Lặng Lẽ Thích Em

Chương 10




Thực sự thẳng thắn.

  Trương Tử Cẩn cười nhẹ, không khó chịu. Cô chỉ đứng dậy đẩy Sở Kiều thẳng vào chỗ không có gió, trên tầng cao nhất có rất ít người đi qua, lặng lẽ chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của Sở Kiều.

  Cúi xuống nhìn chằm chằm vào mắt Sở Kiều.

  "Quy tắc bất thành văn?"

  "Em xem tôi là người như vậy?"

  Khi nói chuyện, ánh mắt cô hơi mất mát, khóe môi vẫn luôn ý cười nhưng độ sâu của ánh mắt khiến Sở Kiều không dám ngẩng lên.

  Nếu lúc đó nàng biết Sơ Cẩn là sếp mới của mình, nàng tự hứa với mình một trăm can đảm cũng không dám nói.

Đầu óc Sở Kiều lúc này bị toàn hình ảnh của Trương Tử Cẩn quấn lấy, phần lớn sự khó chịu đã biến mất, tiếng nức nở cũng dần dần ngừng lại.

  "Đừng khóc ." Trương Tử Cẩn vươn tay giúp Sở Kiều lau nước mắt, Sở Kiều cảm thấy bàn tay cô đặc biệt lạnh. Sau khi Trương Tử Cẩn đi lên, cô vẫn tiếp tục bảo vệ nàng nhưng tay cô đã đỏ bừng.

  Nàng có thể đoán được Trương Tử Cẩn muốn nói gì, nhưng Sở Kiều cũng đã từng nói, bảo cô đừng đặt tâm tư vào nàng.

  Sau khi Sở Kiều bước vào giới giải trí, La Anh đã bảo nàng đừng làm ảnh hưởng đến cuộc sống của Sở Dịch, nàng không được phép tiết lộ về em trai nàng.

  Cho nên, ít ai biết Sở Kiều còn có em trai.

  Thật buồn cười, mặc dù mối quan hệ của Sở Kiều với cha mẹ không tốt nhưng Sở Dịch lại rất thân thiết với Sở Kiều. Cho nên, khi Sở Dịch nói chuyện với mình, Sở Kiều không dễ dàng từ chối.

  Sở Kiều một mình quen rồi, nàng nghĩ mình không cần người đi cùng, huống chi là người mà nàng đã không quen biết từ lâu.

  Không cần.

  Trương Tử Cẩn nói: "Sở Dịch đã phẫu thuật xong rồi, em có muốn xuống xem hay không?"

  "Được." Cảm xúc của Sở Kiều từ từ bình tĩnh lại, nàng nâng mắt liếc nhìn Trương Tử Cẩn, thấy người phía sau cũng đang nhìn nàng chằm chằm, cảm xúc trong mắt rất khó phân biệt.

  Sở Kiều nhanh chóng quay đầu lại, không nhìn cô nữa.

  Không ai lên tiếng trong thang máy yên tĩnh, con số trên tầng đang dần đi xuống.

  Trương Tử Cẩn đột ngột lên tiếng.

  "Sở Kiều."

  "Tuy lúc này thật sự không thích hợp, nhưng tôi vẫn muốn nói với em chuyện này." Trương Tử Cẩn bất lực, chân thành nói, "Có muốn cùng tôi nói không?"

  Trương Tử Cẩn biết cô đã đến gần một con nhím nhỏ cô đơn, muốn sưởi ấm cho nàng. Cho dù nhím nhỏ sẽ quấn lấy chính mình bằng những cái gai, bởi vì ai đó đã làm tổn thương nàng.

  Cô nên cho Sở Kiều cái gì đây?

  Người bạn, kiên nhẫn và tình yêu.

  Cô không muốn đột ngột xuất hiện, nhưng không thể không nói ra những lời trong lòng.

  "Tôi biết em muốn từ chối tôi, cho tôi mười giây để ổn định suy nghĩ một chút." Trương Tử Cẩn ước lượng tốc độ thang máy đi xuống, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ của chính mình. Dù sao cô cũng là người không có chút sợ hãi nào diễn thuyết trước cả ngàn người, khi đến trước mặt Sở Kiều, cô cảm thấy mình như một thiếu niên.

  Sở Kiều không nhúc nhích, cũng không ngẩng đầu nhìn, chỉ có lòng bàn tay giấu dưới chăn hơi đổ mồ hôi, trong lòng cũng căng thẳng.

  "Tôi không biết nói với em là tôi nghiêm túc đến thế nào , đến đây quá vội vàng nên chỉ mang theo sổ hộ khẩu. Có thể người khác nghĩ rằng giấy đăng ký kết hôn chỉ là giấy chứng nhận, nhưng đó là lời hứa cả đời của tôi. Tôi muốn cho em cảm giác an toàn "Giọng Trương Tử Cẩn nhẹ nhàng, êm ái , mang theo sự căng thẳng khó nhận thấy," Chỉ cần em muốn, tôi có thể đăng ký kết hôn ngay với em"

  Ding--

  Nói xong, cửa thang máy vừa mở.

