Lặng Lẽ Thích Em

Chương 9




       Đèn trong khán đài đều mờ đi, ánh đèn sáng nhất chiếu vào sân khấu, chờ người nên xuất hiện.

  Tiếng nhạc cũng im bặt, mọi người đang chờ Tổng giám đốc mới của Quang Hoa.

  Ngay khi Trương Tử Cẩn bước vào thang máy, cô đã tắt điện thoại di động, sợ một lúc nữa sẽ ảnh hưởng đến bài phát biểu của mình. Bên cạnh cô là người phụ trách khu trượt tuyết, run rẩy đi theo sau cô báo cáo: "Trương tổng, lần trước tôi đã giải thích rõ vấn đề đội cứu hộ mà cô đề cập rồi."

  “Ừ.” Trương Tử Cẩn bước trên đôi giày cao gót, mỗi bước đi đều đặn, mái tóc dài của cô trở nên hơi xoăn xõa ra sau lưng. Những người đứng sau cô đều là những nhân viên lớn tuổi hơn cô, nhưng họ đã bị choáng ngợp bởi khí chất mạnh mẽ của cô.

  "Buổi tối Trương tổng có kế hoạch gì? Có muốn tôi tổ chức một buổi họp mặt nhân viên không?"

  "Không." Trương Tử Cẩn hoàn toàn từ chối, bước nhanh hơn, tiếng nói của cô vẫn còn trong không khí, "Cho nhím nhỏ ăn khuya."

  Người phụ trách:"……?"

  Khi  Trương Tử Cẩn đến khu vực chờ, người dẫn chương trình đã nói mục cuối cùng: "Tiếp theo, chúng tôi chào mừng Tổng giám đốc Trương lên sân khấu bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt!"

  Giữa những tràng pháo tay là tiếng giày cao gót bước lên sân khấu.

  Chiếc quần âu thẳng là loại vải tuyệt vời, ôm lấy đôi chân thon và thẳng của người phụ nữ. Trương Tử Cẩn bước đến ánh đèn sân khấu một cách lãnh đạm nói vào micro:

  "Xin chào mọi người, tôi là Trương Tử Cẩn."

  Đôi mắt đen trầm tĩnh, đôi lông mày mảnh khảnh nhướng lên sau khi nói tên, mang theo một chút kiêu ngạo

  Đây không phải là lần đầu tiên nhiều người có mặt nhìn thấy Trương Tử Cẩn.

  Chỉ là họ không ngờ đây đích thực là Trương tổng! Vào lúc Trương Tử Cẩn lên tiếng, không biết có bao nhiêu người kinh ngạc ngồi xổm xuống.

    Xung quanh xôn xao một lúc, mắt bị đèn flash nhấp nháy không mở được. Trương Tử Cẩn nói chuyện trôi chảy, nhưng mắt cô đang tìm kiếm bóng dáng của Sở Kiều.

  Cô nóng lòng muốn xem Sở Kiều sẽ phản ứng như thế nào.

  Nhưng không tìm thấy Sở Kiều, chỉ nhìn thấy nữ diễn viên tên Dư Hoài ngồi cạnh vị trí của Sở Kiều mang vẻ mặt kinh ngạc và sửng sốt. Không chỉ Sở Kiều không có ở đó, mà cả trợ lý và người đại diện của nàng là Châu Đình Chi cũng không có ở đó.

  Mọi người?

  Châu Đình Chi đã thúc giục Sở Kiều tham dự sự kiện này, Sở Kiều đã đồng ý, nàng chắc chắn sẽ không thất hứa. Trương Tử Cẩn chỉ có thể nghĩ ra một kết quả, đó là  Sở Dịch.

  Có chuyện gì?

  Khi Trương Tử Cẩn nói xong câu cuối cùng, tay cô chạm vào điện thoại trong túi. Không thể cho các phóng viên đang chờ được cơ hội để đặt câu hỏi, các nhân viên an ninh duy trì trật tự đã nhanh chóng bao vây cô và hộ tống Trương Tử Cẩn đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

  Cô lấy điện thoại ra, thấy có 5 cuộc gọi nhỡ của Hàn Mẫn Linh, cuộc gần đây nhất là cách đây mười phút.

