Lãng Mạn Của Anh

Chương 67




 
Chương 67
 
Thẩm Nam là vì sắp phải đi Tây Tạng, cho nên có mấy ngày nghỉ ngơi, hơn nữa quả thật mấy năm nay anh chưa nghỉ phép, vì thế chồng chất thành núi, đại đội trưởng và chính ủy vung tay, phê chuẩn cho anh nghỉ phép.
 

Mà Đoàn Tử Du và Đường Ngộ, là dò hỏi được tin tức từ chỗ Lục Gia Tu, vào ban đêm, rất tình cờ gặp nhau ăn cơm, sáng hôm sau hơn 5h, ba người rất ăn ý mà tập hợp ở sân bay.
 
Dùng lời nói của Đường Thịnh thì chính là đến xem quán rượu của Chu Túy Túy, lần trước anh ta mang rượu về nhiều người nhắc mãi, muốn biết cô ấy có thể hợp tác với khách sạn không, mà Đoàn Tử Du lại không che dấu gì, nói trắng cho Thẩm Nam biết, đến xem Đoàn Duy Nhất, không yên tâm em gái mình.
 
Thẩm Nam tự nhiên không có lời nào để nói, cũng sẽ không từ chối bọn họ, cho nên, liền tới rồi.
 
Chu Túy Túy đứng ở hành lang, nhìn về phía hai người đàn ông phía dưới, rất bất lực.
 
"Mấy người cũng..." Cô nhịn cười: "Quá khoa trương rồi, bọn tôi chỉ vừa mới đi được ba ngày."
 
Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, nhéo cổ cô, "Ba ngày đều đã quên mất ông xã rồi đúng không?"
 
Chu Túy Túy nghẹn lại, bật cười: "Thật sự không có, này không phải anh vừa đến em liền biết sao?"
 
Nghe vậy, Thẩm Nam thỏa mãn.

 
Lúc nãy quả thật, vừa mới tới gần cô liền cảm nhận được.
 
Hai người đối diện cười, nhìn về phía Hạ Văn mới tỉnh lại và Đường Thịnh, không tiếng động mà cong cong khóe môi.
 
Hạ Văn và Đường Thịnh, ở chung còn khá tốt, Đường Thịnh tuy rằng người lạnh như băng, nhưng mà đối xử với Hạ Văn tốt không lên lời. Mà ở một bên khác, Đoàn Tử Du đang yên tĩnh ngồi, Đoàn Duy Nhất còn chưa tỉnh ngủ đâu.
 
"Đi xem Đoàn Tử Du, quá đáng thương."
 
Thẩm Nam: "Anh không đáng thương sao?"
 
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn anh: "Nghiêm túc?"
 
Thẩm Nam cười: "Không, buổi sáng muốn ăn cái gì?"
 
"Đều được." Chu Túy Túy về phòng: "Rửa mặt xong lại nói, chúng ta ra ngoài mua cho bọn họ hay là cùng nhau đi?"
 
"Cùng nhau đi."
 
Thẩm Nam nhìn thời tiết: "Mặt trời mọc, thời tiết khá tốt."
 
Cổ trấn có điểm này tốt, thỉnh thoảng sẽ có một trận mua, nhưng sau cơn mưa là cầu vòng, rất ấm áp, ánh nắng rực rỡ, rất thoải mái. Không hổ là nơi thích hợp để nghỉ phép.
 
Chu Túy Túy ừ một tiếng, rửa mặt xong liền xuống lầu, nhìn mấy người trong sân, cười: "Hạ Văn, muốn đi đâu ăn sáng?"
 
Hạ Văn ai một tiếng: "Đi ra ngoài ăn đi, chúng ta nhiều người."
 
Chu Túy Túy gật đầu, "Được, Thu Thu, bọn em đi không?"
 
Thu Thu lắc đầu: "Em không đi chị ơi, em ở nhà trông là được."
 
"Được."
 
Không lâu sau, Đoàn Duy Nhất cũng tỉnh dậy, sáu người cùng nhau ra cửa, đi dạo ở cổ trấn.
 
Cổ trấn lúc sáng sớm, khá yên tĩnh, tiếng bước chân trên mặt đất, nghe rất thoải mái, cách đó không xa, có một xa bán hàng rong, bán đồ ăn sáng, còn có các loại đồ ăn vặt.
 
