Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 280-2: Giá họa đại danh sĩ (2)




Vũ Lăng đi phía sau, quay đầu lại mắng:
- Ngươi mới là kẻ đê tiện, kẻ nhát gan, đồ rùa đen rút đầu!

Uông Nhữ Khiêm thấy không làm gì được huynh đệ Trương Nguyên, liền cười lạnh nói với Lý Tuyết Y:
- Trương thị huynh đệ gọi đây là hỗ trợ sao? Ha ha, bọn chúng mượn tên của ta đánh người, nghĩ có thể vu cáo hãm hại ta sao? Không được đâu. Ta về Tân An, huynh đệ Trương thị đánh người rồi trở về Quốc Tử Giám. Những tên hậu duệ của Tề Vương đồng ý bỏ qua như thế ư, chúng sẽ gây phiền phức cho các ngươi, các ngươi gặp đại họa đến nơi rồi!

Lý Tuyết Y nghe Uông Nhữ Khiêm nói cũng rất có lý, liền có chút bận tâm, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại nhìn Vương Vi nói:
- Tu Vi, hay khuyên Trương Nguyên không cần đánh người nữa có được không?

Vương Vi nói:
- Tỷ tỷ yên tâm, Giới Tử không phải là người chỉ biết nhìn trước mà không ngó sau đâu, nếu hắn đồng ý giúp ta nhất định sẽ giúp tới cùng, cho dù có gặp phiền toái gì cũng không lùi bước để chúng ta bị ức hiếp đâu.

Uông Nhữ Khiêm làm vẻ hết giận nói:
- Tu Vi cô nương, cô thật sự là hồng nhan tri kỉ của hắn, tốt lắm, tốt lắm, đúng là mỏi mắt mong chờ.

Cảnh chiều hôm thâm trầm, mai trúc sum suê tươi tốt, Tiết Đồng tay cầm cung đứng trên thang ở cạnh tường, một tay đè cành trúc thăm dò xem trước sân có bao nhiêu kẻ đầu gấu đang đập cửa, hận đến mức ngứa cả răng muốn lấy cung bắn cho chúng một phát, quay đầu lại thấy nhóm người Trương tướng công đã đến, lúc này người hầu hô lớn:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.
Nhìn thấy một đám người cầm côn bổng trong tay đi ra, Tiết Đồng rốt cục cũng không nhẫn nại nỗi nữ, lấy ra một viên đá nhỏ nhằm thẳng bắn "Băng" một tiếng trúng ngay đầu của một tên đầu gấu.

Kẻ đầu gấu kia chỉ cảm thấy đầu đau nhức, choáng váng một lát, đưa tay lên sờ thử, đưa ra thấy có máu tươi chảy ra, vừa sợ vừa giận kêu to lên:
- Ai đánh ta? Ai dám đánh ông nội các ngươi?

Một tiếng "Băng" lại vang lên, một hòn đá rơi từ trên rơi xuống trúng ngay mu bàn tay trái của tên đầu gấu hung hăng kia. Y đau đến nỗi vừa nhảy vừa xoa vừa kêu oai oái.

Liền có một tên giận dữ kêu lên:
- Phản thật rồi, bọn kỹ nữ các ngươi mà dám đánh hậu duệ hoàng thất bọn ta ư.

Gã chưa nói hết một câu, cửa sân đột nhiên mở ra, một vài thanh niên trai tráng từ trong vọt ra tay cầm côn bổng vừa đánh tới tấp vừa hô to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây, Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây....

Chỉ trong chốc lát, mười mấy tên rãnh rỗi kia toàn bộ bị đánh ngã nhào trên mặt đất. Năng Trụ, Phùng Hổ cùng vài người còn lại kêu to:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây.

Trương Nguyên cùng mấy người đi ra, Trương Ngạc lớn tiếng nói:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm ở đây, mà các ngươi còn dám đến gây chuyện, thật sự là không biết sống chết, đánh chết bọn chúng, đánh chết cho ta.

Năng Trụ, Phùng Hổ và vài người không khách khí, tay cầm côn đánh kêu " Lốp bốp, cách cách", đánh đến khi bọn chúng kêu lên cầu xin tha thứ.

Trương Nguyên nói:
- Các ngươi hãy nói rõ danh tính, để đưa lên cho quan trên xử theo pháp luật.

