Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 298-3: Trăm năm đời người, chân trời góc bể (3)




Vương Anh Tư hỏi Trương Nguyên, nhưng lại không để cho Trương Nguyên kịp mở lời thì đã tự đáp:
- Cho dù là có đi chăng nữa, thì muội cũng không được biết đến, cha muội sẽ không tiếp tục nhận một học trò đến xin học bát cổ nữa, người học trò đó cũng sẽ không cùng muội trốn vào rừng trúc đào măng, cũng sẽ không mời muội cùng làm văn bát cổ, cho nên, đời người trăm năm, dù có đi hết chân trời góc biển, muội cũng chỉ biết đến duy nhất một Giới Tử sư huynh thôi.

Nói tới đây, Vương Anh Tư lấy tay lau nước mắt, thẹn thùng nói:
- Không biết tại sao lại rơi nhiều nước mắt như vậy, lại đều rơi trên lò sưởi, muội không thương tâm, thật sự, Giới Tử sư huynh, muội thật sự không thương tâm, được biết Giới Tử sư huynh là muội sung sướng lắm rồi, giống như khi ở trong một gian phòng tối mở một cánh cửa sổ, có một thứ ánh sáng lạ kỳ chiếu vào, ánh sáng đó không phải là ánh nắng, cũng không phải là ánh trăng, trước kia kiến thức của muội nông cạn quá.
Vương Anh Tư nhìn Trương Nguyên, rồi lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong tay áo đưa cho Trương Nguyên nói:
- Sư huynh lau một chút nước mắt đi.

Vương Anh Tư nhẹ nhàng xoa xoa bàn tay vào cái lò sưởi Đồng Lô, nhìn Trương Nguyên nói:
- Giống như muội không dám mơ tưởng đến việc con gái thi đậu Trạng Nguyên, muội cũng không quá mong được gả cho huynh, sư huynh đã có Thương tiểu thư, gia thế của muội cũng không cho phép muội làm tỳ thiếp. Tuy muội vẫn còn thích sư huynh, cũng giống như muội mặc dù không thể tham gia thi cử nhưng vẫn thấy vui vẻ vì có thể rảnh rỗi làm văn bát cổ, việc này cũng chẳng gây trở ngại cho ai, muội không muốn thành hôn không phải vì huynh. Vì vậy huynh đừng áy náy, đây là quyết định của muội, không phải vì riêng một ai cả, chẳng lẽ nữ tử nào cũng phải tìm cho mình một người để gả đi hay sao? Muội đọc sách, học thơ, vẽ tranh, thỉnh thoảng lại nghĩ về Giới Tử sư huynh không phải là rất tốt sao?

Những lời Trương Nguyên định nói đều không nói ra được một lời, hắn không ngờ Anh Tư sư muội lại buồn như vậy. Giúp đỡ loạn thế, ngăn địch cứu quốc, hắn đều tin tưởng mình có thể từng bước hành động, nhưng khi đối mặt với đôi mắt rưng rưng nước mắt của Anh Tư sư muội, hắn thấy mình thật vô dụng, “tình” là một trong những chữ vô cùng phức tạp, đây không phải là đập nát cái quy định cứng nhắc là có thể giải quyết được.

Vương Anh Tư lên tiếng:
- Sư huynh của muội nói Giới Tử sư huynh có chuyện muốn nói với muộn, Giới Tử sư huynh muốn nói chuyện gì vậy?

Trương Nguyên duỗi tay ra, đưa tay vuốt ve chiếc lò sưởi Đồng Lô trên bàn, nói:
- Sư muội thông minh sắc sảo, ta không sánh kịp.

Vương Anh Tư cười tươi nói:
- Chờ sang năm sư huynh thi hương rồi, sư huynh mà đỗ, thì có nghĩa muội cũng có thể đỗ phải không?

Trương Nguyên cũng cười:
- Sư muội nói đúng.

Vương Anh Tư nói:
- Phụ thân muội mấy ngày nữa sẽ trở về, chỉ sợ người cũng muốn ép muội phải gả cho gã Đinh Sinh kia, sư huynh phải nói giúp muội đấy.

Trương Nguyên "Ách" một tiếng:
- Nói giúp á, như vậy thì thật kỳ quái.

Vương Anh Tư cười rộ lên nói:
- Đùa sư huynh thôi, làm sao muội giám làm phiền sư huynh những chuyện như thế.

Anh Tư sư muội luôn có cách làm người khác vui vẻ, nàng chưa từng nói một lời oán trách.