  Lúc này Sở Kiều rất ngạc nhiên, nhưng nàng biết nàng không nên thể hiện ra. Nàng vốn tưởng rằng Trương Tử Cẩn đối với chính mình nhiều nhất cũng chỉ là thích một cô gái.

  Cô ấy sẽ kết hôn với mình?

  Không phải là quy tắc ngầm chứ?

  Điều này còn hơn cả việc biết Sơ Cẩn là Trương Tử Cẩn

  Trương Tử Cẩn đẩy Sở Kiều đến phòng bệnh của Sở Dịch, nghe Sở Kiều nói: "Tôi từ chối."

  Được.

  Sở Kiều không thèm ngẩng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn những người trước mặt, thở phào nhẹ nhõm nói: "Trương tổng, tôi vẫn mong chị đừng đặt tâm tư vào tôi. Tôi không có suy nghĩ gì về chị.."

Trương Tử Cẩn:"Tốt thôi, chuyện đã qua rồi, đừng nói những lời như vậy với tôi. "

  Trương Tử Cẩn rũ mắt xuống nhìn mái tóc dài bồng bềnh mềm mại của Sở Kiều, nhàn nhạt nói: "Không phải em đã hứa đi ăn cơm với tôi sao? Ngày mai, tôi đến đón em."

  

Sở Kiều: "..."

  -

  Trương Tử Cẩn không tức giận cũng không vui, cô phải cho Sở Kiều thời gian để chấp nhận loại tình cảm này. Nhưng khi cô đẩy Sở Kiều vào phòng bệnh của Sở Dịch, cô đã trở nên tức giận.

  La Anh đối mặt với Sở Dịch là săn sóc dịu dàng gần như bỏ qua Sở Kiều ở một bên.

  Khi Sở Dịch thấy Sở Kiều đến, cậu ta không quan tâm đến việc mình vừa tỉnh dậy đã không thể nhúc nhích, mở miệng gọi: "Chị, chị sao vậy? Sao chị lại ngồi xe lăn?"

  La Anh chỉ liếc mắt nhìn Sở Kiều: "Bị thương?"

  Sở Kiều khẽ gật đầu, "Không có gì nghiêm trọng."

  Sở Dịch: "Không có gì nghiêm trọng mà phải ngồi trên xe lăn? Đã thế em còn phiền chị đến thăm em thế này. Em thật sự không biết là bị gãy xương hay chảy máu trong..."

  La Anh đưa nước cho Sở Dịch: "Nhìn chính mình trước đi, lo lắng nhiều như vậy làm gì? Có muốn ta mua gì cho con ăn không?"

  Hàn Mẫn Linh trao đổi ánh mắt khó xử với Trương Tử Cẩn rồi đi ra ngoài một mình.

  Trương Tử Cẩn nhíu mày.

  Khi Sở Kiều nhìn La Anh cho Sở Dịch uống nước xong, ánh sáng trong đôi mắt vẫn còn bàng hoàng của cậu ta chìm xuống một chút, khi Sở Dịch đã bình thản lại, giọng điệu của nàng có chút lạnh lùng: "Mẹ, vậy ta đi đây."

  Sở Dịch giãy dụa muốn đứng dậy: "Chị đừng đi, em cuối cùng cũng được gặp chị một lần..."

  Trương Tử Cẩn bây giờ muốn ném đứa nhỏ không biết điều này. May mắn thay, La Anh sẽ không để đứa con trai của bà dậy, Trương Tử Cẩn đẩy nàng ra.

  Hàn Mẫn Linh đi phía sau hai người.

  Sở Kiều dường như không xúc động, cho đến khi Trương Tử Cẩn bước vào thang máy nhấn vào tầng của bãi đậu xe dưới tầng hầm, nàng nói: "Tôi đến tầng một."

  Khi Trương Tử Cẩn đến, cô nói với quản lý Châu cô sẽ chăm sóc nàng, cho nên quản lý Châu cho rằng cô hoàn toàn chịu trách nhiệm về việc chăm sóc Sở Kiều.

  "Em làm sao vậy? Bây giờ không tiện. Về chỗ của tôi trước đi?" Trương Tử Cẩn không nhấn nút than máy.

  "Không, tôi sẽ gọi xe"

  Trương Tử Cẩn liếc nhìn chân Sở Kiều "Có ai ở nhà chăm sóc em không?"

Sở Kiều: "..."

  "Về chỗ của tôi trước, được không? Tôi sẽ chăm sóc em." Trương Tử Cẩn vốn tưởng khi đến thành phố Bắc Lâm, cô nhất định sẽ đưa Sở Kiều về nhà mình, để Sở Kiều ở nhà một mình cô không thể không lo lắng.

  Sở Kiều không nói chuyện một hồi, thang máy đã được hiển thị đến bãi đậu xe dưới tầng hầm.

