Lang Kỵ Trúc Mã Lai

Chương 35: Đoàn tụ




Lăng Tuần phảng phất như đã mơ một giấc mộng dài, người trong mộng lướt qua như đèn kéo quân, tất cả đều là những người y quen hoặc không quen. Duy chỉ thiếu mất một người y quen thuộc nhất, nhớ thương nhất.

Mi tâm khẽ động, Lăng Tuần từ từ mở mắt. Có chút cố sức quay đầu, mới phát hiện mình đang ở trong phòng. Cánh tay không còn nỗi đau đớn chỉ cần khẽ động cũng như khoan vào tim nữa, khí lực toàn thân giống như bị rút cạn, chỉ có thể vô lực nằm liệt trên giường. Kí ức trước khi hôn mê quay về, tiền tuyến đưa tin chiến sự về nói Nhạc Kiêu mất tích, y cả đêm gióng chuông Bình An, sau đó rốt cuộc truyền đến tin tức Nhạc Kiêu đã thoát khỏi nguy hiểm, chỉ bị trọng thương.

Tốt quá, Lăng Tuần lần thứ hai nhắm mắt lại, chỉ là bị thương, người vẫn giữ được. Hắn còn sống, hắn còn sống rất tốt.

Nước mắt từ khi nghe tin dữ vẫn luôn đè nén, rốt cuộc tràn ra.

“Tiểu Tuần.”

Thanh âm trong sáng ôn nhu truyền đến, Lăng Tuần không mở mắt, chỉ run run giọng nói: “Hoài Lễ, hắn không sao…”

“Ta biết.” Hoài Lễ ngồi bên giường Lăng Tuần, đưa tay phải ra vuốt mái tóc có chút lộn xộn của y như đang dỗ trẻ nhỏ, giọng nói nhẹ nhàng: “Hôm trước ta vào cung nghe ngóng tin tức, tiền tuyến trình tấu chương nói chiến thuyền của Nhạc Kiêu vào thời điểm đánh tan quân địch cũng đồng thời bị thuyền địch đánh chìm, hắn bị sóng dữ đánh dạt vào vùng đá ngầm, Huệ Vương và Tư Quý ở trên biển tìm suốt ba ngày mới tìm được hắn. Lúc đó Nhạc Kiêu đã hôn mê bất tỉnh, may mà thương thế của hắn tuy nặng nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Hoàng thượng đã phái ba ngự y giỏi nhất ngày đêm gấp rút chạy tới Phúc Kiến, chỉ cần thương thế của Nhạc Kiêu ổn định lại là có thể hồi kinh.”

Lông mi Lăng Tuần run run, mở mắt nhìn về phía Chu Hoài Lễ, ánh mắt yếu ớt mỏi mệt, giọng nói khàn khàn: “Ta muốn tới Phúc Kiến, Hoài Lễ, một ngày ta cũng không đợi nổi, ta muốn gặp hắn đến phát điên lên rồi! Hắn bị thương, nhất định cũng cần ta ở bên cạnh!”

“Hắn không muốn ngươi đi.” Chu Hoài Lễ nắm bàn tay còn sưng đỏ của Lăng Tuần, trầm giọng: “Trinh sát từ tiền tuyến về có nói Nhạc Kiêu đã từng tỉnh táo lại một lần, còn nói một câu, hắn nói đừng cho y biết, để y an tâm ở kinh thành chờ hắn trở về! Không ai biết “y” mà Nhạc Kiêu nhắc tới là ai, nhưng ngươi nhất định phải biết! Lẽ nào ngươi thực sự muốn Nhạc Kiêu đang trong lúc chỉ mành treo chuông thế này còn phải bận tâm vì ngươi sao?”

Lăng Tuần chấn động, hai mắt trừng lớn mờ hơi nước, cũng nói không nên lời nữa.

“Tiểu Tuần, ở đây chờ hắn đi, đây là hi vọng của hắn.” Ánh mắt Chu Hoài Lễ có chút phức tạp nhìn Lăng Tuần, nói: “Kỳ thực ta rất hâm mộ các ngươi, ít nhất các ngươi còn có thể gặp gỡ nhung nhớ. Mà ta, đến giờ còn nhìn không thấu bản thân muốn gì. Có lẽ, rất nhanh sẽ tìm được đáp án ta mong muốn.”

Lăng Tuần lúc này mới có phản ứng, lúng ta lúng túng nói: “Có ý gì?”

Chu Hoài Lễ mỉm cười, trong nụ cười có chút cay đắng, thương tiếc xoa gò má gầy gò nhợt nhạt của Lăng Tuần, nhẹ giọng nói: “Ta phải đi.”

“Đi?” Lăng Tuần lại có chút mờ mịt, hỏi: “Đi đâu?”

“Lĩnh Nam.” Trong mắt Chu Hoài Lễ cũng có chút mờ mịt, phảng phất như không biết quyết định của mình có đúng hay không. “Thượng Lâm Uyển Giám thuyên chuyển công tác, ta giấu phụ vương chuyện tới Lĩnh Nam. Ba ngày sau sẽ khởi hành.”

