Chương 40
Sau khi về nhà, Thẩm Nam bị Chu Túy Túy dỗ dành đến dễ bảo, hoàn toàn không tức giận.
Nhưng nên hỏi, thì vẫn phải hỏi.
Thẩm Nam nằm trên giường, ôm người vào trong ngực, không chút để ý hỏi: "Người đàn ông kia, là đồng nghiệp công ty?"
"Ừm." Chu Túy Túy lười biếng đáp lời, rúc đầu vào cổ anh cọ cọ, híp mắt nói: "Là thầy hướng dẫn của cô bé thực tập sinh kia."
Cô nói: "Không phải tối nay bọn em uống rượu sao, anh ta không uống, nên tiện đường đưa về."
Đối với những chuyện này, Chu Túy Túy đều không ngại chia sẻ với Thẩm Nam, thời gian hai người ở bên nhau không nhiều, cho nên có thể tán gẫu thì đều nói, có thể gia tăng hiểu biết.
Nói, cô ai một tiếng, nghĩ nghĩ đến lời nói của Trần Toa Toa lúc tối, cười lên.
Thẩm Nam ngẩn người, rũ mắt nhìn cô: "Cười cái gì?"
"Chính là đồng nghiệp có chút đáng yêu." Cô nói tình huống đơn giản, nhịn không được cảm khái nói: "Quả nhiên nơi nào có nhiều con gái thì nhiều thị phi, không sai chút nào."
Nghe vậy, Thẩm Nam nhướng mày nhìn cô, hỏi: "Mua cho em một chiếc xe?"
Chu Túy Túy rất ghét bỏ nhìn anh: "Một chút tiền lương này của anh, vẫn là thôi đi."
Thẩm Nam: "....."
Tiền lương của quân nhân xác thực không quá cao. Hơn nữa, Chu Túy Túy cũng không phải thật sự ghét bỏ, chỉ là cô cảm thấy không cần thiết, chính cô cũng có tiền, thật ra không chỉ Chu Túy Túy có tiền, Thẩm Nam cũng có. Tiền lương của anh tuy rằng không cao, nhưng mẹ Thẩm có rất nhiều tiền, năm đó khi hai người kết hôn, trực tiếp cho bọn họ một căn phòng và một tấm thẻ ngân hàng.
Nếu cô nhớ không lầm, tiền trong thẻ kia đủ mua mấy chiếc siêu xe, nhưng mà Chu Túy Túy vẫn không muốn, nên để ở chỗ Thẩm Nam. Thẩm Nam cũng chưa từng đụng vào, còn muốn trả mẹ Thẩm, nhưng vẫn bị ghét bỏ, nói anh có thể hà khắc với bản thân, nhưng không thể hà khắc với bà xã.
Hơn nữa, bản thân Chu Túy Túy gia thế cũng tốt, mặc dù ba mẹ một lời khó nói hết, nhưng không thể phủ nhận nhà cô có tiền.
Gia đình mẹ Thẩm cũng là thương nhân, người làm ăn bình thường đều kiếm được nhiều tiền hơn người khác, hơn rất nhiều.
Nhắc đến cái này, Thẩm Nam lại nhớ. Anh đứng dậy, đến một bên cầm thẻ ngân hàng ra, đưa cho Chu Túy Túy: "Khi kết hôn, mẹ cho chúng ta thẻ."
Chu Túy Túy sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Nam: "Tự anh cầm đi, đưa cho em làm gì?"
Cô không thiếu tiền, ngược lại, còn có rất nhiều tiền.
"Không được." Thẩm Nam kiên trì đưa cho cô, nhẹ giọng nói: "Cho em, muốn mua cái gì thì tùy tiện mua."
Anh bật cười nói: "Tuy rằng tiền lương của anh không cao, nhưng toàn bộ đều đưa cho em đều không sao." Anh nhẹ giọng dỗ dành: "Đừng tiết kiệm cho anh, nhà chúng ta không thiếu tiền."
Chu Túy Túy dở khóc dở cười, nhưng thấy Thẩm Nam kiên trì, cũng không từ chối.
"Em giữ cho anh, nhưng em sẽ không dùng."
"Dùng đi." Thẩm Nam nói: "Đừng tiết kiệm tiền cho mẹ làm gì."
Chu Túy Túy cười, đặt thẻ ở một bên sau đó nói: "Chủ yếu là em không thích mấy chiếc xe ấy, em thích xe tự cải, sau này em đi hỏi Ngải Trạch Dương xem, có thể tự lắp đặt một chiếc xe không."
Nghe vậy, Thẩm Nam trầm tư một lát: "Hỏi cậu ta?"
"Ừm."
"Vì sao không hỏi anh?" Ngữ khí của anh chua lòe, cúi đầu nhìn người trong ngực, như là có chút khó hiểu: "Vì sao không hỏi anh?"
Chu Túy Túy: "...." Cô sửng sốt, nhìn thần sắc Thẩm Nam, theo bản năng hỏi: "Anh có thời gian?"
Thẩm Nam hừ lạnh một tiếng, cúi đầu hôn cô một cái: "Có."
