Lặng Lẽ Thích Em

Chương 17




       Ngay khi Sở Kiều bước vào studio, nàng đã ổn định tâm trạng của mình, nàng thấy chuyên gia đang giúp Dư Hoài trang điểm.

  Nàng ngồi xuống bên cạnh Dư Hoài, chuyên gia trang điểm và Tiểu Duẫn ngay lập tức chào nàng.

  Dư Hoài liếc nhìn nàng, khịt mũi.

  Sở Kiều không thèm đếm xỉa đến cô ta, giấu đầu óc bồn chồn vừa rồi, sẵn sàng lao vào công việc.

  Điện thoại của nàng đổ chuông vài lần, Sở Dịch gửi cho nàng một bức ảnh.

  Ngay khi nàng bật lên, nàng nhìn thấy ánh đèn sặc sỡ môi trường mờ mịt, Sở Dịch mỉm cười trước ống kính , cậu ấy đang ở trong quán bar.

  Sở Dịch: Chị, chúc mừng em hoàn toàn bình phục! Hoàng tử bé của quán bar đã trở lại.

  Sở Kiều theo phản xạ nghĩ đến Trương Tử Cẩn khi nàng nhìn thấy rượu lúc này, nàng đau đầu.

  Sở Dịch: Chị! khi nào chị quay lại ăn tối với em? Em nhớ chị.

  Sở Kiều không trả lời tin nhắn, nàng cất điện thoại đi.

  Tiểu Duẫn đứng trước mặt nàng, xúc động nói: "Chị Kiều, trông chị đẹp quá. Không trang điểm, trang điểm lên trông rất đẹp, làn da của chị thật tốt. Chị làm thế nào có thể bảo dưỡng tốt như vậy?"

  Chuyên gia trang điểm cũng gật đầu: "Quả thực, làn da của Tiểu Kiều trang điểm là tốt nhất, không cần phấn phủ."

  Sở Kiều mỉm cười: "Chỉ cần sử dụng sản phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất"

  Bị mấy câu này trêu chọc, không khí trường quay trở nên nhẹ nhàng hơn.

  Dư Hoài càng nghe càng tức giận, cô vừa biết Sở Kiều cũng sẽ tham gia chương trình tạp kỹ "Perfect Love" không bao lâu thì cô tò mò lý do của Sở Kiều? Cô là một bông hoa nhỏ có thể mang lại lượng lớn truy cập, có hỗ trợ cùng với đầu tư từ phía sau bởi Lăng Hành, việc tham gia chương trình là điều hợp lý. Còn Sở Kiều không nóng không lạnh ở phim trường hay trên mạng, không phải vì ngoại hình xinh đẹp mà trèo lên cây lớn Trương tổng sao?

     Chắc chắn cô ta muốn lên trời sau khi lên giường với Trương tổng.

  Dư Hoài mũi sắp vểnh lên trời, còn đang tính toán hất nước bẩn vào người của Sở Kiều, lại nghe thấy Sở Kiều nói đùa ở đằng kia, cô lại khịt mũi.

  Sở Kiều sắc mặt lạnh nhạt, nàng không quan tâm chút nào.

  Tiểu Duẫn cau mày liếc nhìn Dư Hoài, nhanh chóng nói với Sở Kiều: "Chị Kiều, chị Châu nhờ em nói với chị là chị có thông báo mới. Đó là một chương trình tạp kỹ mới của nhà sản xuất Xuyên Chính, được gọi là "Perfect Love", số đầu tiên được chính thức ghi hình vào năm ngày sau ".

  Sở Kiều khẽ quay đầu lại: "Chương trình gì? Tôi nhận khi nào, còn chưa nghe nói qua."

  Tiểu Duẫn: "Hả?Trương tổng nói, chị không có ý kiến gì, cho nên..."

  Sau đó, Sở Kiều nhớ ra, Trương Tử Cẩn nói khi nàng say rượu, nàng đã hứa sẽ tham gia.

  Sở Kiều gật đầu: "Ra vậy, em tiếp tục nói."

  "À. Đây là màn diễn tình yêu trong tưởng tượng, có nghĩa là sau khi các khách mời được kết đôi lại, họ sẽ có nhiệm vụ và ngày hẹn hò khác nhau." Tiểu Duẫn thở phào nhẹ nhõm.

     

      Sở Kiều: "?" Tại sao Trương Tử Cẩn lại muốn nàng diễn tình cảm?

  "Chờ đã, có khả năng tôi và Trương Tử Cẩn là một trong ba cặp đôi không?"

  "Vâng." Tiểu Duẫn xác nhận suy đoán của mình.

