Buổi tối hôm qua, đối diện một khách sạn nổi tiếng đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng, một chiếc ô tô từ bên đường nhỏ chạy vọt đến, phanh không ăn dẫn đến đâm vào một chiếc xe hơi màu đen khác.
Mặc dù chiếc xe màu đen đã nhanh chóng tránh vị trí nguy hiểm, nhưng vẫn bị đụng vào.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Uỳnh" một tiếng, làm cho tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy sợ hãi, ngay cả những người đang ngủ trong khách sạn, cũng bị tiếng đâm xe và tiếng xe cảnh sát làm cho cả đêm không thể ngủ.
Khi xe đâm qua, Chu Túy Túy đã nhìn thấy, vừa hay ngồi trên ghế lái, ngay lập tức khởi động xe muốn tránh đi, nhưng cũng không thể tránh, chỉ mấy giây, xe vẫn bị đâm lật, cửa thủy tinh của xe vang lên, vỡ vụn hoàn toàn.
...
Khi Thẩm Nam đến bệnh viện, người còn đang hôn mê, không có vấn đề gì quá lớn, nhưng trầy da khá nặng, giữa trán còn bị mảnh thủy tinh sượt qua. Sau khi Thẩm Nam đến phòng bệnh nhìn Chu Túy Túy, mới xoay người đến văn phòng bác sĩ hỏi thăm.
Khi quay ra, Lục Gia Tu đã đến rồi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Tra được?" Âm thanh của Thẩm Nam trầm trầm, như là đang đè nén một loại tức giận nào đó.
Lục Gia Tu lắc đầu: "Chỉ có video, video này là tôi tìm người tìm được." Anh ta nhìn về phía Thẩm Nam sắc mặt nặng nề, có chút kinh hồn táng đảm, nói thật, đã rất nhiều năm Lục Gia Tu không nhìn thấy sắc mặt này của anh.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản copy. Thường bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước nhìn thấy, đã là rất nhiều năm về trước. Thẩm Nam là người không dễ tức giận, bình thường là những việc nhỏ, anh sẽ không tức giận, thỉnh thoảng còn giúp người điều tiết mấy câu, nói đùa một chút. Nhưng chỉ cần anh vừa tức giận, tất cả mọi chuyện đều không thể khống chế.
Đừng nói đến người khác, ngay cả người cùng nhau lớn lên với anh là Lục Gia Tu còn cảm thấy hơi sợ.
Thẩm Nam rũ mắt nặng nề xem: "Đưa cho tôi xem."
"Chị dâu thế nào?"
"Còn đang hôn mê." Anh lời ít ý nhiều nói: "Bác sỹ nói không có vấn đề gì lớn, nhưng tay và mặt đều bị trầy da."
Lục Gia Tu nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Tôi vào xem."
"Ừ."
Hai người cùng nhau vào phòng bệnh, sau khi nhìn thấy bộ dáng kia của Chu Túy Túy, cuối cùng Lục Gia Tu cũng biết tại sao Thẩm Nam lại tức giận như vậy.
Bộ dáng bây giờ của Chu Túy Túy... Nhìn đến đau lòng, trên mặt có không ít vết thương, cánh tay càng nhiều hơn, hơn nữa cả người trong trạng thái hôn mê, sắc môi trắng bệch, không chút huyết sắc.
Trên gương mặt trắng nõn kia, lúc này đều là vết xước, tuy rằng đã rửa sạch, nhưng nhìn vẫn làm cho người ta run sợ.
Anh ta nhíu mày, nhìn về phía Thẩm Nam.
Thẩm Nam cầm một cốc nước, khẽ chạm vào làm ướt cánh môi khô khốc của Chu Túy Túy, mới ngồi xuống một bên.
"Video đâu?" Anh giương mắt nhìn về phía Lục Gia Tu. Trong ánh mắt này, Lục Gia Tu còn thấy được anh đang tự trách. Tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng là anh em nhiều năm của Thẩm Nam, anh ta vẫn nhận ra.
Lục Gia Tu nhíu nhíu mày, theo bản năng đưa đồ trong tay cho Thẩm Nam, nhìn tư thế Thẩm Nam mở máy tính, anh ta nhấp nhấp môi, mới nói: "Không phải lỗi của cậu."
