Nhịn đói cả đêm lại suốt đêm tự ngẫm trong thư phòng, tinh thần Nhạc Kiêu không tốt chút nào, đáy mắt vô hồn, thậm chí còn có chút ngẩn ngơ.
Nhạc phu nhân nhìn vóc dáng tiều tụy của Nhạc Kiêu thì đau lòng tột độ, nhưng nhi tử là do nàng phạt, giờ có hối hận cũng không thể nói. Liền gọi thị tòng của Nhạc Kiêu tới đưa hắn về phòng nghỉ, bảo hôm nay chưa cần tới thư viện, để mấy ngày nữa rồi nói, sau đó xoay người đi chuẩn bị đồ ăn cho Nhạc Kiêu. Nhạc Lan Thư thì lại hoài nghi nhìn chằm chằm sắc mặt khó coi thần tình hoảng hốt của Nhạc Kiêu, tối qua rõ ràng nàng đã len lén mang đồ ăn đến cho hắn, hơn nữa còn nhìn hắn ăn xong hết, trong thư phòng cũng có nhuyễn tháp và chăn bông, cũng không đến mức bị đông cứng. Thế nào cả đêm lại thành bộ dạng quỷ dị này?
Nhạc Kiêu về phòng ngủ, tắm nước nóng sạch sẽ, đóng cửa một phát, bò lên giường liền trùm chăn kín đầu, co thành một đống.
Thống khổ gầm nhẹ một tiếng, Nhạc Kiêu hung hăng tát cho mình một phát! Nghĩ đến giấc mộng tối hôm qua, Nhạc Kiêu chỉ cảm thấy mình vừa xấu xa vừa hạ lưu. Tối qua vì lỡ tổn thương Lăng Tuần, Nhạc Kiêu vẫn nghĩ về y, sau đó thấp thỏm bất an mà ngủ. Ngủ rồi, hắn liền mơ thấy Lăng Tuần, Lăng Tuần chảy nước mắt mắng hắn khốn nạn, hắn tiến lên ôm lấy Lăng Tuần. Sau đó… Sau đó hắn vậy mà lại hôn Lăng Tuần! Từng chút từng chút hôn lên nước mắt trên mặt Lăng Tuần, tiếp đến là môi, xúc cảm rất chân thực, tựa như cái lần ngoài ý muốn ở Tàng Thư Các ngày đó, mềm mại ẩm ướt mang theo hương thơm ngọt ngào đặc hữu của Lăng Tuần. Cuối cùng, cuối cùng, hắn và Lăng Tuần, hai người thân-thể-trần-trụi ôm nhau, ôm nhau thật chặt, mà Lăng Tuần trong ngực hắn lại khóc. Nhiệt độ thuộc về một người khác này, hắn đã rất quen thuộc. Một năm trước Lăng Tuần chết đuối, hắn đã từng thấy qua Lăng Tuần xích-lõa… Giấc mộng này dị thường chân thực, nếu không phải Nhạc Kiêu đã tỉnh lại, hắn tuyệt đối không nghĩ đây chẳng qua chỉ là mộng!