  Sở Kiều đỡ trán, tạm thời bỏ qua câu hỏi này: "Còn những vị khách mời khác thì sao, nghe nói sẽ được ghép theo phiếu bầu hoặc kết đôi ngẫu nhiên."

  "Còn có Tần Viễn Thư và Sang Y, còn có ..." Tiểu Duẫn trầm giọng nhìn Dư Hoài.

  Sở Kiều hiểu.

  Đó là Dư Hoài và Kiệt Phàm.

  Họ đều là những vị Phật lớn, nàng cảm thấy rất khó để tham dự show diễn này.

  Cặp của Tần Viễn Thư là một cặp thực sự, cộng với Dư Hoài và Kiệt Phàm là cặp đôi khác giới duy nhất, vì vậy, người có khả năng cao nhất kết đôi với nàng là Trương Tử Cẩn.

  Tất nhiên, khi ghi hình chương trình, không ai biết ê-kíp có chủ ý với cặp đôi để gây chú ý hay không.

  "Còn có một thông tin khác" Tiểu Duẫn nói với vẻ mặt ủ rũ, "Đó là, các cặp đôi được ghép ngẫu nhiên. Xem ra thông qua nhiệm vụ trong kỳ đầu tiên mới biết được đối tượng của mình là ai."

  "... Rắc rối." Sở Kiều thở dài, đột nhiên một cảnh tượng hiện ra trong đầu nàng--

  Trương Tử Cẩn tỉnh táo: "Em sẽ chọn tôi chứ?"

  Bản thân say sỉn: "Ân"

  Giờ thì hay rồi, khi nghĩ đến chuyện này, Sở Kiều gần như không thể nói nàng không muốn tham gia.

  Dư Hoài hất tung cọ trang điểm của chuyên viên trang điểm, nghiêm giọng nói: "Trang điểm được không? Nếu không được thì bỏ đi. Cái cọ dài thế không biết có phải sắp chạm vào mắt tôi không?"

  Chuyên gia trang điểm không thể chọc tức nữ diễn viên nổi tiếng này nên chỉ có thể cầm cọ lên, nói: "Tôi xin lỗi, xin lỗi ..."

  Dư Hoài nhất thời hất văng cọ trang điểm đi, sốt ruột cau mày: "Cút đi, đổi cho tôi."

  Cô đảo mắt nhìn về phía Sở Kiều: "Sở Kiều, tôi thấy người này không vừa lòng, trang điểm cho tôi cũng chưa xong, cô để chuyên gia trang điểm của cô giúp tôi được không?"

  "Được rồi." Sở Kiều make up đã ổn rồi, nàng gật đầu với chuyên viên trang điểm, "Vậy thì làm phiền giúp Dư Hoài một chút."

  Chuyên gia trang điểm : "Được rồi."

  Dư Hoài khó hiểu nhìn cô như không quan tâm cái gì, có thể vào làng giải trí rồi mới biết cô hot cỡ nào? Cô đảo mắt, ậm ừ với Sở Kiều nói ra những điều trong lòng.

  "Cô giả vờ ở đây được gì không? Là Trương tổng cho cô cơ hội vào chương trình đó à? Cô giả vờ khá giỏi đấy chứ?"

  Vừa duỗi chân, cô vừa đẩy chiếc ghế đẩu nhỏ bên cạnh sang chân Sở Kiều, gần như chạm vào mắt cá chân của Sở Kiều.

  Khinh thường cười nói: "Chân cũng giả vờ đúng không?"

  Sở Kiều trong lòng cảm thấy lạnh.

  Tiểu Duẫn một bên nâng cao âm lượng: "Xin chú ý lời nói của cô!"

  Sở Kiều ngăn Tiểu Duẫn lại, lắc đầu. Nàng lười biếng ngả người ra sau, khoanh tay dựa vào bàn trang điểm, khóe môi cười nhạt : "Tôi giả bộ cô ý kiến

gì? Để fan của cô xé xác tôi?"

  "Cô!" Dư Hoài bị cô chặn họng, khịt mũi, "Nhìn thanh cao vậy mà lại leo lên giường Trương tổng?"

  Giọng cô không cao không thấp nhưng cũng đủ để các nhân viên trong phòng thu nghe rõ. Sở Kiều ánh mắt tĩnh như nước, nhìn kỹ cũng có thể thấy được có chút giễu cợt, cũng lười quan tâm Dư Hoài. Tiểu Duẫn không khỏi giậm chân.

  Dư Hoài nở nụ cười: "Nhìn xem, ngay cả trợ lý của cô cũng là tính khí không kiềm chế được. Muốn bạc đãi tôi? Để xem cô có tư cách gì"

  Sở Kiều có nguyên tắc, nàng chỉ không thể chịu đựng được lời xỉ nhục với những người xung quanh nàng. Khi Dư Hoài lăng mạ Tiểu Duẫn, nàng thực sự tức giận, mí mắt rũ xuống, đứng thẳng người: "Cô nói lại?"

