Ánh dương xuyên qua rèm cửa nhẹ nhàng chiếu lên mặt Cung Tuấn, người trên giường vẫn không có dấu hiệu tỉnh, mãi đến khi điện thoại bên gối vang lên mới khẽ nhích lông mày.
Điện thoại kêu được nửa phút, Cung Tuấn mới trở mình vươn tay tắt báo thức.
Mở mắt ra, lại nhắm lại.
Sau 2s, lại chậm rãi mở mắt ra, nhìn chằm chằm đống thuốc trên tủ đầu giường, đầu có chút choáng váng.
Dạ dày khó chịu giống như uống say.
Cung Tuấn bị bản thân chọc cười rồi.
Cậu chống giường ngồi dậy, cầm xem từng loại thuốc, hướng dẫn sử dụng cũng đọc hết rồi, còn lôi được hai miếng dán vết thương từ trong hộp thuốc cảm.
Đầu vẫn hơi choáng, không nghĩ ra.
Trong cái giới này chưa từng có ai mua thuốc cho cậu.
Chưa từng có ai ôm một đống thuốc chạy tới trước mặt cậu nói không thoải mái nhớ uống thuốc.
Bởi vì cậu nhếch nhác như một vũng bùn.
Không ai muốn dính vào.
Lúc cậu tới sân huấn luyện của đoàn phim thì mọi người đều đến rồi, tất cả đều chưa thân nên trao đổi với nhau đều là gật đầu, toàn bộ sân tập có chút yên tĩnh.
Trương Triết Hạn đang khởi động làm nóng người ở bên cạnh, sau khi thấy Cung Tuấn thì khẽ gật đầu rồi tiếp tục chuyện của mình.
Cung Tuấn chú ý tới Trương Triết Hạn mỗi lần đều dồn lực vào chân trái, đồng thời đè ấn đầu gối chân phải.
Trương Triết Hạn đã diễn rất nhiều cảnh võ thuật, loại huấn luyện này rất quen thuộc với anh.
Có thể nhìn ra được Trương Triết Hạn đang cực lực che giấu sự bất tiện do vết thương chân phải gây ra.
Khi Trương Triết Hạn khom lưng bóp đùi phải của mình, ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Cung Tuấn nhìn chằm chằm chân anh ngẩn người.
Sau đó anh nheo mắt, giơ nắm tay đấm vào không khí giả vờ như đang giận cậu, nhìn khẩu hình giống như nói: "Đừng nhìn tôi."
Sau khi thầy võ thuật làm mẫu, các diễn viên sẽ tự luyện tập, loại đánh nhau này có một số động tác rất mạnh, cho dù tiếp đất hay mượn lực, đều cần dựa vào lực chân.
Luyện cả một ngày, Cung Tuấn cảm thấy chân mình đã tê cứng.
Trời gần tối, Cung Tuấn chịu không nổi lực nghiêng người ngã xuống đất, sau đó không lập tức đứng dậy mà ngồi xổm hai chân, từ từ đứng lên.
"Thanh niên trai tráng, " đột nhiên trước mặt vang lên một giọng nói, trước mắt xuất hiện một kẹo sữa: "Tay không giơ lên được, chân cũng không thể dùng sức, yếu thành như vậy, mất mặt không?"
Cung Tuấn ngẩng đầu nhìn Trương Triết Hạn, thở hổn hển vì mệt, nhận kẹo bỏ vào miệng, lập tức toàn bộ khoang miệng tràn đầy mùi sữa thơm nồng.
"Cung Tuấn!" Trương Triết Hạn hô lên.
Cung Tuấn nghe tiếng nhìn lại, một cú đấm thẳng đến trước mặt cậu, chậm cũng không chậm, cậu thuận thế ngã về sau, sau đó lăn một vòng, nhanh chóng đứng lên, tránh thoát cú đấm này.
"Trương Triết Hạn anh làm cái..." Lời này còn chưa hỏi xong.
Trương Triết Hạn nghiêng người, một cú đá chân quét qua, lúc này Cung Tuấn đã có chuẩn bị, cắn chặt kẹo trong miệng, đồng thời lui một bước, đón cú quét chân này xoay nửa vòng, tránh thoát.
Thừa dịp chân Trương Triết Hạn còn trên không chưa thu lại, Cung Tuấn đá vào cái chân còn lại của anh
Vốn chỉ đùa giỡn một chút, không dùng nhiều lực, nhưng khi cú đá quét đến bắp đùi anh, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Trương Triết Hạn nhẹ nhàng xoa chân.
Cậu đã quên chân anh có chấn thương.
Cung Tuấn theo bản năng thu chân về, kết quả dùng lực quá mạnh, cái chân còn lại không chống đỡ nổi, tay chới với trong không khí.
"Này này..." Trương Triết Hạn muốn kéo Cung Tuấn, nhưng tay chỉ có thể xẹt qua mặt Cung Tuấn.
Cung Tuấn ngã đập mông xuống đất, răng cũng bị kẹo đập đau.
"Ha ha ha ha ha..." Trương Triết Hạn vui vẻ ôm bụng khụy một chân xuống đất.
"Có gì đáng cười, cái chân kia của anh quét tới, tôi vừa..." Cung Tuấn hiếm khi không cười hùa theo, trừng mắt lớn tiếng với Trương Triết Hạn.
"Ha ha ha...Cậu vừa rồi thu lại làm gì?" Trương Triết Hạn kéo Cung Tuấn đứng dậy.
"Vừa rồi tôi nên đá thẳng!" Cung Tuấn hất tay Trương Triết Hạn ra: "Đá vào chân anh!".