"Em buông ra!" Trương Triết Hạn trừng Cung Tuấn, muốn đứng dậy nhưng cái tay trên eo xiết chặt kéo anh lại.
Nhìn sát Cung Tuấn, anh mới cảm giác người này hình như gầy đi, sắc mặt cũng không tốt như lúc ở đoàn phim
"Chậc, " Trương Triết Hạn tròng mắt hoảng loạn, vẻ mặt sa sầm, đưa tay nhéo mặt Cung Tuấn︰ "Lời anh nói không có tác dụng phải không?"
Trương Triết Hạn cho rằng lúc này anh rất dữ, nhưng ở trong mắt Cung Tuấn dáng vẻ này của anh như con mèo nhỏ đang tức giận, rất đáng yêu.
Sau khi Cung Tuấn biết được Trương Triết Hạn không quen cô gái khác thì cười như một đứa trẻ, đã sớm không quan tâm đến điều gì nữa.
Người này chính là của cậu.
"Em rất vui, lão Trương." Cung Tuấn cười híp mắt nhìn Trương Triết Hạn trong lòng, hoàn toàn không còn cứng rắn như đêm đóng máy.
Bốp bốp tiếng vỗ mặt vang lên.
"Cười, em vui vẻ cái rắm!" Trương Triết Hạn nhéo mặt xong liền đấm cậu ︰ "Xảy ra chuyện cũng không nói với anh, muốn chia tay cứ nói thẳng!"
"Sao em có thể nói với anh? Anh lo lắng nhiều như vậy, " Cung Tuấn thu lại vẻ tươi cười︰ "Sao em biết được, em nói rồi anh có tới không, anh không đến...!Vậy chẳng bằng em không nói."
"Em...!em..." Trương Triết Hạn dường như không tìm ra được lời phản bác, chỉ thở dài gõ gõ lên thạch cao của Cung Tuấn︰ "Đồ ngốc, có đau không?"
"Đau, " Cung Tuấn làm nũng︰ "Em hối hận rồi, sớm biết thế đã không vội như vậy, không được xem concert của anh."
"Hôm đó anh thật sự rất đẹp, " Cung Tuấn nhìn tóc của Trương Triết Hạn, tiếc nuối nói︰ "Để lâu như vậy, sao đột nhiên lại cắt ngắn thế này?"
"..." Trương Triết Hạn không biết nên trả lời cậu thế nào, anh nên nói...!là vì giận cậu trong cơn tức giận cậu không đến concert, anh đã cắt đi niệm tưởng cuối cùng.
Dường như cuộc gặp hôm nay đã ngầm thừa nhận mối quan hệ không rõ ràng giữa hai người.
Thấy anh im lặng, Cung Tuấn hiểu rõ không hỏi nữa, chỉ nói︰ "Lão Trương, em muốn nghe anh hát《 bất thuyết》, chỉ hát cho mình em nghe."
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, Cung Tuấn cuống quýt bỏ tay xuống ngồi dậy, vội vội vàng vàng còn đập vào cằm Trương Triết Hạn, đau đến hừ ra tiếng.
Còn chưa xoa xoa, đã kéo chăn trùm lên người, dáng vẻ có tật giật mình.
Trái lại Trương Triết Hạn bình tĩnh hơn nhiều, sau khi thoát thân liền lui ra đứng ở bên cạnh, khi y tá vào thì ngồi xuống ghế.
Phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh.
.
Ngôn Tình Sủng
"Cảm thấy thế nào rồi?" Y tá hỏi︰ "Bác sĩ nói nếu không có tình huống khác thì ngày mai cậu có thể xuất viện."
"Tôi đã sớm nói có thể xuất viện." Cung Tuấn nói.
"Cái cậu này...!nếu lúc trước cậu nghe lời bác sĩ, thì đâu đến nỗi giờ này mới xuất viện?" Y tá nói.
"Này, này, " Cung Tuấn liếc nhìn Trương Triết Hạn, vội nói︰ "Này cô đừng nói bừa, tôi, tôi không sao, tôi có chuyện muốn nói với bạn tôi, cô đi chăm sóc bệnh nhân khác đi."
Y tá trừng cậu, còn không bỏ qua︰ "Nhóc đẹp trai này chết chắc rồi."
Trương Triết Hạn nhìn y tá rời đi, sau đó xoay qua nhìn chằm chằm Cung Tuấn.
"..." Cung Tuấn cúi đầu, mím môi trợn tròn mắt.
Cậu hơi nghiêng đầu liếc nhanh về phía Trương Triết Hạn, đã thấy anh đứng lên.
"A...!Em mệt rồi, muốn ngủ một lát." Cung Tuấn nói xong ngáp một cái, nằm nghiêng đưa lưng về phía Trương Triết Hạn.
Nhưng Trương Triết Hạn hôm nay không ra bài theo lẽ thường, anh đi đến ngồi xổm bên mép giường, muốn dành thời gian bên Cung Tuấn.
"Lại giả vờ." Trương Triết Hạn trầm giọng nói, nếu Cung Tuấn dám mở mắt ra sẽ phát hiện dáng vẻ Trương Triết Hạn hiện tại hận không thể cho cậu một trận.
Cung Tuấn chậm rãi mở mắt ra, xoay người nhích từng chút về phía trước giường, càng lúc càng gần, Trương Triết Hạn cũng không lui lại, cứ như thế trừng Cung Tuấn.
Mãi đến khi chóp mũi chạm chóp mũi, trán cụng trán, tầm nhìn đối nhau, ánh mắt Trương Triết Hạn mới từ tức giận chuyển sang hơi kinh ngạc quên cả chớp mắt.
Cuối cùng Cung Tuấn cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại kia, làm Trương Triết Hạn mím môi, hai mắt khẽ run run nhưng vẫn không chớp.
"Vì muốn gặp anh đến phát điên nên đập vỡ thạch cao..." Cung Tuấn vui vẻ ngắm nhìn biểu cảm của Trương Triết Hạn, toét miệng nói..