Chu Túy Túy bật cười, biết người này lại muốn ghen tuông, vội vàng dỗ dành: "Được được được, vậy giao cho anh."
"Được."
Thẩm Nam lấy điện thoại ở một bên gửi tin nhắn cho người ta, sau vài phút nói với Chu Túy Túy: "Ngày mai chúng ta đi xem."
Chu Túy Túy: "...."
Năng lực hành động này, cô phục rồi.
***
Ngày hôm sau, Thẩm Nam đến nơi huấn luyện nửa ngày, sau đó về dẫn Chu Túy Túy ra ngoài.
Hai người hẹn đi xem xe, Chu Túy Túy không hiểu gì nhiều, để cho Thẩm Nam dẫn đến một nơi khá hẻo lánh, thần kỳ chính là... Cửa tiệm này, có rất nhiều siêu xe.
Thẩm Nam giải thích đơn giản một chút: "Rất nhiều người thích đua xe, đều tự lắp ráp ở bên này."
Lúc bọn Lục Gia Tu còn trẻ cũng chơi xe, đàn ông đều có một loại yêu thích đặc biệt với xe, cho nên không kỳ lạ. Hơn nữa bọn Lục Gia Tu có tiền, chơi xe gì đó cũng là bình thường. Trước kia Chu Túy Túy cũng chơi, nhưng mà lúc đó tiền cô có hạn, trên cơ bản đều là lái xe mà Ngải Trạch Dương đưa cho.
Khi Ngải Trạch Dương học đại học, rất phá của.
Sau khi hai người tới, bên cạnh còn có triển lãm xe mới.
Thẩm Nam nhìn cô một cái: "Em thích loại nào?"
Chu Túy Túy ngẩn người, nhỏ giọng đáp: "Bên ngoài khiêm tốn, đừng quá rêu rao." Tốt xấu gì cô vẫn còn phải đi làm.
Thẩm Nam không để ý lắm, kiên trì nói: "Mua cái đắt đi." Anh nói: "Độ an toàn cao hơn một chút."
Nghĩ nghĩ, sợ bà xã mình hiểu lầm, Thẩm Nam lại nói thêm một câu: "Anh có tiền, em không cần phải tiết kiệm cho anh, chúng ta không dùng tiền của mẹ."
Thẩm Nam quả thật có tiền, hơn nữa tiền còn rất trong sạch. Tuy rằng quân nhân không thể làm ăn buôn bán ở bên ngoài gì đó, nhưng tiền lương cũng không thấp như trong tưởng tượng của Chu Túy Túy, hơn nữa, Thẩm Nam không dùng gì đến tiền, quân hàm của anh, đãi ngộ gì đó vẫn khá tốt.
Mua cho bà xã một cái xe, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Chu Túy Túy: "...."
Đến cuối cùng, sau khi nghe giới thiệu, Chu Túy Túy vẫn mua một chiếc xe việt dã, cô không định lái thường xuyên, thỉnh thoảng ra ngoài chơi thôi. Chu Túy Túy bàn bạc với Thẩm Nam, sau này đi làm sẽ lái chiếc xe Audi của Thẩm Nam ở tiểu khu kia, chiếc xe đó là mẹ Thẩm mua cho hai người, vẫn luôn không dùng đến.
Mà Thẩm Nam đến bộ đội, thường lái xe công, rất ít lái xe của mình.
Nghĩ nghĩ, Chu Túy Túy khẽ thở dài: "Thật ra không cần mua xe."
"Không được." Thẩm Nam trêu chọc nói: "Người khác đều chế giễu bà xã của anh nghèo."
Cô rất cạn lời mà trợn mắt: "Không sao, tự em biết mình có tiền là được rồi." Cô dán sát tai Thẩm Nam, nhỏ giọng nói câu: "Nhưng mà, mua xe việt dã em cũng rất vui vẻ, sau này có thể lái xe đi chơi."
Trước kia cô muốn mua, chính là không có cơ hội để lại thôi. Ở cổ trấn hoàn toàn không dùng đến, Chu Túy Túy ngay cả cửa cũng không ra, xe đối với cô mà nói, hơi lãng phí. Nhưng bây giờ khác rồi, cô vẫn muốn đi ra ngoài nhiều một chút.
Cho dù là cùng Thẩm Nam hay là đi một mình, đều muốn đi thăm thú nhiều hơn. Bản thân cô rất theo đuổi cuộc sống tự do.
Sau khi hẹn xong, Thẩm Nam đi nói chuyện với người ta, hẹn ngày lắp đặt xong mới dẫn Chu Túy Túy rời đi.
Đã chạng vạng, Thẩm Nam nhìn về phía cô nói: "Đêm nay chúng ta ăn cơm bên ngoài."
"Buổi chiều ngày mai anh về đội sao?"
"Ừm, tập huấn bắt đầu lúc 5h sáng, về trước một tối."
Chu Túy Túy gật đầu, biểu thị đã hiểu. Cho nên hai người chỉ còn lại chưa đến một ngày để bên nhau, là phải chia tay hơn một tháng.
Nghĩ, có chút lưu luyến.
Chỉ là hành trình kế tiếp, Chu Túy Túy hoàn toàn không ngờ được.