Đường Thịnh nhìn một vòng, thấp giọng nói: "Bên này thật đúng không tồi."
 
"Đường tổng lần đầu tiên đến sao?"
 
Đường Thịnh gật đầu: "Đúng vậy, trước kia đã làm khảo sát ở bên này, nhưng thực địa là lần đầu tiên đến."
 
Lúc trước khi khách sạn muốn xây dựng chi nhánh, lực chọn nơi này, nhưng sau lại vì quá mức hẻo lánh, bị loại bỏ. Nhưng bây giờ nhìn, phát triển không tồi, hơn nữa nhiệt độ làm cho người ta cảm thấy thoải mái, ở nơi này, mặc dù không ra khỏi cửa, mỗi ngày đều ở trong khách sạn cũng làm cho người ta cảm thấy vui vẻ.
 
Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười: "Cũng được đi, mấy năm trước rất kém, bây giờ từ từ tốt lên."
 
"Ừm."
 
Hạ Văn cũng không tham dự đề tài này, cô kéo Duy Nhất vừa đi vừa mua đồ, còn chưa đến quán ăn sáng mà Chu Túy Túy nói, đã no.
 
"Ăn cháo đi, cháo bên này ngon vô cùng, quán đó ngoại trừ cháo còn có rất nhiều đồ ăn vặt khác." Chu Túy Túy giới thiệu: "Không phải quán nổi tiếng trên mạng, nhưng hương vị rất ngon."
 
Mọi người không ý kiến, đều nghe theo sự sắp xếp của cô.
 
Sau khi ăn bữa sáng, Đoàn Duy Nhất muốn đi dạo phố, Đoàn Tử Du đi theo, mà Hạ Văn muốn đi qua bên kia mua đặc sản, Đường Thịnh tự nhiên đi theo. Đến cuối cùng, chỉ còn lại Chu Túy Túy và Thẩm Nam.
 
Hai người liếc nhìn nhau, Chu Túy Túy nhón chân cười bên tai anh: "Đội trưởng Thẩm."
 
"Hửm?"
 

"Dẫn anh đến căn cứ bí mật của em."
 
Chu Túy Túy mi mắt cong cong cười: "Đi cùng chứ?"
 
"Em nói xem." Thẩm Nam cúi đầu, hôn khóe môi cô: "Em đi đâu, anh đi đó."
 
**
 
Căn cứ bí mật, cách cổ trấn không xa.
 
Chu Túy Túy và Thẩm Nam đạp xe đến đó, loại thời tiết này, đạp xe vô cùng thoải mái.
 
Cô dẫn Thẩm Nam đến một cổ trấn do cổ trấn bên này phát triển mà tạo thành, ít nhất, tên gọi là biến tấu như vậy. Bên này không tu sửa tốt bằng bên Thanh Nguyệt cổ trấn, thoạt nhìn có chút xơ xác.
 
Sau khi hai người khóa xe, Chu Túy Túy mới lôi kéo Thẩm Nam đi về phía bên kia.
 
Đi khoảng chừng nửa tiếng, Thẩm Nam mới nhìn xung quanh, mặt đầy ý cười: "Trong núi?"
 
Chu Túy Túy: "Không đến mức đó, nhưng bên này có thể nhìn toàn bộ phong cảnh cổ trấn." Cô chỉ chỉ: "Bên kia em còn trồng mấy loại cây."
 
Thẩm Nam nhướng mày: "Đi xem."
 
"Được."
 
Hai người trèo lên đỉnh, không cao, khoảng chừng nửa tiếng là đến. Sau khi đứng trên đỉnh đó, Thẩm Nam mới phát hiện nơi này cố một căn phòng trúc, Chu Túy Túy lấy chìa khóa trong túi ra, mỉm cười với Thẩm Nam.
 
Thẩm Nam vô cùng kinh ngạc: "Đây cũng là em tự làm?'
 
"Không phải." Chu Túy Túy nhịn cười: "Em nào có lợi hại như vậy, nơi này là tình cờ phát hiện ra, em thấy nơi này thật sự rất thoải mái, liền mua lại, chủ nhân căn phòng này là một lão nhân gia, ông ấy vì trông coi mảnh vườn trái cây bên cạnh, cho nên đã xây căn phòng nhỏ này để ở, sau này liền bán lại cho em."
 
Thẩm Nam nhướng mày, vô cùng kinh ngạc: "Vườn trái cây cũng là của em?"
 
