Lẳng Lơ - Thụy Bất Tỉnh

Chương 25: Chương Nhụy




Trong lớp có một học sinh vừa chuyển đến, tên là Chương Nhụy, Mạnh Dao không có năng khiếu giao tiếp nhưng bất ngờ lại trở thành người đầu tiên chào hỏi học sinh mới.

“Chào bạn học, bạn tên gì?” “Mạnh Dao.”

“Xin chào Mạnh Dao, chúng ta đổi chỗ được không?”

Mạnh Dao sững sờ một lúc, sau đó lắc đầu từ chối. Chương Nhụy quay đầu nhìn Trình Gia Thừa bên cạnh Mạnh Dao, nói với hắn, “Này, Trình

Gia thừa, mình muốn ngồi cùng bàn với cậu.”

Ngoại trừ Mạnh Dao thì những người khác đều nhìn sang, Trình Gia Thừa đứng dậy, dưới ánh nhìn của mọi người bước ra ngoài, trước khi đi hắn còn quăng lại một câu: “Tôi không muốn ngồi chung bàn với cậu.”

Chương Nhụy không hề nản lòng mà còn rất hạnh phúc, tình yêu say đắm và ý chí muốn có được hắn hiện rõ trong mắt cô ta, không ai có thể hiểu rõ nó hơn Mạnh Dao. Chương Nhụy không thể lay động được Mạnh Dao nên đã tống bạn ngồi cùng bàn của mình xuống ngồi cùng Mạnh Dao.

Chuông vào lớp vang lên thì lúc này Trình Gia Thừa mới bước vào, giáo viên đã đứng trên bục giảng nên hắn đành phải ngồi xuống.

Tiết học này mọi người không chăm chú nghe giảng mà đều đổ dồn mắt vào chỗ ngồi của Trình Gia Thừa. Chương Nhụy đến đây không phải để học, cả tiết cô ta chỉ nghiêng người nói chuyện với Trình Gia Thừa.

Sau khi hết tiết, mặc dù Trình Gia Thừa đã nhanh chóng thu dọn đồ đạc ngồi lại chỗ cũ nhưng Mạnh Dao vẫn khó chịu nằm trên bàn đực người ra.

Trình Gia Thừa chạm vào đầu cô để an ủi, hắn không an ủi thì không sao, nhưng ngay khi hắn chạm vào đầu thì Mạnh Dao rất muốn khóc òa lên.

Mạnh Dao ngồi dậy đọc sách, có vài từ trong sách bị cắt xén đi, trong giờ học nhưng điện thoại di động của Trình Gia Thừa cứ luôn đổ chuông, Mạnh Dao liếc nhìn qua tất cả thông báo trên WeChat, chỉ có một cái tên duy nhất, tên là Chương Nhụy.

“Tôi đã từng nói là nên nghiêm túc nghe giảng bài rồi mà, quên rồi sao?” Trình Gia Thừa nói nhỏ với cô.

Mạnh Dao suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói ra: “Vậy cậu đừng nói chuyện với cậu ấy nữa, nếu cậu không nói nữa thì mình sẽ chăm chỉ nghe giảng bài …”

“Còn muốn quản tôi à?” Trình Gia Thừa hỏi, Mạnh Dao vừa xấu hổ vừa tức giận, không biết phải làm thế nào, may mắn thay Trình Gia Thừa chỉ trêu chọc cô, trêu xong thì ném điện thoại của mình cho cô.

Mạnh Dao vốn dĩ không muốn xem chút nào, xem cũng vô ích, Chương Nhụy mời hết lần này đến lần khác, còn cô thậm chí còn không thể kiểm soát được thời gian riêng tư của mình.

Mạnh Dao cũng biết có rất nhiều nữ sinh thích Trình Gia Thừa, nhưng cô chưa bao giờ thấy có ai theo đuổi hắn giống như Chương Nhụy, bất khuất kiên cường càng đánh càng hăng, dường như lấy sự xem thường và sự thờ ơ của Trình Gia Thừa làm khích lệ cho bản thân, ngay cả Mạnh Dao cũng có hơi ngưỡng mộ.

Khoảnh khắc dũng cảm nhất trong cuộc đời cô là chủ động gọi Trình Gia Thừa ở hành lang, nếu như lúc đó hắn không đuổi theo thì Mạnh Dao sẽ không bao giờ thực hiện bước thứ hai nữa.

Phạm Y thường xuyên chia sẻ những diễn biến mới của Chương Nhụy cho Mạnh Dao biết, không phải vì cô ấy quan tâm mối quan hệ giữa Mạnh Dao và Trình Gia Thừa mà chủ yếu là gần đây Chương Nhụy bám Quách Tử Hàng quá chặt, khiến cô ấy khó chịu.