Thẩm Nam ngước mắt nhìn Lục Gia Tu một cái, sau đó cúi đầu nhìn video trong máy tính.
Đoạn đường đó không phải là góc chế của camera, nhưng chỗ mà chiếc xe kia vụt ra, camera cũng không đầy đủ.
Phanh gấp lại, anh tận mắt nhìn thấy hai chiếc xe đâm vào nhau.
Lần đầu tiên xem, tim của Lục Gia Tu còn đập mạnh, cho dù đã xem qua rồi, xem lại một lần nữa, vẫn cảm thấy nguy hiểm như cũ.
Nếu lúc đó người ngồi ở ghế điều khiển phản ứng chậm một chút, hậu quả thật không dám tưởng tượng. Này quả thật là hướng về phía hai người bọn họ mà đâm. Âm thanh quá mức chói tai, ngay sau đó các loại âm thanh hỗn loạn vang lên.
Video kết thúc ở đây.
Sau khi xem xong, Thẩm Nam cau mày, toàn thân tản ra khí lạnh, làm người không dám lại gần.
Lục Gia Tu ngồi ở bên cạnh cảm nhận được, khụ một tiếng nói: "A Nam." Anh ta vỗ vỗ vai Thẩm Nam, thấp giọng nói: "May mà không nguy hiểm đến tính mạng, cậu bình tình một chút."
Ánh mắt Thẩm Nam sắc bén nhìn anh ta, trầm giọng nói: "Lái xe đâu?"
"Tử vong tại chỗ." Lục Gia Tu nói: "Trong xe đều là mùi rượu, say rượu lái xe."
"Cảnh sát nói thế nào?" Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Do say rượu."
Thẩm Nam cười lạnh một tiếng, hai tay đút túi đứng lên: "Đưa toàn bộ tư liệu của lái xe đến cho tôi." Anh chỉ chỉ: "Tình hình của người bị hại khác cũng vậy."
"Không thành vấn đề."
"Cố gắng."
Thẩm Nam gật đầu, rũ mắt nhìn người còn đang ngủ say, nhíu mày sắp xếp: "Bên ba mẹ tôi.... Giúp đỡ che dấu."
"Cố hết sức."
Sau khi Lục Gia Tu đứng dậy rời đi, Thẩm Nam mới duỗi tay, sờ vết thương của Chu Túy Túy.
Cảm xúc trong mắt anh, lúc này mới thể hiện hết ra ngoài, không còn cố gắng che giấu.
Không ai biết khi anh nghe thấy Tiểu Đồng nói câu kia, trong lòng có suy nghĩ gì.
***
Sau khi Chu Túy Túy xảy ra tai nạn, đầu tiên được người qua đường gọi điện thoại, đưa đến bệnh viện.
Người tuy rằng không có chuyện gì lớn, nhưng cũng lâm vào hôn mê, trán bị đụng, trên mặt và cánh tay đều có vết máu. Đầu tiên bác sỹ liên hệ với bên tòa soạn, cũng may tòa soạn của cô có số điện thoại của Thẩm Nam, nhưng điện thoại ở trong trạng thái không nghe máy, sau đó mới gọi cho Hạ Văn, cũng may Hạ Văn nghe.
Hạ Văn biết hoàn cảnh làm việc của Thẩm Nam, đầu tiên dò hỏi số điện thoại của Lục Gia tu, sau đó mới liên hệ với bên quân đội, sáng sớm, Tiểu Đồng mới vội vàng chạy đến địa điểm huấn luyện dã ngoại.
Thẩm Nam hơi giật mình, nắm tay cô không buông ra. Mặt mày suy tư, không ai có thể hiểu được xem rốt đó là cái gì.
Anh không biết, khi Chu Túy Túy mới bị tai nạn nghĩ đến cái gì, càng tự trách là khi, mình lại không nghe điện thoại đầu tiên, khi cô được đưa vào bệnh viện, bên người không có một người bạn quen thuộc. Thẩm Nam mím môi, thần sắc nghiêm túc.
Đang nghĩ ngợi, Chu Túy Túy khẽ động.
Anh sửng sốt, nghiêng đầu nhìn cô: "Tỉnh?" Âm thanh nói chuyện, cũng trở nên rất cẩn thận.