Tỉnh mộng, vẻ mặt Nhạc Kiêu hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt. Phía dưới khố hạ một mảnh lạnh ướt, Nhạc Kiêu tay run run sờ tới, lại càng không dám tin! Nhạc Kiêu thường xuyên lăn lộn trong quân đội, các binh sĩ chưa bao giờ che giấu trước mặt Nhạc Kiêu, nói những chuyện phong nguyệt trên giường cũng chưa bao giờ cấm kỵ, việc này tự nhiên hắn cũng hiểu được tương đối nhiều. Hắn ở trong mộng dâm loạn Lăng Tuần, còn, còn…
Nhạc Kiêu nhìn khố tử ô uế và dịch thể trong tay, phát ngốc thật lâu. Hắn biết mình đối với Lăng Tuần bất thường, không biết bắt đầu từ lúc nào, hắn đối với Lăng Tuần đã trở nên bất thường. Cũng không chờ bản thân hắn kịp suy nghĩ cẩn thận đã làm ra một giấc mộng vô cùng chấn động như thế, khiến hắn trở tay không kịp, thậm chí còn sinh ra cảm giác sụp đổ, chán ghét bản thân. Hắn còn nhớ rõ Lý Nam Thanh năm năm trước, Lý Nam Thanh bị Hoài Dương phế đi cũng là do hắn quấy rối Hoài Lễ. Năm đó, hắn cũng hiểu được Lý Nam Thanh ghê tởm đến cực điểm, đối với việc long dương càng cảm thấy trơ trẽn, dù biết trên đời này có không ít, nhưng hắn vẫn cảm thấy loại chuyện này chỉ có loại người bỉ ổi vô sỉ mới thích. Thế nhưng hôm nay, hắn rốt cuộc cũng trở thành loại người vô sỉ này, hơn nữa lại còn hướng về Lăng Tuần đã ở chung nhiều năm như vậy!
Nhạc Kiêu chỉ thấy lòng mình phát lạnh, hắn biết mình thích Lăng Tuần, thế nhưng phần tình cảm này lại là thứ bất kham. Vành mắt đau xót rơi lệ, Nhạc Kiêu nhắm mắt lại, để tự hắn một mình rơi xuống là được rồi, từ nay về sau, sẽ cách y thật xa…
Ba ngày sau, Nhạc Kiêu rốt cuộc cũng trở lại thư viện. Không khí lớp học vốn trầm lặng tựa hồ lại có sức sống như xưa, ngay cả nụ cười của Công Tôn Mặc cũng chất chứa niềm vui thật lòng, tuy Nhạc Kiêu bướng bỉnh thường xuyên khiến lão đau đầu, nhưng lão vẫn rất thích người học trò này.
Nhạc Kiêu tính cách hào sảng lại thường thích cười, cho dù đồng môn trong lớp hơn hắn nhiều tuổi vẫn có thể cùng hắn xưng huynh gọi đệ. Nhạc Kiêu đã trở về, bọn họ đương nhiên rất vui, ôm hắn cười cười đùa đùa một trận mới chịu buông tha cho hắn.
Chỉ là, hầu như mọi người đều không để ý, Nhạc Kiêu có thay đổi. Ngoại trừ Lăng Tuần, bởi khi Nhạc Kiêu nhìn y, khóe miệng hắn khẽ nhếch ít đi một phần thật tâm, lại sinh ra một chút bất cần, đuôi mày khóe mắt đượm vẻ lạnh lùng xa cách, không còn dương quang nhiệt tình như trước.
Ngay cả Chu Hoài Lễ cũng cảm thấy Nhạc Kiêu không bình thường, lấy cùi chỏ đụng Lăng Tuần một cái, nhỏ giọng: “Tiểu Tuần, Nhạc Kiêu làm sao vậy? Hắn đối với ngươi, hình như có chút không được thân thiện…”
Lăng Tuần lặng lẽ đọc sách, thờ ơ đáp: “Không biết.” Chu Hoài Lễ nhìn Lăng Tuần quá mức lãnh đạm, không biết bọn họ là thế nào. Theo lý, Nhạc Kiêu vì cứu Lăng Tuần mà phải nằm nhà cả tháng, hơn nữa suốt từng đó ngày, Lăng Tuần chạy sang phủ Tướng quân cũng không ít, quan hệ của hai người hẳn là phải hòa hợp hơn trước mới phải. Nhưng bây giờ, nhìn thái độ lạnh lùng của Lăng Tuần, lại nhìn Nhạc Kiêu từ lúc vào lớp vẫn không liếc mắt nhìn Lăng Tuần, xem ra chuyện ồn ào giữa hai người so với trước kia lại càng thêm bế tắc.