“Vội như vậy sao?” Lăng Tuần hoảng hốt, muốn ngồi dậy, nhưng toàn thân đau nhức khiến y phải nằm trên giường, “Ngươi thật sự quyết định tới Lĩnh Nam? Điều kiện nơi đó rất khổ sở, một mình Thế tử hoàng gia ngươi làm sao sống được cuộc sống khổ cực như vậy?” Thượng Lâm Uyển Giám mỗi năm năm lại phái một quan viên tới Lĩnh Nam, một là đưa kỹ thuật trồng trọt phát triển ở kinh thành tới Lĩnh Nam, hai là chọn những hoa quả tươi ngon thượng đẳng nhất ở đây mang về kinh thành. Thông thường chức vụ này được xem như hạ phóng (điều cấp dưới xuống cơ sở để rèn luyện), chỉ có quan lại nho nhỏ bình thường không biết lấy lòng cấp trên hoặc không có chỗ dựa mới có thể bị phái tới Lĩnh Nam. Lấy thân phận thiên gia Thế tử của Chu Hoài Lễ, căn bản không thể nào bị phái tới nơi Nam man như vậy, chắn chắn hắn đã tốn bao công sức mới có được cơ hội này.

“Hoài Dương đã ở đó bốn năm, hắn cũng là hậu duệ Hoàng gia, hắn có thể, ta cũng có thể.” Chu Hoài Lễ chỉ mờ mịt trong nháy mắt, lúc này trong mắt hắn là sự kiên định và dứt khoát không thể dao động. Quay đầu cười với Lăng Tuần, nói: “Chờ ta tới Lĩnh Nam rồi sẽ gửi trái vải về cho ngươi, chăm sóc bản thân thật tốt, ta chúc phúc cho ngươi và Nhạc Kiêu.”

“Hoài Lễ…”

Chu Hoài Lễ đi rồi, Lăng Tuần nằm trên giường, toàn thân đều không có khí lực, đầu óc rối bời, đau muốn nứt ra.

Cửa bị mở ra, Lăng Tuần khó khăn nhìn lại, mắt cay cay, mang theo nức nở gọi: “Nương…”

“Con của ta…” Lăng phu nhân nhìn Lăng Tuần khóc, ngực đau xót, cũng rơi nước mắt. Đi nhanh vài bước tới bên giường Lăng Tuần, Lăng phu nhân đau lòng lau nước mắt cho y, ôn nhu nói: “Đừng khóc đừng khóc, Kiêu Nhi đã không sao rồi, Hoàng thượng phái ngự y tới cho hắn, Lương ca ca của ngươi cũng đã chạy tới. Không có chuyện gì, không có chuyện gì.”

“Hu hu, nương, con thật sự rất sợ hắn đã chết, con cứ nghĩ hắn cứ như vậy không về được…” Thấy được người thân thiết nhất của mình, Lăng Tuần hoàn toàn bộc lộ mặt yếu ớt nhất của mình ra. Lăng phu nhân cẩn thận ôm lấy y, để y nằm trong lòng mình trút hết những giọt nước mắt sợ hãi suốt bao ngày qua.

“Không có chuyện gì, Kiêu Nhi không có chuyện gì.” Lăng phu nhân không ngại phiền toái nói, tựa như khi Lăng Tuần còn đang quấn tã, một lần lại một lần nhẹ nhàng vỗ vai y, “Kiêu Nhi chính là Võ tinh hạ phàm, có ông Trời phù hộ, hết thảy đều có thể gặp dữ hóa lành. Còn có Tuần Nhi nhà ta gióng chuông Bình An, Kiêu Nhi nhất định có thể nghe thấy, vậy nên hắn đã rất gắng gượng.”

Lăng Tuần còn ở trong lòng Lăng phu nhân khóc lớn, như thể muốn để những sợ hãi và bất an trong lòng theo nước mắt trôi đi.

Chờ Lăng Tuần rốt cuộc ngừng khóc, Lăng phu nhân để tỳ nữ mang cháo tổ yến tới, dỗ y ăn, chờ Lăng Tuần lần thứ hai say ngủ, mới rón rén rời khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, Lăng Bá Thao đã ở trong sân chờ nàng.

“Thế nào?” Sắc mặt Lăng Bá Thao có chút phức tạp, có âu lo đau lòng, cũng có mong mỏi.

Lăng phu nhân tới trước mặt Lăng Bá Thao, trong mắt ngập đầy mệt mỏi và nặng nề, thấp giọng nói: “Chờ Kiêu Nhi trở về rồi, liền định một hôn sự cho Tuần Nhi đi. Ta còn nhớ Hộ bộ Thượng thư có một nữ nhi, niên kỷ không chênh lệch với Tuần Nhi nhà chúng ta là bao, tìm một cơ hội gặp mặt một lần. Nếu có thể thì liền định luôn.”

“Ai!” Lăng Bá Thao có chút tuyệt vọng thở dài, “Chỉ có thể như vậy.”

Cái gọi là “hiểu con không ai bằng cha”, Lăng Tuần vẫn cho rằng chuyện của y và Nhạc Kiêu chỉ có Lăng Giác biết được. Thế nhưng y và Nhạc Kiêu đều quá không hiểu chuyện kín đáo, Lăng Bá Thao lão hồ ly này ở quan trường tung hoành vài chục năm sao có thể không nhìn ra chút dấu vết nào? Chẳng qua lão chỉ coi như hai đứa nhi tử còn nhỏ không hiểu ái tình là gì, cho nên liền mắt nhắm mắt mở, định chờ bọn hắn lớn hơn một chút, thông suốt chuyện nam nữ rồi thì tự khắc ổn thỏa. Cho đến lần này Nhạc Kiêu xảy ra chuyện, Lăng Tuần lại vì hắn mà không màng sống chết gióng chuông Bình An suốt đêm, lão mới biết tình cảm của hai nhi tử đã vượt khỏi phạm vi khống chế của lão. Vậy nên, lão mới muốn xoay chuyển sai lầm to lớn trước đây. Chỉ là lão không biết, hết thảy đều đã quá muộn.