Chu Túy Túy hơi giật mình, chậm rãi mở mắt ra nhìn người trước mặt, có chút hoảng hốt, sau đó nhắm lại, mở ra, mới nhìn về người đàn ông râu đã dài ra trước mặt, khó khăn nâng tay mình lên sờ sờ, âm thanh khàn khàn hỏi: "Đây là bệnh viện?"
"Ừ." Thẩm Nam duỗi tay, thấp giọng nói: "Cổ họng không thoải mái?"
"Chắc là do mới tỉnh ngủ." Cô kéo kéo quần áo Thẩm Nam, nhìn anh: "Em muốn uống nước."
Thẩm Nam duỗi tay cầm ly nước bên cạnh đút cho cô, sau khi uống chút nước đỡ khát, nhuận họng, Chu Túy Túy mới cảm thấy cổ họng thoải mái. Cô khụ một tiếng, nhìn về phía Thẩm Nam: "Em ngủ bao lâu rồi?"
"Em hẳn nên hỏi là mình hôn mê bao lâu rồi."
Chu Túy Túy bị đau a một tiếng, phản ứng chậm chạp đáp: "Em hôn mê bao lâu rồi."
"Bây giờ là mười giờ sáng."
"À."
Chu Túy Túy híp mắt, còn có chút không thoải mái.
"Không thoải mái?" Thẩm Nam đầu tiên nhận ra, đỡ cô nằm xuống lần nữa: "Ngủ tiếp một lát đi."
"Em bị hủy dung rồi hả?"
Thẩm Nam nghe, dở khóc dở cười nhéo chóp mũi cô: "Không lo lắng chỗ khác?"
"Không lo." Chu Túy Túy cười: "Mặt quan trọng nhất."
Cô chớp chớp mắt, nhìn Thẩm Nam: "Anh mới làm gì vậy, mặt đầy hối hận."
Tuy rằng cô không thấy rõ, nhưng khi vừa mới bắt đầu mở mắt ra, cũng nhìn ra sự đau buồn tự trách trên mặt Thẩm Nam, cảm giác không nói thành lời. Chính là không muốn anh tự trách, cho nên cô mới chuyển chủ đề, chọc anh vui vẻ.
Thẩm Nam sờ đầu cô: "Cho nên vừa mới tỉnh đã chuyển chủ đề?"
Chu Túy Túy không lên tiếng, cứ nhìn anh chằm chằm như vậy.
Đôi mắt cô vốn dĩ rất đẹp, đôi mắt đào hoa mênh mông, cho dù không làm cái gì, cũng đẹp đến mê hồn, càng đừng nói cứ nhìn chằm chằm Thẩm Nam như vậy, anh bị nhìn đến trái tim rung động, cúi đầu hôn trán cô, thấp giọng hỏi: "Tối hôm qua, sợ không?"
"Sợ." Chu Túy Túy thành thật nói: "Bây giờ vẫn còn sợ."
Nếu lúc đó cô không nhanh chóng né đi, bây giờ thành cái gì còn không rõ. Nhưng tuyệt đối thảm hơn bây giờ rất nhiều, điều này không thể nghi ngờ.
Khi xe đâm đến, trong lòng cô rất sợ hãi, người đầu tiên mà cô nhớ đến là Thẩm Nam, nếu cô thật sự xảy ra chuyện, cô nghĩ Thẩm Nam sẽ đau khổ cả đời về sau, hay là đau khổ một đoạn thời gian, sau đó liền quên mình.
Trong nháy mắt xảy ra chuyện kia, Chu Túy Túy mới hậu tri hậu giác cảm nhận được, tình cảm cô đối với Thẩm Nam, hình như ngày càng nhiều hơn.
Lúc trước cũng có tình cảm, nhưng tình cảm thuộc về kiểu hai người đều có hảo cảm với nhau sau đó kết hôn, Thẩm Nam mang đến cho cô rất nhiều cảm động, cô càng lúc càng đắm chìm vào thế giới dịu dàng của anh, chìm đắm trong thế giới anh mang lại, cô càng thích Thẩm Nam hơn, nhưng giống như vẫn giữ lại cho mình một chút.
