏi chị ấy, thật sự không có muốn nhận lại cô sao.
Đoàn Duy Nhất cũng không biết bản thân suy nghĩ như thế nào, cô chỉ muốn một mình yên tĩnh, Chu Túy Túy chưa trở lại còn tốt, cô có thể đợi, đợi chị ấy quay về. Nhưng người vừa mới trở về xong, cô liền có chút nhịn không được nữa.
Muốn đi đến hỏi một chút, đi đến xem chị ấy một chút.
............
Cô ấy đứng ở ngay cửa, ở đằng xa có mấy quân nhân đang đứng gác.
Chu Túy Túy nhanh chóng đi ra sau khi thấy người bình an, thở ra một hơi.
"Duy Nhất."
Đoàn Duy Nhất nâng con ngươi lên nhìn về hướng cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, qua một hồi, Chu Túy Túy hỏi: "Không muốn đến nơi này của chị sao?"
Đoàn Duy Nhất vừa hoảng hốt một chút, nước mắt đột nhiên rơi xuống, không động đậy chút nào.
Chu Túy Túy nhìn vậy đau lòng, trực tiếp đi qua, ôm người: "Xin lỗi."
Hai chữ xin lỗi vô cùng bất lực, nhưng giờ phút này, ngoài xin lỗi ra Chu Túy Túy không biết mình còn có thể nói gì.
Đoàn Duy Nhất vẫn luôn khóc, ôm lấy Chu Túy Túy mà khóc lên, cô ấy không thể khống chế tình cảm của mình, cũng khống chế không được. Nếu như Chu Túy Túy không nói một chữ chị này, cô ấy có thể còn nhịn được, nhưng vừa nghe đến chữ chị, cô liền nhịn không được rồi.
Vốn dĩ chị ấy là người thân của cô ấy.
Cô không bị bỏ rơi, cô không phải bị bỏ rơi.
Ít nhất, cô vẫn còn một người chị gái, luôn luôn tìm kiếm mình.
Đoàn Duy Nhất như là đem những tủi thân uất ức mà bản thân đã chịu đựng bao nhiêu năm nay khóc ra hết, ôm Chu Túy Túy, cứ đứng ở bên đường khóc, lính gác ở đằng xa nhíu mày, cậu ta biết Chu Túy Túy, nhưng bây giờ không tiện đi lên, chỉ có thể gọi điện cho Thẩm Nam, hỏi tình hình.
Chờ Duy Nhất khóc đủ rồi, Chu Túy Túy cũng đã nhịn không được nước mắt.
Cô kiên nhẫn dỗ dành, an ủi: "Tiểu bảo bối, còn khóc sao?"
Duy Nhất tủi thân nhìn cô: "Khóc."
Chu Túy Túy: "......"
Cô véo mặt Duy Nhất, cười nói: "Vào nhà nói được không, chút nữa sẽ có người đến đây vây quanh tiểu khóc nhè của chúng ta nha."
Duy Nhất dạ một tiếng: "Vâng."
Chu Túy Túy cười, dắt cô tiến vào.
Mẹ Thẩm vừa biết tình hình, nhưng nhìn thấy hai người đi vào, cũng không hỏi nhiều, bà nhìn về phía Chu Túy Túy: "Muốn uống chút gì không?"
"Không cần ạ." Chu Túy Túy suy nghĩ nói: "Mẹ, giúp con rót một ly nước là được rồi, con dẫn Duy Nhất lên lầu một chút."
Cô chỉ chỉ: "Lát nữa lại giới thiệu với mẹ."
Mẹ Thẩm xua tay: "Đi đi, không sao, mẹ ra ngoài đi một vòng."
"Vâng."
*
Sau khi tiến vào phòng, Đoàn Duy Nhất lúc này mới ngừng khóc, nhưng vẫn còn hít mũi, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Chu Túy Túy cũng cảm động, nhưng lúc này nên ổn định tâm tình của cô bé trước.
"Đừng khóc nữa." Cô bật cười: "Em còn khóc nữa lát nữa anh trai em sẽ đến đây tìm chị gây phiền phức."
Đoàn Duy Nhất bẹp miệng, hai mắt đẫm lệ nhìn cô: "Chị còn là chị gái em cơ."
Nghe vậy, Chu Túy Túy hơi sửng sốt, ôm lấy người.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Không giận sao?"
Đoàn Duy Nhất ngây người một lát, lắc đầu: "Không giận."
Cô cũng không phải người cái gì cũng không phân rõ ràng, việc này có cái gì giận dỗi chứ, huống chi hai người kia chưa từng tìm mình, ngược lại là chị, luôn luôn không từ bỏ tìm cô. Cô ấy nâng mắt nhìn về phía Chu Túy Túy: "Em chỉ có chút giận dỗi, chị tại sao không nói cho em."
