Lặng Lẽ Thích Em

Chương 46




       Sáng sớm ngày mồng 1 Tết, Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đã được Sở ba nhét một phong bì màu đỏ lớn.

  Trương Tử Cẩn cười nói: "Xem ra hôm qua ba đã thua trận cuối cùng."

  Sở ba tức giận nói: "Ta để cho ông ta thắng đấy. Tiểu Nguyệt, cái này cho con và Tiểu Linh."

  Sở ba đều chia phong bao đỏ cho tất cả mọi người, Giang Nghiêu nhận được hai cái, nói có một cái dành cho cậu bé béo đang làm phiền trong bụng cô.

  Sở Kiều vừa ăn sáng vừa nói: "Kỹ năng của ba không bằng Trương ba rồi."

  "Cái gì?" Sở ba lườm nàng.

  "Không, không." Sở Kiều vui vẻ cười, "Năm mới vui vẻ! Ba."

  Sở ba nhìn nụ cười của Sở Kiều, ông rất cảm động, cô gái nhỏ đã tự lớn lên trở thành một nữ minh tinh. Ông không nói nên lời một lúc, Trương Tử Cẩn bước đến nói: "Ba, ba phải vui vẻ trong năm mới."

  "Hạnh phúc, ta hạnh phúc quá thôi" Sở ba nói "Khi về già, người ta không thể chịu đựng được cảm xúc của tình yêu".

  Sở Kiều nhận được rất nhiều lời chúc trong điện thoại của nàng, cuối cùng nàng không thèm đọc lại. Vào buổi chiều, quản lý Châu đến gặp nàng để nói buổi thử vai của Tần Viễn Thư.

  Bộ phim của Tần Viễn Thư là một bộ phim lãng mạn văn học, nói về mối quan hệ đồng giới xảy ra ở trường trung học. Vai diễn mà Sở Kiều sẽ thử lần này khác với những vai nàng thường đóng, nữ sinh trung học Hâm Đình này là một trong những nữ chính, có tính cách kiêu hãnh, học giỏi đạt điểm xuất sắc. Nhưng vào năm thứ hai trung học, nàng gặp Di Giaicó cuộc sống hoàn toàn khác với nàng. Kể từ đó, cuộc sống của nàng thay đổi chóng mặt.

  Nghe có vẻ như một câu chuyện tình rất đẹp thời cấp 3. Kịch bản không có gì đặc biệt nhưng khi Tần Viễn Thư lên phim lại có những hiệu ứng mà người khác không thể làm được, cho dù là một diễn viên như Kiệt Phàm vốn đã có thể coi là một ông lớn. Tất cả đều muốn tranh vai.

  Sở Kiều không có ấn tượng gì về cuộc sống cấp ba của nàng, theo tính cách của nàng, nàng nên là vai Hâm Đình, u ám và im lặng.

  Nhưng nàng đột nhiên muốn thử một phong cách khác, cho nên quyết định thử vai Di Giai.

  Vai diễn của Di Giai không dễ, đây là một cô gái hoạt động rất tâm lý, rất khó để thể hiện sự kết hợp giữa mong manh và mạnh mẽ, ngay cả bản thân Tần Viễn Thư cũng cho rằng vai diễn này không hề dễ dàng.

  Khi Sở Kiều đọc kịch bản vào buổi chiều, Trương Tử Cẩn cũng lúc rảnh rỗi cùng nàng xem qua các trang mạng, nói với vẻ thích thú: "Cuối cùng thì chị cũng biết tại sao lần này Tần Viễn Thư không cho Sang Y đóng."

  "Tại sao?"

  Trương Tử Cẩn lật thêm vài trang "Đây là chuyện của họ. Về cơ bản đã rất nhiều chuyện xảy ra giữa Tần Viễn Thư và Sang Y" Cô ngước mắt lên nhìn Sở Kiều rồi bật cười. " Chuyện của Tần Viễn Thư và những người khác đủ để làm thành một bộ phim rồi. Trước đây chị có nghe cậu ấy chuẩn bị, hóa ra là bây giờ. "

  "Vậy Hâm Đình đó là ..." Sở Kiều tò mò hơn.