  Chắc chắn đã xảy ra chuyện!

  Trương Tử Cẩn vội vàng gọi lại sau khi đóng cửa xe, Hàn Mẫn Linh nhấc máy ngay khi điện thoại vang lên: "Tổ tông của tôi ơi, cậu đã trả lời điện thoại!"Điện thoại rất ồn, như thể có nhiều người đang nói chuyện.

  "Đã xảy ra chuyện gì?"

  "Là Sở Dịch! Cậu ấy không đơn giản như cậu nói với tôi. Cậu biết những gì cậu ta đã làm không?Cậu ta đã đánh cả nhóm người rồi bị gãy tay ." Hàn Mẫn Linh dừng lại rồi tiếp tục nói, " Tôi đến đón nhưng cậu ta đột ngột ngã xuống, tôi vội chạy đến bệnh viện để xem chuyện gì đã xảy ra. Bách sĩ nói tên Sở Dịch này bị gãy xương sườn, như bị một nhóm người giẫm lên vậy ... Có chút chảy máu trong, tôi không biết cậu ta làm sao mà chịu nổi ”.

  Trái tim cô thắt lại, "Có liên quan đến chuyện rời bữa tiệc của Sở Kiều không?"

  "Đi rồi? Tôi vừa đưa Sở Dịch đến bệnh viện. Hình như có người ở bệnh viện biết người nhà của Sở Dịch, nên gọi điện trực tiếp đến nhà. Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên đi tới. Tôi nghĩ bà ta là mẹ cậu ấy? Tôi nghe bà ấy nói tên của Sở Kiều trong điện thoại, nói những lời rất khó nghe "

  Hàn Mẫn Linh lại nói: "Sở Dịch là em trai của Sở Kiều. Mẹ cô ấy có chuyện gì vậy, gọi Sở Kiều là mắng. Mình đoán Sở Kiều bị mẹ gọi về."

  Trương Tử Cẩn liếc nhìn thời gian.

  "Đặt chuyến bay tiếp theo cho tôi. Dự tính là Sở Kiều sẽ đến muộn một chút. Gửi cho tôi địa chỉ bệnh viện. Xe chuẩn bị sẵn bên ngoài sân bay đi, tôi sẽ đến ngay."

  "Hả???.."

  Sau khi cúp máy, Trương Tử Cẩn ném điện thoại rồi thắt dây an toàn.

  Quay tay lái ,đạp ga, chiếc xe lao ra khỏi ga-ra  rồi phóng đi.

  Trương Tử Cẩn thực sự tức giận, hai mươi bảy tuổi khiến cô ngày càng bình tĩnh và biết kiềm chế, cho dù nhìn đối thủ khiêu khích mình trên võ đài, cô cũng chưa bao giờ tức giận như vậy.

  Trong tâm trí của cô, Sở Kiều nói với giọng lãnh đạm nàng bị ngã gãy xương ở nhà.

  Khi đó Sở Kiều chỉ có một mình?

  Trương Tử Cẩn không thể tưởng tượng được Sở Kiều sẽ dùng tâm trạng gì khi đến bệnh viện, nàng chấp nhận yêu cầu giúp đỡ của cô nhưng lại bị mẹ nàng trách móc.

  ... Cô không thể làm gì cả, điều duy nhất cô có thể làm là đến bên nàng vào thời điểm này.

  Bệnh viện Nhân dân của thành phố Bắc Lâm.

  Hàn Mẫn Linh đang đợi bên ngoài phòng phẫu thuật với mẹ của Sở Dịch.

  Đã gần hai giờ sau khi cô  gọi Trương Tử Cẩn xong, Sở Dịch đã được đẩy vào phòng phẫu thuật trong một giờ sau khi được gây mê.

   Việc này yêu cầu người giám hộ ký tên, Hàn Mẫn Linh nhìn thấy người phụ nữ trung niên ký tên: La Anh

  Cô cảm thấy đây là một chuyến đi tới bùn lầy, nhưng cô không thể rời đi, dù sao cũng phải đợi Trương Tử Cẩn đến, rốt cuộc thì Trương Tử Cẩn cũng đã tự mình ra tay rồi.