Cha của Chương Nhụy và cha của Trình Gia Thừa có làm ăn qua lại, trong kỳ nghỉ hè, hai gia đình đã cùng nhau dùng bữa, đó cũng là lần đầu tiên Chương Nhụy gặp được Trình Gia Thừa, vừa gặp đã trót yêu, sau đó về nhà cô ta đã lấp tức bám lấy cha mình bảo cha giúp mình chuyển trường.

“Việc chuyển trường của cậu ta là do cha của Quách Tử Hàng sắp xếp, mình nghe nói lẽ ra cậu ta sẽ ra nước ngoài nhưng sau khi biết Trình Gia Thừa sẽ thi đến Bắc Kinh thì cậu ta đổi ý đi theo. Da mặt cậu ta quả là dày đến mức chẳng ai có thể địch lại, Trình Gia Thừa căn bản không đếm xỉa đến cậu ta vậy mà cậu ta lại còn giả vờ như không biết mà ngồi bên cạnh người ta tận hai tiếng đồng hồ lải nhải không ngừng, tự biên tự diễn như là bị bệnh tâm thần ấy.”, Phạm Y phỉ nhổ.

Mạnh Dao buồn, nỗi buồn từ tận đáy lòng, Trình Gia Thừa nói hắn không thích Chương Thụy nhưng điều đó không có nghĩa là cô không quan tâm đến việc Chương Nhụy lén ở chung với Trình Gia Thừa. Mỗi lần nghĩ đến đến cảnh Trình Gia Thừa chơi game chơi bóng mà lại có Chương Nhụy ở bên thì cô cảm thấy rất rất không thoải mái, giống như lần đó cô và Trình Gia Thừa đi chơi với nhau vậy, người qua đường sẽ nghĩ rằng Chương Nhụy và Trình Gia Thừa là một đôi người yêu vô cùng dễ thương.

Phạm Y luôn nói hãy giao chiến với Chương Nhụy, nhưng họ chưa hành động thì Chương Nhụy đã đến tìm Mạnh Dao trước.

Sau khi Mạnh Dao ra khỏi nhà vệ sinh thì cô bỗng cảm thấy bầu không khí có hơi bất thường, mấy nữ sinh đứng cạnh bồn rửa tay và trước cửa nhà vệ sinh đang bộc lộ sự thù địch với cô. Lúc Chương Nhụy từ phòng

bên cạnh đi ra thì cửa bị khóa chặt lại, Mạnh Dao vô thức chạy ngược vào nhà vệ sinh ý muốn khóa cửa nhốt mình trong đó, nhưng động tác của đối phương nhanh hơn, xông thẳng vào đẩy cô ra ngoài.

“Mày chính là đứa dùng ngực để quyến rũ Trình Gia Thừa đấy à? Chủ động hỏi Trình Gia Thừa có muốn xem vú của mày không? Sao mày lại rẻ tiền như vậy? Vậy mà cũng không biết xấu hổ nói mình là bạn gái Trình Gia Thừa … Tao nhổ vào! Mày là cái đồ gái đi*m, con phò non!”, Một nữ sinh tóc ngắn đi đến đứng trước mặt Mạnh Dao hung tợn nói.

Mạnh Dao tái mặt, thấy thế nữ sinh tóc ngắn càng hả hê hơn, “Như nào? Mày nghĩ không ai biết chuyện xấu xa mà mày đã làm à? Mọi người đều biết mày là một con đi*m, và Trình Gia Thừa cũng chỉ đang chơi đùa với mày thôi.”

Vậy là lần đầu tiên cô chủ động nói chuyện với Trình Gia Thừa thì đã có người chứng kiến cuộc nói chuyện giữa hai người, người đó không phải là ai khác mà chính là nữ sinh tóc ngắn trước mặt này, lúc đó hắn đuổi theo Mạnh Dao đến tận chỗ ngoặt phòng vệ sinh, khi ấy Mạnh Dao đồng ý Trình Gia Thừa trêu chọc mình, toàn bộ cuộc trò chuyện khi đó đều bị nữ sinh tóc ngắn này nghe thấy.

Nhưng nữ sinh tóc ngắn này sẽ không thừa nhận rằng bản thân cũng đã học theo cách chủ động quyến rũ này của Mạnh Dao để đi quyến rũ Trình Gia Thừa, nhưng đối phương thậm chí còn không thèm nhìn cô ta lấy một cái.