Chu Hoài Lễ tuy khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, dù sao nhiều năm như vậy bọn họ vẫn thế. Chuyển đề tài, Hoài Lễ đè nén âm thanh mang theo chút kích động và hưng phấn: “Ngươi biết không? Hoài Dương sắp về rồi!”
Lăng Tuần sửng sốt, sau khi kịp phản ứng, vội hỏi: “Hoài Dương sắp về? Hoàng thượng hạ chỉ sao?”
Chu Hoài Lễ liếc nhìn phu tử đang gật gù đắc ý đọc sách, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai Lăng Tuần: “Đều không phải, là bởi vì Tam ca phải làm lễ đội nón. Vốn năm ngoái khi được phong vương là phải tiến hành rồi, nhưng vì chiến sự mà bị trì hoãn. Bây giờ cũng sắp đến cuối năm, vừa sang năm mới là Tam ca lên mười tám, đúng thời điểm kịp làm lễ. Đương nhiên, Hoàng thúc cũng phải hồi kinh dự lễ, Thái hậu vừa nghe chuyện này đã nói người nhớ Hoài Dương. Gần đây, thân thể Thái hậu không được tốt, Hoàng thượng là hiếu tử, cho dù Hoài Dương có bị biếm thì Hoàng thượng cũng phải làm toại lòng Thái hậu, liền tuyên chỉ hồi kinh. Phụ vương ta nói, Hoàng thượng rất có khả năng sẽ khôi phục tước vị cho Hoài Dương!”
Lăng Tuần nghe xong, trong lòng cũng rất cao hứng. Năm đó, Hoài Dương vì Hoài Lễ mà bị biếm khỏi kinh thành, Hoài Lễ áy náy suốt năm năm, tính tình cũng ngày càng lạnh lẽo, chỉ thỉnh thoảng mới đùa đùa với Lăng Tuần. Nếu Hoài Dương có thể khôi phục tước vị, gánh nặng trong lòng Hoài Lễ cũng không còn nữa, dĩ nhiên là tốt rồi.
“Xem ngươi cao hứng kìa.” Lăng Tuần dựng đứng quyển sách lên, lét lút xích lại gần Hoài Lễ, chọc ghẹo: “Hoài Dương về rồi, ngươi định đem thư tín viết suốt năm năm cho y xem sao?”
Mặt Chu Hoài Lễ bỗng đỏ bừng, vừa đúng lúc tiếng chuông tan học gõ vang, Hoài Lễ vừa giận vừa buồn cười đạp nhẹ Lăng Tuần một cái, Lăng Tuần cười cười trốn tránh, hai người liền ầm ĩ chơi trò đuổi bắt.
Nhạc Kiêu nhìn hai thân ảnh chơi đùa vui vẻ, ánh mắt sa sầm, lập tức thu lãnh ý trong mắt lại, tiếp tục cùng người khác đùa giỡn. Đã quyết tâm phải tránh xa Lăng Tuần, thì cứ thừa dịp hiểu lầm lần này, không đến gần y nữa.
Kỳ thực, đối với chuyển biến của Nhạc Kiêu, không phải Lăng Tuần không thèm chú ý, mà ngược lại, y thậm chí cảm thấy rất đau lòng. Đối với nguyên nhân thay đổi của Nhạc Kiêu, Lăng Tuần tự động quy tội cho hiểu lầm đêm đó. Y tưởng hiểu lầm đó khiến Nhạc Kiêu trở nên chán ghét y, cho nên mới biểu lộ thái độ lạnh lùng châm chọc ra với y. Thế nhưng, Lăng Tuần tuyệt đối không muốn đi giải thích, từ trước y vẫn cảm thấy người hiểu mình nhất chính là Nhạc Kiêu, và đối phương cũng thế, dù thường ngày luôn đấu chọi nhau ta sống ngươi chết. Nhạc Kiêu phải là người hiểu y nhất, tuy từ nhỏ đã bất hòa, nhưng hắn vẫn phải là người hiểu y nhất. Vẫn cho là như vậy, nhưng đêm đó bị tàn nhẫn thương tổn, y rốt cuộc cũng nhận rõ sự thật, Nhạc Kiêu chưa bao giờ hiểu y, thậm chí, chưa từng chân chính coi y như huynh đệ mà đối đãi. Ngày đó ở Tàng Thư Các liều mình cứu y, Lăng Tuần nghĩ, có lẽ đúng như Nhạc Kiêu đã nói, nếu bị phụ mẫu hắn biết được hắn thấy y chết mà không cứu, nhất định sẽ dùng đến gia pháp.