  "Nguyên mẫu của Tần Viễn Thư thời trung học." Trương Tử Cẩn nghĩ chuyện này đã xảy ra nhiều năm trước. "Em nhìn vào đoạn này, Di Giai đã bỏ học vì tai nạn, cô ấy thực sự giống với Sang Y."

  "Cô ấy bỏ học?"

  Trương Tử Cẩn nói: "Không, nhưng Sang Y là người đứng đầu một nữ xã hội đen nổi tiếng trong trường. Em đã nghe nói về người hay bắt nạt người khác chưa? Đó là cách Sang Y được mô tả vào thời điểm đó."

  Sở Kiều im lặng một lúc lâu, chẳng trách sau bao nhiêu năm vẫn nói với vẻ khinh bỉ, nhưng cũng không khó chịu.

  "Sau này ...?"

  "Về sau... không thấy sao." Trương Tử Cẩn bật cười "Nữ chính 1 ức hiếp nữ chính 2 rồi từ từ phát sinh tình cảm, từ đó về sau nếu có ai dám nói nữ chính 2 không ra gì, nữ chính 1 nhất định là người xông lên trước. Thật ra phim đã được làm đẹp rất nhiều, thực tế lúc đó còn phũ phàng, bộ phim đơn giản vậy nhưng họ bước đi không dễ đâu. "

  Sở Kiều ậm ừ hỏi: "Làm sao chị biết rõ như vậy? Chị và bọn họ học cùng trường?"

  "Không. Tần Viễn Thư xuất thân từ chuyên ngành nhiếp ảnh. Họ học chung một trường cấp 3 còn chị học trường cấp 3 ở thành phố bên cạnh. Nhưng ..." Trương Tử Cẩn chạm vào tóc Sở Kiều. "Lúc đó, hôn nhân đồng giới vẫn chưa hợp pháp. Mọi người trong cùng một vòng làm quen ngay khi vừa biết, chỉ có một số người thực sự là bạn cũ hơn chục năm nay"

  Trương Tử Cẩn chưa bao giờ nói về trường trung học của cô với bất kỳ ai ngoài Tần Viễn Thư và những người khác, bởi vì cô luôn nhớ ai đó đã nói với cô là khi bạn bắt đầu nghĩ lại hơn mười năm, thì bạn đã già rồi. Bây giờ Trương Tử Cẩn cảm thấy có thể cùng Sở Kiều già đi một cách chậm rãi như vậy là một điều may mắn.

  Sở Kiều nhớ đến Viên Thâm và Lộ Khiết đã gặp nhau trước đây, họ cũng là bạn cũ của Trương Tử Cẩn.

  Sở Kiều nói: "Em đã nghĩ chị là người vạn nhất trong vòng tròn này. Vậy chị là loại người nào?"

  "Vạn nhất?" Trương Tử Cẩn suy nghĩ một chút, thật sự không biết cô có thể được cho là loại người gì, Sang Y thật ra cũng rất tốt. Tần Viễn Thư luôn là thiên tài nhiếp ảnh, còn Viên Thâm là thiên tài kinh doanh. Lộ Khiết là người trẻ nhất trong vòng tròn. Bản thân cô ...

  "Người giàu nhất" Trương Tử Cẩn nói. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, cô cảm thấy điều này phù hợp với cô hơn.

  Sở Kiều: "..."

  Bộ phim Siege ra mắt vào mùng 1 Tết, doanh thu phòng vé tăng vọt. Theo những gì cô nói trước đây, Trương Tử Cẩn đã gỡ bỏ tất cả các phim của Kiệt Phàm trong các rạp chiếu phim của cô và thay thế bằng Siege của Sở Kiều. Mặc dù Sở Kiều không phải là nữ chính bộ phim của đạo diễn Thời Sênh, nhưng lúc này đạo diễn Thời Sênh lại nóng lòng quỳ xuống ôm đùi, ai không biết Sở Kiều bây giờ là nghệ sĩ ăn khách dưới trướng của Trương gia?