Thẩm Nam sau khi ăn cơm xong dẫn cô đi dạo phố, mà cửa hàng đều là hàng xa xỉ.
Sau khi mua hai cái túi, Chu Túy Túy chết cũng không muốn mua thêm nữa, cô bất đắc dĩ kéo tay Thẩm Nam đi về phía trước: "Đừng mua, em thật sự không thiếu túi, chỉ là không muốn mang mà thôi."
Thẩm Nam nhướng mày: "Thật sự?"
"Đương nhiên." Chu Túy Túy cạn lời, liếc nhìn anh một cái, "Thật sự không mua, nếu em thích em chắc chắn sẽ mua, nhưng bây giờ em không thích."
Thật ra, rất nhiều túi xách hàng hiệu cô đều có hết, chỉ là ở bên cổ trấn mà thôi, về bên này mua mấy cái, nhưng cũng không hay dùng.
Sau khi Thẩm Nam xác định cô thật sự không thích, cũng không miễn cưỡng.
"Qua bên kia xem." Thẩm Nam cúi đầu nhìn tay cô, thấp giọng hỏi: "Nhẫn em đâu?"
Chu Túy Túy: "...." Cô bật cười, "Ở nhà rồi, đừng mua nhẫn, ngày kia đi làm em sẽ đeo lên."
Nghe vậy, Thẩm Nam gật đầu: "Được."
Chu Túy Túy dở khóc dở cười: "Anh xếp hàng mua cho em ly trà sữa đi, em qua bên kia ngồi một lát."
Đồ của hai người đã cất vào trong xe, Chu Túy Túy cũng không muốn xách. Cô đi hơi mệt rồi.
"Được." Thẩm Nam hỏi cô muốn uống gì, sau đó rất nghe lời mà đi xếp hàng.
Chu Túy Túy nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn Thẩm Nam đi, vừa định tìm chỗ nào đó để ngồi, đối diện liền gặp phải ngươi quen.
Là Trần Toa Toa.
Có chút trùng hợp. Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, còn chưa kịp mở lời, Trần Toa Toa đã thấy được cô.
**
"Chị Túy Túy."
Cô ta vui vẻ lôi kéo bạn đi về phía Chu Túy Túy, trong tay còn cầm một ly trà sữa. Chu Túy Túy nhìn một cái, có chút hối hận bảo Thẩm Nam đi mua trà sữa của hãng này.
Ài.
Chu Túy Túy cười nhạt, cong cong khóe miệng: "Toa Toa, đi dạo phố ở đây hả?"
Trần Toa Toa gật đầu, chỉ vào bạn ở một bên nói: "Đây là bạn của em, hai bọn em đi mua đồ ở đây." Cô tay nhìn thấy tay Chu Túy Túy trống trơn, nhướng mày hỏi: "Chị Túy Túy, một mình đến đây hả? Tới lâu chưa?"
Chu Túy Túy hơi giật mình, tính thời gian nói: "Chắc hơn một tiếng đi."
Trần Toa Toa gật đầu nhìn về phía cô: "Có muốn uống trà sữa không, em mua cho chị một ly?"
"Không cần." Chu Túy Túy mỉm cười, từ chối: "Cảm ơn."
Trần Toa Toa a một tiếng, cười nói: "Em còn tưởng rằng chị Túy Túy hôm nay không thể đi lấy xe cùng em là có chuyện gì bận chứ, hóa ra là một mình đến đây dạo phố."
Nghe vậy, Chu Túy Túy nhướng mày, mỉm cười nói: "Chị không đến đây một mình."
"A..." Trần Toa Toa sửng sốt: "Vậy sao?"
Cô ta thật ra không để ý cái này, lôi kéo Chu Túy Túy tiếp tục nói: "Chị Túy Túy, còn đi dạo phố không, có muốn gọi bạn chị đi cùng tụi em không?" Cô ta nói: "Quần áo của chị đều rất đẹp, ánh mắt chắc chắn tốt, em hơi muốn mua quần áo, nhưng dạo qua một vòng cũng chưa tìm được."
Tuy rằng, Chu Túy Túy cảm thấy quần áo của mình đều khá đẹp, nhưng thật sự không quá muốn đi dạo phố với hai cô gái trước mặt. Thậm chí nói... Cô gái nhỏ này chắc còn chưa rành thế sự, lời nói cũng quá trắng trợn rồi.
Chu Túy Túy dừng một chút, đè ép khóe miệng muốn nhếch lên của mình, nhẹ giọng nói: "Không cần, hai đứa chơi vui vẻ."
"Chị Túy Túy, thật sự không đi cùng sao?"
"Đúng vậy." Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, ngẩng đầu nhìn người đàn ông còn đang đứng xếp hàng cách đó không xa, cong cong khóe môi: "Chị chỉ muốn tùy tiện xem, không muốn mua cái gì."
"A..." Trần Toa Toa tiếc nuối nói: "Vì sao lại không đi cùng, chị Túy Túy không muốn mua cái gì, sao lại đến đi dạo?"
Lời này ý tứ quá rõ ràng, làm Chu Túy Túy ngại cả phản bác.