  La Anh cũng tự mình đi đến bệnh viện, bà lạnh lùng gật đầu với cô khi gặp nhau lần đầu, không còn gì để nói, sau đó La Anh đã khóc rất nhiều .

  Đây có phải là mẹ của Sở Kiều không?

  Hàn Mẫn Linh nghĩ về vẻ ngoài lịch thiệp của Sở Kiều, tự hỏi Sở Kiều đã lớn lên như thế nào dưới áp lực của những bậc cha mẹ như vậy?

  Tuy nhiên, Hàn Mẫn Linh cảm thấy kỳ lạ là cô chưa bao giờ nhìn thấy cha của họ.

  Sở Kiều thay một chiếc váy rộng dài đến mắt cá chân, che kín người. Mặc dù ngồi trên xe lăn, nàng vẫn đắp một chiếc chăn và được quản lý Châu đẩy đi vào.

     Hàn Mẫn Linh vội vàng chào hỏi, "Em tới nhanh như vậy, chân không đau sao?"

   Sở Kiều lắc đầu rồi nói chuyện với Hàn Mẫn Linh trước. Hàn Mẫn Linh xấu hổ khi nàng nói , "Chị vất vả rồi. cám ơn chị rất nhiều."

  Quản lý Châu đẩy Sở Kiều đến chỗ La Anh, Sở Kiều gọi: "Mẹ."

  Trái tim Hàn Mẫn Linh như nhảy lên, bà ta thực sự là mẹ của em ấy?

  La Anh nhìn Sở Kiều trước mặt cau mày: "Ngươi còn biết ta là mẹ của ngươi sao?

  Sở Kiều liếc nhìn đèn điều hành đang bật, "Sở Dịch thế nào rồi."

  Hàn Mẫn Linh vội vàng đứng dậy nói: "Bác sĩ nói gãy xương sườn cũng không sao. Lá lách bị chảy máu, bác sĩ đang phẫu thuật chữa lại."

       Sở Kiều thở nhẹ, nói:"Vẫn chưa có vấn đề gì lớn".

  “Vẫn chưa có vấn đề gì lớn?!” La Anh đột ngột đứng lên, giọng nói sắc bén, “Vấn đề lớn rồi! Ngươi không biết vết thương có đau hay không sao? Trong lòng ngươi có em trai không, hả? "

  Chết tiệt.

  Hàn Mẫn Linh chửi thầm trong lòng, bà cô này không quan tâm đến con gái mình, bà không thấy Sở Kiều ngồi xe lăn tới sao, bà ta một chữ cũng không quan tâm.

  Sở Kiều đã từng nghe những lời tương tự nhiều lần trước đây, từ nhỏ đến lớn lên dù có bị thương nàng cũng không mong La Anh quan tâm đến mình nên chỉ đơn giản là băng bó vết thương cho mình.

  La Anh là một người được giáo dục tốt, ban đầu Sở Kiều nghĩ rằng La Anh không thích bản thân vì bà thích con trai, nhưng Sở Kiều nhận ra bà không phải vậy.

  La Anh rất tốt với những cô gái nhỏ khác, nhưng bà ấy lại thờ ơ với nàng.

  Sở Kiều biết, La Anh chỉ là không thích nàng, không có gì hơn.

  “Sẽ mất bao lâu?” Sở Kiều từ bỏ giao tiếp với La Anh, hỏi  trực tiếp Hàn Mẫn Linh.

  “Ước tính việc này sẽ mất nửa giờ.” Hàn Mẫn Linh nhìn điện thoại.

  La Anh đứng trước mặt Sở Kiều với giọng điệu thất vọng: "Tại sao ngươi không quan tâm đến em trai mình?"

  "Sở Kiều, ngươi không thể giận em trai mình nếu ngươi giận ta"

  "Ngươi không biết chảy máu trong nghiêm trọng như thế nào hả?"