Lúc này tại phủ Tướng quân, Nhạc Tung Hoành cùng phu nhân nhà mình cũng ra quyết định, đã tới lúc định hôn sự cho Nhạc Kiêu. Tình cảm sâu nặng của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cũng khiến bọn họ cảm thấy nguy cơ.

Ước chừng mười ngày, hai cánh tay của Lăng Tuần mới phục hồi như cũ. Khi đó, Hoài Lễ đã sớm khởi hành tới Lĩnh Nam, đi tìm đáp án hắn mong muốn. Đồng thời, hắn cũng dò la được tin tức từ trong cung, thương thế của Nhạc Kiêu đã ổn định, tùy ý liền khởi hành hồi kinh.

Nghe được tin tức này, Lăng Tuần liền ngày nào cũng giơ ngón tay ra đếm ngày, lôi kéo Lễ bộ Thị lang đại nhân hết lần này đến lần khác làm bài toán – thời gian từ Phúc Kiến đến kinh thành chậm nhất và nhanh nhất là bao nhiêu, sau đó Lăng Tuần chọn ra con số trung gian, đại khái phải mất một tháng. Lăng Tuần không thể làm gì khác hơn là đọc thư Nhạc Kiêu gửi cùng vòng tay vò sỏ lúc trước, nhìn vật nhớ người, trông ngóng Nhạc Kiêu về nhanh một chút.

Thời gian qua một tháng, Lăng Tuần còn chưa đợi được Nhạc Kiêu trở về, chợt nghe ca ca nói cho y một tin đồn.

Nhạc Kiêu lần này đánh tan bè đảng phản bội của Thành Vương, lại đánh lui toàn bộ giặc Oa, vì Đại Minh lập chiến công hiển hách. Hoàng đế mừng rỡ muốn phong thưởng cho hắn, đồng thời cũng có ý tứ muốn triệu Nhạc Kiêu làm rể quý. Đương kim thánh thượng có tất cả hai công chúa, Đại công chúa còn chưa trưởng thành đã sinh bệnh mà mất, chỉ còn lại công chúa nhỏ Kim Bình công chúa. Mười sáu xuân xanh, dáng dấp khả ái thảo hỉ, rất được Hoàng đế yêu thích, có thể nói là chưởng thượng minh châu (ngọc quý trên tay) của toàn bộ Đại Minh. Hoàng đế cho Nhạc gia một cành cảm lãm[1] thế này, có thể thấy ân đức và ưu ái Hoàng đế dành cho Nhạc gia.

Lăng Tuần nghe được tin này cũng chỉ bĩu môi, cười nói tiểu tử Nhạc Kiêu kia thật đúng là tốt số, ngay cả công chúa cũng coi trọng hắn! Nói rồi xoay người, thầm mắng tên vô lại Nhạc Kiêu này, trước đây vì một Tư Mẫn Nhi tiểu thư liền mắng mình một trận xối xả, lần này hắn đổi ngược lại, đi trêu chọc công chúa Đại Minh, chờ hắn về rồi xem y có dạy dỗ hắn một trận nên thân không!

Lăng Tuần căn bản cũng không để bụng tin tức này, quay đầu lại giơ ngón tay đếm ngày, đếm đến ngày thứ mười, thủ vệ cổng thành rốt cuộc khua chiêng gõ trống, pháo nổ rền vang, bôn ba chạy khắp kinh thành báo tin – những anh hùng của Đại Minh đã khải hoàn trở về!

Khi đó đang là mộc nhật, Lăng Tuần nghe được tin này thì vừa mừng vừa hoảng vừa thấp thỏm. Y cũng muốn học theo dân chúng chạy tới đường lớn, hướng về phía Nhạc Kiêu mà hoan hô hò hét. Thế nhưng gần đến đại môn lại nhụt chí, ngây ngốc đứng trước cửa phủ, trong đầu rối như tơ vò cũng không biết mình đang nghĩ gì, chỉ là không có dũng khí tiếp tục tiến bước.

Trong thành truyền đến tiếng hoan hô đinh tai nhức óc cùng tiếng pháo tiếng chiêng, Nhạc Kiêu tuy rằng bị thương, thế nhưng qua sự chữa trị của ba lão ngự y, giờ đã gần như khỏe mạnh. Cưỡi trên chiến mã của mình, dẫn đầu binh sĩ Tam Thiên Doanh, nhìn dân chúng hai bên đường chen chúc vây quanh, gương mặt gầy gò tái nhợt hôm nay rốt cuộc lộ ra nét tươi cười – nụ cười tự hào thỏa mãn. Đây chính là nước nhà hắn liều mạng muốn bảo vệ, là nước nhà hắn nồng cháy yêu thương!

Đường tiến cung không xa, nhưng bởi dân chúng quá sức nhiệt tình, đại quân phải mất một canh giờ mới đi qua được đường lớn đông đúc.

Nhạc Kiêu là công thần lớn nhất, đã sớm lĩnh thánh chỉ có thể ở nhà tạm nghỉ một ngày, tối mai mới tiếng cung, tham gia khánh công yến (bữa ăn mừng) Hoàng thượng đặc biệt vì hắn mà thiết.