Chu Túy Túy im lặng một hồi, nhìn cô ấy: "Chị sợ em chấp nhận không được."
Đoàn Duy Nhất lắc đầu, xoay đầu lại nhìn về phía cửa sổ nói: "Sẽ không."
Từ nhỏ cô đã khát vọng bản thân có người thân thật sự, cho dù bọn họ như thế nào, cô đều muốn. Người khác đều có ba mẹ, mặc dù không có, cũng có viện trưởng ma ma chăm sóc, nhưng cô ấy không giống, cô ấy luôn luôn lẻ loi.
Đoàn Duy Nhất còn có một ấn tượng, lúc cô được nhận nuôi, người nhà đó đối với cô ấy rất tốt, cô ấy cũng rất thích bọn họ, thậm chí còn mở miệng gọi ba mẹ, nhưng sau này......Khi bọn họ thật sự có thai, việc đầu tiên là đưa cô ấy đi, lần nữa tiến vào cô nhi viện.
Từ đó về sau, Đoàn Duy Nhất liền không còn tin tưởng bất kỳ một người nhận nuôi nào.
Mãi cho đến khi Đoàn Tử Du xuất hiện, lúc đó anh dẫn cô đi, Duy Nhất chỉ là đơn thuần muốn rời khỏi cô nhi viện, đối với cuộc sống tương lai cũng không ôm quá nhiều hy vọng.
Sau khi đến Đoàn gia, người Đoàn gia đối với cô đều rất tốt, là loại vô cùng tốt. Nhưng Đoàn Duy Nhất có bóng ma tâm lý, có một số thứ không cách nào tránh.
Lại về sau dần dần ngược lại cũng dần dần mở lòng, nhưng chung quy vẫn không thân cận được, cô luôn lo lắng ngày nào đó tỉnh lại, bản thân liền lần nữa bị vứt bỏ, vừa mở mắt liền trở về cô nhi viện.
......
Chu Túy Túy nhìn Duy Nhất, vô cùng đau lòng.
Cô duỗi tay ôm người vào trong ngực, thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi."
Nếu như có thể, cô thậm chí hi vọng bản thân là người bị bắt cóc.
Duy Nhất cười cười, nâng mắt nhìn cô: "Em không có giận."
Cô thật sự không có tức giận, chỉ có chút khó chịu.
Chu Túy Túy nhìn cô ấy như vậy, càng thêm đau lòng.
Đây đã trải qua bao nhiêu thứ, mới có thể trở nên hiểu chuyện như vậy. Cô sờ đầu Duy Nhất, nhẹ giọng hỏi: "Sao hôm nay lại muốn nói chuyện này với chị, hôm qua chị đã thấy ánh mắt em không đúng."
Đoàn Duy Nhất dạ một tiếng, ôm cô làm nũng: "Nhịn không được nữa, hôm qua đã nhịn một ngày rồi, hôm nay lúc bắt đầu chỉ muốn một mình yên tĩnh một lúc, nhưng vẫn là không nhịn được, lặng lẽ đi đến đây."
Lúc trước Chu Túy Túy đã nói cho cô ấy địa chỉ, hai nơi đều nói qua.
Chu Túy Túy cười, véo mặt cô ấy: "Vậy sau này có gì thì nói cho chị biết chưa?"
"Vâng."
Cô suy nghĩ nói: "Bọn Đoàn Tử Du vẫn đang tìm em, rất lo lắng, hay là em gọi điện cho bọn họ nói đêm này ở chỗ chị được không?"
Duy Nhất sửng sốt một lát, nhìn về phía Chu Túy Túy.
"Được không?" Đây là khát vọng của Chu Túy Túy, chỉ là lúc trước không dám nhận, cũng không dám nhắc tới.
"Vâng."
Đoàn Duy Nhất không chút do dự đáp ứng.
Chu Túy Túy bảo cô ấy gọi điện cho Đoàn Tử Du báo bình an trước, lúc này mới xuống lầu.
Vừa xuống lầu, liền phát hiện Thẩm Nam trở về rồi.
Cô nghi hoặc nhìn Thẩm Nam: "Sao anh quay về rồi?"
Thẩm Nam nhìn cô, thở ra một hơi: “Sao lại khóc rồi."
"Duy Nhất đến rồi." Chu Túy Túy nhỏ giọng giải thích: "Em ấy không trách em."
Thẩm Nam ngây ra một lát, ôm cô sờ đầu dỗ dành: "Em ấy sẽ không trách em, em đã làm rất tốt rồi."
Anh thấp giọng hỏi: "Đều biết rồi."
