Thật kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi rất đói, chờ đến khi cơm nước được bưng lên, Cung Tuấn ăn được hai miếng thì không muốn ăn nữa.
Đồ ăn quá mặn và nhiều dầu mỡ.
Ăn vào muốn nôn.
Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trợ lý không đến, mọi người ăn rất vui vẻ, Trương Triết Hạn còn bị mọi người kêu lên hát.
Anh hát rất hay, hay đến mức cậu tạm thời quên đi cơn buồn nôn.
Sau khi kết thúc.
Cung Tuấn dùng ho để che giấu cảm giác buồn nôn, phối hợp với mọi người vỗ tay tán thưởng.
"Này, Cung Tuấn ca có biết hát không?" Mã Văn Viễn vừa vỗ tay vừa hỏi.
"A?Anh không biết." Cung Tuấn khoát khoát tay.
Cậu thích hát nhưng thực sự là không biết hát.
"Hai chúng ta còn phải hát ca khúc kết phim đấy, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải bồi dưỡng ra sự ăn ý." Trương Triết Hạn ở bên cạnh nói đùa.
Lập tức cả bàn người nhìn chằm chằm Cung Tuấn.
Nguy rồi, vốn đã rất khó chịu, lúc này căng thẳng, cảm giác dạ dày lại muốn trào lên rồi.
"Lần sau, lần sau đợi tôi chuẩn bị tốt sẽ thể hiện." Cung Tuấn chỉ có thể cười từ chối.
Nếu không phải vì khó chịu, cậu cũng muốn một lần cho mọi người biết âm thanh của cậu, sớm xua tan chờ mong của mọi người.
Cậu sợ cậu hát được một nửa phải chạy thẳng vào WC.
Như vậy rất xấu hổ.
Sau đó Cung Tuấn không động đũa mấy, có một cọng rau cũng để trong miệng nhai rất lâu.
"Khó chịu?" Trương Triết Hạn nghiêng người sang, thấp giọng hỏi.
"Hả?" Cung Tuấn không nghe rõ, ghé sát tai lại, còn tưởng Trương Triết Hạn có chuyện muốn nói với mình.
"Có phải khó chịu không?" Trương Triết Hạn hỏi lại.
"Có chút...!Buồn nôn." Cung Tuấn ngại ngùng nói.
"Vậy thì không ăn, còn ăn cái gì nữa?" Trương Triết Hạn nhìn cậu, "Cậu bị ngốc à? Về sớm một chút nghỉ ngơi, ngày mai còn phải huấn luyện đấy."
"Không tốt đâu, "Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn, nhịn đến miệng biến hình, có vẻ tủi thân: "Tất cả mọi người không đi."
"Lúc này chắc có thể đi rồi, vị đạo diễn này rất tốt tính." Trương Triết Hạn thở dài.
Trương Triết Hạn nói xong nâng ly uống một hớp rượu trước mặt mọi người, sau đó đứng dậy: "Rất xin lỗi mọi người, buổi tối có hẹn đối diễn với Cung Tuấn, có lẽ phải đi trước, mọi người tiếp tục."
"Được được được, vậy hai cậu về trước đi, đối diễn trước cũng rất tốt, buổi tối ngủ sớm một chút." Đạo diễn nói.
Trương Triết Hạn đẩy ghế rời khỏi chỗ ngồi, Cung Tuấn vẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ.
"Chậc, "Trương Triết Hạn đẩy vai Cung Tuấn, đè giọng nói: "Đi thôi."
"À..
à." Cung Tuấn lúc này mới phản ứng, đột ngột đứng dậy, ai ngờ dùng lực quá mạnh, cơn buồn nôn kìm nén nãy giờ xông thẳng lên miệng
Bùm bùm —— loảng xoảng——.
truyện teen hay
Cung Tuấn đẩy ghế ra chạy chẳng về phía WC.
"Cậu ta làm sao vậy?" Đạo diễn vẻ mặt khó hiểu, nhìn chằm chằm hướng Cung Tuấn chạy đi.
"..." Trương Triết Hạn khẽ cắn môi, cười nói với mọi người: "Có lẽ, người có ba gấp đi."
"Ụa, ụa..."Khi Trương Triết Hạn chạy tới WC, Cung Tuấn đang dựa vào bồn cầu ói, tay chống trên bệ cầu hơi run run.
Hình như chống không được.
Khi cậu ta cố ngẩng đầu lên, Trương Triết Hạn thấy mắt cậu đỏ ửng,
Nôn.
"Anh...!ọe."Nôn đến mức nói không thành lời.
"Cậu từ từ, đừng nói chuyện." Trương Triết Hạn xông lên đỡ Cung Tuấn, áo phông trắng cũng bị dính vết bẩn.
Trương Triết Hạn nhịn không được nhíu mày, sau cũng không nói gì.
Cung Tuấn khoát khoát tay, dùng giấy lau lau: "Bên ngoài..."
"Không sao, nên nghĩ cho bản thân đi, " Trương Triết Hạn cũng cạn lời: "Nôn thành cái dạng gì rồi!"
Cung Tuấn khịt mũi, hình như đã bình thường lại.
Cung Tuấn nở nụ cười thương hiệu, nhìn Trương Triết Hạn nói: "Cảm ơn, lại làm phiền anh rồi.".