Tự cho là đã rõ ràng, Lăng Tuần chỉ cảm thấy bản thân thật nực cười, vậy mà lại tự mình đa tình lâu đến thế, thậm chí vì hắn mà rơi biết bao nhiêu lệ. Cũng đúng, Nhạc Kiêu từ nhỏ đã nhìn y không thuận mắt, sao có thể bỗng nhiên đối tốt với y như vậy được? Mò mẫm vật gì đó ở trong ngực, đây là thứ chuẩn bị để đưa cho Nhạc Kiêu, đáng tiếc mãi đến lúc thư viện cho nghỉ đông vẫn chưa tặng đi được. Lăng Tuần phát hiện đã bao ngày trôi qua như vậy, bản thân làm ra những chuyện không khác gì thằng ngu, đúng là ngu ngốc, không trách ai được.
Lăng Giác nhìn đệ đệ đờ đẫn vừa cầm bút lông vừa nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành, thở dài thật sâu. Từ chục ngày trước, Lăng Tuần từ phủ Tướng quân trở về, thỉnh thoảng lại phát ngây phát ngô như lúc này, làm hắn rất lo. Nếu không phải người nhà Lăng gia đều biết tình hình giao thiệp của Lăng Tuần, nhất định đều cho là hắn vì đơn phương tương tư cô nương nhà nào mà lâm vào đau khổ rồi. Dù sao Lăng Tuần cũng sắp mười bốn, bọn họ nghĩ như vậy cũng dễ hiểu.
Lăng Giác đi tới trước thư án, nắm tay gõ lên bàn một cái, thức tỉnh Lăng Tuần như đã vào cõi tiên.
“Ơ?” Lăng Tuần mờ mịt ngẩng đầu, thấy là ca ca, liền hỏi: “Ca ca, làm sao vậy? Đi ăn cơm à?”
Lăng Giác buồn cười nhéo nhéo mũi đệ đệ: “Ăn cơm đâu có sớm như vậy, là Nhạc thẩm thẩm tới, nương bảo đệ ra ngoài cùng dùng điểm tâm.”
Lăng Tuần gật đầu, suy nghĩ một chút lại hỏi: “Nhạc Kiêu cũng tới sao?”
Lăng Giác nhãn thần lóe lên, nói: “Không có, ngược lại là nha đầu lắm chuyện Lan Thư kia tới, la ó muốn gặp đệ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lăng Tuần rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, đứng lên mỉm cười một cái: “Đi thôi.”
Lăng Giác cũng cười cười, nắm tay Lăng Tuần ra khỏi thư phòng, trong lòng lại suy nghĩ thâm ý của cái câu “Vậy là tốt rồi” kia. Thầm nghĩ, quả nhiên đệ đệ bảo bối của mình là bởi tiểu tử thối Nhạc Kiêu nên mới thành ra thế này sao? Đợi lát nữa sẽ có quà bánh thăm hỏi cho ngươi ăn!
Khi đến tiền sảnh tiếp đãi thân quyến hảo hữu, Lăng Tuần thật có xung động muốn bỏ chạy.