Vương Bính Lân đi dạo trong đình ở ngoài viện, nghe trong thư phòng thầm thì to nhỏ không ngớt, tay chân gã đông lạnh như băng, cuối cùng không chịu nổi, liền đi vào thư phòng hỏi:
- Giới Tử đệ, ngươi khuyên bảo thế nào rồi?

Vương Anh Tư nói:
- Không tốt lắm.

Vương Bính Lân đành chịu. Bây giờ đã trưa, Vương Bính Lân mời Trương Nguyên dự tiệc, trong bữa tiệc có hỏi Trương Nguyên rốt cuộc sư muội Anh Tư của y trong lòng đang nghĩ gì? Trương Nguyên không biết trả lời thế nào, cuối cùng đành phải nói:
- Anh Tư sư muội vô cùng thông minh, nàng biết mình đang làm gì.

Rời khỏi quý phủ của Vương lão sư, Trương Nguyên không đi theo đường cũ mà đi qua cầu Việt Vương rồi đi bộ xuống Sơn Âm. Đứng ở đầu cầu Việt Vương, nhìn đỉnh núi Bạch Mã phủ đầy tuyết, Trương Nguyên nghĩ: "Đạm Nhiên nếu biết Anh Tư sư muội có suy nghĩ như vậy, không biết sẽ làm gì?

Trương Nguyên trở về nhà ở Đông Trương, tiểu Thạch Đầu ra chào đón, vẻ mặt vô cùng khẩn trương:
- Thiếu gia, có một người tóc đỏ, mắt xanh, lại vô cùng cao lớn, gã muốn được gặp thiếu gia, đang ngồi ở đại sảnh chờ người, bộ dạng của gã thật đáng sợ.

Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Tóc đỏ, mắt xanh, chà, ai nhỉ?

Người đang nói chuyện với Trương Thụy Dương chính là cái người Tây Dương tóc nâu đỏ, nhìn thấy Trương Nguyên đang bước vào phòng, gã liền đứng dậy, mắt nhìn Trương Nguyên, rồi quay sang Trương Thụy Dương hỏi:
- Vị này chính là lệnh lang Trương Giới Tử Trương công tử?
Người Tây Dương này nói giọng Nam Kinh rất chuẩn, tuy nhiên còn hơi cứng nhắc.

Trương Thụy Dương cũng đứng dậy nói:
- Đúng vậy.

Người Tây Dương này cao hơn Trương Nguyên gần một cái đầu, gã phải cao hơn một thước chín, mà thước đo cắt quần áo thời Minh cái dài nhất cũng chỉ năm thước sáu tấc, ở Giang Nam ít người có vóng dáng như vậy, phụ thân của Mục Chân Chân là Mục Kính Nham cũng chỉ được năm thước bồn tấc. Đầu người Tây Dương này đội một chiếc mũ cao, dưới thì hẹp trên lại rộng, mặc một chiếc áo dài đến tận bàn chân, cặp mắt xanh biếc như mắt mèo, lại không ngừng nháy mắt, thảo nào tiểu Thạch Đầu lại kinh sợ như vậy.

Trương Thụy Dương nói:
- Trương Nguyên, vị này là hội trưởng giáo đoàn Jesus tại Nam Kinh, Vương Phong Túc.

Trương Thụy Dương lúc ở Chu vương phủ đã từng gặp không ít giáo sĩ phương Tây, cho nên khi nhìn thấy người này ông không ngạc nhiên lắm, người này tự xưng là đến từ Nam Kinh, đặc biệt muốn gặp Trương Nguyên. Đối với những thầy tu người Tây Dương, Trương Nguyên cũng có chút hiểu biết, hắn biết đến Matteo Ricci và Thang Nhược Vọng (Johann Adam Schall von Bell). Matteo Ricci bốn năm trước đã qua đời, còn Thang Nhược Vọng giờ y còn đang đọc sách tại Rome Thần học. Vậy Vương Phong Túc này là người ra sao?

Sau một hồi nói chuyện, Trương Nguyên biết được Vương Phong Túc là người phụ trách Giáo đoàn Ki-tô Giáo tại Nam Kinh. Tháng trước, sau khi nhận được thư của Từ Quang Khải, gã liền một mạch chạy đến Sơn Âm để được gặp Trương Nguyên.