____

  Sau ngày mùng hai của năm mới, công việc nối tiếp nhau. Vào buổi sáng mùng ba, Sở Kiều được Trương Tử Cẩn đưa đến studio để trang điểm, vết bầm tím trên mặt nàng vẫn còn mờ mờ, khi thợ trang điểm định che đi, Trương Tử Cẩn nghĩ rồi nói: " Đừng che nó. "

  Sở Kiều nhìn mặt mình trong gương, thấy Trương Tử Cẩn đang ngồi trên ghế sô pha trầm ngâm, hôm nay cô đi cùng nàng đến buổi thử vai, buổi chiều phải đến công ty.

  Sở Kiều không lên tiếng, chuyên viên trang điểm cũng không biết phải làm gì.

  Sở Kiều biết ý của Trương Tử Cẩn, có một âm mưu xảy ra khi Di Giai thấy Hâm Đình bị ai đó chặn đường bên ngoài trường, liền chạy đến giúp cô và kết quả là nàng nhận được nhiều cú đấm vào mặt, tương ứng với vết thương trên mặt. Không cần trang điểm.

  Tập phim này là sự bắt đầu giữa Di Giai và Hâm Đình, cốt truyện về buổi thử vai của Sở Kiều phải được sự đồng ý của đạo diễn mới được thay đổi.

  Lúc này, Tần Viễn Thư mở cửa phòng thay đồ, theo sau là Sang Y.

  "Năm mới vui vẻ." Sang Y cười nhìn Trương Tử Cẩn nói "Tử Cẩn quan tâm vợ ghê thật. Đầu năm cậu theo Sở Kiều đến trường quay rồi. Đừng lo, chúng ta sẽ không ăn thịt em ấy đâu."

  Trương Tử Cẩn đứng dậy, Tần Viễn Thư nói với Sở Kiều: "Sẵn sàng chưa? Khi đã sẵn sàng em có thể ra ngoài thử vai trước, tôi sắp xếp một phòng riêng."

  Sở Kiều cau mày: "Một mình?"

  "Thường là thử vai cùng nhau. Lần này tôi thay đổi để mỗi diễn viên vào một phòng riêng." Tần Viễn Thư nhún vai bất lực "Không có cách nào khác... Ảnh hưởng của em quá lớn. Nếu diễn ở ngoài uớc tính những người hâm mộ đứng chờ bên ngoài sẽ không chịu nổi mà lao vào ".

  Trương Tử Cẩn cảm thấy rất hài lòng nói: "Mình nghĩ Sở Kiều có thể thay đổi cảnh hôm nay."

  Tần Viễn Thư nhìn vết thương trên mặt Sở Kiều rồi gật đầu: "Đúng vậy, Di Giai đã bị đánh trong trận đấu đó. Em có thể không, Sở Kiều? Điều đó đòi hỏi rất nhiều cảm xúc, nó khó hơn so với những lần sắp xếp trước đó."

  Sở Kiều gật đầu, sau khi nói chuyện với Tần Viễn Thư, nàng sẽ đi đến phòng thử giọng. Trước khi rời đi, Sang Y cười nói với nàng "Sở Kiều a~chúng ta sẽ ghi hình các buổi diễn tại nhà của em và Tử Cẩn trong vài ngày tới, nhớ chiêu đãi tôi bằng món ăn và đồ uống ngon nhé."

  Vừa định nói chuyện, Trương Tử Cẩn đã giơ tay nhẹ nhàng đẩy cô ra, đồng thời nói nhỏ với Tần Viễn Thư: "Cậu có thể chăm sóc cho Sang Y đừng để cậu ấy nói chuyện với vợ mình là được."

  Sang Y ôm eo Tần Viễn Thư nói nhỏ: "Hứ.Mình nghĩ cậu với mình không có bất kỳ tình bạn nào nữa."

  Khi Sở Kiều đang thử vai, nàng có thể cảm thấy vai diễn này mình có thể nắm giữ.

  Ánh mắt của Tần Viễn Thư không chỉ là ngưỡng mộ, mà cô hiển nhiên rất hài lòng với màn trình diễn của nàng.

