Sau trận chiến ‘kịch tính’ với Tuyệt Sát Độc Môn, Tông Chiến diễn ra thêm hai ba tràng sau đó liền mỹ mãn kết thúc! Hơn trăm tông môn tiến vào vòng sau, đương nhiên là có Ngũ Tà Môn!
Lưu Tử Tinh có chút hối tiếc, sau hai trận đấu hắn phát hiện Chiến Đài là nơi may mắn của mình! Nếu như lên đó đánh một trận liền có đưa tài đồng tử tìm tới phát quà! Emma nó thơm~~~
Có chút không muốn, dù sao từ trên trời rơi xuống bánh kem luôn làm người ta trầm mê.
Tuy nhiên không thể không chấp nhận sự thật, Lưu Tử Tinh đành phải chia tay Chiến Đài, bản thân thì đợi vòng sau mở ra, hắn muốn ‘giúp’ người!
Lưu Tử Tinh liếc những cái kia ‘fan hâm mộ’ đang hò reo, trong lòng có chút cảm động nha!
“Họ Lưu ngươi cút đi! Tông Chiến đều bị ngươi phá hư!”
“Lưu Đại Ác Nhân! Chỉ biết hại người là giỏi!”
Đúng vậy, hắn tên đã thành Lưu Đại Thiện Nhân, mọi người đều kính nể đặt tên đó cho hắn! Lưu Tử Tinh chùi chùi khóe mắt, thần sắc không muốn vẫy tay tạm biệt với đám người: “Ta cũng rất thích chư vị! Mặc dù không muốn nhưng chúng ta phải tạm biệt!”
Đám đông: Tốt vô sỉ!
Tịnh Ninh khóe mắt điên cuồng run lên, thật đáng xấu hổ! Tiểu tử, da mặt của ngươi làm bằng thép sao?
Lưu Tử Tinh không để ý đám người mà vẫn tiếp tục vẫy tay chào, sau hôm nay tràn đầy bão táp, hắn đã ngộ ra được một chân lý! Làm việc đôi khi chỉ cần một miếng da mặt dày thì đi làm gì cũng sẽ thành công! Vạn sự khởi đầu nan! Gian nan bắt đầu nản! Phi! Gian nan đừng có nản!
Không bao lâu, rốt cuộc thì cũng về viện trạch của Ngũ Tà Môn, Lưu Tử Tinh một mặt nhẹ nhõm nằm trên chiếc giường thân yêu.
Cá Nhân Chiến vẫn tiếp tục, theo hắn suy đoán chắc mất hơn 2 đến 3 ngày nữa mới kết thúc.
Cá Nhân Bảng là từ 5 vạn người bên trong tìm ra 1 vạn thí sinh sáng giá! Muốn hoàn thành! Thời gian này không thấp!
Không có việc gì làm, Lưu Tử Tinh chán tới lăn qua lăn lại trên giường mềm, có chút hoài niệm máy tính, có chút hoài niệm điện thoại!
Nhớ cái ngày cầm kiếm khách lả lượt, nhớ cái đặc vụ mà ai cũng biết tên!
Lưu Tử Tinh bất dậy lên, hắn muốn đi tìm đặc vụ chó mực! Phệ Thiên tên đó đi đều hết một ngày rồi mà vẫn chưa thấy đi về, nếu không phải dị giới không có exciter thì bằng không hắn đã sợ Nghiện Thiên Cẩu đã bị lên bàn!
Đi ra khỏi Ngũ Tà Môn viện trạch, hít thở ‘trong lành’ không khí, Lưu Tử Tinh một mặt bình thản nói: “Khói Thuốc Lào! ”
Nhìn ngoài đường không ai không cầm thứ thuốc ma quỷ đó, Lưu Tử Tinh rốt cuộc rõ Phệ Thiên đi đâu!
Có chút tuyệt vọng, con chó đó không có điểm dừng sao?
Không biết nên khóc hay nên cười, ít nhất thì cũng may mắn nó không tuyên truyền mấy thứ quá có hại đi.
Lưu Tử Tinh dục vọng tìm chó cũng xem như tắt, hắn bèn đi đi lại lại dạo quanh phố phường.
Bất quá mệnh của hắn xem ra cùng Triệu Vũ cái kia sát tinh cũng không khác là mấy, đi đường liền gặp sáo lộ!