Chu Túy Túy cười: "Đúng vậy."
 
Cô tự tin cười: "Bây giờ em chính là là tiểu phú bà."
 
"Đúng vậy." Thẩm Nam bật cười: "Không hổ là tiểu phú bà."
 
Chu Túy Túy bật cười, "Thật ra trái cây trong vườn cũng có hạn, không bán." Cô nhẹ giọng nói: "Dùng để ủ rượu."
 
Rượu cô ủ, sở dĩ hương vị ngon, có liên quan đến trái cây. Những rượu trái cây kia của cô, đều dùng trái cây chính mình từ trồng, cô cũng là tình cờ nhận ra trái cây ở đây ngọt hơn, ngon hơn những chỗ khác.
 
Lúc ấy, lão nhân gia kia vừa hay không thể kinh doanh nữa, cho nên liền bán cho Chu Túy Túy.
 
Tính lên, đó là lúc cô mới đến nơi đây chưa đển nửa năm liền mua chỗ này. Mới bắt đầu rất hoang vu, đoạn thời gian đó, vừa hay tâm tình Chu Túy Túy không tốt lắm, cho nên giao chuyện quán rượu cho Lâm Mộc xử lý, chính mình một mình cả ngày đều ở trong núi.
 
Mỗi lần tâm tình cô không tốt, đều ngủ ở đây hai ngày.
 
Cô là người quen bên này, không sợ có chuyện gì, người bình thường không có chuyện gì cũng sẽ không đi lên nơi này.
 
Thẩm Nam nghe, nhìn phòng nhỏ, dừng một chút hỏi: "Một mình em ở chỗ này, an toàn không?"
 
Chu Túy Túy cười: "Mới đầu em cũng sợ, nhưng người ở bên này đều biết em ở chỗ này, cho nên có cái gì cũng sẽ nói với em." Cô nói: "Thật ra trên mạng thỉnh thoảng sẽ có tin là người ở đây rất dã man, nhưng thật ra không phải, thỉnh thoảng họ cũng sẽ làm một số chuyện để bảo vệ quyền lợi cơ bản nhất của mình, tất cả mọi người đều rất thật thà, chất phác."
 
Mỗi người đều rất lương thiện, đương nhiên, cũng có không, nhưng rất ít.
 
Thẩm Nam gật đầu: "Vẫn cảm thấy không an toàn."
 
Chu Túy Túy cười: "Không có vấn đề gì lớn." Cô chỉ chỉ nói: "Em có camera."
 
Thẩm Nam: "....."
 
Anh đi một vòng xung quanh, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Tầng hai là phòng?"
 
"Đúng vậy, dẫn anh lên xem, buổi tối dẫn anh đến đây ngắm sao, đến không?"
 
Thẩm Nam cười: "Đến."
 
Cầu thang của căn nhà là kiểu dẫm lên một chút đều cảm giác như muốn sụp, kẽo cà kẽo kẹt. Sau khi Thẩm Nam đi lên mới nhận ra, bên trên có động tiên* (ý chỉ cảnh đẹp.)
 
Chu Túy Túy thật sự rất biết hưởng thụ cuộc sống, bên trên ngoại trừ có một chiếc giường, còn có máy chiếu, cùng với cửa sổ gác mái, là trong suốt, có thể sử dụng điều khiển từ xa, sau khi mở ra, quả thật có thể ngắm sao.
 
Này giống như lập ra một mảnh trời khác trong núi sâu vậy, những người lữ hành, nhất định rất thích nơi này.
 
"Thế nào, có giỏi không?"
 
"Giỏi." Thẩm Nam cổ vũ nói: "Vô cùng giỏi, đêm nay ở chỗ này?"
 
"Anh nghĩ nha."
 
Chu Túy Túy cười, gần sát bên tai Thẩm Nam nói: "Được nha."
 

Thẩm Nam nhéo nhèo lòng bàn tay cô.
 
Chu Túy Túy thấp giọng nói: "Buổi tối chờ bọn họ ngủ rồi, chúng ta liền trộm đến đây."
 
Sao lại có cảm giác, nhưng mình với bà xã yêu đương vụng trộm vậy, tự dưng có chút kích thích.
 
Hai người ở trong phòng không lâu, Chu Túy Túy liền lôi kéo Thẩm Nam đi ra ngoài vườn trái cây, bây giờ là tháng 11, cam và táo đều đã chín, có thể ăn.
 