Bởi vì cô hơi sợ, sợ tình cảm không thể lâu dài, sợ sẽ thay lòng, sợ có chuyện khác xen vào.
Cho nên rất nhiều chuyện, cô mới độc lập như vậy, sẽ không nói mọi chuyện cho Thẩm Nam. Nhưng bất tri bất giác, hình như đã có rất nhiều thay đổi.
Cô đang thay đổi, Thẩm Nam cũng vậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Nam không biết từ lúc nào, đã chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng của Chu Túy Túy.
Cô nắm lấy tay Thẩm Nam, ngẩng đầu nhìn anh: "Em hơi lo lắng."
"Hử,?" Thẩm Nam hạ giọng tới gần cô, hôn lên khóe miệng cô, dỗ dành: "Lo lắng cái gì?"
Chu Túy Túy bật cười liếc anh một cái, nói: "Sợ nếu như em thật sự xảy ra chuyện, anh sẽ như thế nào."
Thẩm Nam sửng sốt nhìn cô, không lên tiếng.
Hồi lâu sau, anh đưa ra một đáp án không xác định: "Không biết."
Bản thân anh cũng không biết mình sẽ như thế nào.
Hai người không tiếng động mà đối diện nhau, tình ý trong ánh mắt, đều bị đối phương nhìn rõ ràng.
Thẩm Nam duỗi tay nhéo cổ cô, dán sát lại tai cô lẩm bẩm: "Anh không biết, cho nên em đừng xảy ra chuyện."
Hậu quả kia, anh chấp nhận không được.
Thẩm Nam cọ cọ tai cô, nhẹ giọng nói: "Được không?"
Thẩm Nam yếu thế như vậy, là lần đầu tiên Chu Túy Túy thấy được, cũng đã đủ rồi/
Cô nhấp nhấp môi, hồi lâu sau mới đồng ý: "Được."
***
Buổi trưa, ngạc nhiên là Chu Nhiên đến tặng quà cho hai người.
Sau khi ăn xong, Thẩm Nam và Chu Nhiên ra ngoài nói chuyện, Chu Túy Túy đoán chừng chắc là liên quan đến chuyện tai nạn xe. Thật ra cô không hỏi nhiều, cầm điện thoại trả lời tin nhắn cho hai người Hạ Văn.
Hạ Văn: Mình đã xuống máy bay, bây giờ đến bệnh viện.
Chu Túy Túy: Sao lại về nhanh thế?
Hạ Văn: Cậu đã bị tai nạn mình còn không về? Du lịch quan trọng bằng cậu sao?
Ngải Trạch Dương: Mau nói xem có nghiêm trọng không, anh mới tỉnh liền thấy được tin nhắn, tên nào không muốn sống nữa mà đâm em! Bây giờ anh đến sân bay.
Chu Túy Túy bật cười, vui mừng trước sự nghĩa khí của hai người bạn thân.
Chu Túy Túy: Đừng, anh cứ an tâm mở họp ở công ty bên đó đi, Hạ Văn đã về rồi. Thật ra không nghiêm trọng lắm, chỉ là trầy da với chấn động não nhẹ thôi. Hơi chóng mặt, chắc ở viện mấy ngày là được.
Ngải Trạch Dương: Xác định?
Hạ Văn: Cậu ấy đã bảo cậu đừng về, tôi về chăm sóc cậu ấy là được rồi, hơn nữa còn có chồng cậu ấy nữa.
Ngải Trạch Dương: Anh còn hai hội nghị, sau khi kết thúc sẽ về thăm em đầu tiên.
Chu Túy Túy: Được.
Ba người nói chuyện trong nhóm một lát, Chu Túy Túy lại nhìn nhóm tòa soạn, rất nhiều đồng nghiệp tag cô và Lâm Hựu, nói hai người yên tâm dưỡng thương, chuyện còn lại tạm thời không cần lo lắng, bên tòa soạn sẽ xử lý, còn có đồng nghiệp dò hỏi hai người đã tỉnh lại chưa, nói muốn tới thăm.
Chu Túy Túy còn chưa kịp trả lời, Lâm Hựu đã xuất hiện, nói một câu bảo mọi người yên tâm, sau đó biến mất.
Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn cho Lâm Hựu: Tỉnh rồi?
