Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 9: Họa tới (Thượng)




Tiếng chuông hạ học vừa vang, Chu Hoài Lễ liền thu dọn đồ dùng, vừa chạy ra ngoài vừa hướng về Lăng Tuần nói: “Tiểu Tuần, ta đi tìm Tiểu Dương, ngày mai gặp lại!”

“Ngươi cẩn thận chút!” Lăng Tuần nhìn Chu Hoài Lễ lảo đảo thiếu chút nữa ngã sấp xuống, vội nói với hắn, đáng tiếc Chu Hoài Lễ đã chạy mất dạng.

“Đúng là không biết Chu Hoài Dương kia tốt chỗ nào, cưng nựng hắn như thế cũng không thấy hắn cảm kích…” Lăng Tuần bất mãn lầm bầm.

“Tiểu Lăng Tuần, tan học có muốn đi chơi với các ca ca không? Bọn ta biết một chỗ được lắm!” Bốn thiếu niên độ mười lăm mười sáu đi tới vây lấy Lăng Tuần, trên mặt mang ý cười thực thân thiết.

Lăng Tuần ngẩng đầu cảnh giác nhìn bọn họ, luôn cảm thấy dưới bộ mặt tươi cười hiền hòa của bọn họ không hề có hảo ý, nhưng lại không nghĩ ra ý đồ của bọn họ, liền lắc đầu nói: “Không được, một hồi sẽ có quản gia đến đón ta, cảm tạ ý tốt của các vị ca ca.”

“Đừng như vậy mà, ngươi đã lớn như vậy, chỉ cần nói với quản gia một tiếng, ta đảm bảo ngươi sẽ không hối hận đâu!” Một thiếu niên dáng dấp coi như thanh tú ngồi xuống bên người Lăng Tuần, có chút khinh bạc quan sát gương mặt tuấn tú của Lăng Tuần. Đám còn lại cũng phóng túng cười vây lấy Lăng Tuần, không cho y đi.

“Các ngươi!” Lăng Tuần đang muốn nổi giận để bọn họ cút ngay, thiếu niên ngồi bên cạnh bỗng nhiên bị kéo ngã xuống đất.

“Ai dám vô lễ với bản thiếu gia!” Thiếu niên vừa tức giận quay ra đằng sau nhìn, chỉ thấy gương mặt đen của Nhạc Kiêu đang lạnh lùng nhìn hắn, liền sợ đến mức cả người chấn động không dám lên tiếng nữa. Ba thiếu niên còn lại cũng vội vàng tránh ra, uy danh của Nhạc Kiêu có ai chưa từng nghe, mới tám tuổi đã đánh bại Thống lĩnh đội quân tiên phong rồi! Văn nhược thư sinh chỉ cầm được cán bút như bọn họ càng không phải đối thủ, nào còn dám trêu chọc hắn!

“Ngươi không biết ta chờ ngươi ở ngoài lâu lắm rồi sao?” Nhạc Kiêu giọng điệu bất thiện nói với Lăng Tuần, thấy Lăng Tuần một bộ si ngốc ngơ ngác nhìn hắn, liền xuy một tiếng, đem sách và văn phòng tứ bảo của y tùy tiện cất vào trong túi, kéo tay y phách lối rời đi, trước khi đi còn hung hăng trợn mắt nhìn mấy tên thiếu niên kia.

“Buông ra, buông ra!” Vừa ra khỏi đại môn thư viện, Lăng Tuần liền giãy tay của Nhạc Kiêu ra, còn ghét bỏ chùi mạnh vào vạt áo.

“Ngươi!” Nhạc Kiêu tức không có chỗ xả, gằn giọng quát y: “Sớm biết thế đã không cứu ngươi!” Cứ để lũ sắc lang kia bắt ngươi đi!

“Ai cần ngươi cứu chứ!” Lăng Tuần vẫn còn chùi tay, ác khẩu nói: “Bọn họ bất quá muốn mời ta đi chơi thôi, cũng đâu phải muốn đem ta đi bán!”