Cô nghĩ một chút, dù sao cũng là cô gái nhỏ mới ra ngoài xã hội, cái gì cũng không hiểu, cũng không so đo, chỉ mỉm cười đáp lời.
"Chị không thiếu cái gì, không cần mua." Chu Túy Túy cười, vẫy tay: "Hai đứa mau đi đi, dạo sớm về sớm..."
Hai chữ cuối cùng còn chưa nói hết, bên cạnh liền có một người đàn ông mặc vest, giày da, phía sau người nọ còn có hai người đàn ông mặc vest khác nhau, hơi giống như bảo vệ của trung tâm thương mại.
"Thiếu phu nhân." Người đàn ông đứng trước mặt, cung kính gọi Chu Túy Túy: "Sao cô đến đây mà không thông báo cho chúng tôi biết."
Người đàn ông trước mặt mỉm cười nói: "Để chúng tôi tiếp đãi chu đáo."
Chu Túy Túy hoảng hốt, sau khi nhìn ánh mắt của người đàn ông cách đó không xa, cười.
Chu Túy Túy nhìn tên trên áo vest của người đàn ông, gọi: "Giám đốc Trần."
Giám đốc Trần đáp một tiếng, nhìn về phía Trần Toa Toa và bạn cô ta đang sửng sốt, mỉm cười hỏi: "Đây là bạn của thiếu phu nhân sao, có muốn lên lầu nghỉ ngơi không ạ?"
Trần Toa Toa còn chưa hoàn hồn, một hồi lâu sau mới nhìn về phía mấy người trước mặt, á khẩu không nói lên lời.
"Chị Túy Túy, đây là?"
Giám đốc Trần cười nhạt: "Xin chào cô, tiểu thư, tôi là giám đốc trung tâm thương mại."
Trần Toa Toa bỗng nhiên chớp mắt, kinh ngạc nhìn về phía Chu Túy Túy.
Giám đốc Trần như hiểu ý của cô ta, giải thích: "Đây là thiếu phu nhân của chúng tôi."
Nếu nói tới đây, Trần Toa Toa còn không hiểu, cũng không vào được tòa soạn. Cuối cùng cô ta cũng phản ứng lại, trợn mắt nhìn Chu Túy Túy, há miệng thở dốc: "Chị Túy Túy, đây là…"
Giám đốc Trần nhanh chóng đoạt lời đáp: "Đây là sản nghiệp trong nhà thiếu phu nhân."
Anh ta nhìn Chu Túy Túy, cung kính nói: "Thiếu phu nhân có yêu cầu gì cứ nói với chúng tôi một tiếng là được, chúng tôi sẽ trực tiếp cho người đưa qua."
Chu Túy Túy dừng một chút, nhoẻn miệng cười: "Không có yêu cầu gì, tôi và thiếu gia của mấy anh lại đây ăn cơm, tùy tiện dạo xem mà thôi."
Sắc mặt Trần Toa Toa trắng bệch, cuối cùng biết vừa nãy Chu Túy Túy không phải là nói khách sáo, mà là thật sự không có nhu cầu, chỉ là tùy tiện đến đây dạo mà thôi.
Cô ta xấu hổ mà cười, đối diện với ánh mắt của bạn, vội vàng nói: "Vậy chị Túy Túy, em không quấy rầy bọn chị nữa, bọn em có việc đi trước."
Nói xong, không chờ Chu Túy Túy trả lời, kéo bạn mình nhanh chóng rời đi, có chút hương vị của việc chạy trối chết.
***
Người vừa đi, Thẩm Nam liền lại đây.
Giám đốc chào một tiếng, Thẩm Nam gật đầu, "Vất vả rồi, tôi và thiếu phu nhân còn có việc, các anh bận việc của mình đi."
"Vâng, có yêu cầu gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào."
Chờ giám đốc Trần đi, Chu Túy Túy mới dở khóc dở cười nhìn về phía Thẩm Nam, nhướng mi chế nhạo hỏi: "Anh có ấu trĩ không?"
Thẩm Nam gật đầu, đưa ly trà sữa cho cô, rất thẳng thắn thừa nhận: "Ấu trĩ."
Anh rũ mắt cười cười, nhìn người con gái đang cười hỏi: "Nhưng, vui không?"
Chu Túy Túy không chút do dự mà đáp: "Vui."
Mặc dù ấu trĩ, nhưng có chút vui vẻ. Lòng hư vinh của phụ nữ, còn được thỏa mãn nữa.
Nói thật, cô không quá để ý với kiểu khoe khoang của Trần Toa Toa. Bởi vì cô có tiền, tuy rằng không xem là thổ hào, nhưng cũng nhiều tiền hơn người bình thường.
Chu Túy Túy cũng không phải là người khiêm tốn, sở dĩ không so đo là cảm thấy ấu trĩ, chính mình lớn hơn Trần Toa Toa, hình như còn hơi có tiền hơn cô ta, cho nên không sao cả.
Nhưng mà, có người nguyện ý bảo vệ mình, cô cũng rất vui vẻ.
Ấu trĩ, hư vinh, nhưng thật sự vui vẻ.
Cô cong cong mi mắt nhìn về phía Thẩm Nam, cười: "Sản nghiệp của ông ngoại anh?"