Lâm Hựu: Ừ, em không sao chứ. Thật xin lỗi, hại em bị thương.
Chu Túy Túy cười: Không sao, làm việc bị thương, còn rất vinh quang.
Lâm Hựu: Vinh quang cái rắm! Chị nghi ngờ là cố ý.
Chu Túy Túy hơi giật mình, nhìn tin nhắn của Lâm Hựu gửi đến, rơi vào trầm tư. Thật ra muốn nói không phải cố ý thì rất khó, nhưng nói là cố ý, lại không có lý do.
Khi vừa mới tỉnh lại, Thẩm Nam cũng nói cho cô là do tài xế uống rượu say nên đâm qua, uống say lái xe, xảy ra chuyện rất bình thường, chỉ là cô không nghĩ số mình lại xui như vậy... Hơn nữa nếu là người bình thường, không đến mức uống rượu say còn lái xe, huống chi tài xế kia còn nhằm thẳng phía bọn họ mà đâm.
Lý do hợp lý nhất mà cô có thể nghĩ được, chính là có phải diễn viên khi phát hiện hai người theo dõi hắn, cho nên mới như vậy, nhưng cô lại suy nghĩ lại, cảm thấy quá mức khoa trương.
Chu Túy Túy: Sao lại cố ý? Chị Lâm Hựu... Chị và nam diễn viên kia, có phải quen nhau không?
Lâm Hựu ngẩn người, nhìn tin nhắn Chu Túy Túy gửi đến, im lặng một lát, mới cúi đầu trả lời: Buổi tối có thể động chị sẽ qua tìm em, gặp mặt nói.
Hai người không ở cùng phòng bệnh, bởi vì bên Chu Túy Túy là Lục Gia Tu ra mặt xử lý, trực tiếp dùng phòng bệnh đơn.
Chu Túy Túy lập tức trả lời: Được. Không cần nóng vội.
....
Bên ngoài phòng bệnh, Chu Nhiên đưa kết quả điều tra được cho Thẩm Nam, thấp giọng nói: "Tất cả thông tin của tài xế đều ở đây." Âm thanh của anh ta lạnh lùng, thấp giọng nói: "Mình nhờ quan hệ ở bên đó tìm được."
Anh ta nhìn về phía Thẩm Nam: "Cậu hoài nghi có nguyên nhân khác?"
Thẩm Nam liếc nhìn anh ta một cái: "Cậu cảm thấy không?"
Chu Nhiên nghẹn nghẹn, mỉm cười nói: "Bọn tôi là nhân viên phá án, cũng không thể nghi ngờ người khác vô duyên vô cớ." Anh ta thấp giọng nói: "Nhưng tai nạn xe này xác thực không bình thường."
Chu Nhiên chỉ chỉ vào tài liệu: "Tài xế này tuy rằng là một tên nát rượu, nhưng vẫn khá tiếc mạng, tôi đã phỏng vấn hàng xóm của hắn ta, nói là hắn ngoại trừ thích uống rượu còn ham mê cờ bạc, có vợ và con gái, con gái tuổi không quá lớn, vừa học cấp hai." Anh ta tạm dừng một lát, thấp giọng nói: "Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là người này trước đó không hề có chuyện say rượu lái xe, cùng với chuyện tối hôm qua, đáng giá để nghi ngờ."
Thẩm Nam ngước mắt, nhìn về phía Chu Nhiên: "Gần đây hắn ta tiếp xúc với người nào?"
"Đang tra."
Thẩm Nam gật đầu, vỗ bả vai Chu Nhiên: "Cảm ơn." Đọc Full Tại Truyenfull.vn
"Khách khí." Chu Nhiên cười nhạo một tiếng, cong cong khóe môi nói: "Nhưng mà, có người cậu nên đi hỏi một chút."
"Hử?"
"Đồng nghiệp của chị dâu."
"Ừm."
Chu Nhiên không ở lại bao lâu, thăm Chu Túy Túy, sau khi nói chuyện với Thẩm Nam xong, liền về cục. Anh ta còn bận hơn Lục Gia Tu và Hồ Dật.