  Sở Kiều nhướng mắt về phía La Anh, lạnh lùng nói: "Đủ chưa? Ta không tới đây để nghe bà giảng."

  Nàng nghĩ khi đối mặt với La Anh, tâm lý của nàng đã đủ vững vàng. Có lẽ là vì nàng cũng bị thương? Giờ nàng vẫn thấy hơi khó chịu.

  Loại đau đớn không thể kiểm soát nổi từ sâu trong tim nàng.

  Hàn Mẫn Linh không nghĩ đây thực sự là một người mẹ.

  Cô đứng cạnh Sở Kiều với quản lý Châu, thấy rõ ràng vài tin nhắn đến từ điện thoại của Sở Kiều, tin nhắn liên tục nhảy ra.

  Thị lực Hàn Mẫn Linh rất tốt, cho nên cô liếc mắt một cái rồi vô tình xem hết.

      Tiểu Duẫn: [Fuck, fuck! ! ! ! 】

  Tiểu Duẫn: [Chị Kiều, chị Kiều! chị có biết Trương tổng chính xác là ai không? Làm thế nào chị có thể không ở đó! ! 】

  Tiểu Duẫn: [Video]

  Tiểu Duẫn: [Mọi người đều điên rồi, Nói Dư Hoài và Trương tổng rất xứng đôi vừa lứa. 】

  Tiểu Duẫn: [Em hoàn toàn đứng vững về CP của chị và Trương tổng. 】

  Trợ lý: / Star Eye / Star Eye / Star Eye / Star Eye

  "..." Hàn Mẫn Linh đột nhiên cảm thấy không tốt lắm.

  Sở Kiều đã nhấp vào video.

  Tuy nhiên, đoạn video dài mười giây được quay vội vàng. Gương mặt thân quen trong ảnh tràn đầy sức sống, dù trong ánh sáng chói lóa, làn da vẫn không tì vết. Tóc đen môi đỏ, môi nhẹ mở ra, một giọng nói dễ nghe có chút từ tính vang lên: "Xin chào mọi ngươi, tôi là Trương Tử Cẩn."

  Đây là Sơ Cẩn.

  Vào lúc đó, Sở Kiều im lặng một cách ngạc nhiên. Sơ Cẩn hiện lên không ngừng trong tâm trí nàng ... Không, phải nói là Trương Tử Cẩn.

  "Sở Kiều, tôi là người có thể cho em tất cả."

  "Tôi nên ... cho em cái gì đây?"

  "Tôi nghĩ Trương tổng thích cái này, đừng đổi."

  ...

  Hóa ra Sơ Cẩn chính là Trương Tử Cẩn.

  Sở Kiều cảm thấy mắt có chút se lại, liền đưa tay ra xoa xoa, hờn dỗi ôm trong ngực. Giọng nàng vẫn rất bình tĩnh, nhưng nàng không ngẩng lên mà nhanh chóng khóa điện thoại.

  Nàng mở miệng nói với quản lý Châu, "Chị có thể đưa tôi lên sân thượng hóng gió được không? Tôi ở đây hơi chán."

  Hàn Mẫn Linh do dự không nói, cô nghĩ phản ứng của Sở Kiều có chút kỳ lạ, phản ứng này quá ... quá dao động.

  Châu Đình Chi gật đầu, đột nhiên dừng lại.

  “Ngươi không ở đây xem em trai ngươi thế nào sao?” La Anh có chút tức giận, “Ta nghĩ ngươi gia nhập giới giải trí đã lâu, bây giờ không đặt tâm tư ở nhà."

  Châu Đình Chi trước đó chưa nói gì, nghe đến đây cô không khỏi lạnh lùng nói: "Bà La! Sở Kiều bỏ cả bữa tiệc quan trọng và nàng ấy cũng bị thương chạy đến đây. Tôi hy vọng bà có thể xem lại cảm xúc của bản thân với tư cách là một trưởng bối."

  Nói xong, cô đẩy Sở Kiều vào thang máy.

  Khi lên đến tầng cao nhất,  sẽ có tầm nhìn bao quát cảnh đêm tuyệt đẹp. Sở Kiều hơi áy náy nói: "Chị Châu, chị đi xuống đi, ở đây lạnh lắm, tôi muốn yên tĩnh một mình."