“Cô gái vú to được lớp công nhận quả là danh bất hư truyền mà.” Một nữ sinh khác bước tới sờ lên ngực cô, sau khi sờ xong thì nhanh chóng chà xát vào quần áo của mình với vẻ mặt đầy kinh tởm, như thể vừa đựng vào cái gì đó bẩn thỉu lắm vậy.

Vài người vây quanh Mạnh Dao nở nụ cười chế nhạo châm chọc, Chương Nhụy từ đầu đến cuối chỉ ngồi im trên bồn rửa tay, run chân như thể chuyện này không liên quan gì đến mình.

Mạnh Dao bị buộc phải lui về phía sau, khi lưng chạm vào tường thì cô bỗng đụng phải cây chổi ở góc tường … Hai cánh tay của Mạnh Dao bị hai bên giữ lấy không thể cử động được, cô liếc nhìn cô gái đang cởi cúc quần áo của mình, nhắm chuẩn thời cơ hung hăng đá vào đầu gối của cô ta.

“A! Đ!t con mẹ mày.”, Nữ sinh bị đạp xuống đất đứng dậy đá vào bụng Mạnh Dao, một số người đã khống chế được tay chân Mạnh Dao, có

người đá cây chổi ra xa. Áo khoác đồng phục học sinh của Mạnh Dao bị cởi ra, có ai đó lấy điện thoại di động ra chụp lại hình ảnh khốn khổ này của cô.

“Mạnh Dao.”, Chương Nhụy nhảy xuống khỏi bồn rửa tay, lên tiếng, “Đừng bám lấy Trình Gia Thừa nữa thì tôi sẽ để cho cậu đi.”

Mạnh Dao cười khẩy một tiếng không trả lời, tiếng tách tách khi chụp ảnh vẫn chưa dứt, Mạnh Dao theo bản năng nhìn quần áo của mình, áo sơ mi chỉ mở một cúc, cũng không có gì lộ ra, không biết mấy người này đang chụp cái gì.

Rầm! Tiếng đạp cửa vang lên, mấy nữ sinh vội vàng buông Mạnh Dao ra, Chương Nhụy bình tĩnh đi tới dựa vào cửa sổ nhìn một cái, sau đó nói, “Không sao, là một nam sinh.”

Hà Khải.

Hà Khải đến cứu cô.

Hà Khải và các bạn cùng lớp đang nói chuyện ở đầu cầu thang, thấy Mạnh Dao đi vào nhà vệ sinh nhưng mãi không ra, cậu cũng không phải biến thái nên không lại nhà vệ sinh nữ rình coi, cậu chỉ muốn đợi Mạnh Dao thôi.

Trong lớp, Trình Gia Thừa đang nằm ườn ra bàn ngủ, khi tiếng chuông vào lớp reo lên, người ngồi bên cạnh hắn bỗng biến thành Chương Nhụy, hắn bực bội nhìn quanh tìm bóng dáng Mạnh Dao, hồi lâu sau mới thấy cô đi vào, đi cùng Hà Khải.

Trong lòng Trình Gia Thừa bỗng khó chịu, nhưng hắn cũng không đến mức bị Hà Khải uy hiếp.

Mạnh Dao cúi đầu không nói gì, cô ngồi vào vào vị trí của Chương Nhụy nghe giảng bài, bộ dáng ấy trong thật đáng thương, Trình Gia Thừa không kìm được mà gửi tin nhắn WeChat an ủi cô.

[Hết tiết rồi đổi chỗ, ngoan ngoãn học đi.]

Tiết sau có một bài kiểm tra, chưa hết tiết nhưng các bạn học ở hàng ghế đầu đã bắt đầu chuyển bài kiểm tra, Mạnh Dao đứng lên đi lên bục giảng nói vài lời với giáo viên, sau đó xách cặp rời đi.

[Em đi đâu? 】

Mạnh Dao không trả lời, Trình Gia Thừa gọi điện thoại nhưng cô cũng không nghe máy.

Bài kiểm tra hôm nay có một trăm câu hỏi trắc nghiệm, hầu hết các câu hỏi là do Trình Gia Thừa soạn, hắn ngồi một lúc đã làm xong, sau khi làm xong thi nhanh chân đi lên đưa bài thi cho giáo viên rồi chạy một mạch ra ngoài, Mạnh Dao đang mang cặp đi về phía cổng trường, một tay cô ôm bụng, dường như đang rất khó chịu, Trình Gia Thừa đuổi theo, từ xa gọi với tên cô.

Mạnh Dao nghe vậy thì chạy nhanh hơn, vừa ra khỏi cổng trường thì leo lên một chiếc xe, Trình Gia Thừa biết chiếc xe này, đây là chiếc xe mà ngày đó mẹ kế của cô đã dùng để đưa cô đi xem phim.