***
Cả buổi chiều, Thẩm Nam dường như chưa từng ra ngoài, ở trong phòng bệnh cùng Chu Túy Túy, sau khi cô ngủ say, Thẩm Nam mới ra ngoài nhận hai cuộc điện thoại, sau đó lại về phòng bệnh.
Bởi vì Chu Túy Túy bị tai nạn, huấn luyện bên kia Thẩm Nam nhờ Cao Trác đi thay.
Ba giờ chiều, Chu Túy Túy ngước mắt nhìn về phía Thẩm Nam: "Thẩm Nam."
"Hử?"
"Anh không cần về huấn luyện hả?" Cô duỗi tay chỉ chỉ, "Em không có chuyện gì, anh đừng làm lỡ việc của mình."
Thẩm Nam nhìn Chu Túy Túy chằm chằm, "Muốn anh đi như vậy?"
Chu Túy Túy bật cười: "Không phải muốn anh đi, chức trách của anh là gì em còn không hiểu sao." Cô rất nghiêm túc nói: "Là người thân của anh, em tuyệt đối nghiêm túc nghe lời."
Cô lời ít ý nhiều nói: "Bây giờ không có chuyện gì to lớn, anh về huấn luyện đi." Chu Túy Túy nói: "Đừng xin nghỉ vì em, lát nữa Hạ Văn sẽ đến đây, nếu anh không yên tâm mấy ngày nay buổi tối thì đến, ban ngày cứ tiếp tục đi huấn luyện."
Thẩm Nam nghe, hồi lâu vẫn chưa nói chuyện.
Trên thực tế, anh xác thật phải về bộ đội. Tuy rằng Cao Trác huấn luyện cũng như vậy, nhưng khách quan mà nói, Cao Trác không trị được đám nhóc kia, hơn nữa Cao Trác cũng có việc của mình cần hoàn thành.
Thẩm Nam nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó duỗi tay nhéo chỗ không bị thương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không biết nên nói em là hiểu chuyện hay là cái gì nữa."
Chu Túy Túy híp mắt cười nhìn anh: "Khen em đẹp là được."
Thẩm Nam bật cười, hôn khóe miệng cô một cái, dỗ dành: "Ừm, bà xã anh đẹp nhất."
Hai người ngọt ngào một lát, vừa muốn định tiếp tục hôn nữa, bên ngoài liền vang lên tiếng gõ cửa, nhìn nhau, Thẩm Nam hô lên một tiếng: "Vào đi."
Chính là Lâm Hựu đang ngồi xe lăn ở cửa.
Chu Túy Túy nhìn về phía cô ấy, hô lên: "Chị Lâm Hựu, sao bây giờ đã đến rồi?" Cô đẩy đẩy Thẩm Nam: "Rót ly nước."
Thẩm Nam nghe lời rót nước, Lâm Hựu mỉm cười nhìn về Chu Túy Túy, lại nhìn về phía Thẩm Nam: "Cảm ơn."
Sau khi Lâm Hựu ngồi xuống bên cạnh, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Xin lỗi, kéo em vào chuyện này."
Chu Túy Túy sửng sốt, có chút không hiểu được lời nói này.
"Là... Người làm?" Cô nhìn về phía Lâm Hựu.
Lâm Hựu lắc đầu: "Tạm thời không thể xác định, nhưng chị phải nói cho em nghe một chuyện."
Chu Túy Túy theo bản năng nhìn Thẩm Nam, muốn bảo anh ra ngoài. Ánh mắt còn chưa truyền đạt xong, Lâm Hựu đã nhẹ giọng nói: "Không cần tránh, chồng em biết cũng không có chuyện gì."
Lâm Hựu nhàn nhạt nói: "Chị quen biết với nam diễn viên mà chúng ta theo dõi."
"Cảm nhận được." Bằng không cũng sẽ không nhằm vào khắp nơi.
Lâm Hựu nhoẻn miệng cười: "Là bạn trai cũ của bạn chị."
Chu Túy Túy hơi giật mình, ngước mắt nhìn về phía Lâm Hựu: "Vậy...." Lời còn chưa hỏi, Lâm Hựu đã hiểu được ý của cô.
Hai người đang nói, điện thoại của Thẩm Nam ở một bên vang lên, anh nghe máy, bên đối diện nhanh chóng nói: "Đội trưởng, đã tra được vấn đề!"