Lặng Lẽ Thích Em

Chương 12




       Sở Kiều cảm thấy mình nên nói gì đó: "Chị nói nhảm cái gì vậy?"

  Trương Tử Cẩn nhướng mày nhìn Sở Kiều —— Tôi nói nhảm ở đâu?

  Cô không vội, còn rất nhiều thời gian để giải thích rõ ràng cho Sở Kiều.

  Chu Nam Thâm khẽ nói với chồng: "Tiểu Cẩn được thừa hưởng từ ai mà có thể nói chuyện tốt như vậy?"

  Trương Chí Hòa chấn động nổi da gà, trong khi Giang Nghiêu mỉm cười. Chu Nam Thâm liếc mắt nhìn phòng bếp, "Ồ, xem trí nhớ của ta này, trước đi bàn ăn, chúng ta sắp ăn cơm rồi."

  Trương Tử Cẩn được Chu Nam Thâm gỡ rối, trước khi đi cô còn cúi xuống hỏi Sở Kiều: "Em có thấy khó chịu không? Nếu tôi khiến em không thoải mái, tôi sẽ đưa em ra ngoài trước."

  Sở Kiều thở dài, nói: "Chỉ cần chị đừng nói nữa, tôi sẽ ổn."

  Trương Tử Cẩn vui vẻ đẩy Sở Kiều đến bàn, Sở Kiều đã lâu không được trải nghiệm cảm giác gia đình khi dùng bữa. Có tiếng nói chuyện, có tiếng đặt bát đĩa, mùi thức ăn thơm lừng.

  Nàng nhìn Trương Tử Cẩn, Trương Chí Hòa và Chu Nam Thâm bận rộn dọn đồ ăn cùng nhau, có lẽ là do hơi nóng phả vào mắt nàng, Sở Kiều cảm thấy trước mắt nàng có chút mờ .

  Nàng nhanh chóng cúi đầu xóa đi cảm xúc trong mắt mình.

  Trương Tử Cẩn không nói gì trong bữa ăn, bữa ăn kết thúc trong không khí vui vẻ. Sau bữa ăn, mặc dù gia đình họ Trương nồng nhiệt mời Sở Kiều ở lại nghỉ ngơi nhưng Sở Kiều vẫn kiên quyết về nhà. Thấy thái độ kiên quyết của Sở Kiều, Trương Tử Cẩn chặn lời cha mẹ chuẩn bị đưa Sở Kiều về nhà.

  Xe của Trương Tử Cẩn từ từ lái ra khỏi khu biệt thự trong đêm, ánh đèn hắt vào mặt Sở Kiều, Trương Tử Cẩn thật sự không thể hiểu được con nhím nhỏ đang nghĩ gì.

  Cô cảm thấy Sở Kiều có vẻ hơi không vui.

  Không nói nên lời, đôi mắt của Sở Kiều lạnh như băng. Đến cửa nhà, Sở Kiều mở cửa, không có ý mời Trương Tử Cẩn vào.

Trương Tử Cẩn hiểu ra, cô đưa nàng về nhà ăn tối mà không nói một lời.

  “Trương tổng, chị về đi.” Sở Kiều nhướng mắt liếc, “Sau này trợ lý của tôi sẽ qua, chị không cần lo lắng đâu."

  Sở Kiều chỉ bật đèn ở cửa ra vào, bên trong vẫn còn lờ mờ.

  Trương Tử Cẩn liếc nhìn vào trong, không chắc Sở Kiều có thực sự gọi trợ lý đến để đi cùng nàng không. Nhưng cô đã bị chặn ở cửa không vào được. Cô thực sự muốn giúp Sở Kiều bật đèn, chăm sóc nàng trước khi rời đi.

  “Em không vui sao?” Trương Tử Cẩn nhìn xuống, tự hỏi tại sao nàng không gọi cô đến.

  Giọng Sở Kiều rất yếu: "Trương tổng, tôi sẽ cùng chị ăn bữa cơm. Nhưng tôi vẫn nói, đừng có đặt tâm tư vào tôi.

  Đây là Sở Kiều từ chối cô bao nhiêu lần?

  Trương Tử Cẩn nhìn Sở Kiều không nói gì.