“Hừ,” Nhạc Kiêu vô cùng tức giận cười đáp, quen biết Lăng Tuần nhiều năm như vậy mà đến nay hắn mới biết đối phương là một đứa ngu! “Đúng, bọn họ sẽ không bán ngươi, bọn họ chỉ muốn ăn sạch ngươi mà thôi!” Nhạc Kiêu mặc dù cùng tuổi với Lăng Tuần, thế nhưng lăn lộn lâu trong chốn toàn đàn ông như ở quân doanh, tự nhiên cũng học được rất nhiều chuyện bát nháo không thể học ở lớp. Tỷ như chuyện bí sự giữa nam nữ, tỷ như việc xuất hiện nhiều nhất trong quân doanh – long dương. Tuy đều là kiến thức nửa vời, nhưng rốt cuộc không phải hắn cũng hiểu được một chút rồi sao? Ít ngày trước, một người phó tướng mà hắn hay gọi là thúc thúc, là người vẫn trông nom cho hắn khi ở trong quân doanh đã nói cho hắn biết, việc này không chỉ quân doanh mới có, mà thư viện cũng có, hơn nữa lại chuyên tìm những đứa bé nhỏ tuổi để hạ thủ, bởi vì tiểu hài tử không rành thế sự chính là đối tượng dễ dụ dỗ nhất, hơn nữa dù nam hay nữ cũng đều được ưa thích. Bởi vì Nhạc Kiêu lớn lên tuấn tú anh khí, phó tướng sợ người của thư viện chú ý tới hắn nên mới cố ý cảnh báo trước. Ai biết mới nói chuyện này không bao lâu thì thực sự có người bị theo dõi, bất quá là chuyển thành Lăng Tuần thôi. Hắn vừa nhìn mấy tên thiếu niên kia đã biết không phải loại tốt đẹp gì, mới ra tay cứu Lăng Tuần một phen, ai ngờ y ngu si ngốc nghếch còn quay lại trách hắn, sớm biết thế hắn đã không thèm cứu, kệ cho y tự sinh tự diệt!

“Phi! Thái bình thịnh thế còn có kẻ ăn thịt người sao? Chuyện ăn thịt trẻ con chỉ vào thời chiến loạn tai họa liên miên mới có, ngươi dọa ai chứ!” Lăng Tuần hoàn toàn không nghe ra ý tại ngôn ngoại của Nhạc Kiêu, châm biếm vạch trần “lời bịa đặt” của Nhạc Kiêu. Lăng Tuần từ nhỏ được nuôi trong sự chiều chuộng, Lăng gia là thư hương thế gia, gia giáo hết sức nghiêm khắc, đám gia nhân theo hầu đến giờ vẫn không dám ở trước mặt vị tiểu thiếu gia này mà nói ba cái chuyện không đứng đắn ấy, trưởng bối trong nhà lại càng bảo vệ y thật chặt, đến ngay cả Lăng Giác năm nay mười ba tuổi, lớn hơn y năm tuổi, chuyện nam nữ đã thông suốt từ lâu nhưng cũng chưa bao giờ nói cho y chuyện này, dẫn đến việc tạo thành cho Lăng Tuần loại tính cách ngây thơ, đơn thuần, không rành thế sự. Đừng nói chuyện nam nữ y dốt đặc cán mai, chuyện long dương y càng chưa từng nghe qua. Vậy nên đối với ý tốt của Nhạc Kiêu, y minh bạch mới là lạ!

“Ngươi đúng là…” Nhạc Kiêu thật muốn bước tới tẩn cho y một trận, sao lúc cãi nhau với hắn thì thông minh, lúc này tự dưng lại ngốc thế! “… ngu si đần độn!”

“Cái gì?! Ngươi dám chửi ta? Ngươi ngứa ngáy muốn đánh nhau đúng không!” Lăng Tuần ném túi sách một cái, vén tay áo lên muốn đánh Nhạc Kiêu một trận. Dù sao gần nửa năm rồi bọn nó cũng chưa khai chiến, lúc này vừa vặn luyện tay một chút!

“Đánh thì đánh! Chỉ bằng cái tướng nhỏ thó của ngươi, tưởng ta sợ ngươi sao!” Nhạc Kiêu tuy biết nhiều chuyện hơn Lăng Tuần một chút, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là trẻ con, hắn cũng bước tới một phát ném túi sách xuống, vén tay áo xông lên cùng Lăng Tuần quần nhau thành một đống.

Vừa khai chiến thì xe ngựa của hai nhà Nhạc Lăng đã đến, quản gia số khổ của hai nhà vội vã chạy tới, kéo Nhạc Kiêu và Lăng Tuần đang lăn lộn đánh nhau trên mặt đất ra.