Nhạc Kiêu cùng Huệ Vương chuyển giao binh sĩ, Huệ Vương dẫn binh mã tiến cung báo cáo công tác, còn Nhạc Kiêu mang thân vệ của mình trực tiếp về phủ Tướng quân.

Nơi đường lớn trước phủ Tướng quân, Nhạc Kiêu lại nhảy khỏi ngựa, từng bước từng bước hướng về ngôi nhà đã dưỡng dục hắn gần mười bảy năm.

Nhạc Tung Hoành đã sớm dẫn già trẻ một nhà chờ sẵn ở cửa phủ, ngay cả Nhạc Lan Thư cũng mang theo vị hôn phu cùng nhi nữ trở về.

Đã qua một hồi chiến tranh sinh tử, khi Nhạc Kiêu nhìn thấy người thân sau hơn một năm cuối cùng mới được gặp lại, thấy cha mẹ đã già đi rất nhiều thì khóe mắt nóng lên, liền thẳng người quỳ gối trước mặt Nhạc Tung Hoành và Nhạc phu nhân, nức nở nói: “Cha, nương, hài nhi bất hiếu, khiến cha nương lo lắng!”

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Ngay cả Nhạc Tung Hoành đã làm Tướng quân kiên cường nhiều năm như vậy, thấy nhi tử nhỏ nhất, cũng là nhi tử mình hiểu rõ nhất bình an vô sự trở về, cũng không nhịn được khóe mắt ươn ướt đỏ lên.

Nhạc phu nhân càng một phen ôm tiểu nhi tử của mình, cao giọng khóc lớn.

Người một nhà ở đại môn vừa khóc vừa cười, qua hồi lâu mới vào trong phủ. Nhạc Tung Hoành đã sớm phân phó người chuẩn bị bữa cơm gia đình, Nhạc phu nhân trước tiên lại dẫn nhi tử về phòng, phân phó hạ nhân chuẩn bị cho hắn tẩy trần, còn tự mình thay chiến bào cho nhi tử.

Vết thương dữ tợn trải rộng trước ngực cùng sau lưng, Nhạc phu nhân đau lòng lần thứ hai rơi lệ.

Chờ Nhạc Kiêu thu dọn xong cũng đã qua một canh giờ, sắc trời cũng dần tối. Tiểu thị hầu hạ bên người trực tiếp dẫn Nhạc Kiêu tới phòng ăn, người một nhà đã sớm ngồi thật chỉnh tề ở đó chờ Nhạc Kiêu.

Nhạc Tung Hoành tự mình châm cho Nhạc Kiêu một chén rượu, đưa tới tay hắn, ánh mắt kiêu ngạo, nói: “Nhi tử, vi phụ mời ngươi một chén, ngươi là niềm kiêu hãnh của Nhạc gia!”

Nhạc Kiêu nhận rượu, mỉm cười uống cạn một hơi. Tiếp theo là đại ca, nhị ca và tỷ phu (anh rể)của hắn, từng chén từng chén mời rượu Nhạc Kiêu. Nhạc Kiêu quanh năm lăn lộn trong quân doanh, tửu lượng đã sớm được trui rèn. Năm sáu ly rượu xuống bụng, mặt không đỏ tim không loạn.

Ba đứa cháu đã lên năm lên sáu của Nhạc Kiêu cũng giả bộ dáng dấp người lớn, mỗi đứa cầm một chén lấy nước thay rượu, rất cung kính đứng trước mặt Nhạc Kiêu.

“Tiểu thúc thúc, con kính người, dân chúng kinh thành tất cả đều nói người là anh hùng Đại Minh!” Đại điệt nhi (cháu cả) của Nhạc Kiêu giơ một chén rượu, giọng nói non nớt khiến lòng Nhạc Kiêu mềm nhũn. Cúi người nhéo nhéo gò má nó, Nhạc Kiêu nói: “Chờ Phàn Nhi trưởng thành cũng làm đại anh hùng có được không?”

“Vâng!” Nhạc Phàn trịnh trọng gật một cái, vẻ mặt hưng phấn đỏ bừng.

Đứa cháu nhỏ nhất của Nhạc Kiêu ở một bên chen vào, ôm chén rượu lắc lắc lư lư chen tới bên người Nhạc Kiêu, nãi thanh nãi khí (giọng trẻ con non nớt)nói: “Tiểu thúc thúc, tiểu thúc thúc, Đông Đông lớn lên không làm đại anh hùng đâu!”

Nhạc Kiêu khom lưng một phát ôm lấy Đông Đông mới bốn tuổi, cười nói: “Tiểu Đông Đông muốn làm gì?”

“Ừm…” Đông Đông gắng sức suy nghĩ một chút, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói: “Đông Đông muốn học theo Tuần thúc thúc, vì tiểu thúc thúc mà gióng chuông Bình An, như vậy tiểu thúc thúc liền được bình an!”

Tuần thúc thúc… Nhạc Kiêu chấn động, nắm thật chặt tay Đông Đông. Người từ năm trước rời khỏi kinh thành vẫn hằng nhung nhớ, người từ khi về đến nhà vẫn cố nén nhớ nhung không dám nghĩ tới, một câu nói của Đông Đông liền đánh vỡ tất cả ngụy trang của hắn.

Khi Đông Đông nhắc tới Lăng Tuần, cả nhà thoáng chốc yên lặng, yên lặng đến nỗi không khí cũng có chút ngừng lại.