  Quản lý Châu nghe thấy giọng nói của Sở Kiều, đôi mắt nàng ươn ướt, cởi khăn quàng cổ ra bao quanh Sở Kiều "Em không quấy rầy tôi, để khi nào em bình tĩnh lại thì xuống."

  Cô biết bây giờ Sở Kiều cảm thấy không thoải mái, nhưng nàng sẽ cố kìm nén trước mặt người khác.

  Vào lúc này, cô phải cho Sở Kiều không gian riêng.

  Thực ra Châu Đình Chi vẫn đang lo lắng, sau khi đứng sau Sở Kiều hồi lâu, cô phát hiện Sở Kiều chỉ đang mê man nhìn xe cộ và những tòa nhà cao tầng này rồi mới đi xuống thang máy.

  Vừa đến phòng phẫu thuật, cô nhìn thấy Trương Tử Cẩn trong bộ đồ xám đen vội vàng chạy tới.

  Trương Tử Cẩn đến rất đúng lúc.

  Cô thấy Sở Dịch phẫu thuật xong bị đẩy ra ngoài, người phụ nữ bên cạnh vội vàng chạy đến lo lắng hỏi bác sĩ. Đi theo bác sĩ đẩy Sở Dịch vào phòng hồi sức.

  Dù gì thì Chu Đình Chi cũng là một người đã nhìn ra thế giới, nên cô chào hỏi một cách tự nhiên: "Trương tổng"

  Trương Tử Cẩn gật đầu, nhìn xung quanh: "Sở Kiều đâu?"

  “Tôi vừa đưa em ấy lên sân thượng hóng gió.” Hàn Mẫn Linh chỉ vào thang máy.

  Khi Trương Tử Cẩn lên đến sân thượng , cô nhìn thấy con nhím nhỏ của cô đang cuộn tròn trên đầu gối có vẻ như đang khóc.

  Tiếng khóc rất nhỏ, ngay cả khi không có ai, Sở Kiều cũng sẽ không khóc. Một tia buồn bã ùa về cổ họng, nàng muốn kìm nén, nhưng không thể kìm nén được.

  Tiếng khóc đứt quãng, rất đứt quãng.

  Trương Tử Cẩn nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Kiều cách đây vài năm, nàng cũng khóc, yếu ớt co lại thành một quả bóng nhỏ dưới ánh mặt trời ấm áp.

  Trương Tử Cẩn vừa mới nhớ ra nàng.

  Cô đi từng bước về phía Sở Kiều rồi ngồi xổm trước mặt nàng.

  Sở Kiều biết Trương Tử Cẩn đang ở đây, nàng cảm thấy cô đặt tay lên lưng nàng vỗ về.

  “Xem ra tôi thật sự không nỡ nhìn em khóc, còn muốn ôm cả thiên hạ trước mặt.” Giọng nói của Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng nhưng vô cùng trong trẻo.

  "Luôn nghĩ về những gì tôi có thể cho em. Trên đường đến đây, tôi nghĩ về điều đó thôi".

  Trương Tử Cẩn thắt chặt khăn quàng cổ của Sở Kiều vì sợ nàng bị cảm lạnh. Sở Kiều đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cô với đôi mắt ướt đẫm nước mắt.

  Tầm nhìn của Sở Kiều bị nước mắt làm mờ đi, nhưng nàng có thể thấy đôi mắt của Trương Tử Cẩn rất sáng, sáng hơn cả những vì sao trên bầu trời, sáng hơn ánh đèn vào ban đêm.

  Hơi thở của cô cũng rất thơm, ngọt và ấm.

  Sở Kiều dừng lại những suy nghĩ trong đầu, giọng nàng vừa khóc vừa nhỏ nhẹ.

  "Chị muốn quy định bất thành văn cho tôi sao, Trương tổng?"

  Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn tức giận điên cuồng: Tôi là loại biết quy tắc bất thành văn sao? ? ?

  ...

  ... Mùi thơm quá.