"Ừm." Thẩm Nam ngượng ngùng sờ chóp mũi, nói: "Vừa hay anh quen giám đốc Trần, gọi điện."
Rất ít liên lạc, nhưng có phương thức liên lạc. Ông ngoại của Thẩm Nam có một nam một nữ, mẹ của anh là con cả, ông ngoại từ trước đến giờ đều cưng chiều con gái, trên thương trường gì đó mẹ Thẩm đều có cổ phần, tuy rằng Thẩm gia căn bản cũng không cần, nhưng mẹ Thẩm chỉ có một mình anh, cho nên toàn tâm toàn ý chuẩn bị cho con trai.
Chu Túy Túy nghĩ đến thần sắc vừa rồi của Trần Toa Toa, có chút không nhịn được mà bật cười.
"Hình như đã đắc tội với người ta hoàn toàn." Cô cười nói, về sau ở tòa soạn, Trần Toa Toa chắc sẽ không cho mình sắc mặt tốt.
Tuy rằng không sao cả.
Thẩm Nam nhướng mày, mắt sáng quắc nhìn về phía cô, thấp giọng nói: "Không sao, em có ông xã che chở, người khác bắt nạt em, em có người chống lưng."
Chương 41
Trước đến giờ, chưa từng có ai nói như vậy với Chu Túy Túy.
--- Em cứ việc làm, cho dù em làm cái gì, đều có người làm chỗ dựa, không sợ gặp rắc rối, không sợ đắc tội với người khác, sau lưng có người che chở.
Khi còn bé, tình cảm của Chu Túy Túy với ba mẹ cũng không tệ như bây giờ, cũng sẽ mắc sai lầm, dù sao cũng còn nhỏ. Khi còn đi học mầm non, cô vẫn nhớ rất rõ, cô từng đánh một bạn học nam.
Đứa trẻ đó luôn đi tốc váy các bạn nữ khác, mặc dù lúc đó tất cả mọi người còn nhỏ, giống như là vui đùa mà thôi, nhưng Chu Túy Túy nhìn không được, cô bé bị tốc váy là bạn cùng bàn của cô, Chu Túy Túy từ nhỏ đã là tiểu bá vương, cho nên cô đã đánh đứa bé kia.
Sau đó, thằng bé đó khóc mách cô giáo, lúc đó Chu Túy Túy tuy rằng nhỏ, nhưng logic rõ ràng, hiểu được tại sao mình lại đánh người. Nhưng mọi người đều cảm thấy, trẻ con cãi nhau nô đùa là bình thường, cô đánh người là sai rồi.
Cuối cùng ba mẹ đến, Chu Túy Túy cho rằng bọn họ có thể hiểu mình, sẽ che chở cho mình, nhưng không, cô bị bắt phải xin lỗi thằng nhóc nghịch ngợm kia, ba mẹ vì mối quan hệ làm ăn gì đó, cũng xin lỗi theo.
Chu Túy Túy cho rằng thế là đủ rồi, ít nhất khi về nhà, ba mẹ sẽ nói cho cô, việc cô làm không có chuyện gì, chỉ là không nên đánh người. Nhưng là sau khi về nhà, ba mẹ lại trách mắng cô thậm tệ, nói cô xen vào việc của người khác... cuối cùng còn nhốt Chu Túy Túy cả ngày, không cho ăn uống gì.
Bắt đầu từ khi đó, Chu Túy Túy liền mơ hồ cảm giác được, cho dù cô làm cái gì, dù đúng hay sai, chỉ cần đắc tội với người khác, ba mẹ cô tuyệt đối sẽ không giúp cô.
Không còn cách nào, ba mẹ cô chính là người như vậy.
Sau này, Chu Túy Túy lại kể chuyện này cho bà nội, tuy rằng bà nội không đồng ý với cách làm của cô, nhưng cũng nói cô làm rất đúng, chỉ là lúc ấy, đã muộn rồi.
Thời mẫu giáo của Chu Túy Túy, đã qua lâu rồi.
Sau này càng lúc càng lớn, trên nhiều phương diện, ba mẹ cô càng làm trầm trọng hơn, Chu Túy Túy cũng thông minh hơn, cho dù làm cái gì, cũng sẽ không trắng tợn, táo bạo nữa, cô hiểu được cách che giấu. Một đường đi tới, đều là mình cô kiên cường, cứng rắn.
Cho dù là cô có phạm sai lầm hay không, ba mẹ cô cũng sẽ không bao giờ nói, chúng ta sẽ bảo vệ con, chỉ cần con đúng.
Chưa từng!
Cho nên mấy lời vừa rồi của Thẩm Nam, làm cho trong lòng cô có một loại xúc động, không thể sánh được, cũng không thể diễn tả bằng lời.
Chu Túy Túy giương mắt, nhìn người đàn ông đang cười với mình, không chút suy nghĩ, trước mặt bao nhiêu người trực tiếp nhón chân, nắm chặt áo anh, ngẩng đầu hôn.
Thẩm Nam hơi sững sờ, nhanh chóng phản ứng lại, đáp lại cô.