Nhìn trước mặt mấy cái lưu manh đang ăn hiếp con gái nhà lành, Lưu Tử Tinh sờ sờ cằm, đây là cho ta lao vào trừng trị bọn chúng, tiếp sau liền một loạt tình tiết đẩy câu truyện thành thể loại ngựa giống sao?
Lưu Tử Tinh: Thân ta vàng ngọc, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Đó là không có khả năng!
Bất quá có kẻ đoạt trước vai diễn, Diệp Phi Phàm một mặt uy dũng nhào ra, ưỡn ngực, vuốt tóc: “Thả ra vị cô nương đó! Để ta vào! Phi! Để cho nàng rời đi!”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Quả nhiên! Động vào nữ nhân, đầu của Khí Vận Giả liền như biến ngu ngốc!
Có một ví dụ dễ hơn đó chính là loài Simp!
Diệp Phi Phàm: Chết vì gái! Là cái chết tê tái!
Cá Nhân Chiến chắc là đã tạm dừng lại, bằng không tên này cũng không xuất hiện ở đây mà hành hiệp trượng nghĩa.
Lưu Tử Tinh không biết từ đâu lấy ra chiếc ghế dựa, bắt đầu diễn cái quần chúng ăn dưa.
Đánh đấm thứ gì ta ghét nhất! Hít drama không thơm sao?
Diệp Phi Phàm cùng mấy cái lưu manh còn rất phối hợp diễn lên: “Hừ! Tiểu tử miệng còn hôi sữa từ đâu tới? Ngươi biết bổn đại gia là ai không?”
Diệp Phi Phàm: “Ta không cần biết ngươi là ai! Bỏ cô nương đó ra!”
Vừa nói dứt lời, hắn phi thẳng về phía đám lưu manh, hai tay nắm thành quyền đánh ra: “Diệt Nhân Quyền!”
“Bành!” Diệp Phi Phàm bị đánh bay!
Lưu Tử Tinh: “! ”
Nói tốt sáo lộ đâu? Phải là Nhân vật chính đánh bay tiểu lâu la chứ? Mà sao tiểu lâu la lại mạnh vậy? Trúc Cơ Cảnh? Chuyện gì đang xảy ra? Ai là ta?
Lưu Tử Tinh một mắt hoài nghi nhìn lên trời, hắn lúc này chắc chắn thế giới này vận hành kiểu phản sáo lộ, không có thứ gì phù hợp quy tắc cả!
Cái kia lưu manh thổi khói trên tay của mình, cười lạnh nói: “Một tiểu tử Tụ Khí Cảnh cũng dám ra oai? Chẳng lẽ không biết bản đại gia Tu Vi Trúc Cơ sao?”
Diệp Phi Phàm: Ta thật sự không biết!.
Đám đông bắt đầu bàn tán về việc! Tìm chết của Diệp Phi Phàm: “Đây là ai thế? Thế mà dám động vào Tống Trùng? Chẳng lẽ hắn không biết đối phương đã Trúc Cơ Ngũ Trọng Thiên rồi sao?”
Diệp Phi Phàm: “! ”
Các ngươi có thể làm ơn đừng nói nữa được không? Ta run!
Lưu Tử Tinh đồng tình nhìn Diệp Phi Phàm, đứa nhỏ này quá xui xẻo rồi! Trang bức không thành công còn đụng phải tiểu boss, vận may này, ngươi thật chắc chắn bản thân tu là công đức mà không phải nghiệp lực?
Đã đâm lao thì phải theo lao, Diệp Phi Phàm cắn răng đứng lên, bắt đầu bật hack!
Thân thể hắn sáng lên màu vàng công đức chi quang, bộ dáng như một vị phật sống, hiền từ cùng thần thánh.
Lưu Tử Tinh: Dị Loại Ma Đầu, Lặng Lẽ Luyện Thành Vạn Trượng Công Đức?
Emma, cái tên này đều có thể viết thành một bộ truyện!
Diệp Phi Phàm hai mắt chó làm bằng vàng 24k từ trên cao ngước xuống nhìn Lý Trùng chúng nhân: “Quỳ xuống tạ tội! Trên người ngươi nghiệp lực sẽ được giải trừ! Hãy tin vào đấng tối cao Công Đức Thần Phật! Bỏ xuống đồ đao tất sẽ thành đạo!”