  Trên thực tế, Trương Tử Cẩn nhìn thấy Sở Kiều mỏng manh cúi đầu trên bàn ăn, nhưng cô không nói gì cả. Chỉ sau sự cố trong bệnh viện, Trương Tử Cẩn có lẽ đã đoán được Sở Kiều lớn lên như thế nào, không ngạc nhiên khi nàng trở thành một người nhạy cảm, gai góc như thế này.

  Cô có vẻ thờ ơ với mọi thứ, nhưng cô rất tinh tế trong những chi tiết nhỏ.

  Ngay khi Sở Kiều cúi đầu xuống bàn ăn, cô rất đau lòng, điều này khiến Trương Tử Cẩn cảm thấy đau khổ.

  "Được rồi, tôi đi đây. Tôi sẽ để quản lý Châu thông báo cho em biết mọi thông báo, em nghỉ ngơi sớm đi." Trương Tử Cẩn cuối cùng cũng thỏa hiệp rồi ra khỏi cửa, dừng lại nói. "Có lẽ tôi gần đây rất bận, có thể sẽ không đến chăm sóc cho em, em nên chú ý đến chân của mình đừng ép buộc nó quá. Cho nên gọi ai đó đến khi em cần giúp đỡ. "

  Cô đã trở về thành phố Bắc Lâm, chính thức tiếp xúc với giới truyền thông, đương nhiên cô phải giải quyết những việc lớn nhỏ trong công ty.

  Thời gian còn lại đành giao cho cô trợ lý nhỏ chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Sở Kiều.

  Đúng như dự đoán, Trương Tử Cẩn cũng bận như cô nói. Nói cho cùng, vừa mới nhậm chức nên có quá nhiều việc phải bàn giao, xử lý. Quản lý Châu mang một số kịch bản đến cho Sở Kiều, nói họ đều muốn Sở Kiều đóng phim trong thời gian sắp tới.

  Sở Kiều vui vẻ ung dung, cẩn thận lựa chọn kịch bản.

  Mặc dù Trương Tử Cẩn không đến nhưng đồ được chuyển đến từng đợt——

  Đôi khi là trái cây tươi, đôi khi là một số thực phẩm bổ dưỡng, đôi khi là một bó hoa.

  Khi trợ lý đang giúp thu dọn chuyển phát nhanh, nàng cầm hoa rồi cắm vào bình, thở dài nói: "Chị Kiều, Trương tổng thật tốt với chị. Chị ấy không quên gửi đồ kèm hoa cho chị khi đang bận như thế. Nhìn hoa đẹp làm sao."

  Sở Kiều liếc một cái rồi lật xem kịch bản.

  Quản lý Châu đã cho nàng nghỉ ngơi 20 ngày, Sở Kiều thậm chí không nhìn vào điện thoại của nàng, tất cả các ứng dụng liên lạc đều bị tắt, nàng được quyền sống ẩn dật ở nhà. Kể từ khi Trương Tử Cẩn nói cô bận vào ngày hôm đó, cô sẽ đến gặp nàng vào đêm khác.

  Từ trước đến nay thái độ của Sở Kiều luôn lạnh nhạt, Trương Tử Cẩn không biết là do bận hay vì chuyện khác mà cô không đến.

  Đã hai tuần rồi, mặc dù đồ vẫn được giao liên tục. Độ nóng của Sở Kiều với Trương Tử Cẩn trên Internet bắt đầu giảm dần, Sở Kiều trở lại những ngày nàng có thể ra ngoài với khẩu trang cùng kính râm.

  Sở Kiều nghĩ, cô ấy gần như bỏ cuộc, phải không?

  Chắc chắn, đây chỉ là một chút thích nhất thời của Trương Tử Cẩn đối với nàng, cô cũng sẽ nhàm chán sau một thời gian dài.

  Tiểu Duẫn không biết suy nghĩ của Sở Kiều, vẫn đang lẩm bẩm: "Trương tổng gần đây rất bận. Có vẻ như chị ấy đã ngủ ở công ty mấy ngày rồi. Em nghe nói có người đã nhìn ... này, Chị Kiều, chị cho em tiền làm gì? "

  Không phải là một số tiền nhỏ mà là một số tiền lớn. Trong thời đại này việc chuyển tiền đã trở nên phổ biến như hiện nay, Tiểu Duẫn cũng không ngờ mình có thể cầm tiền trên tay.