Hai người đứng trong trung tâm thương mại, không hề kiêng nể mà hôn môi, tuấn nam mỹ nữ, hấp dẫn sự chú ý của người xung quanh, thậm chí còn có người huýt sáo.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Nam ôm người vào trong lòng, ôm cô ra bên ngoài.
Mãi cho đến lúc lên xe, Thẩm Nam liếm liếm môi, trêu chọc: "Sao, dám làm không dám nhận?"
Chu Túy Túy đỏ mặt, liếc nhìn anh: "Rất nhiều người thấy được."
Cô rúc đầu vào cổ Thẩm Nam cọ cọ, làm nũng nói: "Ngại quá, mẹ anh sẽ không nhìn thấy chứ?"
Trung tâm thương mại có camera.
Thẩm Nam sửng sốt, mỉm cười ôm cô an ủi: "Không sao, tối nay anh sẽ tìm giám đốc Trần nhờ lấy video xóa đi."
"Vậy thì được."
Chu Túy Túy ngẩng đầu, ôm cổ Thẩm Nam nhìn anh: "Thẩm Nam."
"Hửm?" Thẩm Nam cúi đầu, cọ cọ chóp mũi của cô, tiếng nói hơi khàn: "Muốn nói gì với anh?"
Chu Túy Túy nghĩ, hôn khóe miệng anh: "Lời vừa mới nói, vẫn luôn có hiệu lực chứ?"
Thẩm Nam sửng sốt, tìm môi cô hôn một cái nữa, mơ hồ không rõ mà nói: "Có, vẫn luôn có hiệu lực."
Chu Túy Túy nghe, nhiệt tình đáp lại.
Hai người gắn bó như răng môi, đầu lưỡi dây dưa, trong không gian xe chật hẹp, không hề cố kỵ, cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, cứ như vậy thẳng thắn chân thành bày tỏ tình cảm của mình với đối phương.
***
Sau khi về đến nhà, hai người càng trực tiếp bày tỏ tình cảm của mình hơn.
Cả ngày chủ nhật, Thẩm Nam ở nhà, nấu cơm và xem phim với Chu Túy Túy, đến chiều liền đi, sau khi người đi, tuy rằng Chu Túy Túy không lỡ, nhưng cũng hiểu được.
Cô cũng có chuyện của mình, buổi tối, Hạ Văn gọi điện thoại đến.
"Đang làm cái gì?"
"Mời mình ra ngoài uống rượu?" Chu Túy Túy cười: "Sao cậu còn chưa đi du lịch, hay là mình mua vé cho cậu nhé?"
Hạ Văn bật cười, thấp giọng nói: "Mình muốn đến cổ trấn của cậu sống một thời gian."
"Vậy đi đi." Chu Túy Túy sửng sốt nói: "Bọn Thu Thu đều biết cậu, cậu cứ việc đi, ăn uống ngủ nghỉ đều có đủ."
"Cậu có muốn về xem không?"
Chu Túy Túy hoảng hốt, ai một tiếng: "Cậu đừng nói, hơi nhớ."
Kỳ thật không chỉ là hơi nhớ, mà là rất nhớ. Tuy rằng mỗi ngày đều nói chuyện phiếm với bọn Thu Thu, cũng có thể biết tình hình quán rượu gần đây, nhưng tóm lại, vẫn không yên tâm bằng chính mình ở bên đó trông coi từng giờ từng phút.
Chu Túy Túy rất muốn uống rượu do chính mình ủ, cô luôn cảm thấy rượu ở quán bar và nhà hàng bên này, không ngon như vậy.
Hạ Văn cười: "Tuần này mình sẽ đi du lịch, thứ sáu về, sau đó chúng ta bay đến cổ trấn?"
Chu Túy Túy cười: "Không thành vấn đề, cuối tuần chắc mình không tăng ca, để mình hỏi Lâm Hựu trước."
"Được." Hạ Văn cười nói: "Mình muốn ra ngoài tị nạn."
Nghe vậy, Chu Túy Túy không nghĩ nhiều. Chỉ cho là Hạ Văn muốn ra ngoài tránh mấy chuyện lung tung vớ vẩn của ba mẹ, ừm ừm hai tiếng: "Mình đi ngủ, mai hỏi xong sẽ liên lạc, chừng nào thì cậu bay?"
"Sáng mai, cậu đừng tới tiễn mình, quá sớm. Khi về đến đón là được rồi."
"Được." Chu Túy Túy rất sảng khoái đồng ý: "Đến lúc đó cậu gửi tin nhắn cho mình, nhớ rõ chụp ảnh cho mình xem."
Sau khi ngắt điện thoại, Chu Túy Túy nhìn chằm chằm điện thoại, chuyển khoản cho Hạ Văn, là 666 (từ 6 đọc trong tiếng trung gần giống với từ 'liuli' là trôi chảy, lưu loát), cũng ghi thêm: Một đường thuận lợi, bình an trở về.
Hạ Văn nhận lấy, rất sảng khoái nói: Không thành vấn đề.
Chu Túy Túy cười, nói hai câu liền đi ngủ.
***
Ngày thứ hai đi làm Chu Túy Túy vẫn đi tàu điện ngầm như cũ.