  Ngay khi Trương Tử Cẩn đẩy xe lăn của Sở Kiều ra, cô nghe thấy giọng nói của Sở Kiều đặc biệt lạnh lùng--

  "Tôi nói không cần, chị không hiểu đúng không?"

  Sở Kiều hơi nhướng mắt nhìn Trương Tử Cẩn, nỗi lo lắng bấy lâu nay dần lộ ra qua lời nói: "Chị có nhà rồi, sao lại phải đi tìm tôi? Tôi không phải là người tàn tật. Tôi không cần chị chăm sóc. Trong lòng có yêu thích thì cũng có thể buông bỏ, đúng không? "

  Hàn Mẫn Linh ở bên lề: "..." Cô cảm thấy đặc biệt dư thừa.

  Sở Kiều đẩy xe lăn vào thang máy.

  Trương Tử Cẩn nắm lấy cánh cửa thang máy, đứng trước Sở Kiều vài bước, mày cau lại, "Nếu tôi không lo lắng cho em, tôi sao có thể làm việc này?"

  "Tôi không cần chị lo lắng cho tôi . Có thể làm sao?" Sở Kiều liếc mắt một cái, trầm giọng nói: "Tôi có thể tự mình trở về".

  Hàn Mẫn Linh: "Đừng cãi nữa ..." Có một người khác ở đây!

  Cô không biết hai người họ có chuyện gì, Sở Kiều nói rõ nàng không muốn làm phiền người khác, Trương Tử Cẩn lại lo lắng.

  "Được rồi, em chỉ không muốn tôi quan tâm đến em thôi sao? Tôi đi, tôi không lo cho em." Trương Tử Cẩn buông tay, bước nhanh đến bên cạnh xe, mở cửa, đóng cửa "rầm".

  Nàng cũng tức giận.

  Khi xe của Trương Tử Cẩn rời đi, Hàn Mẫn Linh nhận được tin nhắn từ Trương Tử Cẩn trên điện thoại.

  Trương Tử Cẩn: Đưa nàng về nhà.

  Hàn Mẫn Linh :... Tại sao lại ....hai người này?

  "Sở Kiều, Tôi đưa em về đi, nhà của em ở đâu?" Hàn Mẫn Linh đẩy xe lăn của Sở Kiều, Sở Kiều không phản đối.

  "Mẫn Linh, làm phiền chị." Sở Kiều ngồi ở ghế sau nói địa chỉ, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ không nói.

  Khi đưa Sở Kiều về nhà, Hàn Mẫn Linh phát hiện đây là một căn hộ cao tầng dành cho người độc thân, rõ ràng Sở Kiều sống một mình.

  Hàn Mẫn Linh thực sự lo lắng Sở Kiều ở nhà một mình với đôi chân của nàng không thuận tiện. Nhưng cô không dám hỏi Sở Kiều có muốn gọi Trương Tử Cẩn qua không, dù sao hai người cũng vừa cãi nhau xong.

  Sở Kiều khẳng định nàng ở nhà một mình rồi để Hàn Mẫn Linh rời đi.

  Nàng di chuyển chiếc xe lăn về phòng ngủ, khó khăn kéo chiếc hộp dưới gầm giường ra, cứ lục lọi trong đó.

  Nó đâu?

  Sở Kiều lấy hết sách ra , cuối cùng cũng tìm thấy cuốn sách vuông vắn, màu đỏ sẫm nằm dưới đống sách.

  Đó là sổ tài khoản của nàng.

  Mở trang về chính nàng.

  Tên: Sở Kiều.

  Tình trạng hôn nhân: Độc thân.

  Không biết đang suy nghĩ gì, Sở Kiều lắc đầu, trong mắt hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

  -

  Ngay sau khi Trương Tử Cẩn nhấn ga ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện, cô lái xe thẳng về nhà mình.

  Trong lòng cô có chút tức giận, dù sao cô cũng chưa từng bị ai đối xử như vậy, đây lần đầu tiên bị đối xử như vậy.

  Sau khi băng qua ngã tư phía trước, cô sẽ đến nhà.

 Trương Tử Cẩn nhìn chằm chằm đèn đỏ trước mặt, càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng.

  Sở Kiều ở nhà chắc có nhiều bất tiện, làm sao mà thay quần áo được? Nấu ăn, sử dụng nhà vệ sinh?

  Làm sao cô có thể để Sở Kiều một mình!

  Làm sao cô có thể mất bình tĩnh với Sở Kiều!

  Cô nên kiên quyết dẫn nàng đến nhà của cô!

  Nghĩ đến chuyện này Trương Tử Cẩn không thể ngồi yên, nên cô trực tiếp gọi điện cho Hàn Mẫn Linh.

  "Cậu đưa người đi đâu? ... Tôi đi đón cô ấy."

  Tác giả có chuyện muốn nói: Trương Tử Cẩn: Không thành vấn đề, Tôi không quan tâm em! tôi đi!

  Làm sao có thể đi, phu nhân a ~~~