Lẳng Lơ Tao Nhã

Chương 186-1: Đánh tàn bạo Đổng Tổ Thường (1)




Trương Nguyên vui vẻ nói:

- Tiêu Hồng Trạng Nguyên ấy à, hay lắm.

Danh tín Hoàng Ngụ Dung tiên sinh Trương Nguyên cũng đã được nghe qua, năm trước Đại huynh Trương Đại ở Hàng Châu cầu học, chính là ở môn hạ của Hoàng Ngụ Dung tiên sinh. Hoàng Ngụ Dung chính là Hoàng Nhữ Hanh, học giả nỗi tiếng thời Vãn Minh, tiến sĩ năm Vạn Lịch thứ hai mươi sáu, đã từng làm Tiến hiền Tri huyện, Nam Kinh Lễ Bộ chủ quản, có giao tình rất sâu đậm với Trương Nhữ Lâm, mà Tiêu Hồng lại càng là đại học giả, nhà tàng thư, kinh, sử, tử, tập đều đọc lướt qua, sáng tác phong phú, danh tiếng hiện nay đã trên cả Lưu Tông Chu. Tiêu Hồng là Trạng Nguyên khoa kỷ sửu năm Vạn Lịch thứ mười bảy, Đổng Kỳ Hưng cũng là ở khoa này đây. Đổng Kỳ Hưng là thứ nhất nhị Giáp, Tiêu Hồng nguyên là biên tu của Hàn Lâm Viện, tu soạn sách sử nhà Minh, sau này sử quán không người chủ trì, việc tu sử gián đoạn, Tiêu Hồng liền từ quan về nhà, chuyên tâm sáng tác, Tiêu Hồng sáng tác có “ xuân thu Tả truyền sao “ mười bốn cuốn, bộ sách này Trương Nguyên không tìm được, bây giờ nghe tin Tiêu Hồng đang ở đây dạy học, đương nhiên muốn đến nghe giảng thọ giáo.

Sáng sớm mùng năm, theo sự dẫn đường của một tiểu quan Chức Tạo thự, Trương Nguyên dẫn theo Mục Chân Chân và Vũ Lăng đến Nam Bình nghe Tiêu Trạng Nguyên và Hoàng tiến sĩ dạy học. Nam Bình Sơn là nhánh núi của Cửu Diệu Sơn, cây cối sum xuê, vách đá như bình phong. Ở phía nam thành Hàng Châu, từ xưa xưng là Nam Bình Sơn, từ Chức Tạo thự bên ngoài Dũng Kim Môn tới Nam Bình Sơn ước chừng có bảy, tám dặm đường, bốn người bước nhanh mà đi, không đến nửa canh giờ đã đến dưới chân núi Nam Bình. Tiểu quan kia cũng không biết Tiêu Trạng Nguyên dạy học cụ thể ở đâu, liền hướng đến hỏi thăm tăng nhân Tịnh Từ Tự, tăng nhân chỉ điểm nói nơi dạy học ở ngay dưới đình cách sau tự không xa, không ngờ lại chính là một thảo đường, Hoàng Nhữ Hanh tiên sinh cư ngụ dạy học nơi đây.

Trương Nguyên đang cùng tăng tự nói chuyện, lại thấy trong chùa đi ra ba người, trong ba người này thì Trương Nguyên nhận biết hai, một người là Đổng Tổ Thường, người kia chính là Dực Thiện, một kẻ tài hoa hơn người, tháng trước ở trong tiểu lầu nơi hậu viện nhà hắn ba ngày.

Đổng Tổ Thường nhìn thấy Trương Nguyên, mới đầu cũng sững sờ, lập tức bước nhanh đến phía trước, nổi giận đùng đùng chỉ vào nói:

- Trương Nguyên, hôm nay có thể để ta chạm mặt ngươi, xem ngươi còn chạy đi đâu!

Trương Nguyên gặp được Đổng Tổ Thường không lấy làm lạ, nhưng Dực Thiện xuất hiện bên cạnh Đổng Tổ Thường đây có vẻ rất quỷ dị, lập tức bất động, hỏi Đổng Tổ Thường:

- Các hạ là ai?

Đổng Tổ Thường bật thốt lên:

- Gia phụ Đổng Huyền Tế.

Lập tức tỉnh ngộ, cả giận nói:

- Ngươi giả bộ hồ đồ gì, ngươi lại không biết ta sao!

Tuy nhiên cũng có chút nghi hoặc, đêm đó ở Long sơn, ánh đèn chập chờn nhìn không rõ lắm, hơn nữa Trương Nguyên hơn nửa năm nay vóc người lại cao lên một ít.

Đổng Tổ Thường thầm nghĩ:

- Chắc không thật đã nhận lầm người đấy chứ?