“Tiểu tổ tông của ta, sao lại đánh nhau rồi! Bị người khác nhìn thấy thì làm sao đây!” Quản gia Lăng gia gắt gao lôi kéo Lăng Tuần búi tóc giờ đã tán loạn, bất đắc dĩ nói.

“Tiểu thiếu gia, ngài cũng biết mình tay mình cứng mà, bạn cùng lứa không thể bì được, lỡ đánh hỏng người ta luôn thì phải làm sao!” Quản gia Nhạc gia cũng kéo Nhạc Kiêu quần áo tán loạn đi, lão không sợ cậu ấm nhà mình đánh không lại người ta, chỉ sợ hắn đánh hỏng luôn cả người ta thôi!

Thị hầu hai nhà đều rất hiểu chuyện, chạy lên nhặt túi sách của cậu ấm nhà mình, sờ một cái, hai người liếc mắt nhìn nhau, nghiên mực bị đập bể rồi! Trước khi đánh nhau thì phải đập túi sách, tựa hồ là sở thích của hai vị tiểu thiếu gia…

Kinh qua chuyện này, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần vừa thấy mặt nhau đã như nước với lửa, nếu không phải ở giữa còn có Chu Hoài Lễ ngăn lại, bọn nó một ngày có thể đánh ba trận!

Hôm nay, Chu Hoài Lễ lại chen giữa hai đứa, hắn có thể thấy tia lửa trong mắt Nhạc Kiêu và Lăng Tuần bắn ra. Chu Hoài Lễ khóc không ra nước mắt, từ lúc bọn nó thi đậu tú tài, quan hệ của hai đứa kia không phải đã hòa hoãn rồi sao, tuy lúc gặp mặt vẫn sẽ ầm ĩ đôi ba câu, nhưng cũng không đến mức đánh nhau mỗi ngày như hiện tại!

“Làm sao vậy?” Một thanh âm ôn nhu vang lên, Chu Hoài Lễ như thấy cứu tinh, vội hô: “Lý huynh, mau tới giúp một tay!”

“A!” Vị Lý huynh sửng sốt một lúc rồi hấp tấp tiến tới, giúp Chu Hoài Lễ tách hai đứa ra.

“Hai người các ngươi cũng đâu còn nhỏ, tại sao vẫn chưa trưởng thành chứ?” Chu Hoài Lễ lôi kéo Lăng Tuần đang thở phì phò, nhỏ giọng nói.

“Đến tột cùng là làm sao vậy? Sao lại đánh nhau?” Lý Nam Thanh lôi kéo Nhạc Kiêu, cười khổ hỏi.

“Khiến Lý huynh chê cười rồi, bọn họ chỉ là ầm ĩ chút mâu thuẫn nhỏ thôi, một lát hết giận là tốt rồi.” Hoài Lễ áy náy nói với Nam Thanh.

“Không sao, tiểu hài tử ầm ĩ chút mâu thuẫn là chuyện bình thường, lúc bằng tuổi các ngươi, ta cũng như vậy.” Lý Nam Thanh ôn hòa nói, hắn năm nay mới mười sáu tuổi, bất quá so với ba hài tử tám tuổi trước mặt thì hắn cũng coi như người lớn rồi.

“Ngươi mới là tiểu hài tử!” Nhạc Kiêu và Lăng Tuần bỗng ăn ý không gì sánh được, cùng quát Lý Nam Thanh, rống xong hai đứa lại sửng sốt, liếc nhau thở phì phò, bỏ lại Hoài Lễ, mỗi đứa đi một nẻo.

“Còn nói không phải hài tử…” Hoài Lễ bất đắc dĩ lắc đầu, rồi quay sang Lý Nam Thanh chắp tay nói: “Khiến Lý huynh chê cười.”

Lý Nam Thanh chính là một trong ba người bị đổi chỗ với bọn Hoài Lễ, vì Chu Hoài Lễ đứng lên nói, hắn mới được ngồi ở vị trí cũ ở trên cùng. Ngày hôm sau, Lý Nam Thanh cố ý tới làm quen với Chu Hoài Lễ, tuy Lý Nam Thanh nổi tiếng là ôn hòa lễ độ, một bộ dáng dấp khiêm tốn, có lẽ do vấn đề tuổi tác nên Hoài Lễ không thân thuộc với hắn, vẫn cứ duy trì tình cảm đồng môn như vậy thôi.

“Đây cũng không phải lỗi của Thế tử, không cần phải xin lỗi.” Lý Nam Thanh cúi người xuống, đưa tay xoa đầu Hoài Lễ, ôn nhu nói.