Hai người đi đến vừa hái quả, ngoại trừ hai quả này, Chu Túy Túy còn hái được một ít hoa, nghe nói là dùng để ủ rượu, khi về quán rượu, Thẩm Nam giúp cô, nhìn động tác thành thục cùng nụ cười trên mặt cô, biết là cô rất thích chuyện này.
 
Đối với ủ rượu và nghiên cứu rượu, Chu Túy Túy tốn không ít tâm tư.
 
Chuyện mà cô yêu thích, cô cũng vui vẻ chia sẻ với mọi người tất cả rượu mình làm được.
 
Cả buổi sáng và buổi chiều, cô đều bận rộn chuyện này, Duy Nhất và Hạ Văn tiến vào nhìn một lát, bị rượu của hầm rượu làm cho say.
 
Hương vị quá nồng, thuần khiết.
 
"Muốn uống quá."
 
Chu Túy Túy dở khóc dở cười: "Buổi tối cho mọi người uống, muốn uống cái gì thì tùy tiện lấy."
 
Đoàn Duy Nhất: "Muốn độ cồn thấp."
 
Chu Túy Túy gật đầu: "Không thành vấn đề, bên này chị sắp xong rồi, bây giờ mấy giờ?"
 
"Bốn giờ."
 
"Đi chèo thuyền không?"
 
"Muốn!"
 
Sau khi làm xong, đoàn người đi đến bên hồ, thuê mấy chiếc thuyền bắt đầu chèo, đều là hai hai, Đường Thịnh và Hạ Văn, Đoàn Duy Nhất và Đoàn Tử Du, Chu Túy Túy đương nhiên cùng với đội trưởng Thẩm.
 
"Đấu không?"
 
Hạ Văn hỏi.
 
Chu Túy Túy khẽ cười: "Có thể, so thế nào?"
 
"Đến cục đá phía đối diện, xem ai đến trước, thua có phạt."
 
"Phạt gì?"
 
Tròng mắt Hạ Văn chuyển động, nói: "Thua đêm nay nấu cơm."
 
"Đừng." Chu Túy Túy rất không khách khí: "Mình không muốn ăn cơm cậu nấu, hơn nữa chúng ta về đã muộn, Thu Thu và Lâm Mộc sẽ nấu cơm cho chúng ta."
 
Hạ Văn: ".... À. Vậy cậu nói xem trừng phạt cái gì?"
 
Chu Túy Túy cười quỷ dị, cong cong khóe môi: "Thua liền phạt mời cơm."
 
Hạ Văn: "... Được thôi."
 
Quy tắc trò chơi cứ như vậy mà đặt ra, thật ra là giải trí nhiều hơn, mọi người cũng không phải thật sự muốn thi đấu.
 
Ba tổ cùng chèo thuyền xuất phát, Chu Túy Túy ngồi ở phía sau, căn bản không cần dùng sức, lực lương ba bên ngang nhau, đều không cam lòng tụt về sau.
 
Đoàn Duy Nhất ai hai tiếng: "Anh trai, đừng sợ, chúng ta thua cũng không sao."
 
Đoàn Tử Du: "....."
 
Không có người đàn ông nào muốn thua.
 
Nghĩ, anh ta càng thêm cố sức một chút.
 
Kết quả cuối cùng là Chu Túy Túy và Thẩm Nam về nhất, Hạ Văn thứ hai, Duy Nhất về cuối cùng. Đoàn Tử Du nhướng mày cười, nhàn nhạt nói: "Trở về mời mọi người ăn cơm."
 
"Được."
 
Ba đôi tản ra chơi, lúc này là chạng vạng, còn có rất nhiều khách du lịch ở bên này.
 
Bên này trời tối muộn, hơn 6h mà vẫn sáng.
 
Chu Túy Túy nhìn về phía Thẩm Nam, thấp giọng hỏi: "Cảm giác thế nào?"
 
Thẩm Nam gật đầu: "Rất thoải mái."

 
Anh nói: "Về sau sẽ đến nơi này nhiều hơn."
 
Anh biết tại sao Chu Túy Túy lại thích nơi này, ngay cả chính mình ở nơi này lâu rồi cũng sẽ thích nó, loại thích không nói lên lời, chính là thoải mái, có thể làm cho người ta quên hết phiền muộn, vô ưu vô tư mà sống chỗ này.
 