“Cha…” Nhạc Kiêu buông Đông Đông xuống, thanh âm có chút khó khăn, “Có phải cha có điều gì chưa nói cho con biết?”

Sắc mặt Nhạc Tung Hoành có chút khó coi, Nhạc phu nhân kéo tay áo Nhạc Tung Hoành, lão mới làm bộ ung dung nói: “Không có gì đâu, có chuyện gì chờ đêm mai vào cung diện thái xong rồi nói. Ngươi muốn biết cái gì, lúc đó cha cũng nói hết cho ngươi.”

“Tiểu Tuần vì tứ đệ mà gióng chuông Bình An cả đêm, chuyện này có gì không thể nói chứ?” Vẫn là Nhạc Lan Thư chịu không nổi bầu không khí đè nén, tiên phong mở miệng, bất mãn liếc mãn nhìn cha nương và hai người ca ca một chút, nói: “Nhị ca, ca đi đón tứ đệ về sao lại không nói với hắn chuyện này?”

Nhạc Lương ngẩn ra, khi hắn đi Phúc Kiến, Nhạc Tung Hoành liền đặc biệt dặn dò, chỉ cần Nhạc Kiêu không đề cập đến Lăng Tuần thì hắn không được nói chuyện gì về Lăng Tuần với Nhạc Kiêu. Hắn đến giờ vẫn không rõ là vì sao.

Nhạc Trung dù sao cũng là đại ca, có một số việc hắn mặc dù không biết nhiều, nhưng vẫn đoán được một chút, liền trầm giọng nói: “Đây cũng không phải đại sự gì, quên nói cũng có sao đâu.”

“Cái gì gọi là không phải đại sự?” Nhạc Lan Thư bỗng nhiên cất cao thanh âm, năm đó nàng có thể ở bên Trầm Ninh, Lăng Tuần đã giúp không ít việc, lần này trực giác bảo nàng không thể để công lao của Lăng Tuần bị bỏ quên. “Đêm đó Tiểu Tuần ở trên Nhật Chiếu Sơn gióng chuông Bình An cả đêm, hai cánh tay thiếu chút nữa cũng hỏng hết, đây không phải đại sự thì cái gì mới là đại sự?” Trầm Ninh ở một bên len lén kéo Nhạc Lan Thư, Nhạc Lan Thư mới không cam không nguyện ngưng miệng.

Hai tay Nhạc Kiêu siết chặt run rẩy, nỗ lực đè nén cuồng phong bão táp trong lòng, bình tĩnh nói: “Cha, nương, ca ca, tỷ tỷ, mọi người cứ ăn trước, con có việc phải ra ngoài một chuyến.” Nói xong, Nhạc Kiêu liền lao ra ngoài.

Ngoài trừ Nhạc Lan Thư và mấy tiểu hài tử còn mù mịt, những người khác trong nháy mắt Nhạc Kiêu lao đi liền minh bạch.

Nhạc Tung Hoành và Nhạc phu nhân liếc nhau, đều thấy được khổ tâm trong mắt người kia.

Lăng Tuần vẫn đứng trước đại môn Lăng phủ, lảo đảo nhìn quanh. Sắc trời càng lúc càng tối, bọn hạ nhân đều tới khuyên nhiều lần, Lăng Tuần vẫn không động đậy.

Y vốn định tới Mộ Khanh Uyển, thế nhưng lại sợ Nhạc Kiêu tới Lăng phủ tìm y. Lăng Bá Thao và Lăng phu nhân đi ra, nhìn Lăng Tuần đứng im như khúc gỗ liền đau lòng không nói nên lời. Muốn khuyên y trở vào, lại không mở miệng được.

Đứng cùng Lăng Tuần hai khắc đồng hồ (30 phút), Lăng Bá Thao rốt cuộc không nhịn được muốn kéo Lăng Tuần vào, chợt nghe thấy xa xa tiếng vó ngựa lao nhanh.

Con ngươi vốn ảm đạm của Lăng Tuần bừng sáng, nhìn người cưỡi ngựa tới càng lúc càng gần.

“Thúc thúc, thẩm thẩm, xin thứ lỗi! Con mượn Tiểu Tuần một lát!”

Nhạc Kiêu nói xong câu đó, cả người lẫn ngựa đã đến trước mặt Lăng Tuần, hơi cúi người đưa tay chụp lấy, liền ôm Lăng Tuần lên ngựa.

Lăng Bá Thao và Lăng phu nhân còn chưa kịp ngăn cản, Nhạc Kiêu liền mang Lăng Tuần chạy xa, cuối cùng đến cái bóng cũng không thấy!

Lăng Tuần ngồi trước người Nhạc Kiêu, bên tai là hơi thở nóng rực mà bức thiết của hắn, phía sau cảm giác được chính là tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của hắn, ngang hông còn chính là cánh tay mang theo kình lực của hắn. Ánh mắt Lăng Tuần đã bị gió vun vút thổi qua khiến cho mơ hồ không rõ, y muốn xoay người ôm lấy Nhạc Kiêu, muốn chân chân thực thực cảm thụ nhiệt độ cơ thể hắn. Thế nhưng Nhạc Kiêu cưỡi ngựa, tốc độ nhanh chóng gấp gáp, Lăng Tuần căn bản không có cơ hội.