Lưu Tử Tinh: Con mẹ nó! Dị giáo tà đồ! Ngươi đây là đang tuyên truyền mê tín dị đoan đấy biết không?
Nhưng mà nói đi rồi lại nói lại, bộ dáng của Diệp Phi Phàm đích thật rất thần côn, hào nhoáng đến thần thánh!
Tống Trùng chân hơi cong, sắc mặt hướng thiện như thể sắp quỳ xuống cho Diệp Phi Phàm.
Lưu Tử Tinh không quá kinh ngạc, hắn đã khởi động Lưu Ly Long Nhãn từ lúc nào không hay, hình thoi con mắt chứa đựng uy nghiêm lúc này nhìn thấy vô số li ti màu vàng ánh hưởng trực tiếp vào linh hồn của kẻ địch! Diệp Phi Phàm không phải làm chơi mà đang dùng Thần Thông! Tuy nhiên Tinh Thần Lực của hắn cũng không quá mạnh chỉ sợ một lúc nữa liền hết tác dụng!
Đúng như Lưu Tử Tinh suy đoán, 1 giây sau đó, thần quang tắt ngùm!
Diệp Phi Phàm một mặt tươi cười xấu hổ nhìn Tống Trùng: “Haha! ”
Tống Trùng: “! ”
Haha em gái ngươi! Sắc mặt hắn tức giận đển đỏ hẳn lên, tay hắn giơ lên muốn tấn công Diệp Phi Phàm.
Lưu Tử Tinh xoa xoa cằm, tiểu tử này đã từng giúp hắn thế thì bèn đền ơn đi!
Sau lưng hắn hiện lên Tinh Thần Thú, khí tức bên ngoài biến uy nghiêm khó tả, bất quá nếu muốn cảm nhận được trừ khi Tinh Thần Lực hơn xa hắn!
Ánh mắt của hắn bắt đầu biến dị, mắt rồng bị một vầng trăng che lấp, hào quang quỷ dị từ mắt hắn phóng ra bay thẳng tới Tống Trùng!
Quỷ Nguyệt Quan Tinh Đồ! Quỷ Nguyệt Đoạt Hồn Quang!
Tống Trùng tiếp nhận hào quang quỷ dị thì ngay sau liền ôm đầu đau đớn, Diệp Phi Phàm nắm bắt lấy cơ hội, mắt hắn phát sáng lên, tay cũng không chậm dùng trường kiếm trong tay đâm chọt về phía kẻ địch!
“Phốc! Phốc! Phốc!” Như thể sợ Tống Trùng còn sống, hắn liên tục đâm thêm gần chục nhát!! Bên cạnh đàn em của Tống Trung bị bộ dáng sát nhân cuồng ma của Diệp Phi Phàm cho dọa sợ, trực tiếp bỏ chạy.
Lưu Tử Tinh: Đây là bỏ xuống đồ đao lập địa thành phật? Đây là công đức mà ngươi nói? Lão tử chỉ định choáng tên kia cho ngươi bỏ chạy thôi có được không? Có cần cơ hội tới mức đó không?
Diệp Phi Phàm đâm chọt lần cuối, chùi chùi trên mặt ‘mồ hôi’ đỏ, hắn nhe răng về quần chúng cười nói: “Hãy làm nhiều việc thiện! Đánh giết không có kết quả tốt!”
Tống Trùng dưới chân hơi rên rỉ: “Ô ô ô! ”
Diệp Phi Phàm biến sắc: “Phốc! Phốc! Phốc!” Lại đâm thêm ba lần nữa, Tống Trùng cũng phi thăng!
Nhóm quần chúng: “! ”
Đây là lương thiện mà ngươi nói? Rõ ràng ngươi so với bất kì ai đều hung ác được không?
Lưu Tử Tinh che mặt, hắn cảm thấy bản thân vừa nối giáo cho giặc, hắn thật không cố ý!
Tống Trùng: Cố em gái ngươi! Ta đều chết, ngươi mới hối lỗi?
Diệp Phi Phàm cảm thấy bản thân trang bức rất mỹ mãn, Công Đức Châu tăng lên từ số dương lên số âm, hắn cảm thấy bản thân rất thành công! Bèn nhìn về vị kia con gái nhà lành!