Lặng Lẽ Không Lời

Chương 15




Năm Tiền Tây bốn mươi tuổi nhớ tới chuyện này còn mang ra trêu ghẹo. Triệu Đông giận không chỗ trút, gần mười năm rồi, em có thấy phiền không hả. Tiền Tây cười anh, thế nào, dám làm không dám chịu? Tờ giấy kia em còn để trong két sắt, có muốn em lấy ra xem lại một chút không? Triệu Đông tức hừ hừ, sớm biết em muốn đọc cả đời thì có chết anh cũng không ngu xuẩn như vậy.

Năm đó Triệu Đông vừa nói liền hối hận. Anh biết mình đang nói gì, hậu quả tuyệt đối không thể gánh nổi.

Nhìn thấy Tiền Tây chạy ra ngoài, Triệu Đông thục mạng đuổi theo, kéo chặt cậu không buông. Tiền Tây đấm đá loạn xạ, muốn giãy thoát ra, kéo Triệu Đông từ phòng bếp ra phòng khách.

“Không phải anh muốn em cút sao? Em sẽ cút ngay lập tức!”

Không phải như vậy, không phải như vậy! Triệu Đông nóng nảy, anh nên nói thế nào, anh nên nói thế nào để Tiền Tây hiểu đây!

“Con mẹ nó, anh buông tay ra!” Tiền Tây tức giận mắng to, đá Triệu Đông ra thật xa rồi chạy vèo tới bên cửa.

Triệu Đông cảm thấy thời gian như ngừng lại, nếu bây giờ để Tiền Tây đi, có phải sau này cậu sẽ không trở lại nữa?

Đầu óc Triệu Đông chưa phản ứng kịp thì người đã nhào tới rồi. Anh ấn mạnh Tiền Tây xuống đất, không kịp nghĩ xem làm vậy có thể khiến cậu đau hay không rồi xé quần áo của cậu một cách rất thô bạo.

Tiền Tây chỉ cả kinh kêu một tiếng rồi lập tức nhắm mắt lại không nhúc nhích gì nữa. Triệu Đông cảm thấy mình giống như đang gian thi(*). Tiền Tây rất lãnh đạm, không phản ứng chút nào khiến anh âm thầm sợ hãi.

(*) quan hệ với xác chết

Anh rất sợ.

Tiền Tây lạnh lùng nói, Triệu Đông, nếu anh còn như vậy thì em sẽ đánh anh đấy.

Triệu Đông giống như không nghe thấy, vẫn muốn cởi quần áo của Tiền Tây. Tiền Tây giơ tay lên vả mấy cái liên tiếp vào mặt Triệu Đông, anh ghìm tay cậu lại, cậu dùng chân đá anh, anh vội vàng kẹp chặt, hai người gây gổ náo loạn cả phòng.

Tiền Tây khàn giọng quát: “Ông đây cũng không chịu nổi anh nữa rồi!”

Cả người Triệu Đông run lên, lập tức dừng hành động lại. Lần này Tiền Tây gằn từng chữ một, yêu anh, tôi thật hối hận.

Triệu Đông khóc, từ sâu trong mũi phát ra một tiếng ‘ừ’, lệ không ngừng chảy xuống.

Nước mắt theo gò má của Triệu Đông nhỏ xuống người Tiền Tây, như một mũi dao bén nhọn đâm sâu vào lòng cậu. Cậu muốn động nhưng lại không thể.

Triệu Đông dường như nhớ ra điều gì đó, lôi một tờ giấy và cây bút ra. Bên cạnh không có bàn, anh liền đặt tờ giấy trên đùi như một cậu nhóc mới học viết, khóc lóc không ngừng, vừa khóc vừa run rẩy viết từng chữ xuống. Chữ viết xiên xiên vẹo vẹo như con nòng nọc bò trên giấy.

Lời anh vừa nói

Tuyệt đối không thể tính được

Anh không cố ý tổn thương em

Anh muốn bảo vệ em

Khiến em tổn thương… thật xin lỗi

Còn có, ở trong lòng anh, em vẫn luôn đẹp trai lắm

Anh không nói ra thôi

Anh không biết phải nói với em thế nào

Thật xin lỗi, van em, tha thứ cho anh, đừng hối hận

Đừng rời bỏ anh

Từ khi còn nhỏ anh đã thích em rồi, lúc còn rất nhỏ.

Anh rất thích em

Anh yêu em, anh rất yêu em

Anh rất yêu em…

Những chữ xiên vẹo như nòng nọc kia bị nước mắt làm nhòe nhoẹt hết cả nhưng Tiền Tây cảm thấy chúng đã khắc thật sâu trong trái tim mình – từng từ từng từ một. Mỗi một chữ, mỗi một giây phút này, cả đời này cậu đều không thể quên.

“Em cũng yêu anh.”

Tiền Tây nói, giọt nước mắt xen lẫn đau đớn khổ sở và hạnh phúc bất chợt rơi xuống.

Like Loading…