“Tuần Nhi lại đây, thẩm thẩm ngươi cứ nhắc ngươi mãi. Qua đây, nương làm bánh phục linh ngươi thích cho ngươi này.” Lăng phu nhân mỉm cười vẫy vẫy tay với Lăng Tuần, Lăng Tuần tức giận trừng mắt liếc Lăng Giác lừa gạt mình, không cam không nguyện bước tới, chết cũng không liếc mắt nhìn Nhạc Kiêu!
Nhạc Kiêu hờ hững ngồi bên cạnh Nhạc Lan Thư, thưởng thức trà, ăn điểm tâm, ánh mắt lại không tự chủ được rơi trên người Lăng Tuần, tim đập nhanh đến bản thân hắn cũng kinh ngạc.
Nhạc phu nhân kéo tay Lăng Tuần nói một hồi lâu, lại trách mắng Nhạc Kiêu một trận. Mà Lăng phu nhân lại kịp thời nói giúp cho Nhạc Kiêu, cho dù hai đứa nhi tử từ nhỏ đã không hợp nhau, nhưng trong mắt người lớn các nàng thì lại là biểu hiện của tình cảm tốt.
Giải quyết xong mâu thuẫn của Nhạc Kiêu và Lăng Tuần, lại đến phiên việc chung thân đại sự của Lăng Giác và Nhạc Lan Thư.
Nhạc Lan Thư sang năm mới là lên mười lăm, dung mạo càng lớn càng thanh thoát xinh đẹp động lòng người. Có thể do sinh ra trong gia đình nhà tướng, vầng trán nàng có một loại anh khí (khí khái anh hùng) mà tiểu thư khuê các trong khuê phòng không có được, thái độ làm người lại hoạt bát sáng sủa, cho nên càng hấp dẫn nhiều nam tử ái mộ. Nếu không phải sớm có hôn ước với Lăng Giác, đến tuổi này rồi, người tới cửa cầu hôn đã sớm đạp hỏng cửa phủ Tướng quân!
Lần này Nhạc phu nhân đến, mục đích chủ yếu là bàn chuyện lễ cài trâm của Nhạc Lan Thư, Lăng Giác sang năm cũng mười sáu, cũng có thể làm lễ đội nón rồi. Chờ lễ thành nhân của hai đứa vừa qua, có thể bắt tay vào làm công tác hôn lễ. Đây chính là đại hỉ sự của hai nhà Lăng Nhạc, không thể qua loa, phải chuẩn bị thật sớm.
Nhạc Kiêu và Lăng Tuần bất quá mới ở thời kì vũ chước chi niên[1], Lăng phu nhân thấy hai đứa thiếu hào hứng liền đuổi cả bọn ra ngoài. Lăng Giác và Nhạc Lan Thư không hẹn mà cùng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn bọn đệ đệ được phép rời đi, sau đó quay đầu cau mày, vẻ mặt khổ đại cừu thâm (vô cùng đau khổ, ghét bỏ) nghe hai vị mẫu thân an bài.
Kỳ thực, Lăng Giác và Nhạc Lan Thư từ nhỏ đã cho rằng cái hôn ước kia so với chó má còn không bằng. Hai người từ nhỏ ở chung đã hiểu tận gốc rễ, cái loại thanh mai trúc mã vô số lần âm mưu hãm hại đối phương này, thật sự không thể nào nảy sinh “ái tình”. Nếu thành thân thật, nhất định là ba ngày một trận nhỏ năm ngày một trận to, sống còn không yên ổn thì nói gì đến hạnh phúc?
Ngay khi Lăng Giác và Nhạc Lan Thư đang khổ não vì thời gian kham khổ sắp tới, Nhạc Kiêu và Lăng Tuần cũng không hẹn mà khổ não chung.