  “Em giúp tôi đưa cho Trương tổng.” Sở Kiều không có WeChat của Trương Tử Cẩn, cho nên nàng đã nghĩ ra phương pháp này. Trương Tử Cẩn gửi quá nhiều thứ đến, Sở Kiều không hề đụng đến, tất cả đều chất thành đống trong bếp, tủ lạnh. Nàng cũng không muốn mắc nợ người khác, Trương Tử Cẩn nhận tiền, ít nhất trong lòng nàng cảm thấy an tâm.

  "Chị Kiều, có sao không..."

  Sở Kiều di chuyển chân của mình, thanh nẹp đã được tháo ra ngày hôm qua. Sở Kiều chậm rãi đứng dậy đi vài bước, sau đó xoay người nói: "Trong khoảng thời gian này em đã vất vả rồi, ngày mai không cần tới chăm sóc tôi".

  -

  Trương Tử Cẩn chợp mắt trong văn phòng, dụi mắt sưng húp.

  Gần đây, công ty có một số phương án do cô tự đưa ra xử lý, cô đã thay đổi lại nhưng đều không khả quan. Hơn nữa vừa mới vào làm, cô thường ăn cơm tối để đi hợp tác, cho nên bận rộn thường đã chín mười giờ rồi.

  Cô cũng không muốn làm phiền Sở Kiều, Sở Kiều cũng không trả lời tin nhắn mấy ngày qua.

  Nhưng mà, cô ngày nào cũng kêu người mua sườn tươi, còn dặn trợ lý của Sở Kiều nhớ hầm canh cho người ta uống, dù sao cũng phải ăn canh xương để bồi bổ.

  Ngoài ra, để có thời gian đi tìm Sở Kiều, cô đã nén rất nhiều việc phải hoàn thành. Sau khi ký xong vài tài liệu trên tay, cô có thể trực tiếp đến tìm người.

  "Cốc cốc ——" Có người gõ cửa.

  Trương Tử Cẩn ngồi thẳng người nói "Vào đi."

  Cánh cửa mở ra, hiện lên vẻ mặt lo lắng của Tiểu Duẫn, trợ lý của Sở Kiều .

  “Có chuyện gì sao?” Trương Tử Cẩn nhìn thấy có chút kỳ quái, thời điểm này phải nên chăm sóc Sở Kiều sao?

  Tiểu Duẫn run rẩy ôm cặp của mình đến bàn của Trương Tử Cẩn, nuốt nước bọt.

  Trương Tử Cẩn cau mày: "Sở Kiều có chuyện gì à?"

  "Không, không phải." Ngay khi Tiểu Duẫn nhắm mắt lại, cô lấy tờ tiền ra đặt trước mặt Trương Tử Cẩn, "Trương tổng! Chị Kiều nhờ tôi đưa cái này cho chị !"

  Trương Tử Cẩn: "?"

  Tiểu Duẫn vừa khóc vừa nói: "Chị Kiều nói không muốn nợ chị... Nếu không đủ, chị có có thể đến đòi..."

  Cô có thể nhìn ra được Trương Tử Cẩn bắt đầu chùng xuống trước mặt cô, sau khi nói xong, cô sẽ không bị Trương tổng xé xác cho hả giận chứ ?

  Trương Tử Cẩn nhìn nhân dân tệ rực rỡ trên bàn mà suýt chút nữa không thở nỗi, lần đầu tiên cô nhận ra tiền thật đáng ghét.

     Thực tế lại cho mình tiền?

  Rất tốt, Sở Kiều thực sự tốt.

  Một lúc sau, Tiểu Duẫn nghe được Trương Tử Cẩn lạnh nhạt nói: "Lần trước em đã làm những gì tôi nói chưa?"

  “Xong, xong rồi… Tôi có mang chìa khóa.” Tiểu Duẫn nhanh chóng lấy ra một chùm chìa khóa từ trong túi xách đưa cho cô, “Nó ở cạnh chị Kiều, tôi thuê được rồi.”

  Trương tổng nhờ cô hỏi xem có căn phòng nào cho thuê ở chung cư Sở Kiều sống không, thực sự có. Ngay bên cạnh Sở Kiều.

  "Cô ấy có ở nhà không?"

  Tiểu Duẫn không dám nhìn lên, "A ... vâng, vâng."

  "Được rồi, em tan làm đi, tôi tự mình đến đó."