Tiểu viện quen thuộc gần ngay trước mắt, Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần xuống ngựa, ngay cả cửa cũng không gõ liền trực tiếp dùng khinh công phóng qua tường, thẳng đến hậu viện.

Hậu viện rất sạch sẽ, có thể thấy mỗi ngày đều có người cẩn thận lo toan. Nhạc Kiêu từ khi xuống ngựa liền không buông Lăng Tuần, một cước đá toang cửa phòng, không đợi Lăng Tuần có cơ hội giãy dụa nói chuyện, Nhạc Kiêu đóng cửa lại liền đè Lăng Tuần xuống mà hôn.

Nhạc Kiêu dùng cơ thể mình đè lên cơ thể Lăng Tuần, một tay ấn gáy y về phía mình, một tay kìm chặt phần cằm khiến y phải mở miệng. Đầu lưỡi đánh thẳng vào, nụ hôn nóng bỏng ướt át vừa gấp gáp vừa thô bạo, tựa như dã thú gặm cắn, hận không thể nuốt sạch cả xương cả cốt.

Lăng Tuần cảm thấy khóe miệng vừa đau đớn vừa tê dại, lại một chút cũng không cam lòng đẩy người mà bản thân đã nhung nhớ suốt hơn một năm ra. Vươn hai tay ôm cổ hắn, gắng sức ngẩng đầu hé miệng, vươn lưỡi đón nhận hắn. Thậm chí chủ động đưa tay, cách y phục an ủi dục vọng cực đại đã sớm cứng rắn, nóng rực.

Nhạc Kiêu rên một tiếng, hiển nhiên là bị động tác của Lăng Tuần kích thích, hổn hển rời bờ môi Lăng Tuần, tiếp tục chuyển xuống cần cổ tuyết trắng của y. Hai tay nâng cặp mông cong của y, Lăng Tuần thuận thế đưa cặp chân thon dài níu chặt bên hông hắn.

Lăng Tuần rướn cổ, cũng đồng dạng thở gấp, thỉnh thoảng lộ ra một tiếng rên rỉ, một tay ôm cổ Nhạc Kiêu, một tay an ủi dưới thân hắn.

Phần eo Nhạc Kiêu động mạnh, hắn một chút cũng chưa thỏa mãn liền ôm Lăng Tuần tới bàn tròn ở gian ngoài. Đặt người lên bàn, Nhạc Kiêu đã bị dục vọng thiêu đốt đến đỏ rực đôi mắt, hai tay dùng chút lực đã xé đứt đai lưng Lăng Tuần, quần áo Lăng Tuần bung mở tán loạn. Nhạc Kiêu kéo quần Lăng Tuần xuống như thể không đủ thời gian, ngay cả giày và tất cũng lột ra ném xuống đất.

Lăng Tuần bị những động tác liên tiếp của hắn làm cho thở gấp liên tục, hai tay cũng lung tung cởi y phục Nhạc Kiêu, môi lưỡi loạn hôn trên mặt trên cổ hắn.

Nhạc Kiêu thừa dịp Lăng Tuần đang bám lên người hắn hôn cắn, vội vã cởi bỏ quần áo vướng bận trên người mình. Vừa định có chút động tác, liền thấy Lăng Tuần xoa lồng ngực hắn, thanh âm run rẩy: “Thương thế của ngươi…”

Nhạc Kiêu có chút sửng sốt, cầm tay Lăng Tuần, nhẹ giọng nói: “Đã sớm khỏi rồi, chỉ còn lại ít sẹo thôi. Một chút cũng không đau.”

Lăng Tuần muốn khóc rút tay về, cố chấp vỗ về những vết sẹo xấu xí, rồi hôn lên. Dùng môi lưỡi của mình, thành kính lướt qua những vết thương của quá khứ.

Từng vết sẹo ngang dọc dưới những cái liếm hôn của Lăng Tuần dần trở nên đỏ rực, hô hấp của Nhạc Kiêu cũng càng lúc càng nặng.

Bắt lấy hai tay Lăng Tuần, lần thứ hai cúi người đặt y dưới thân, có chút thô bạo liếm láp đùa giỡn hai điểm hồng nhạt trước ngực y.

“A ~ ưm!” Trước ngực bị kích thích, Lăng Tuần ngửa đầu rên một tiếng, thanh âm có chút ngọt ngào, cũng có chút thống khổ. Trong miệng Nhạc Kiêu hôn cắn phía bên phải đã trở nên đỏ thẫm cứng rắn, một tay nắn bóp phía còn lại, tay kia phủ lên môi Lăng Tuần, đút vào rút ra đùa giỡn đầu lưỡi y.

Lăng Tuần không tự chủ đuổi theo ngón tay có chút thô ráp của Nhạc Kiêu, dục vọng đã sớm bị khơi mào của y đang cùng cọ xát với phần đã căng cứng của Nhạc Kiêu, vô thức tràn ra tiếng rên rỉ ngọt ngào.

Dục vọng đã đầy ứ của Nhạc Kiêu dưới sự khiêu khích vô thức của Lăng Tuần lại càng rung động từng cơn từng cơn, cũng không nhịn được nữa, Nhạc Kiêu đưa tay tách cặp mông tuyết trắng ra, trực tiếp nhắm vào nơi thầm kín kia mà đâm vào!

“Á ưm!” Tiếng rên ngọt ngào biến thành tiếng kêu thống khổ, Lăng Tuần chỉ cảm thấy nơi bị Nhạc Kiêu đối đãi thô bạo bỏng rát như bị lửa đốt, bắt đầu giãy dụa bật khóc. “Nhạc Kiêu Nhạc Kiêu! Ta đau quá, đừng như vậy —— a!”