Cô đến tòa soạn chậm hơn một chút, cũng không để ý xách túi về đến chỗ ngồi của mình, sau đó cầm cốc giấy đi lấy nước. Khi vừa đi qua, Lâm Hựu liền nhìn cô, cười: "Tới rồi."
"...."
Chu Túy Túy liếc mắt nhìn Lâm Hựu, dừng một chút hỏi: "Tòa soạn đã xảy ra chuyện gì mà em không biết hả?"
"Đúng vậy." Lâm Hựu uống một ngụm cà phê: "Chuyện em không biết, hơn nữa còn là tin hot."
Chu Túy Túy nghẹn nghẹn, rất bất đắc dĩ: "Về em?"
Lâm Hựu bật cười vỗ vỗ bả vai cô: "Còn rất có cảm giác nhé." Cô cười: "Quả thật nói về em, sáng nay chị vừa đến, mọi người liền thảo luận chuyện em đã kết hôn."
Nghe vậy, Chu Túy Túy sửng sốt, đại khái cũng biết là chuyện gì.
Buổi tối thứ bảy gặp phải Trần Toa Toa, lúc ấy giám đốc trung tâm thương mại đã gọi cô là thiếu phu nhân, nhưng lúc đó Trần Toa Toa chắc hắn là bị "kinh ngạc" đến sợ, cho nên lúc đó còn chưa phản ứng lại. Sau khi trở về, thật ra Trần Toa Toa đã nhắn tin cho cô, hỏi cô thì ra đã kết hôn rồi à?
Chu Túy Túy rất thành thật ừ một tiếng, nói cho Trần Toa Toa, cô đã kết hôn, hơn nữa kết hôn lâu rồi.
Chu Túy Túy nghĩ, chắc Trần Toa Toa nói với đồng nghiệp, nhưng cô cũng không để ý chuyện này, trước kia không nói vì mọi người không hỏi. Hơn nữa nghề nghiệp của Thẩm Nam đặc thù, Chu Túy Túy cũng không muốn cho mọi người biết quá nhiều tin tức của Thẩm Nam, ảnh hưởng không tốt đến anh.
"Cái này hả." Chu Túy Túy không thèm để: "Biết thì biết, có gì sao?"
Lâm Hựu nghẹn lại, rất cạn lời nhìn cô: "Em không biết thật hay là không biết giả vậy?"
"Cái gì?"
"Thanh niên độc thân của tòa soạn, đều như hổ rình mồi nhìn em, em biết không?"
Đây là chuyện khi Chu Túy Túy vừa mới tới vài ngày mọi người liền nhận ra, nhưng cô quá mức lạnh lùng, đàn ông dám tiến lên nói chuyện với cô không nhiều lắm, cũng chỉ có hai ba người. Hơn nữa, mỗi lần Chu Túy Túy có chuyện gì, mọi người đều tích cực giúp đỡ, không hề từ chối.
Mọi người đối với Chu Túy Túy là nhớ thương, chỉ là thời gian không dài, nên cũng không biểu lộ quá rõ ràng, nhưng Lâm Hựu biết, khi mấy người đàn ông tụm lại, đều sẽ nhìn về phía bên này.
Chu Túy Túy: "...." Cô im lặng mấy giây, rất nghiêm túc nói: "Bọn họ chưa nói, em coi như chưa từng biết."
Vốn dĩ chính là như vậy, mọi người cũng không nói thích cô, chẳng lẽ cô vội vàng vơ lấy, Chu Túy Túy cũng không phải là ngốc, mọi người không nói, cũng không có biểu hiện rõ ràng, cô thật sự giả bộ như không biết.
Nói như thế nào nhỉ, nếu thật sự có người biểu lộ quá rõ ràng, cô sẽ trực tiếp nói cho người ta biết, mình đã kết hôn, hơn nữa còn rất thích chồng mình.
Chỉ là không có thôi, từ đầu đến cuối, mọi người đều chưa từng hỏi.
Lâm Hựu im lặng một lát, nhìn cô: "Chị cảm thấy mọi người cho rằng, đại mỹ nữ như em, chắc không kết hôn sớm như vậy."
Chu Túy Túy giơ tay mình lên: "Nhẫn này của em thì sao, mọi người xem như trang trí hả?"
Lâm Hựu nhìn cái nhẫn đang phát sáng, cũng không nói gì.
Có lẽ ---
Mọi người cứ nguyện lừa mình dối người như thế.
Sau khi hai người rời khỏi phòng trà, cuối cùng cũng có người tự mình đến hỏi Chu Túy Túy.
"Chị Túy Túy." Một nữ đồng nghiệp ngồi đối diện hai người gọi lên.
"Sao vậy?"
Nữ đồng nghiệp nhận được ánh mắt cổ vũ của mọi người, nhỏ giọng hỏi một câu: "Chị Túy Túy, chị kết hôn rồi hả?"
"Đúng vậy." Chu Túy Túy cười nhạt nói: "Chị đã kết hôn hai năm rồi, sao vậy?"