"Ừm, con bé thông minh, sau khi từ chỗ Đoàn Tử Du nhìn thấy báo cáo còn lén tra baidu, sự việc thời gian trước cũng đều biết rõ ràng." Cô nhíu mày nói: "Không biết em ấy sẽ nghĩ như thế nào, em còn chưa kịp hỏi nữa."
Thẩm Nam gật đầu: "Không sao thì tốt, chuyện này cứ từ từ."
"Vâng." Chu Túy Túy mỉm cười nhìn anh: "Em xuống bếp làm mì cho Duy Nhất ăn, cả ngày con bé không ăn gì rồi."
"Được."
Thẩm Nam đáp, suy nghĩ hỏi: "Bây giờ đang ở trên lầu?"
"Vâng." Chu Túy Túy suy nghĩ hai giây, nhìn về phía Thẩm Nam: "Đêm nay con bé ngủ nhà chúng ta."
"Có thể." Thẩm Nam không có ý kiến gì.
Giây tiếp theo, Chu Túy Túy nhìn anh nói: " Ngủ với em."
Thẩm Nam: "............"
Thẩm Nam ngừng một lát, nhìn chằm chằm bà xã mình, mới bật cười: "Biết rồi, anh đi dọn dẹp phòng cho khách"
"Vâng." Chu Túy Túy cười, ôm lấy anh: "Cảm ơn."
*
Chờ Duy Nhất ăn xong mì, Chu Túy Túy lúc này mới cầm đá chườm mắt cho cô bé, đôi mắt lúc này sưng như quả hạch đào.
Sau khi làm xong, hai người cũng không nói mấy chuyện phiền chán.
Duy Nhất cứ như thế chấp nhận chuyện này, nhưng đối với hai người bây giờ vẫn đang ngồi tù, ngược lại hỏi nhiều thêm hai câu, sau đó nhìn về phía Chu Túy Túy: "Ngày mai chúng ta đi thăm bà nội đi."
Thật ra ấn tượng hồi nhỏ của Duy Nhất căn bản không còn, nhưng cũng biết gia đình này, chỉ có ai đối tốt với bọn họ.
"Ừm."
Lúc xế chiều, Đoàn Tử Du qua đây. Nhưng không tiến vào, chỉ đưa đồ của Duy Nhất cho Thẩm Nam liền rời đi.
Thẩm Nam nhướng mày, không hỏi nhiều.
Buổi tối sau khi ông nội Thẩm cùng ba Thẩm trở về biết được chuyện này, sôi nổi tỏ ra nhà bọn họ có thể nuôi thêm một người, không có vấn đề.
Ông nội Thẩm càng quá trớn hơn, đối với Đoàn Duy Nhất nói: "Nếu như Đoàn lão đầu đối xử với cháu không tốt, cháu đến nơi này của ông! Ông nội vừa hay thiếu một cháu gái!"
Chu Túy Túy: "......"
Thẩm Nam: "......"
Hai người thật sự cạn lời, nhắc nhở ông nội: "Vai vế này liền loạn lên rồi."
Ông nội xua tay, rất không để ý nói: "Có gì mà loạn, vai vế đều là thứ chết, người mới là chân thật."
Ông là người rất thoáng.
Đoàn Duy Nhất cười, cong môi nhìn về phía ông nội Thẩm chớp chớp mắt: "Vâng, vậy đợi cháu trở về liền nói với ông nội."
"Có thể, nhớ truyền đạt chi tiết! Đừng sợ, chúng ta cũng có chống lưng."
Đoàn Duy Nhất cười: "Cảm ơn ông nội Thẩm."
"Nên mà."
Ông nội Thẩm nhìn Duy Nhất nói: "Lúc con còn nhỏ ông nội còn bế cháu, nhưng cũng chỉ có một lần, cháu liền không thấy rồi."
Ông thổn thức một tiếng: "Ngày mai đi thăm bà nội của cháu đi, lúc cháu bị bắt đi, bà ấy lo lắng nhất chính là cháu, đến lúc đi rồi vẫn còn hoài niệm."
Bà ấy còn có một cháu gái chưa trở về.
Đoàn Duy Nhất gật đầu, vành mắt nóng lên.
"Vâng ạ."
Chu Túy Túy vùi đầu ăn cơm, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
Cô đột nhiên nhớ đến dáng vẻ nói chuyện của bà nội lúc ra đi, bà và cô giống nhau, đều là nhớ Duy Nhất, trước khi bà mất tiếc nuối lớn nhất chính là chưa tận mắt dẫn người trở về.
Thẩm Nam ở dưới bàn nắm lấy tay cô, an ủi.
Chu Túy Túy xoay đầu, nở nụ cười với anh.