  Buổi thử vai đã xong. Quản lý Châu cũng đã đến đón Sở Kiều. Sau khi Trương Tử Cẩn đưa nàng lên xe, cô cũng sẽ đến công ty. Những công việc tồn đọng một năm trước dường như bùng nổ, may mắn là cả hai có thể hiểu nhau khi đối mặt với công việc, làm việc chăm chỉ mà không làm phiền nhau.

  Sở Kiều biết giờ đây nàng rõ ràng là bận hơn trước rất nhiều, nàng cảm thấy có lỗi vì đã không có nhiều thời gian ở bên Trương Tử Cẩn, nhưng Trương Tử Cẩn vẫn thông cảm cho nàng.

  Ngay sau đó, đến ghi hình tập thứ hai của chương trình.

  Hạ Tử Du đã nói với hai người về nhiệm vụ chính ở cuối số trước, đó là giải trí cho bạn bè. Sở Kiều và Trương Tử Cẩn lái xe đến sân nhỏ trên đồi, nhưng lần này hai người phải đi riêng, Hạ Tử Du không cần đi cùng trên xe.

  Sở Kiều đang buồn chán chơi với mặt dây chuyền nhỏ trong xe, trò chuyện với Trương Tử Cẩn từng câu một, rồi đau khổ hỏi: "Chị có nghĩ sau này họ sẽ gọi món gì đó có phải đặc biệt khó không."

  "Đừng sợ, chị ở đây." Giọng điệu của Trương Tử Cẩn rất thoải mái, ánh nắng mùa đông chiếu vào trong xe ấm áp, cô cảm thấy rất thoải mái. Như cô đã nói trước đây, ghi hình một chương trình với Sở Kiều là để thư giãn.

  Đôi mắt của Sở Kiều bị ánh sáng phản chiếu bởi chiếc nhẫn trên tay Trương Tử Cẩn, nàng thở dài "Sau khi ghi tập này thì chỉ còn hai tập, nhưng em nghĩ..." Sở Kiều cúi đầu, "Em muốn công khai ngay. "

  Trương Tử Cẩn không nói, ánh mắt bình tĩnh. Cô cũng muốn công khai chuyện kết hôn ngay lập tức, đó là điều thực sự nói với cả thế giới Sở Kiều là người của cô.

  Nhưng vẫn chưa.

  Chiếc nhẫn của hai người đã không được tháo ra kể từ khi tập đầu tiên được ghi hình. Cùng với việc nhóm chương trình Perfect Love quảng bá, hiện tại mọi người đều cho là hai người đang hợp tác quảng bá chương trình.

  Cô cầm vô lăng bằng một tay còn tay kia nắm lấy tay Sở Kiều. Sở Kiều hít sâu một hơi, cố gắng dùng mấy chủ đề khác để xua tan không khí buồn bã trong xe "Không biết mấy con gà nhỏ kia ra sao rồi"

  Trương Tử Cẩn cười nhẹ: "Đừng lo, nhân gia sẽ chăm sóc."

  "Thật ra, em nghĩ nếu được ở bên chị sống trong cái sân nhỏ lưng chừng núi như vậy thì thật tuyệt." Sở Kiều đặt tay lên mặt Trương Tử Cẩn "Khi đến đêm trên bầu trời đầy sao, em cảm thấy trên đời chỉ còn lại em và chị ".

  Trương Tử Cẩn bóp khuôn mặt của nàng "Em thích bầu trời đầy sao sao? Khi nào em rảnh, chị sẽ cho em xem dải ngân hà."

  "Được." Đôi mắt của Sở Kiều nheo lại cười.

  Sân trong ngăn nắp sạch sẽ, nhân viên phục vụ tận nơi. Hạ Tử Du mỉm cười nói với hai người: "Chào mừng trở lại! Các bạn đã sẵn sàng ghi hình cho chương trình này chưa?"

  Sở Kiều nhướng mắt: "Chỉ cần chị không nói dối chúng ta, chúng ta còn có rất lớn quỹ."