Tiếng cầu xin thống khổ của Lăng Tuần rốt cuộc thức tỉnh chút thần trí của Nhạc Kiêu, vội vã đem phần đỉnh đã lỗ mãng tiến vào được một chút rút ra ngoài, Nhạc Kiêu một bên hôn lên mặt lên môi Lăng Tuần, một bên thấp giọng dụ dỗ: “Xin lỗi, Tiểu Tuần, xin lỗi, ta không làm nữa, đừng khóc, đừng khóc…”

Lăng Tuần ôm cổ Nhạc Kiêu nức nở, dùng thanh âm nhỏ như muỗi kêu, nói: “Ngươi, ngươi nhẹ một chút, nhẹ một chút là được rồi…”

Nhạc Kiêu cũng nhẫn nại rất khổ cực, nhưng nghe được Lăng Tuần nói như vậy, trong lòng liền vừa ngọt ngào vừa đau nhói, bộ dạng bản thân bây giờ nhất định sẽ làm y bị thương, suy nghĩ một chút liền hôn lỗ tai y, nói: “Tiểu Tuần, trước hết dùng miệng giúp ta được không? Ta không muốn làm ngươi bị thương…”

Lăng Tuần kinh ngạc đến quên cả khóc, dùng miệng?

Nhạc Kiêu nhìn Lăng Tuần ngẩn người, cho rằng y không muốn, liền lập tức không miễn cưỡng y, vội nói: “Không sao, ta giúp ngươi trước cũng được, đợi một lát dùng… của ngươi bôi trơn là được.” Vừa nói xong, Lăng Tuần liền đẩy hắn ra, không đợi hắn kịp phản ứng, Lăng Tuần đã đẩy hắn lên bàn, đối mặt với Nhạc Kiêu, quỳ thẳng xuống, hai tay đỡ lấy dục vọng đồ sộ, hé miệng ngậm vào.

“Ưm ——” Nhạc Kiêu còn chưa kịp đỡ Lăng Tuần đứng lên, đã được khoang miệng ấm áp bao lấy, thoáng chốc thoải mái nói không nên lời!

Lăng Tuần thật sự chưa từng dùng miệng giúp Nhạc Kiêu làm chuyện như vậy, lúc nào cũng là Nhạc Kiêu giúp y. Không có kinh nghiệm, y chỉ có thể nhớ lại dáng vẻ Nhạc Kiêu lúc trước, chật vật ngậm lấy vật to lớn kia.

Nhạc Kiêu bị khẩu hoạt (hoạt động bằng miệng ==’) ngây ngô của Lăng Tuần kích động đến thở dốc không ngừng, cúi đầu nhìn lại, Lăng Tuần trên người còn vương bộ trường sam quỳ trên mặt đất, trên mặt còn hiện dấu lệ ngân, đôi mắt to trong sáng mọi khi giờ hơi nhắm lại, lông mi ướt át run lên, nhiễu loạn lòng Nhạc Kiêu càng lúc càng khó nhịn. Đôi môi hồng nhuận lúc này đang vì hắn mà mở lớn đến tận cùng, khoang miệng ngậm được một nửa vật kia cũng đã rất miễn cưỡng. Nhạc Kiêu nhìn mỹ cảnh trước mắt, không kìm được vươn tay ra, từ lông mi run rẩy đến gò má ướt lệ, rồi đến bàn tay thon dài trắng nõn kia. Hai bàn tay bình thường chỉ biết cầm bút lông, vào thời khắc bản thân hắn chưa biết sống chết ra sao, đã cầm gậy đánh chuông, vì hắn mà gióng chuông cả đêm, thiếu chút nữa phế luôn đôi tay y.

“Tiểu Tuần…” Thanh âm Nhạc Kiêu khàn khàn trầm thấp, có một loại mị hoặc khác, dụ dỗ Lăng Tuần không kìm được mở mắt.

“Ta nghe được tiếng chuông… Vậy nên ta đã trở về…” Tay Nhạc Kiêu lưu luyến trên mặt Lăng Tuần.

Lăng Tuần theo bản năng làm động tác nuốt xuống, dục vọng trong tay bỗng lớn thêm một vòng, Nhạc Kiêu vội vã đưa tay kéo đầu Lăng Tuần ra, nhưng vẫn không kịp tránh dòng dịch thể trắng đục, đều bắn hết lên mặt Lăng Tuần.

“A…” Lăng Tuần khẽ kêu một tiếng, nhắm hai mắt lại.

“Xin lỗi, Tuần Nhi…” Nhạc Kiêu ngồi xổm xuống ôm lấy Lăng Tuần, áy náy lau vết nhơ trên mặt cho y, “Xin lỗi, ta không cố ý, ta, ta nhịn không được…”

Lăng Tuần cảm giác trên mặt đã được lau sạch mới mở mắt ra, gương mặt tuấn tú đỏ đến diễm lệ, đưa tay ôm Nhạc Kiêu, vùi mặt vào lồng ngực trần trụi của hắn, thanh âm rầu rĩ: “Không sao, trước đây ngươi… còn nuốt…”

Nhạc Kiêu sửng sốt, tiếp đó liền thấp giọng cười. Không đợi Lăng Tuần tức giận quát lên, liền ôm lấy y, đưa tới giường lớn ở phòng trong.