Sau khi ăn cơm tối, Chu Túy Túy thật sự cùng đến phòng cho khách.
Cô nhìn thấy đồ Đoàn Tử Du đưa đến, cười nói: "Đoàn Tử Du còn rất chu đáo."
Duy Nhất không lên tiếng.
Chu Túy Túy cười, sờ đầu cô dỗ dành: "Không lo lắng, đêm nay chúng ta trò chuyện trước?”
"Sẽ không ảnh hưởng đến chị nghỉ ngơi?"
Chu Túy Túy cười: "Không đâu."
Một đêm này, Chu Túy Túy cùng Duy Nhất ngủ cùng nhau, nói chuyện đến nửa đêm mới ngủ.
Về phần Thẩm Nam phòng không gối chiếc mà khó ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người đi nghĩa trang thăm bà nội, sau đó về nhà.
Duy Nhất không có ở bên này ở lâu, ngày thứ hai đi thăm bà nội liền để Chu Túy Túy đưa về nhà.
Chu Túy Túy biết em ấy là người hiểu chuyện, cho nên cũng không hỏi nhiều, cô bé cũng là người lớn rồi, làm cái gì cũng có suy nghĩ và quyết định của bản thân, cho nên cô tôn trọng mọi quyết định của Duy Nhất.
Ngày kế tiếp chính là năm mới.
Thẩm Nam một ngày này đều ở nhà nghỉ ngơi, từ buổi sáng bắt đầu liền ngủ nướng ở trên giường không muốn dậy, nói là muốn bù lại đêm qua bị thiếu ngủ, ôm lấy Chu Túy Túy không buông tay.
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, nhưng cũng không có cách nào.
Sau khi qua một hồi lâu, cô đẩy bả vai của Thẩm Nam, cười nói: "Con gái anh đói rồi, anh khẳng định vẫn không dậy?"
Cô không biết đàn ông có phải đều có một loại chấp nhất với con gái hay không, mới vừa mang thai, Thẩm Nam liền nói hy vọng là con gái, thậm chí mỗi ngày đều gọi con gái, cứ gọi như vậy, cuối cùng khẳng định sẽ là một bé gái.
Đối với điều này, Chu Túy Túy rất cạn lời.
Cái logic này...... Thật sự là một trăm điểm.
Quả nhiên, lời vừa dứt, Thẩm Nam lập tức bò dậy: "Muốn ăn gì?"
Chu Túy Túy: "...... Đều có thể, anh nói chuyện với con gái anh, hỏi xem nó muốn ăn gì."
Thẩm Nam dở khóc dở cười, cúi đầu hôn cô một ngụm: "Em muốn ăn cái gì? Ý kiến của vợ là quan trọng nhất."
Chu Túy Túy liếc nhìn anh: "Muốn ăn bún rồi, có thể không."
"Có thể." Thẩm Nam nói: "Anh làm cho em."
"Vâng."
Sau khi ăn bữa sáng xong, mẹ Thẩm và dì gói sủi cảo, hai người cũng tụ lại giúp đỡ.
Lúc gói sủi cảo, Chu Túy Túy đột nhiên nhớ tới một việc, cô nhìn về phía Thẩm Nam, hai người liếc nhìn nhau, không hẹn mà đồng thời nhớ đến lúc ăn sủi cảo ở biên cương.
"Mẹ, lúc ở biên cương ăn sủi cảo, con và Thẩm Nam đều ăn trúng tiền xu.”
Mẹ Thẩm à một tiếng, vui vẻ nói: "Xem ra là ông trời chú định tiểu bảo bối trong bụng con là may mắn."
Chu Túy Túy cười: "Con cũng cảm thấy vậy."
Tuy rằng mê tín không đáng tin, nhưng thật sự quá thần kì rồi.
Mẹ Thẩm cười: "Hôm nay chúng ta cũng gói mấy đồng tiền, xem thử có thể ăn trúng hay không."
"Vâng."
Sau khi gói sủi cảo xong, Chu Túy Túy gọi video với bọn Thu Thu, sợ buổi tối người quá nhiều không có thời gian nói chuyện, cho nên gọi điện trước một chút.
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Nam gọi cô đi xuống dán câu đối.
Người một nhà bận rộn tràn ngập tiếng vui cười.
Không hiểu sao, Chu Túy Túy liền bị bầu không khí này lây nhiễm.
Thật sự rất tốt, rất may mắn, có một năm mới như vậy.
Cô nhìn mặt trời chiều đang dần hạ xuống, khóe môi mang theo nụ cười, thật sự hy vọng luôn luôn như vậy, bình thản nhưng hạnh phúc, người một nhà ở cùng nhau.
Thật tốt!