**
 
Khi về quán rượu, Thu Thu và Lâm Mộc, Lâm Bình đã làm xong cơm chiều đợi bọn họ, có nhiều đặc sản địa phương, còn có lẩu.
 
Mọi người vây quanh bàn ăn cơm, cảm giác rất tốt.
 
Chu Túy Túy nhìn nhóm người này, có chút cảm động.
 
Cô chưa từng nghĩ mình sẽ có nhiều bạn bè như vậy, cho dù là tình yêu hay tình bạn, đều làm cô rung động.
 
Sau bữa cơm chiều vô cùng náo nhiệt, Chu Túy Túy và Thẩm Nam chủ động rửa chén, Hạ Văn và Đường Thịnh ra ngoài dạo phố, Chu Túy Túy và Thẩm Nam cảm thấy cái này không quá hứng thú, cô bảo anh đi nghỉ ngơi trước, chính mình ngồi trước quầy rượu nói chuyện với Thu Thu.
 
"Sao hôm nay không đi ra ngoài chơi với bọn chị?" Cô nhéo mặt Thu Thu, nói đùa.
 
Thu Thu a một tiếng, nhìn về phía cô: "Cũng không phải rất thân sợ quấy rầy đến mọi người."
 
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn cô bé: "Không có gì mà quấy rầy." Cô nhẹ giọng nói: "Em thân với chị là tốt rồi."
 
Thu Thu ngước mắt nhìn cô, duỗi tay ôm: "Chị, về sau chị còn về đây không?"
 
"Đương nhiên." Chu Túy Túy dở khóc dở cười nói: "Ngày kia bọn chị sẽ đi, ngày mai ở chỗ này, chị hỏi em một chút."
 
Thu Thu ngồi nghiêm chỉnh: "Chị nói."
 
Chu Túy TÚy im lặng một lát, "Còn muốn tiếp tục đi học không?" Cô nhìn về phía Thu Thu: "Đừng lấy cớ gì khác với chị, em chỉ cần nói có muốn hay không thôi."
 
Thu Thu im lặng một lát, mới gật đầu: "Muốn."
 
Không có ai không muốn tiếp tục đi học.
 
Cô ở quán rượu hai năm, mỗi ngày đều đón tiếp những người khác nhau, có học thức cao, có học thức thấp, nhưng cho dù là ai, Thu Thu đều hâm mộ. Cô hâm mộ họ có văn hóa cao, hâm mộ họ có thể đọc sách, có thể ở trường học cảm nhận tất cả mọi thứ.
 
Chu Túy Túy lúc trước cũng đã từng hỏi Thu Thu, nhưng khi đó cô bé vẫn luôn từ chối, sau đó Chu Túy Túy mua cho cô bé một đống sách cấp hai cấp ba, xem hay không thì Chu Túy Túy không biết, nhưng cô cảm thấy Thu Thu có xem.
 
Thu Thu chỉ học mấy năm tiểu học, ngay cả cấp hai cũng không học liền phải phụ giúp việc nhà, đến hai năm trước khi mười sáu tuổi, ba mẹ chuẩn bị bán gả cô bé.
 
Chu Túy Túy nhướng mày cười: "Này thì dễ."
 
Cô nói: "Chị làm thủ tục nhập học cho em, sách lúc trước đều đã xem hết chứ?"
 
"Xem."
 
Chu Túy Túy gật đầu: "Em tuổi còn nhỏ, chị không muốn đuổi em đi, em có thể chọn học cấp ba ở cổ trấn, hoặc là ở bên kia với chị, xem chính em, nhưng bây giờ em muốn học lớp 11 hay là 12?"
 
Cô có chút lo lắng con bé sẽ không theo kịp.
 
Thu Thu hoảng hốt, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Chị, sách lúc trước em đều nhớ kỹ, em cảm thấy có thể trực tiếp học lớp 12, em muốn học bên này."
 
Chu Túy Túy cười: "Vậy để xem, ngày mai chị dẫn em đến trường một chuyến, được không?"
 
"Được ạ."
 
Về chuyện Thu Thu tiếp tục đi học, cũng quyết định như vậy. Có quan hệ tất cả đều dễ làm, thật ra vốn dĩ Chu Túy Túy muốn cô bé đến Bắc Thành đi học, nhưng Thu Thu phỏng chừng không rời bỏ được nơi này, vậy thì bên này cũng được, đến khi học đại học thì ra ngoài nhìn xem, đều được.
 