Nhưng phía sau Trương Nguyên chính là cái ả nữ tỳ kia, sao gã ta có thể nhận lầm. Đổng Tổ Thường giận tím mặt, ngày đó chính là vì cái dung mạo xinh đẹp nõn nà của ả nữ tỳ mới nảy sinh xung đột, Trương Nguyên đạp một cước vào ngay ngực gã, đến nay vùng ngực còn lâm râm đau.

Vũ Lăng vội vàng thấp giọng hỏi Mục Chân Chân:

- Chân Chân tỷ, có mang theo tiểu bàn long côn không?

Mục Chân Chân thầm nghĩ:

“Đối phó với Đổng Tổ Thường, chắc không cần tiểu bàn long côn.”

Nhưng nàng vẫn gật đầu để Tiểu Vũ yên tâm. Lần này cha nàng không đi theo, mỗi lần theo thiếu gia ra ngoài nàng đều vô cùng cẩn thận, tiểu bàn long côn luôn giấu ở mặt ngoài đùi bên phải.

Tiểu quan của Chức Tạo thự nhìn thấy Đổng Tổ Thường khí thế không tốt, bộ dạng giống như muốn đánh nhau, liền bước lên giận dữ nhìn y nói:

- Trương công tử là khách quý ở Chức tạo thự của Chung công công, ngươi là ai mà dám vô lễ như vậy!

Đổng Tổ Thường lại muốn nói:

- Cha ta là Đổng Huyền Lân.

Nhưng y kìm lại được, khinh thường không thèm lý luận với tên quan nhỏ. Y cười lạnh nói:

- Trương Nguyên, ngươi giỏi thật, tìm được thái giám để dựa dẫm!

Trương Nguyên không thèm để ý tới y, hướng đến Dực Thiện chắp tay nói:

- Dực Thiện huynh, xin chào!

Đổng Tổ Thường là kẻ ngu dốt, không cần để ý tới, nhưng Dực Thiện lại là người mà hắn coi là bạn. Hắn rất lấy làm lạ rằng sao Dực Thiện lại có thể đi cùng với Đổng Tổ Thường?

Dực Thiện mặc bộ quần áo đạo màu xanh, đi ra khỏi cổng chùa Tịnh Từ thì gặp Trương Nguyên, nét mặt có chút bối rối. Lúc này thấy Trương Nguyên thi lễ, gã vội vàng đáp lễ, nói:

- Giới tử huynh, hạnh ngộ, hạnh ngộ.

Đổng Tổ Thường đang nổi giận đùng đùng lấy làm lạ, quay đầu nhìn Dực Thiện đang ở phía sau, hỏi:

- Tên tiểu tử Trương Nguyên này sao quen được ngươi?

Dực Thiện hạ giọng nói:

- Kết bạn trong một Văn hội.

Đổng Tổ Thường buồn bực nói:

- Ngươi lại đi khắp nơi khoe khoang tài học của mình có phải không?

Dực Thiện không đáp, nhưng thần thái dễ nhận thấy có chút hèn mọn.

Đổng Tổ Thường nhướn mày, nhếch mép cười lạnh hỏi Trương Nguyên:

- Ngươi cảm thấy tài học của hắn ta thế nào?

Gã chỉ vào Dực Thiện.

Trương Nguyên thở dài trong lòng, hắn đã đoán ra thân phận của Dực Thiện, cũng hiểu rõ tại sao Dực Thiện không tham gia khoa cử, đáp:

- Dực Thiện huynh đọc nhiều sách vở, tài hoa hơn người.

Đổng Tổ Thường âm thầm đắc ý, hỏi:

- So với ngươi thì thế nào?

Dực Thiện vội nói:

- Trương công tử đại tài sao lại ta có thể so sánh được.

- Câm miệng, ta không có hỏi ngươi.

Đổng Tổ Thường quát, không chút nể mặt.

Trương Nguyên nhìn sắc mặt trắng bệch của Dực Thiện, hắn vốn có thể không thèm để ý tới câu hỏi của Đổng Tổ Thường, nhưng vì Dực Thiện, hắn vẫn phải trả lời, thản nhiên nói:

- Dực Thiện huynh tài học hơn ta.

Đây là lời nói thật, bát cổ văn của Dực Thiện có lẽ hơi thua kém hắn, nhưng gã đọc nhiều sách cổ, thư pháp tinh diệu.

Đổng Tổ Thường cười ha hả, hỏi:

- Trương Nguyên, ngươi có biết hắn là ai không?

Trương Nguyên nói:

- Mặc kệ huynh ấy là ai, ta kính trọng chính là tài học của huynh ấy. Đổng Tổ Thường, Dực Thiện huynh mạnh hơn ngươi gấp vạn lần, ngươi ngoại trừ cả ngày đem tên cha ngươi treo bên miệng ra, thì còn có bản lĩnh gì khác không?