Hoài Lễ bị động tác bất chợt như vô cùng thân thiết này làm cho sửng sốt, sau đó mặt đỏ bừng cúi đầu, ngoại trừ người nhà, không còn ai quá thân thiết với hắn như thế, huống chi chỉ là đồng môn quan hệ không thân, điều này làm hắn mới nghĩ tới đã xấu hổ.

“Chu Hoài Lễ!” Một giọng nói tức giận, Hoài Lễ quay đầu nhìn lại, thấy gương mặt tức giận của Chu Hoài Dương đang nhìn hắn.

“Tiểu Dương,” Chu Hoài Lễ thấy Chu Hoài Dương, trên mặt liền tràn đầy kinh hỉ, chạy tới kéo tay hắn, hỏi: “Sao đệ lại tới đây?”

Chu Hoài Dương hung hăng hất tay Hoài Lễ ra, sau đó ném quyển sách trong tay cho hắn, lạnh giọng: “Ngươi bỏ quên sách ở chỗ ta.” Sau đó ngẩng đầu, tràn ngập địch ý nhìn Lý Nam Thanh. Lý Nam Thanh không thèm để ý, cười cười với hắn.

“A…” Vì đệ đệ lạnh lùng khiến ngực Hoài Lễ nhói một cái, cầm sách cúi đầu đáp, vậy nên hiển nhiên không thấy Chu Hoài Dương đang hung hăng nhìn chằm chằm Lý Nam Thanh.

“Hừ!” Chu Hoài Dương hừ lạnh một tiếng liền bỏ đi không thèm nhìn lại.

“…” Chu Hoài Lễ mất mát nhìn Chu Hoài Dương rời đi, vì sao quan hệ của hắn và đệ đệ lại biến thành như vậy chứ? Rõ ràng trước kia thân thiết như vậy, so với huynh đệ ruột thịt còn thân hơn, thế nhưng từ khi thẩm thẩm mất, đệ đệ liền thay đổi như thành người khác…

“Thế tử?” Lý Nam Thanh khe khẽ gọi, Chu Hoài Lễ sửng sốt ngẩng đầu, “Phải vào học rồi.”

“A, chúng ta vào thôi.” Chu Hoài Lễ nhanh chóng chỉnh đốn chuyện trong lòng, cùng Lý Nam Thanh vào lớp học.

Vào lớp rồi mới được thông báo, Tuần phu tử đáng lẽ sẽ lên lớp hôm nay lại xin nghỉ bệnh, chuyện này có nghĩa là sáng nay không có giờ học. Bất quá ở đây không thể giống như Mông quán, nơi đây là lớp tú tài, nghe thông báo phu tử không tới cũng phải tự theo khuôn khổ, mọi người liền túm năm tụm ba lại thảo luận công khóa.

Nhạc Kiêu và Lăng Tuần tính tình trẻ con đã sớm ngồi không yên, cơ hội tốt thế này lại không trốn học mà ngồi đọc sách sao? Có đứa ngu mới làm! Hai đứa rất ăn ý làm như vô tình đi về phía cửa, sau khi thấy không có ai chú ý liền chạy tóe khói.

Lý Nam Thanh đã thấy hết thảy, lại bất động thanh sắc tới trước mặt Chu Hoài Lễ, nhỏ giọng: “Thế tử, trong lớp ồn ào, không bằng chúng ta tới nơi an tĩnh đọc sách đi?”

Chu Hoài Lễ tâm tình không tốt lắm lúc này mới phát hiện lớp học không an tĩnh như trước, xung quanh đều là tiếng xì xầm thảo luận, quay đầu lại, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần ngồi hai bên cũng mất tăm mất tích, liền nghĩ hai đứa nó thừa dịp tốt này chạy ra ngoài chơi rồi.

Chu Hoài Lễ suy nghĩ một hồi mới nói: “Được…” Hắn cũng muốn tìm chỗ an tĩnh một chút để suy nghĩ cho kĩ làm sao biến Hoài Dương trở về người cởi mở hoạt bát như xưa.

Lý Nam Thanh bất giác nhếch khóe miệng, ôn nhu nói: “Chúng ta tới vườn mai đi, giờ là mùa hè, nơi đó không có người đâu.” Vườn mai là một góc trong khu vườn của thư viện, đến mùa đông khi hoa mai nở, các học trò trong thư viện đều thích đến đây vịnh mai (làm thơ về mai), còn mùa này thì hầu như chẳng có ai đến.