Khi trở lại phòng, Thẩm Nam nhìn cô: "Đã nói xong?"
 
"Ừ, ngày mai dẫn cô bé đến trường học thử trình độ."
 
"Được." Thẩm Nam gật đầu, lôi kéo người vào ngực hôn, thấp giọng hỏi: "Bây giờ đi sao?"
 
Chu Túy Túy sửng sốt, bật cười: "Đi, trộm đi."
 
"Được."
 
Hai người lén lút đến căn nhà ở vườn trái cây, tới đến phòng nằm, xem phim, ngắm sao, ngắm ngắm, không khí liền thay đổi.
 
Khi mới bắt đầu Chu Túy Túy còn giới thiệu đồ vật ở căn phòng nhỏ với Thẩm Nam: "Anh nhìn cái này, là thế này."
 
Cô mi mắt cong cong cười, khẽ nói: "Lúc em mới đến ở, cái gì cũng không có, tầng hai là em thuê công nhân xây, rất đặc sắc."
 
Thẩm Nam cười: "Đặc sắc."
 
Chu Túy Túy cong cong môi: "Còn có cái này." Cô giơ lên: "Anh muốn lên nóc nhà ngắm sao, thật ra có thể trèo lên."
 
Hai người trèo lên nóc nhà, trăng sáng lên cao, thời tiết buổi tối mát mẻ, sao lung linh, nhưng mà cũng không tính là quá nhiều.
 
Từ sau khi xuống khỏi nóc nhà, Thẩm Nam cúi đầu hôn khóe môi cô, ôm vào ngực mình.
 
....
 
......
 
Đêm đã khuya, Thẩm Nam ôm người, giọng nói khàn khàn: "Xuy Xuy, mở mắt ra nhìn xem."
 
Chu Túy Túy ừm một tiếng, có chút mệt mỏi, nhưng vẫn mở mắt ra, vừa mớ mắt liền có chút ngây ngẩn.
 
Đầy trời sao, lung linh bắt mắt.
 
Giống như là ngân hà, vô cùng đẹp, đẹp đến không thể tả.
 

Chu Túy Túy nhìn có chút thất thần, lẩm bẩm nói: "Đã lâu không thấy được sao đẹp như vậy."
 
Thẩm Nam gật đầu, ôm cô: "Hôm nay thật may mắn."
 
Chu Túy Túy cười: "Vẫn luôn rất may mắn."
 
Cô nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Nam: "Em đã nghĩ thông suốt."
 
Thẩm Nam hôn hôn khóe môi cô, tiếng nói khàn khàn: "Được."
 
Anh thấp giọng nói: "Sao trời bên Tây Tạng cũng rất đẹp, đến lúc đõ dẫn em đi xem."
 
"Được."
 
Chu Túy Túy nằm trong ngực anh, nhẹ giọng nói: "Nơi anh đi, đều muốn xe, em còn muốn cưỡi ngựa, còn muốn đi núi tuyết, còn muốn xem rất nhiều nơi ở biên cương."
 
"Được."
 
Cô nói, Thẩm Nam đều đồng ý.
 
Thẩm Nam không có nhiều tế bào lãng mạn, chỉ có một chút, đều dành cho Chu Túy Túy.
 
Chỉ cần cô muốn, cho dù cái gì, anh cũng cho cô.
 
***
 
Chuyện đi học của Thu Thu không sai biệt lắm hoàn thành, không làm được thì Chu Túy Túy nhờ bạn làm, những công việc tiếp theo.
 
Năng lực của Thu Thu không tồi, làm bài thi nhập học, cuối cùng dưới yêu cầu mãnh liệt của cô bé, vào lớp 12, còn có hơn nửa học kỳ, cô bé sẽ cố gắng vì chính mình.
 
Đến khi bọn Chu Túy Túy rời đi, khóc nức nở.
 
Đời này của Thu Thu không tốt, rất không tốt, từ nhỏ đến lớn Thu Thu luôn cho mình là người xui xẻo nhất thế giới, mãi cho đến khi gặp được Chu Túy Túy, cô cảm thấy mình bắt đầu may mắn hơn, có thể ăn no, có thể có quần áo mới, còn có thể giao lưu với mọi người, có thể đi dạo phố, xem phim, còn có bạn bè.
 
