Cung Tuấn lắc lắc đầu, lung lay ngã đập đầu xuống giường, do vết thương trên vai còn chưa khỏi hẳn, khi bị đập liền khó chịu nhún nhún vai.
Cậu đưa tay sờ soạng trên giường, túm được cái chăn đắp lên người, cau mày la lên: "Khó chịu, buồn ngủ.
"
"Chậc," vẻ mặt Trương Triết Hạn khôi phục như lúc ban đầu, ghét bỏ nhìn chằm chằm Cung Tuấn, khom lưng kéo chăn ra︰ "Đừng ngủ ở đây, về phòng mình mà ngủ."
"..." Cung Tuấn trở mình đoạt lại chăn từ trong tay Trương Triết Hạn vò thành một cục ôm vào trong lòng, ăn vạ không chịu đi.
"Không quay về à, dù sao em cũng phải tắm chứ." Trương Triết Hạ một tay chống giường, một tay tìm thẻ phòng trong túi quần Cung Tuấn, tìm cả buổi cũng không thấy
Cung Tuấn kéo cái tay chống giường của Trương Triết Hạn ︰ "Ngủ."
Trương Triết Hạn mất thăng bằng, nghiêng người ngã nhào xuống giường, đầu bị đập ong ong, tức giận nghiến răng nghiến lợi đánh lên cánh tay Cung Tuấn︰ "Còn động lung tung anh đạp em ra ngoài!"
Cung Tuấn không dám động, cánh tay bị đánh ôm chăn, tay còn lại thì xoa xoa tay bị đánh, vừa xoa vừa cười ngốc nghếch "Hì hì hì".
Cười rất thiếu đòn.
Trương Triết Hạn đời này chưa từng bó tay với ai như thế, cuối cùng, chỉ có thể để Cung Tuấn tắm ở phòng của anh trước.
Dáng vẻ thế này, anh không yên tâm để cậu một mình trở về tắm rửa.
Trương Triết Hạn vất vả kéo Cung Tuấn đẩy vào phòng tắm, trước khi đóng cửa chỉ vào mặt Cung Tuấn nói︰ "Lần sau để anh thấy em uống rượu, anh đánh méo miệng em đấy! Nhanh vào đi, anh lấy quần áo cho em."
Sau khi nghe được tiếng nước bên trong, Trương Triết Hạn mới ôm bộ đồ ngủ bulldog Pháp của mình, dựa vào bên ngoài nhà tắm, đầu dựa vào khung cửa vừa nghe tiếng vòi hoa sen bên trong vừa mệt mỏi nhắm mắt lại.
Đợi khi tiếng nước bên trong ngừng lại, Trương Triết Hạn cũng sắp chợp mắt rồi, lúc mở mắt ra thì tròng mắt hiện đầy tơ máu.
"Lão Trương, quần áo..." Cánh cửa hé mở, Cung Tuấn vươn cánh tay ra ngoài vẫy vẫy.
"Mặc xong quần áo ra ngoài sấy tóc cho em." Trương Triết Hạn đưa quần áo cho cậu, sau đó đi tới vali hành lý lấy ra máy sấy tóc cắm điện vào, ngồi tựa vào đầu giường, tiếp tục nhắm mắt.
Hôm nay rất mệt, còn gặp phải cái trò này nữa.
Sau khi Cung Tuấn đi ra, Trương Triết Hạn hình như đã nghiêng người ngủ thiếp đi, trên tay còn cầm máy sấy tóc.
"Lão Trương..." Cung Tuấn khẽ kêu một tiếng, không ai trả lời, bèn nhẹ nhàng rút máy sấy tóc trong tay Trương Triết Hạn để sang một bên, lại nhẹ nhàng vén tóc mái che mắt Trương Triết Hạn, sau đó đắp chăn cho anh
"Ngủ ngon." Cung Tuấn lùi một bước, vẫn còn ngà ngà say, sau đó đứng cả buổi, mãi đến khi ngáp một cái, mới ôm quần áo dơ của mình, còn không quên cầm điện thoại trên tủ đầu giường, tiếp đó móc ra thẻ phòng từ trong túi quần, nghiêng nghiêng ngả ngả, đụng tới đụng lui rời đi.
Ngày hôm sau, Cung Tuấn giật mình tỉnh dậy, đầu óc trống rỗng, mãi đến khi cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ xa lạ trên người, ký ức tối qua như thước phim từng chút hiện lên rõ ràng trong đầu.
Đồ ngốc, như vậy mà mày còn chưa rõ sao...!
Cung Tuấn cười khổ một tiếng, mở điện thoại nhìn chằm chằm màn hình ngẩn người, sau đó gọi điện thoại cho Trương Triết Hạn.
"Alo? Lão Trương."
"Ừ, làm sao vậy? Anh đã đến trường quay." Còn có thể nghe được tiếng cười của Mã Văn Viễn ở đầu bên kia.
"Tối qua anh đưa em về à, em uống nhiều quá, sau đó em không nhớ gì nữa, " Cung Tuấn cười nói︰ "Em chỉ muốn hỏi là em có gây phiền phức cho anh không? Đồ ngủ trên người em là của anh à?"
"..." Trương Triết Hạn không nói chuyện, không biết đang nghĩ cái gì.
"Lão Trương?" Cung Tuấn kêu lên.
"À, ừ, không phiền gì đâu, em uống say cũng không gây chuyện, đưa đồ ngủ cho em xong, anh liền về luôn.
Cung Tuấn ở bên này cũng buông vạt áo ngủ trong tay ra, cậu gật gật đầu, rõ ràng biết Trương Triết Hạn không nhìn thấy, không biết gật đầu cho ai xem.
"Còn có một việc, tối...!tối qua trước khi về anh đã trả tiền rồi à?"
Đúng, chính là việc này, tối qua uống nhiều rồi chỉ nghĩ đến người nọ, sau đó quên hỏi.
Lúc này ngẫm lại nếu không phải nghe được nhân viên ở quầy tính tiền nói có một anh trai tóc dài trả tiền rồi thì có lẽ cậu sẽ không uống nhiều như vậy..