  Dư Hoài rất uy nghiêm. Mặc dù bị lạnh lùng trong mắt Sở Kiều làm cho nghẹn lại, cô lập tức đứng dậy đi vài bước đến trước mặt Sở Kiều: "Tôi nói, chính là cô muốn được lên cao mà leo lên giường của Trương tổng. Ai mà không hiểu việc trao đổi trong ngành giải trí. Tôi nghĩ Trương tổng luôn thích cô. Cô sẽ làm được, đúng không? Cô là một người có ngoại hình đẹp. Tôi nghĩ cô cũng dễ dàng tìm bức tường chống lưng vững vàng như Trương tổng, nhỉ?. "

  Vừa rồi cô đã vô tình đẩy chiếc ghế đẩu vào mắt cá chân bị thương của Sở Kiều.Vốn dĩ vừa rồi nàng vặn vẹo trong xe, nhưng giờ lại bị va chạm, cơn đau đột ngột ập đến.

  Chiếc ghế đẩu thấp bé đến nỗi khi va vào không có tiếng động, không ai nhìn thấy.

  Sở Kiều không nhúc nhích, cười nhạt với Dư Hoài, nhưng giọng lại có chút vui vẻ: "Cảm ơn cô đã khen. Tôi thật sự không đẹp đâu, không nhờ chuyên gia trang điểm thì tôi cũng không dám ló mặt ra được. Ồ, Trương tổng thích tôi. Tôi yêu cầu cô ấy đi? Ai mà không biết Trương tổng theo đuổi tôi trước truyền thông ? "

  Khi nàng nói lời này, khóe mắt Sở Kiều nhướng lên, mang theo một chút tự hào vô thức.

  Dư Hoài bị cô làm cho ngạt đến mức khó chịu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ha! Đến bây giờ cô vẫn chưa tiết lộ cha mẹ mình. Tôi sợ rằng nhà cô cũng chẳng tốt lành đến vậy. Dạy cô chẳng ra gì!"

  "Ba--" Với một âm thanh, một dấu tay in trên khuôn mặt kinh ngạc của Dư Hoài.

  Sở Kiều không ngần ngại tát cô một cái.

  Điều mà nàng không quan tâm nàng sẽ không nhìn đến, nhưng không ai có thể giữ nàng lại khi có người chạm vào điểm trọng yếu của nàng.

  "Xin lỗi, tôi thực sự không thích người khác chào hỏi gia đình mình theo cách này. Cho nên cô đừng nặng lời."

  Sau khi Dư Hoài phản ứng, cô muốn lao vào Sở Kiều, tất cả nhân viên có mặt đều chứng kiến

chuyện này họ đứng cạnh Sở Kiều không cho cô lại gần. Có người lập tức gọi cho người phụ trách và người chụp ảnh, nói rằng cô nên chuẩn bị nhanh chóng trang điểm lại.

  Khuôn mặt của Dư Hoài phải được chăm sóc thật tốt, nếu không dấu vết sẽ không bị che lại.

      "Tôi với cô chưa xong đâu! Cô còn dám đánh tôi, cô chờ đấy!" Dư Hoài giọng nói quá nhỏ, nói tốt cũng có thể nói là dễ nghe, hiện tại chỉ thấy chua chát cùng ác ý. "Trương tổng chơi chán cô rồi cũng đá đi thôi. Cô nghĩ cô ta là người như thế nào? Đồ đạo đức giả."

  Sở Kiều bật cười: "Hôm nay trời nắng có thể mưa, cô không sao giây trước thì giây sau bị tôi đánh. Con người thay đổi rất nhanh. Có thể hôm qua tôi không thích , nhưng ngày mai tôi thích. Cô kiểm soát được tôi sao?"

  Nàng quay lại đi chụp ảnh trước, để lại Dư Hoài tức giận giậm chân ầm ầm.

  Không có loại logic nào là cần thiết cho một mối quan hệ.

  Sở Kiều ước tính hôm nay nàng đánh Dư Hoài sẽ bị quản lý Châu mắng lần nữa. Sau cùng, nàng cũng kéo Trương Tử Cẩn vào chuyện này.

  Nàng có thể tưởng tượng được Trương Tử Cẩn sẽ nhìn mình với giọng điệu bất lực nói, "Làm sao em có thể gây rắc rối cho tôi như thế này?"

  Nghĩ đến, Sở Kiều cười nhẹ.

  Buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ đối với Sở Kiều.