Đến bây giờ, cô còn có thể đi học.
 
Lòng cảm ơn của Thu Thu đối với Chu Túy Túy, người khác không thể hiểu được. Chu Túy Túy là người cứu rỗi cô bé ra khỏi ngục giam kia, loại giúp đỡ này, Thu Thu dùng sinh mệnh cũng khó có thể báo đáp.
 
Cho nên, cô sẽ cố gắng, cố gắng thay đổi quỹ đạo sinh hoạt của mình, về sau phải giống như Chu Túy Túy, đi giúp đỡ những người khác. Cô cảm ơn, cảm ơn tất cả những gì ở cổ trấn, tương lại, nhất định sẽ ngày càng tốt hơn.
 
Chu Túy Túy đại khái hiểu được suy nghĩ của Thu Thu, duỗi tay ôm cô bé, cười cười: "Đừng khóc, nếu sau bạn trai em nhìn thấy em khóc vì chị như vậy, nhất định sẽ ghi hận chị nha."
 
Thu Thu lẩm bẩm: "Còn sớm đó."
 
Chu Túy Túy cười nói: "Không còn sớm, đại học là có thể yêu đương." Cô sờ đầu Thu Thu: "Cố lên, chị chờ tin tốt của em."
 
"Được."
 
Từ sau khi rời khỏi cố trấn, Chu Túy Túy và Thẩm Nam nhân tiện về nhà một chuyến, thăm mẹ Thẩm và ông nội Thẩm, liền phải khởi hành đến biên cương.
 
Trước khi đi, còn nhân tiện hẹn ăn một bữa với Lâm Hựu, người tới còn không ít, bọn Cao Trác cũng nhân cuối tuần nghỉ ngơi, liền đến toàn bộ, một phòng bao lớn, một đám người vô cùng náo nhiệt, rất sinh động.
 
Cao Trác vỗ bả vai Thẩm Nam: "Đội trưởng Thẩm, đừng có đi rồi liền không nhớ anh em nữa."
 
Thẩm Nam đến ánh mắt cũng lười cho anh ta.
 
Về sau, Cao Trác uống say, ôm Thẩm Nam khóc lóc: "Thẩm gia, anh nhất định phải bình an trở về đó! Bọn tôi đều nhớ anh."
 
Thẩm Nam nhíu nhíu mày, nhìn về phía anh ta: "Được rồi, tôi sẽ bình an trở về."
 
Cao Trác ừ một tiếng, dừng một chút mới nói: "Cái gì mệt, khổ nguy hiểm anh đều đi trước, bọn tôi cũng không khuyên anh cái gì, nhưng nhất định phải bình an trở về."
 
Thật ra nhiệm vụ đến biên cương không nặng, nhưng rốt cuộc bên kia cũng không giống bên này, luôn có những nhân tố không thể biết được.
 
Bằng không cũng không có nhiều người không muốn đến nơi đó đóng quân, nhưng những người ở nơi đó, đều rất tuyệt, rất ưu tú.
 
Mỗi người bọn họ, đều là những người vĩ đại nhất.
 
Thẩm Nam dở khóc dở cười: "Tôi chỉ đến đưa đồ vật, nhân tiện thăm người."
 
Cao Trác liếc mắt nhìn anh: "Được rồi, nhớ về sớm một chút."
 
"Ừm."
 
Sau khi  buổi tụ tập kết thúc, Chu Túy Túy mới nhìn về phía Thẩm Nam: "Đi biên cương sẽ nguy hiểm sao?"
 
Thẩm Nam trầm tư một lát: "Hình như rất ít, nhưng thỉnh thoảng sẽ có chút việc." Anh trầm giọng: "Thỉnh thoảng sẽ có xung đột, nhưng khá ít, bây giờ đã khống chế rồi."
 
Chu Túy Túy gật đầu: "Ừ."
 
Thẩm Nam nhìn cô: "Sợ sao?"
 
"Không sợ." Chu Túy Túy mi mắt cong cong cười: "Có anh ở đó, em sợ cái gì?"
 
Thẩm Nam cười, nhéo lòng bàn tay cô: "Yên tâm, chúng ta sẽ bình an trở về."
 
"Ừm."
 
Buổi sáng ngày hôm say, hai người lên đường đi về biên cương. Còn một đoạn đường khác, đang chờ bọn họ.
 
---- sẽ bình an trở về.