“Được rồi, ta để thư lại cho Tiểu Tuần, đỡ mất công y không tìm thấy ta lại lo lắng.” Hoài Lễ viết một mảnh thư nhỏ kê dưới chồng sách trên bàn của Lăng Tuần, tùy tiện cầm một quyển sách đi theo Lý Nam Thanh.

Trong vườn mai, Hoài Lễ ngồi đọc sách dưới tán cây của một gốc mai trụi lủi, nói là đọc sách nhưng một trang cũng không lật, hai mắt vô thần ngồi ngây.

“Thế tử,” Lý Nam Thanh vốn ở một chỗ khác cũng đi tới, ngồi dựa vào Hoài Lễ, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Ngươi không vui? Vì Hoài Dương thế tử?”

“Không có gì.” Hoài Lễ không muốn nói chuyện của Hoài Dương với người ngoài, buồn bã trả lời: “Ta chỉ là tâm tình không tốt.”

“Tâm tình không tốt?” Lý Nam Thanh ghé sát vào gò má Hoài Lễ, thấy Hoài Lễ không có ý tránh né, khóe miệng khẽ nhếch, làm bộ quan tâm hỏi: “Không bằng nói ra đi, biết đâu ta giúp được ngươi?”

“Không cần, ta một lát là ổn rồi.” Hoài Lễ đang đắm chìm trong đau thương, căn bản không chú ý Lý Nam Thanh đang ngày càng nhích lại gần, ngay cả tay cũng muốn giơ lên ôm, hắn cũng chưa phát giác.

Lý Nam Thanh cho rằng Hoài Lễ to gan ám chỉ, thấy hắn căn bản không cự tuyệt liền tâm hoa nộ phóng (mở cờ trong bụng) càng nhích lại gần, cơ hồ đem cả người hắn ôm vào lòng. “Cho ta một cơ hội, ta sẽ làm ngươi vui vẻ, Thế tử…” Lý Nam Thanh gần như đưa môi dán vào tai Hoài Lễ, hơi thở nóng rực nói.

Hoài Lễ rốt cuộc cũng cảm giác được chuyện bất thường, Lý Nam Thanh ôm hắn làm gì?!

“Ngươi làm gì? Buông ra! Buông ra!” Hoài Lễ tâm hoảng ý loạn giùng giằng, hắn không biết Lý Nam Thanh muốn làm gì, nhưng trực giác nói cho hắn biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, trong lòng hắn cực kì hoảng sợ.

“Thế tử, Thế tử… Đừng sợ, ta sẽ đối tốt với ngươi, ta sẽ rất ôn nhu…” Khí tức xử tử (vâng, là em nhỏ còn trinh đấy ạ -_-) đặc biệt của Hoài Lễ đã hoàn toàn gợi lên dục vọng của Lý Nam Thanh, ôm chặt lấy Hoài Lễ không ngừng hôn loạn lên mặt hắn, tay cũng không nhàn rỗi vuốt ve khắp nơi. “Ngày đó lần đầu tiên nhìn thấy ngươi, ta đã bị ngươi mê hoặc sâu đậm, ngươi mỹ lệ như thế, so với luyến đồng trong nhà ta còn tốt hơn nghìn vạn lần!”

“Dừng tay! Ngươi làm đau ta! Dừng tay! Buông ra, có nghe không!” Hoài Lễ nức nở quát, ngực càng sợ càng giãy dụa, thế nhưng tiểu hài tử mới tám tuổi lại gầy yếu như hắn làm sao chạy thoát được một thiếu niên mười sáu?

Hoài Lễ kịch liệt giãy dụa chỉ làm Lý Nam Thanh mặt người dạ thú kia càng thêm hưng phấn mà thôi!

Đương lúc Lý Nam Thanh đã đưa tay vào trong đũng quần Hoài Lễ, điên cuồng nắn bóp hạ thể hắn, trong lòng Hoài Lễ đã hoảng sợ đến mức chỉ còn khóc chứ không hô được. Bất quá hắn có hô cũng chẳng ai nghe, vườn mai này đặt ở nơi sâu nhất trong thư viện, huống chi bây giờ là mùa hè, hiếm khi nào có người tới đây.

“Ngươi làm gì đó?! Buông hắn ra!”

Một tiếng gầm lên, Lý Nam Thanh ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng cả kinh: Sao tên đó lại tới?!