Nữ đồng nghiệp đối diện: "...." Cô ta sửng sốt, vội vàng nói: "Không, không sao cả, chỉ là mọi người hơi ngạc nhiên, hình như chưa nhìn thấy chồng chị đến đón chị tan ca."
Nghe vậy, Chu Túy Túy nhoẻn miệng cười, "Chồng chị rất bận, đón chị tan ca là không có khả năng."
Nháy mắt, đồng nghiệp nam nghe được những lời này, một trận đau lòng!
Bà xã xinh đẹp như vậy, nhưng lại không đón tan ca, còn để cô ấy phải ngồi tàu điện ngầm, thật không phải là đàn ông.
--- Giờ phút này, ở địa điểm huấn luyện dã ngoại, đội trưởng Thẩm trán đầy mồ hôi, hắt xì một cái thật mạnh.
"Đội trưởng, không thể chứ, thời tiết này mà cậu còn bị cảm cúm?"
Thẩm Nam xoa xoa múi, rất ghét bỏ liếc mắt nhìn Cao Trác: "Câm miệng!"
Mặt trời nóng chói chang thế này, sao anh có thể cảm cúm chứ. Đội trưởng Thẩm cảm thấy.... Chắc chắn là bà xã đang nhớ mình.
....
Đồng nghiệp ở bên cạnh cũng gia nhập vào đề tài này, nhịn không được nói: "Không ngờ là Túy Túy còn trẻ như vậy mà đã kết hôn."
Chu Túy Túy cười, khóe miệng cong cong: "Gặp được người mình thích thì kết hôn, dù sao tuổi tác cũng vừa đẹp."
Lời nói này, không hề có chút sai sót nào.
Tin tức Chu Túy Túy kết hôn, sau khi chính miệng cô thừa nhận, không tốn một giờ, toàn bộ tòa soạn đều đã biết, ngay cả những đồng nghiệp đã ra nước ngoài, cũng đồng loạt biết được.
Đại mỹ nữ thực tập sinh của ban giải trí, đã kết hôn rồi.
Cả ngày, tiếp thu ánh mắt chăm chú của mọi người, Chu Túy Túy rất thản nhiên, không hề khó chịu hay không thích ứng.
Đến khi tan ca, cô vừa định đi ra bên ngoài, đã bị người gọi lại.
"Chị Túy Túy." Trần Toa Toa nhìn về phía Chu Túy Túy, chớp mắt nói: "Chị về thế nào?"
Chu Túy Túy ngẩn ra, nhìn về phía Trần Toa Toa: "Tạm thời không về nhà, còn có chút việc, sao vậy?"
Cô đã hẹn Ngải Trạch Dương cùng đi ăn, nói chút chuyện.
Trần Toa Toa a tiếng, cố ý nói: "Chị không thích lái xe đi làm sao, có muốn em đưa chị đi nhé?" Cô ta cười nói: "Ngày thứ bảy đó, xin lỗi nha."
Nghe vậy, Chu Túy Túy cười nhạo tiếng, không thèm để ý nói: "Không sao, không cần em đưa."
Đôi mắt của Trần Toa Toa khẽ xoay chuyển, thật ra hơi nghi ngờ Chu Túy Túy. Sau ngày đó, cô ta về cẩn thận suy nghĩ, giám đốc kia từ đâu mà ra, sao lại chưa từng nghe.
Hơn nữa, cô ta đã tiến hành phân tích Chu Túy Túy, quần áo cùng với một ít đồ dùng của cô, cũng không thấy quá đắt giá, không phải là người có tiền, là có tiền cũng không biết dùng, cũng không theo đuổi mấy hàng xa xỉ... Cô ta cảm thấy, giám đốc kia, không chừng là bạn thân của Chu Túy Túy, đến để ứng phó.
Huống chi... Cô ta đã đi tìm hiểu, ông chủ của trung tâm thương mại đó họ Thẩm, chỉ có một con trai và con gái, con trai đã hơn 40 tuổi... Chắc không phải là chồng của Chu Túy Túy nhỉ.
Nghĩ, tự tin trong lòng cô ta cũng nhiều hơn.
"Chị muốn đi tàu điện ngầm sao?" Trần Toa Toa hơi mỉm cười nói: "Chị Túy Túy, chị có tiền như vậy, sao không mua một chiếc xe?"
Nghe vậy, Chu Túy Túy hừ lạnh một tiếng, không nói chuyện.
Thang máy nhiều người, Trần Toa Toa ríu rít, mọi người có chút phiền.
Từ tòa soạn ra tới cửa, Trần Toa Toa còn đang nhiệt tình truy vấn, có muốn cô ta đưa đi không.
Bước chân Chu Túy Túy hơi ngừng lại, chỉ vào một chiếc xe Bentley nói: "Toa Toa, cô biết tại sao tôi không đi xe không?"
Trần Toa Toa sửng sốt, nhìn cô.
Chu Túy Túy khẽ cười, đi đến bên chiếc xe Bentley mở cửa ra, quay đầu lại nhìn về phía cô ta: "Bởi vì tôi có người nguyện ý đón đưa. Mua xe hay không, đối với tôi mà nói, không sao cả."
"Còn nữa, chỉ có tôi muốn mua hay không, không có gì tôi không mua được."