Có mấy lời Vương Phong Túc không nói ra cho Trương Nguyên biết, trong thư Từ Quang Khải vô cùng khen ngợi trí tuệ cùng tài học vấn của Trương Nguyên, bảo hắn tuyệt đối không phải người bình thường. Còn nói rằng Thiên Chúa giáo nếu muốn truyền bá tại Đại Minh, Trương Nguyên là nguồn trợ lực lớn, cho nên vô cùng mong Vương Phong Túc sớm đến gặp Trương Nguyên, tốt nhất là thuyết phục Trương Nguyên gia nhập giáo đoàn. Từ Quang Khải là nhân vật kiệt xuất của giáo đoàn Thiên Chúa giáo tại Đại Minh, là bạn thân của Matteo Ricci. Vương Phong Túc nhận được thư của Từ Quang Khải, không dám chận trễ, cưỡi ngựa thâu đêm tới Sơn Âm để gặp Trương Nguyên, nhưng lúc này khi nhìn thấy Trương Nguyên chỉ là một học trò mười bảy, mười tám tuổi, liền có chút thất vọng. Một học trò chưa qua nhược quán (cách gọi thanh niên khoảng hai mươi tuổi) có thể giúp được gì cho giáo đoàn cơ chứ? Nhưng vì đã đến đây rồi, Vương Phong Túc cố gắng giữ vững tinh thần khi nói chuyện với Trương Nguyên, đầu tiên sai người đem quà tặng cho Trương Nguyên, đó là một chiếc lăng kính, một bức "Bản đồ Sơn Hải" tạc trên đá, một chiếc đồng hồ, lúc trước Matteo Ricci đến tặng cho hoàng đế Vạn Lịch hai chiếc đồng hồ. Thường thì các hội viên trong giáo đoàn khi đi thăm hỏi những nhân vật trọng yếu của Đại Minh mới được đem đồng hồ để tặng, bây giờ cả Đại Minh chỉ có không quá mười chiếc, còn lần này là vì Từ Quang Khải đề nghị tặng cho Trương Nguyên một chiếc.

Cái đồng hồ cao chừng ba thước, cây kim đồng hồ bằng gỗ mun, bốn góc đồng hồ được gắn thêm hai cánh thiên sứ. Toàn bộ chiếc đồng hồ như một đỉnh tháp nhọn của một nhà thờ, chế tác cực kỳ tinh xảo. Ở phương Tây, một chiếc đồng hồ như thế này có giá trị bằng cả một chiếc kính viễn vọng, vô cùng đắt. Trương Nguyên nhìn thấy chiếc đồng hồ, mừng rỡ, hắn rất cần nó, có nó hắn có thể nắm rõ thời gian, hắn muốn Đại Minh sẽ có nhiều nghệ nhân làm đồng hồ, nhân dân mà phát triển mạnh điểm này có lẽ phải vượt trước lịch sử bốn trăm năm.

Quả lắc của chiếc đồng hồ vẫn không chịu nhúc nhích, Vương Phong Túc cũng không nói gì, chờ cho Trương Nguyên hỏi, không ngờ Trương Nguyên lại không hỏi, mở nắp phía sau của chiếc đồng hồ ra, quan sát thật kỹ. Chiếc đồng hồ này không phải là chiếc đồng hồ lên dây cót, mà là một chiếc đồng hồ Trọng chùy, máy móc của chiếc Trọng thùy này rất lớn mỗi ngày đều phải chỉnh. Trương Nguyên liền thả rơi chiếc trọng chùy, rồi chỉnh kim phút có hình dáng giống miệng chim diều hâu, chỉnh thời gian thành ba giờ chiều. Chiếc đồng hồ đó đã bắt đầu chạy.

Trương Nguyên quay đầu nhìn Vương Phong Túc nói:
- Bây giờ hình như là chừng này giờ, sau này sẽ điều chỉnh lại.

Vương Phong Túc trợn mắt há hốc mồm, lát sau hỏi:
- Trương công tủ đã từng nhìn thấy cái tháp Thông Thiên này?

- Tháp Thông Thiên?

Trương Nguyên kinh ngạc, rồi liền hiểu ra, thì ra đó là cách mấy thầy tu phương Tây thể hiện sự thần kỳ, gọi đồng hồ là tháp Thông Thiên, hắn liền trả lời:
- Ta từng mơ thấy nó, hôm nay lại thấy, không ngờ so với cái thấy trong mộng cũng không khác nhau là mấy.

Vương Phong Túc trợn tròn đôi mắt màu xanh của mình, không nói được gì, rồi lại đưa chiếc "Bản đồ Sơn Hải" cho Trương Nguyên xem, chiếc bản đồ này là theo bản vẽ của Matteo Ricci in ra đá, cũng được đánh dấu bằng màu sắc rực rỡ, châu Á màu vàng, châu Mĩ và châu Nam Cực màu hồng phấn, châu Âu và châu Phi màu trắng, biển màu xanh lá cây, bản đồ chưa ghi rõ châu Đại Dương, vì lúc này người phương Tây không biết đến sự tồn tại của châu Đại Dương.

character:line-break'>