  Dư Hoài bôi một lớp phấn dày để che dấu tay, khi chụp với Sở Kiều, cô không hợp tác với nhiếp ảnh gia, nhân viên không thể làm tốt sau khi chụp nhiều lần. Ngược lại, Sở Kiều đang có tâm trạng rất tốt.

  Cuối cùng, Dư Hoài tốt hơn một chút, cho nên nàng nhanh chóng xong công việc.

  Trước khi Sở Kiều rời đi, nhiếp ảnh gia đã nói với Sở Kiều với giọng điệu ngưỡng mộ: "Trước ống kính em thể hiện rất tốt. Cảm ơn sự hợp tác của em hôm nay, tôi hy vọng lần sau lại có thể hợp tác ".

  Lúc nãy nghe người ta nói Sở Kiều rất thờ ơ với mọi chuyện, trong lòng có chút ngớ ngẩn. Hôm nay đã nhìn ra nàng rất có năng lực, đặc biệt là khi so sánh với Dư Hoài.

  Sở Kiều cười rất đắc ý: "Cám ơn."

  Về phần Dư Hoài, ngoại trừ trợ lý của chính mình, bọn họ đều không muốn chạy tới khiến cô tức giận.

  Ngay khi Sở Kiều cùng Tiểu Duẫn bước vào thang máy thì nhận được một cuộc gọi từ quản lý Châu. Sở Kiều tội lỗi không dám nhận, giả vờ như không có tín hiệu khi vào thang máy.

  Thực ra, chân nàng vẫn đau, nhưng nàng không nói.

  Sau khi ra khỏi cổng, xe bảo mẫu dừng bên ngoài, quản lý Châu đang đợi nàng với vẻ mặt u ám.

  Nhìn thấy nàng và Tiểu Duẫn đi tới, cô mở cửa, nói: "Đánh người? Em không muốn dính líu đến cô ta đúng không! Tiểu Duẫn cũng vậy, sao em không ngăn lại!"

  Tiểu Duẫn cúi đầu nói: "Chính cô ta uy hiếp người trước..."

  "Không ổn đâu!"

  Nhìn thấy Sở Kiều vẫn còn ngẩn người, cô kéo cổ tay Sở Kiều để nàng vào xe, trầm giọng nói: "Em đang tìm người? Đừng tìm nữa! Hôm nay Trương tổng không đến họp công ty."

  Sở Kiều "Ồ" lên một tiếng, nhàn nhạt dựa vào trên ghế: " Dư Hoài tìm chị?"

  "Nếu tìm tôi, tôi còn có thể nóng lòng như vậy sao?" Quản lý Châu hừ lạnh "Không có tin tức gì, nếu người đại diện liên hệ với tôi, tôi vẫn có thể giải quyết, nếu không liên lạc với tôi, có nghĩa là Dư Hoài đang muốn kéo em xuống. Em biết không? Thật khó để tham gia một chương trình tạp kỹ để khôi phục độ nổi tiếng. Em đã tát cô ta, muốn bị cả dân mạng tấn công đúng không? "

  ...

  Về phía Dư Hoài, khi lên xe, cô định gọi điện cho người đại diện, nhưng sau khi nghĩ lại, cô lại bấm số khác.

  Phải mất một lúc để nhận ra âm thanh bên kia cực kỳ ồn ào, uống rượu ,đánh đấm, âm nhạc điệu chói tai.

  Có chút nhỏ giọng nói: "Anh Lăng"

  Chỉ sau đó một giọng nói lười biếng vang lên: "? Dư Hoài, có chuyện gì vậy?"

  Dư Hoài vẫn còn có chút sợ hãi Lăng Dương, nhẹ giọng nói hôm nay cô bị Sở Kiều bắt nạt, cuối cùng còn nói thêm một câu: "Anh Lăng, cô ấy còn nói được Trương tổng chống lưng. Tôi thực sự không nuốt nổi ... "

  "Sở Kiều, phải không? ...Con mẹ nó người kia còn dám điên cuồng đánh tôi ? Đẩy tôi xuống xe."

  Đột nhiên có sự hỗn loạn ở đó, Dư Hoài hoảng sợ. Lăng Dương nhẹ giọng nói qua, có vẻ như đang uống rượu, có chút thở gấp, nói: "Được rồi, Trương Tử Cẩn còn dám động vào người của tôi? Đừng lo Hoài Hoài, chờ tôi cho cô một tin tức tốt đi."

  Khi có câu trả lời thỏa đáng, trong mắt Dư Hoài hiện lên một tia lạnh lùng, sau đó cô ta nở nụ cười thành công.

  "Cám ơn anh Lăng, lúc đó chúng ta cùng nhau dùng bữa."

  "Tốt , đó là điều hiển nhiên"

  ...