Phùng Hổ, Năng Trụ cả hai liền mang gậy đến hỏi tên. Những kẻ này rất tự hào về tên thật của mình, chúng là hậu duệ Hoàng thất mà lại. Chúng đi không đổi danh, ngồi không đổi họ, một người trong bọn chúng nói:
- Chu An Khôn.

- Chu Lão Hâm.

- Chu Đại Quân.

- Chu Do Giáo.

- Chu Hậu Chiếu.

Con cháu của Chu Nguyên Chương là những người cuối cùng trong ngũ hành bộ thủ đây. Lấy năm sinh làm tên gọi, giống như Vĩnh Lạc đế Chu Lệ, chữ Lệ trong chữ Mộc sẽ mang chữ Hỏa. Ví như trong một thế hệ, họ Chu sinh ra hơn mười vạn người, nếu muốn làm như vậy thì việc đặt tên sẽ vô cùng khó khăn vì Ngũ Hành bộ thủ không có nhiều chữ như vậy, tất nhiên sẽ không được lặp lại nếu không sẽ phạm húy. Còn nếu đặt tên mà không có trong Ngũ Hành bộ thủ kia, Mà Tề Vương lại bị phế thì con cháu đời sau sẽ không thuộc sự quản lý của Tông nhân phủ, danh tính sẽ không được ghi trong gia phả của Hoàng đế " Thiên Hoàng ngọc điệp". Nếu không có ai giúp bọn chúng tạo ra tên chữ trong Ngũ Hành thì hậu duệ của Tề vương sẽ bị lặp tên, phạm húy ngay.

Trương Nguyên nghe tên " Chu Đại Quân,Chu Do Giáo, Chu Hậu Chiếu", nên hỏi để xác nhận lại:
- Hóa ra là hậu duệ của tôn thất à, thật là thất kính thất kính quá, thật là đánh sai rồi, người không biết không có tội đúng không, xin mời các vị đi đi ạ.
Nói xong hắn phất tay, một đám người rất nhanh lui về Tương Chân quán đóng cửa trước lại.

Mười mấy hậu duệ của phế Vương ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đồng loạt giận dữ. Bọn họ bị đánh người nào người nấy mặt mũi bầm dập, người dính đầy bùn đất không lẽ chỉ nói " Người không biết không có tội" rồi đuổi đi là xong sao. Những tên thủ hạ của Huy Châu danh sĩ Uông Nhữ Khiêm thật ác. Nhất thời họ không dám gõ cửa quấy rầy, nhưng lúc này bọn chúng phân ra hai người ở lại canh chừng, những người còn lại đi triệu tập thêm đồng bọn, mang gậy gộc côn bổng đến.

Tám tên đầu gấu này vừa đi vừa xoa mặt nhăn nhó, chịu đựng sự đau đớn vô cùng rời khỏi Cựu Viện. Hai người khác ẩn núp ở chỗ tối canh giữ cửa chính của Tương Chân quán. Thời gian không quá một canh giờ, liền thấy cửa lớn mở ra có bốn người nghiêng ngả lảo đảo bước ra, trong viện có người lớn giọng tiễn khách nói:
- Uông Nhữ Khiêm tiên sinh, tạm biệt, tạm biệt. Tối nay ánh trăng rất đẹp, Uông tiên sinh là Huy Châu danh sĩ ngại gì không nói lớn mà đi, Uông tiên sinh ngày mai lại đến nha.

Hai tên giữ nhiệm vụ ở lại này thầm nghĩ:
- Đánh chúng ta rồi muốn đi sao, không dễ dàng vậy đâu.

Sau khi Uông Nhữ Khiêm vừa bước ra khỏi cửa, cửa lớn “rầm” một tiếng, nhanh chóng đóng lại phía sau y, tiếng động làm rơi vài chiếc lá cây dính lên chiếc khăn trên đầu y.

Trời bắt đầu tối, xa xa có ánh trăng chiếu rọi rất đẹp, trong Cựu Viện ánh đèn sáng chói tỏa ra thật huy hoàng rực rỡ như ban ngày. Bắt đầu từ Võ Định Kiều, đến Sao Khố Nhai thì kết thúc, giống nhưu một con rồng lửa uốn lượn chiếu sáng cả trời đất. Buổi tối chính là thời điểm sông Tần Hoài phồn hoa nhộn nhip đông người qua lại nhất. Họ tụ họp qua lại trên dòng sông thâu đêm suốt sáng trò chuyện rì rầm không khi nào là yên tĩnh cả.

