Cung Tuấn trở lại giường, nhìn chằm chằm khung chat với trợ lý Diêu trên điện thoại, trên đó bất ngờ gửi tới 5000 đồng
Cậu nắm chặt điện thoại nhìn chằm chằm 5000 kia rất lâu, nắm đến khớp xương trở nên trắng bệch, suy nghĩ mông lung bất định, trong đầu không ngừng lóe lên hình ảnh Trương Triết Hạn đứng dưới đèn đường, ánh sáng đèn đường mờ nhạt làm anh trở nên mơ hồ.
Trước đây không lâu, cậu nói hết lời, thái độ có thể nói là năn nỉ, trợ lý Diêu lấy lý do không có tiền thẳng thừng từ chối cậu.
Hiện tại đột nhiên chạy tới cửa cho vay tiền, còn không quên nhắc "Không cần trả gấp", dùng đầu ngón chân cũng cảm thấy được bất thường.
Cậu nhắm mắt lại, thả lỏng đầu óc, không muốn nghĩ nhiều nữa, lát sau điện thoại rung lên, Cung Tuấn cầm điện thoại lên, là trợ lý Diêu nhắn tin.
——Không phải cần gấp sao? Sao còn chưa nhận?
Cung Tuấn thở dài, nhấn một cái, nhanh chóng trả lời︰ "Ừm, cảm ơn, tôi sẽ nhanh chóng trả lại."
—— không vội, dùng trước đi.
Giả ngốc sao, cậu giỏi nhất nhất.
Mấy ngày sau.
Tối hôm đó khi Trương Triết Hạn đang cởi hóa trang trong phòng hóa trang thì nhận được điện thoại của trợ lý, anh mở điện thoại, vừa gạt tóc giả vừa hỏi ︰ "Sao vậy chị?"
"Tối nay đoàn phim đi ăn, cậu có rảnh không?" Bên kia điện thoại hỏi.
"A, hôm nay hơi mệt..." Trương Triết Hạn ngừng một chút, hỏi tiếp ︰ "Ai? Ai mời khách?"
"Cung Tuấn, cậu ấy nói vì cậu ấy NG nhiều lần, nhân lúc chưa đóng máy mời mọi người ăn lẩu." Trợ lý cười nói.
"Cậu ta tự nhắc?" Trương Triết Hạn nhíu nhíu mày.
"Ha ha, cũng không phải, "Trợ lý cười to hơn︰ "Người trong đoàn ồn ào đùa giỡn, cậu ta do dự một lúc mới đồng ý."
Nghe thế, Trương Triết Hạn như đoán trước được, cười lắc đầu, vừa ngốc vừa mê tiền, lúc này không giữ được tiền rồi, tưởng tượng dáng vẻ đau lòng tiếc của còn phải tươi cười cười, thật là...!
Trương Triết Hạn mím môi cười, rồi nói ︰ "Được rồi, lát nữa tôi sẽ đến."
"Được."
Cúp điện thoại, Trương Triết Hạn thay quần áo, còn đội mũ beret, quay lại trước gương sửa sang đầu tóc, bảo trợ lý gửi địa chỉ qua, anh tự đến đó.
Quán lẩu này trước đây Trương Triết Hạn đã đến vài lần, rất đắt, chắc là người trong đoàn phim chọn, không hề khách sáo với Cung Tuấn.
Khi anh tới quán lẩu thì thấy mọi người đã đến gần hết, Cung Tuấn đã ngồi đó cười vui vẻ, chắc chỉ có Trương Triết Hạn biết lúc này Cung Tuấn đem một bàn thức ăn này thành tiền, cho nên đến cả rau chắc cậu ta cũng tiếc không nỡ ăn.
Khi các bàn đều đã đầy người, thì bên cạnh Cung Tuấn vẫn để lại một vị trí trống.
Cung Tuấn quay đầu thấy Trương Triết Hạn đi tới, dáng vẻ không hề giống với hình tượng kiên cường lần đầu gặp mặt, không để ý liền nhìn đến ngẩn ngơ, tựa như muốn khắc Trương Triết Hạn vào tâm trí, dù sao thời gian ở chung không còn nhiều lắm.
Cung Tuấn mấp máy miệng, nửa ngày mới nói ︰ "Còn tưởng rằng anh không tới, tới muộn như vậy."
" Cậu mời khách à?" Trương Triết Hạn cười cười, kéo ghế ra ngồi xuống, còn tự nhiên kéo ghế dịch đến bên cạnh Cung Tuấn.
Dường như chỉ cần không chọc thủng, xảy ra nhiều chuyện hơn nữa thì Trương Triết Hạn đều có thể xem chuyện cũ như mây bay, đã qua cho qua luôn, tiếp tục làm bạn bè.
"Ừ, em mời khách, mời ăn lại mời hát, cái này còn không phải do anh gài à, nói chuyện khác đi." Cung Tuấn đột nhiên cảm thấy, có lẽ phương thức ở chung như vậy mới là trạng thái tốt nhất với hai người
Nghĩ đến lần trước cậu đánh cuộc với Trương Triết Hạn bị thua, phải mời mời, làm Trương Triết Hạn vì vậy cười suốt mấy ngày.
"Ha ha ha, vậy tôi nên ăn nhiều một chút, vừa lúc buổi trưa không ăn, may ghê, " Trương Triết Hạn nói︰ "Mỗi loại thịt một phần bưng lên"
Cứ như vậy gọi liền một đống, Cung Tuấn ngửi thấy mùi sữa thoang thoảng từ trong miệng Trương Triết Hạn phả ra.
"Còn kẹo không?" Cung Tuấn hỏi, đưa tay xuống gầm bàn hướng về phía Trương Triết Hạn︰ "Đã Lâu rồi không ăn."
Trương Triết Hạn cười cười, từ trong túi móc ra ba viên kẹo đặt vào tay Cung Tuấn.
Cung Tuấn nắm chặt kẹo, đồng thời nắm lấy đầu ngón tay Trương Triết Hạn, tay dùng lực rất mạnh giống như chỉ cần hơi buông lỏng sẽ không nắm giữ được.
Một giây, hai giây, ba giây...!
Cuối cùng không giữ được người băn khoăn quá nhiều, vô tâm vô tình kia.
Trương Triết Hạn rút tay ra, gượng cười như để che giấu︰ "Lát nữa thức ăn mang lên rồi, đừng ăn kẹo trước.".