Đổng Tổ Thường giận dữ, cao giọng nói:

- Hắn là gia nô của Đổng thị ta. Trương Nguyên, ngươi cũng chỉ xứng xưng huynh gọi đệ với gia nô của Đổng thị ta mà thôi.

Rồi gã quay sang Dực Thiện nói:

- Tông Hiền, gọi lại tên tiểu tử này một câu Giới Tử huynh đi!

Dực Thiện họ Tông tên Hiền, tự Dực Thiện, cha mẹ là gia nô của Đổng thị, cho nên gã vừa ra đời thì cũng đích thị là nô bộc của Đổng thị. Tông Dực Thiện thuở nhỏ dĩnh ngộ, Đổng Kỳ Hưng cho gã hầu hạ ở thư phòng. Tông Dực Thiện mưa dầm thấm đất, tập viết được nhiều chữ đẹp, đọc được nhiều sách hay, công danh sinh đồ của Đổng Tổ Thường chính là do Tông Dực Thiện thi hộ mà có được. Tông Dực Thiện bắt chước bút tích của Đổng Kỳ Hưng để đánh tráo bài. Đổng Kỳ Hưng mặc dù không làm ăn gì ở Tùng Giang, nhưng giao lưu rộng, thư tín mỗi ngày tới hơn mười bức. Những bức không quan trọng lắm đều do Tông Dực Thiện viết thay, có cầu đề thơ viết lưu niệm. Đổng Kỳ Hưng xem địa vị thân phận đối phương, thân phận địa vị không tôn quý cũng do Tông Dực Thiện viết thay. Đổng Tổ Thường thúc giục nói:

- Tông Hiền, lại gọi một tiếng Giới Tử huynh đi!

Tông Dực Thiện cúi đầu, trong lòng vô cùng căm uất, gã là thân phận nô bộc, có giao du với ai thì cũng đều bôi nhọ người đó. Đổng Tổ Thường chính là muốn mượn gã để làm nhục Trương Nguyên. Trương Nguyên nói:

- Dực Thiện huynh, ta kính trọng chính là tài học của huynh, nếu như huynh lại tới Sơn Âm, ta vẫn sẽ quét dọn giường chiếu như cũ để đón chào huynh.

Rồi hắn chắp tay:

- Sau này còn gặp lại.

Hắn quay qua nói với ba người là tiểu quan của Chức Tạo thự, Mục Chân Chân và Vũ Lăng:

- Chúng ta đi thôi.

Đổng Tổ Thường thấy Trương Nguyên điềm nhiên như không có chuyện gì định bỏ đi, y đâu chịu buông tha, lớn tiếng nói:

- Khoan đã, Trương Nguyên ngươi có biết người này là ai không?

Đi theo Đổng Tổ Thường từ trong chùa Tịnh Từ đi ra ngoại trừ Tông Dực Thiện, còn có một người giúp việc khoảng hơn ba mươi tuổi, đầu đội mũ huyền la, mặc áo dài, giày tất sạch sẽ, cốt cách tráng kiện, sắc mặt hơi đen, cằm trái còn có một nốt ruồi xanh, ánh mắt độc ác, vừa nghe Đổng Tổ Thường nói như vậy, gã vội nói:

- Nhị công tử, không cần nói tính danh của tiểu nhân.

Đổng Tổ Thường thấy Trương Nguyên không ừ hữ gì, chỉ nhăm nhăm bỏ đi, liền nói:

- Sợ cái gì, ta phải cho hắn biết.

Rồi y lớn tiếng nói tiếp:

- Trương Nguyên, hắn là Trần Minh, chắc là ngươi đã nghe qua rồi. Đúng vậy, hắn ban đầu là người của Thanh Phổ Lục thị, giờ tìm đến Tùng Giang Đổng thị của ta để nương tựa rồi. Ta ban đầu còn không biết Thanh Phổ Lục thị có quan hệ thông gia với ngươi, hai tháng trước mới biết được đấy. Trương Nguyên, ngươi nghe rõ cho ta, ta đã phái người báo cho Lục Triệu, chỉ cần lão ra lệnh cho đứa con Lục Thao bỏ vợ, thì ta sẽ không truy cứu chuyện hai trăm mẫu ruộng dâu.

Bị Trương Nguyên đạp một cước là nỗi nhục lớn của Đổng Tổ Thường, thù này không báo thì y tức giận không chịu được. Đó là lý do mà Đổng Tổ Thường luôn tìm mọi cách đả kích Trương Nguyên. Tháng trước y cũng đích xác phái người đi nói với Lục Triệu về việc này. Lục Triệu vẫn chưa trả lời.

Trương Nguyên giận dữ, nói nhỏ với Mục Chân Chân:

- Hãy đánh ngã tên Trần Minh kia cho ta, ta muốn tóm gã lên gặp quan, đừng để gã chạy mất.