“Đêm còn dài, ngươi có thể tùy ý trả thù ta.” Nhạc Kiêu hôn tay Lăng Tuần, nói.

Y phục của Lăng Tuần toàn bộ đều đã trút bỏ, thân thể trần trụi trắng nõn ở dưới người Nhạc Kiêu từ từ tách ra, biến thành màu đỏ mỹ lệ.

Nhạc Kiêu tìm thuốc cao vẫn để ở đây, quệt lên đầu ngón tay, một tay cẩn thận khuếch trương cho Lăng Tuần, một tay phối hợp với miệng phục vụ Lăng Tuần.

Lăng Tuần sớm đã bị Nhạc Kiêu đùa giỡn cho bắn một lần, thế nhưng dưới kỹ xảo càng ngày càng thuần thục của Nhạc Kiêu, rất nhanh lại cương lên.

Nhạc Kiêu cúi đầu chuyên tâm nhấm nuốt dục vọng của Lăng Tuần, ba ngón tay bên kia không ngừng bôi trơn mở rộng hậu huyệt y. Khi cảm giác nội bích mềm mại nóng rực, ba ngón tay ra vào không còn trở ngại, Nhạc Kiêu mới rút ngón tay ra, đưa tay vắt đôi chân thon dài rắn chắc của y lên cánh tay cường tráng của mình, hạ thân sưng lớn nhắm thẳng miệng huyệt hồng diễm, chậm rãi tiến vào.

“A ưm ~” Lăng Tuần có chút khó chịu rên rỉ, hay tay nắm vai Nhạc Kiêu, khi cảm nhận vật kia tiến vào người mình, ngay cả hô hấp cũng có chút khó khăn. Sau đó, Lăng Tuần nói một câu khiến bản thân y xấu hổ muốn chết…

“Ngươi, ngươi tại sao so với lúc trước còn… lớn, lớn hơn nhiều… Ưm a!”

Động tác tiến vào của Nhạc Kiêu chợt ngưng, tiếp đó nhìn sắc mặt đỏ bừng của Lăng Tuần mà bật cười, nằm sấp xuống hôn liếm lỗ tai y, hơi thở ấm áp phun vào tai y: “Tuần Nhi không cần ngạc nhiên, sau này còn có thể lớn hơn nữa…” Dứt lời, thừa dịp Lăng Tuần còn đang thất thần, hắn đẩy mạnh hạ thân, toàn bộ tiến vào cơ thể Lăng Tuần, sau đó thuận thế hôn lên môi y, nuốt trọn tiếng hét chuẩn bị bật ra của Lăng Tuần.

Nhạc Kiêu hôn Lăng Tuần, một mặt kiên trì đợi y thích ứng. Cho đến khi mi gian nhíu chặt của Lăng Tuần dần dần giãn ra, hắn mới bắt đầu chậm rãi chuyển động.

Lăng Tuần dồn dập thở dốc thỉnh thoảng tràn ra một hai tiếng ngâm nga, một tay ôm chặt cổ Nhạc Kiêu, một tay xoa vết thương trên ngực hắn, thân thể theo động tác của Nhạc Kiêu từng chút từng chút đong đưa.

Nhạc Kiêu thuần thục tìm được điểm nhạy cảm của Lăng Tuần, nhẹ va chạm hai cái rồi liền bắt đầu điên cuồng, một chân vốn đang vắt trên cánh tay của hắn bị hắn bắt lấy vắt lên vai, hai tay giữ chặt eo Lăng Tuần, chuyển động như vũ bão.

“A! Ưm ách ~ châm, chậm thôi ~ ô ưm!” Lăng Tuần đáng thương bị Nhạc Kiêu dục hỏa đốt người đùa bỡn đến mức nói không thành câu, chỉ có thể từng tiếng từng tiếng rên rỉ.

Trên gò má ửng đỏ đã phủ đầy mồ hôi, đôi môi đỏ tươi hé mở phát ra thanh âm Nhạc Kiêu thích nhất, đôi mắt to ướt nước mờ mịt, mang theo sắc dục nồng đậm, thân thể có chút gầy gò ở dưới thân hắn vô lực đong đưa.

Toàn bộ của Lăng Tuần đều khiến nhung nhớ và dục vọng chất chứa suốt một năm của Nhạc Kiêu bạo phát, hận không thể nuốt y vào bụng, vĩnh viễn không xa rời.

Nhạc Kiêu ôm Lăng Tuần đổi tư thế, để y ngồi trong lòng mình, để tiến vào càng sâu. Dục vọng bừng bừng phấn chấn kịch liệt cắm rút trong dũng đạo nóng ẩm của Lăng Tuần gần một canh giờ, Lăng Tuần đến cuối cùng cũng bắn hết, vô lực phủ lên người Nhạc Kiêu, Nhạc Kiêu mới ở một đợt trừu sáp mãnh liệt bắn vào trong cơ thể Lăng Tuần.

Lúc này, bóng đêm dày đặc. Chủ viện của Mộ Khanh Uyển bỗng trở nên lặng yên không một tiếng động, một khắc đồng hồ sau (15’), lại lần thứ hai vang lên thanh âm khiến kẻ khác mặt đỏ tim đập.

_____Hết chương 35_____

[1] Cảm lãm: Cây trám, cây oliu. Thực sự thì không rõ cụm từ này lắm, bạn nào biết thì vui lòng chỉ mình với nha ~ ==’ [↑]