Tuy nhiên lúc này Uông Nhữ Khiêm không còn lòng dạ nào suy nghĩ đến chuyện vui chơi hưởng lạc nữa, bốn người chủ tớ bọn họ vừa bị đuổi ra khỏi Tương Chân Quán điều đầu tiên y sợ chính là bị đánh. Uông Nhữ Khiêm đưa ánh mắt nhìn qua nhìn lại, nhưng vô cùng may mắn bọn hậu duệ của Tề Vương đều đi cả, lúc này liền ba chân bốn cẳng hướng Võ Định Kiều chạy tới. Y có thuyền đang neo đậu ở đó, lúc này đang hy vọng được mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này. Tên tiểu tử Trương Nguyên kia thật thâm độc, đánh người lại lấy danh nghĩa của y mà đánh. Nhưng trong đêm tối không thể nào giải bày được. Thế lực của Hậu duệ Tề Vương lại không nhỏ, sau này sợ không thể nào đến Kim Lăng được.

Y vô cùng vui mừng khi chủ tớ bốn người thuận lợi đến được chỗ chiếc thuyền ở sông Võ Định Kiều. Uông Nhữ Khiêm thở phào nhẹ nhõm, y rửa mặt, đám tùy tùng pha trà, y uống vào lấy lại tinh thần để bình tĩnh hơn. Y còn nghĩ nên làm thế nào để trả thù anh em Trương thị, nhất là Trương Nguyên và cả con tiện tỳ Vương Vi kia nữa, dám đối mặt chỉ trích y, thù này không báo y thề không phải là quân tử nữa.

Ngồi thuyền rời Võ Định Kiều, xuôi theo dòng nước, chậm rãi đi tới đối diện trường thi, nhìn thấy trên bờ phải trường thi có vài ánh đèn dầu thưa thớt. Khu kiến trúc khổng lồ vắng vẻ không một tiếng động, bên bờ tả ngạn Cựu Viện đèn đuốc sáng trưng chiếu đến cùng với tiếng đàn du dương sôi nổi, có rất nhiều du khách dạo chơi ở thuyền hoa Tần Hoài trên bờ hồ này. Thuyền nàng Trung Mỹ Cơ diễm lệ cùng chiếc quạt tròn và mái tóc búi nghiêng nàng đang ngồi trên thuyền thổi tiêu hoặc đánh đàn để thu hút khách.

Uông Nhữ Khiêm quyết định đêm nay sẽ tìm một Mỹ Cơ trên thuyền hoa, sẽ cùng nàng thức suốt đêm nay để chính mình được an ủi. Vì thế y ra lệnh cho thuyền chèo ghé sát một phòng gần bờ sông, vừa lúc ấy có người kêu lên:
- Huy Châu đại danh sĩ Uông Nhữ Khiêm có thể ở trên thuyền này?

Uông Nhữ Khiêm tự hào cảm thấy “danh tính của ta đúng là không nhỏ”, đang hắng giọng định trả lời đột nhiên y cảnh giác, ra lệnh cho người chèo thuyền không được lên tiếng. Y nhướn người ra phía trái cửa buồm nhìn lên bờ, chỉ thấy trên bờ một đám người cao thấp đứng tụ lại một đám. Y liền có cảm giác không ổn vội vàng ra lệnh cho người chèo thuyền mau chèo nhanh rời khỏi bờ.

Trên bờ nghe một tiếng quát mắng:

- Chính là chiếc thuyền kia!

- Đúng vậy, chúng ta nhanh theo chân tên cẩu tặc họ Uông kia đến cùng, phải đánh chết y.

- Phải đánh tên cẩu tặc...
Vừa dứt lời, ngói, gạch đá bay như mưa tới thuyền của y , Uông Nhữ Khiêm vội vàng ra lệnh người hầu nhanh tay đóng cửa khoang thuyền lại nhưng không kịp, cũng có vài cục đá bay vào khoang thuyền trong đó một cục rơi ngay vào trán y, lập tức máu tươi phun ra. Uông Nhữ Khiêm vội vàng nằm xuống, vừa để người hầu băng bó, vừa ra lệnh cho người chèo thuyền hô to:
- Người đánh các người chính là Trương Nguyên ở Sơn Âm còn Huy Châu Uông Nhữ Khiêm ta không liên quan gì cả.

�i Tử ngươi thật hèn hạ, mới vừa rồi còn nói đạo thánh hiền, vừa chớp mắt liền hãm hại ta, đồ đê tiện vô sĩ! Vô sĩ!