  Hạ Tử Du muốn ném micro: "Chị có phải là người như vậy không! Tự mình đi xem bếp đi, chị đã chuẩn bị máy rửa bát như đã hứa sẽ trang bị cho hai người. Ngoài ra, kinh phí cho bạn bè của em trong nhiệm vụ này là hai nghìn tệ."

  Cùng với đó, các nhân viên đã giao tiền.

  Sở Kiều bước vào bếp để xem máy rửa bát, nàng thấy khá hài lòng.

  Tần Viễn Thư và Sang Y vẫn chưa đến, Hàn Mẫn Linh và Vũ Nguyệt sẽ đến vào buổi chiều, cho nên bây giờ trong sân chỉ có Sở Kiều với Trương Tử Cẩn. Sở Kiều dọn dẹp nhà trước, trong khi đó Trương Tử Cẩn ra sân sau nhìn sáu chú gà con mà Sở Kiều quan tâm, chúng đang vui vẻ mổ thóc, nhưng điều kỳ lạ là có một con gà mái khác trong chuồng gà.

"Cái này có nghĩa là gì?" Trương Tử Cẩn cảm thấy chắc chắn không dễ dàng.

  "Như những gì cậu nhìn thấy." Hạ Tử Du nhếch mép vài lần. "Món ăn hôm nay cần thịt gà, cho nên--"

  Hạ Tử Du khẽ ho một tiếng "Nhiệm vụ đầu tiên, gϊếŧ gà."

  Sau khi Sở Kiều đi ra thì nghe thấy Hạ Tử Du nói những lời này. Nàng gần như hất cốc nước đang cầm "Tử Du, chị đang làm chúng sợ đó."

  Hạ Tử Du nhìn vào sổ ghi chép của mình đọc to: "Hàn Mẫn Linh gọi món gà nướng, cánh gà cola, gà hầm nấm, có vấn đề gì không?"

  Trương Tử Cẩn: "Tôi đề nghị Hàn Mẫn Linh ngủ với con gà từ bây giờ."

  So với Hàn Mẫn Linh gọi món khó, Tần Viễn Thư tốt hơn nhiều, gọi thịt bò hầm cà chua, bánh bao chiên với trứng. Hạ Tử Du nhắc nhở: "Tần Viễn Thư đang trên đường tới đây, lúc đó cậu sẽ có nhiệm vụ mới. Hãy hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên ngay bây giờ."

  Sở Kiều và Trương Tử Cẩn đứng ở một bên trong chuồng gà rồi nhìn nhau, mặc dù thịt là thứ ai cũng có thể ăn trong đời nhưng đây là lần đầu tiên Sở Kiều và Trương Tử Cẩn tự mình thịt gà.

  "Hạ Tử Du, cậu có thể tăng kinh phí lên 20.000 tệ cho mình." Trương Tử Cẩn kéo Sở Kiều sang một bên bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị "Chị sẽ làm loại việc này."

  Sở Kiều hỏi: "Vậy em làm gì?"

  Bắt một con gà không khó, Trương Tử Cẩn bắt được con gà mái trên tay mà không tốn nhiều công sức, cái khó là động tác cắt cổ tàn nhẫn.

  "Sở Kiều, em đứng sang một bên đi." Trương Tử Cẩn ra hiệu với Sở Kiều, nàng chạy đến khoảng cách một mét. Còn Trương Tử Cẩn một tay cầm hai cánh gà, tay kia mặc dù cầm dao nhưng cô không biết làm thế nào để bắt đầu.

  Sở Kiều đứng nhìn: "Em có thể giúp không?!"

  Trương Tử Cẩn nói: "Mau đi che mắt gà nhỏ."

  Sở Kiều: "?"

  "Mau lên, đừng để gà nhỏ nhìn thấy chị gϊếŧ gà mẹ." Trương Tử Cẩn nghiêm túc nói, giọng điệu khiến người ta không thể nghe ra là cô đang nói đùa .

  Hạ Tử Du cười đến nỗi chiếc micro cô đang cầm sắp rơi xuống.