  Đây, Sở Kiều, người đang ở nhà một mình, mở tủ lạnh. Hầu hết nguyên liệu Trương Tử Cẩn mang đến đều do Tiểu Duẫn nấu, vẫn còn rất nhiều trong tủ lạnh. Ngoài ra còn có những thứ khác, Sở Kiều chắc chắn sẽ không bao giờ ăn.

  Nàng đứng trước tủ lạnh nghĩ ngợi, chẳng mấy chốc đã mang theo một cái túi lớn đến.

  Bỏ thuốc bổ, những nguyên liệu thừa, bó hoa khô vào trong chiếc túi lớn, nàng định mang xuống lầu vứt đi.

  Sở Kiều do dự mở cửa, sẽ không tệ khi vứt bỏ những thứ Trương Tử Cẩn mang đến sao?

  Nhưng suy nghĩ lại, nàng đã đưa tiền cho cô, thì đây là thứ nàng mua.

  Đúng vậy, chính là như vậy.

  Sở Kiều sống trong một chung cư với hai hộ gia đình ở tầng một, nhưng nàng đã không ở nhà trong một thời gian dài, chưa bao giờ gặp hàng xóm. Nàng không quan tâm, nàng bấm thang máy rồi đợi.

  Thang máy tăng lên từng chút một cho đến khi cánh cửa mở ra với một tiếng "Ding-".

  Thực ra, việc ném đồ rất đơn giản, chỉ cần nhất xuống tầng dưới là vứt ngay. Nhưng… sẽ hơi ngại nếu nàng gặp người đã cho rồi vứt.

  Sở Kiều nhìn Trương Tử Cẩn đang đi ra từ thang máy với nụ cười nhạt rồi đứng yên trước mặt nàng, nàng không biết phải nói gì.

  Trương Tử Cẩn lắc chìa khóa trên ngón tay, tại sao Sở Kiều cảm thấy quen như vậy? Làm thế nào có thể giống với chìa khóa của mình?

  Thấy Trương Tử Cẩn đưa mắt nhìn chiếc túi lớn trên tay, Sở Kiều vô thức lùi lại dựa vào tường.

  “Vứt rác?” Trương Tử Cẩn vươn tay lấy túi, “Trông nặng lắm, tôi có thể giúp em không?"

  Sở Kiều hoảng hồn nắm lấy túi rác lớn không đưa, Trương Tử Cẩn không nói nữa.

  Cô đứng bất động trước mặt nàng, cau mày im lặng. Sở Kiều còn không biết mình đắc tội gì, chẳng phải ném thứ đã không còn ăn được sao?

  Đứng cách cô vài bước, Trương Tử Cẩn là phụ nữ mảnh khảnh cao khoảng 1m7.

  Cảm giác ngột ngạt không ai nói chuyện thực sự không hề dễ chịu.

  Khi cả hai đang bế tắc, đèn ngoài hành lang vụt tắt. Sở Kiều sửng sốt, cảm thấy chiếc túi trong tay đã bị đoạt lấy, cô đặt nó xuống đất "bốp" một cái rồi đèn lại bật sáng.

  Sở Kiều không biết cơn tức giận của Trương Tử Cẩn đến từ đâu, nàng nhìn người trước mặt, nói: "Chị có thể ngừng thích tôi không? Tôi đã nói rõ ràng rồi, sao chị không nghe tôi? Tôi cũng không quan tâm đến chị. Chị không đến tôi nghĩ chị cứ để loại thích này dần nhạt. Tôi không muốn nợ người ta tiền nên tôi đưa cho chị. Trương tổng, chị có hiểu không?... "

  Người trước mặt im lặng một lúc, đột nhiên di chuyển, dùng lợi thế chiều cao đè Sở Kiều vào tường.

  Trương Tử Cẩn dưới ánh đèn, chắn hết ánh sáng.

  Cô tiến tới cắt ngang những lời còn chưa nói của Sở Kiều.

  "Không."

  ...

  Tác giả có chuyện muốn nói: Túi rác: Ngươi vẫn là ném đi? Muốn ném thì đừng ném lung tung, được không? !

  Khi Trương tổng nhận tiền của Sở Kiều, cô tự nghĩ: Có phải chu cấp cho mình không? ! ! ! Ừ Ừ!

  Sở Kiều: Chị nghĩ quá nhiều.