Sau khi Cung Tuấn điều chỉnh tốt trạng thái, gật đầu ra hiệu cho đạo diện, thì Trương Triết Hạn cũng nói với Cung Tuấn︰ "Tên ngốc, quay cho tốt, còn tay chân vụng về nữa thì mời cả đoàn ăn cơm! Tôi mắc lỗi thì tôi mời."
Cung Tuấn gật đầu, sau đó chạy về vị trí ban đầu.
Đạo diễn hô một tiếng ︰ "Action!"
Ôn Khách Hành đuổi theo bóng dáng đạp đất bay nhảy phía trước, trượt đến phía đầu bè gỗ, dựng thẳng bè gỗ lên, sau đó lại giẫm mạnh lên bè, bè gỗ chìm xuống nước bắn tung tóe.
Ôn Khách Hành sờ sờ khóe miệng, hoàn toàn không để ý, vẫn đuổi theo bóng người trước mặt.
Nhìn A Nhứ ngã xuống thuyền, Ôn Khách Hành muốn dừng lại.
Cho tới giờ vẫn chưa xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, Ôn Khách Hành lao tới được nửa đường, một giây tiếp theo liền thấy Trương Triết Hạn lòng bàn chân mượn lực quẹt một cái, diện tích thuyền không lớn, có mái cong, trượt một cái chắc chắn ngã xuống, không biết va đụng vào đâu nữa.
"Lão Trương!" Cung Tuấn nghẹn ngào hô lớn, tư thế vừa tạo xong lập tức trở lên lộn xộn, hai chân đạp loạn trên không muốn tăng tốc.
Trương Triết Hạn trợn to mắt nhìn Cung Tuấn muốn xông về phía anh, hô ︰ "Đừng qua, tôi chịu được, có dây treo!"
Nhưng Cung Tuấn vẫn kịp bắt được cánh tay Trương Triết Hạn khi hai chân của anh hoàn toàn rời khỏi thuyền, cố sức kéo người vào trong lòng, ôm trọn trong vòng tay, sau đó lật người
Dây treo không kịp kéo căng.
Sau đó cả hai cùng rơi xuống, mấy cú va chạm không hề rơi lên người Trương Triết Hạn.
Ào một trận tiếng nước, hai người song song rơi xuống nước, Trương Triết Hạn bị ôm không thể động đậy, lại không có sức đẩy ra, trước khi vào nước liền dùng thoại của Chu Tử Thư mắng ︰ "Cung Tuấn! Mẹ kiếp!"
Đạo diễn hoảng hốt giơ loa không ngừng la nhân viên công tác︰ "Kéo dây!Cậu kéo dây kia, không phát hiện người đã xảy ra chuyện sao?Trời ơi, tôi thật sự..."
Trên bờ.
Trương Triết Hạn lần đầu tiên tức giận như vậy, không để ý hình tượng chỉ vào Cung Tuấn hét lớn︰ " Tôi đóng phim nhiều năm như thế, còn ít kinh nghiệm hơn cậu à!Ai cần cậu xông lên? Cậu không đến sẽ không rơi xuống nước!"
"Cậu cho là cậu đang cứu người, có biết tốn bao nhiêu thời gian của mọi người không?"
Trên mặt anh không hề vui vẻ, chỉ cau mày tức giận với Cung Tuấn!
Trận mắng này, nhân viên công tác cả đám im lìm không dám lên tiếng, ai mà ngờ được người bình thường rạng rỡ tinh tế như vậy lúc giận lên lại không thèm để ý gì.
Nếu chuyện nổi giận này truyền lên mạng thì Trương Triết Hạn chịu đủ, đám blogger cũng chẳng thèm quan tâm nguyên nhân trước sau.
Chỉ có Cung Tuấn im lặng nghe Trương Triết Hạn mắng, mím mím môi nói ︰ "Người kéo dây treo không chú ý, bị đập rất đau."
Người kéo dây treo không chú ý...!Cho nên mới không kéo dây để rớt xuống nước, cho nên hiện tại toàn thân cậu đều đau nhức, đặc biệt là vai đụng phải góc của mái thuyền, lúc này vẫn rất đau.
Nếu cậu không xông đến, những đau đớn này đều rơi lên người Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn nhìn Trương Triết Hạn không giấu được sự tủi thân, một chàng trai cao mét tám mấy, còn cao hơn Trương Triết Hạn mấy cm, lúc này tủi thân như một đứa trẻ.
Một câu nói, một biểu cảm của Cung Tuấn khiến lời chưa nói hết của Trương Triết Hạn nghẹn lại trong cổ, nhìn cậu cũng ướt sũng như anh thì trong lòng co thắt lại, cuối cùng vẫn không nói gì, nhận khăn của trợ lý đưa tới lau mặt.
Trương Triết Hạn ngẩng đầu không thấy trợ lý của Cung Tuấn, liền nén giận ném khăn cho cậu︰ "Lau đi!"
Đêm nay không thể tiếp tục quay nữa, đạo diễn dặn dò bọn họ vài câu, liền bảo Cung Tuấn Trương Triết Hạn nhanh chóng về thay quần áo, điều chỉnh cảm xúc, ngày mai quay tiếp.
Cung Tuấn lau lau chờ khi Trương Triết Hạn lên xe, mới chọn đi sang một trước xe khác.
Lại làm hỏng rồi, luôn luôn khiến anh ấy tức giận....