Lăng Tuần biết Nhạc Kiêu ở ngay sau lưng mình, tiếng bước chân trầm ổn ấy y rất quen thuộc. Đi được chừng mười bước, Lăng Tuần dừng chân, xoay người nhìn về phía Nhạc Kiêu. Nhạc Kiêu không ngờ Lăng Tuần lại bỗng dưng xoay người, cuống quit thu lại ánh mắt không nên có, dừng bước lại dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn Lăng Tuần.
Lăng Tuần bị ánh mắt lãnh khốc nhìn, tim nhói một cái, cắn răng, vẫn quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc này: “Ngươi biết Hoài Dương sắp về chưa?”
Nhạc Kiêu nhướn mày, thờ ơ nói: “Vậy sao? Về thì về, có gì hay ho ly kì chứ.”
Lăng Tuần nhíu mày, ngày trước Nhạc Kiêu và Hoài Dương rất thân thiết, vậy mà nghe được tin Hoài Dương trở về lại lãnh đạm như vậy. Nhịn xuống cơn tức trong lòng, Lăng Tuần nói tiếp: “Nghe Hoài Lễ nói, Hoài Dương lần này về có thể sẽ được khôi phục tước vị, như vậy cũng tốt, Hoài Lễ sẽ không phải đeo gánh nặng áy náy nữa. Ngươi nói xem, Hoài Dương về rồi, có nên chuẩn bị một phần hạ lễ tặng hắn không?”
Nhạc Kiêu khinh thường cười giễu cợt, châm chọc nói: “Thế nào, có một Huệ Vương và một Thế tử làm chỗ dựa vững chắc còn ngại chưa đủ, giờ chuẩn bị đi đút lót một người nữa? Cũng phải, Trạng nguyên gia tương lai muốn con đường làm quan thật bằng phẳng, đương nhiên phải dùng hết bản lĩnh ra mà dọn sẵn đường.”
“Ba!”, Lăng Tuần hung hăng cho Nhạc Kiêu một cái tát, không chút lưu tình, khuôn mặt Nhạc Kiêu trong nháy mắt sưng đỏ một mảng.
Lăng Tuần giận run cả người, viền mắt đỏ bừng, liều chết cắn môi dưới đến rỉ ra chút huyết sắc. Nuốt nước mắt vào trong, Lăng Tuần lấy từ trong ngực ra một vật ném thẳng vào người Nhạc Kiêu. Thứ kia “loảng xoảng” rơi xuống mặt đất, thoáng chốc tan tành.
Nhạc Kiêu cúi thấp đầu, nhìn rõ ràng vật ấy.
“Nhạc Kiêu, từ nay về sau, ta coi như không biết ngươi.” Lăng Tuần nỗ lực ổn định khí tức, thế nhưng thanh âm còn mang chút run rẩy vẫn lộ ra tâm tình y thời khắc này.
Lăng Tuần cuối cùng vẫn không khóc, dứt khoát xoay người rời đi.
Tiếng bước chân dần xa, Nhạc Kiêu sờ sờ gò mã đã hơi sưng, tự giễu cười: “Thật đúng là một chút cũng không lưu tình.” Rõ ràng là bản thân lãnh khốc vô tình trước, Lăng Tuần chỉ tát hắn một cái cũng coi như ôn nhu rồi.
Ngồi thụp xuống, Nhạc Kiêu nhặt nhạnh những thứ trên mặt đất lên, ngay cả một mảnh nhỏ xíu cũng không bỏ qua, cho dù bị cắt vào tay, hắn vẫn đem những mảnh vỡ nát ấy trân trọng ôm vào lòng bàn tay.
Thứ Lăng Tuần ném cho Nhạc Kiêu, chính là trấn chỉ (đồ chặn giấy) y tự tay nung, chỉ to bằng bàn tay nhỏ, chỉ tráng một lớp men trắng, không có bất kì hoa văn hay màu sắc gì. Không ngờ những lời nói ngày đó, Lăng Tuần đều ghi tạc trong lòng, thật sự tự tay làm một cái trấn chỉ cho hắn.
Một giọt trong suốt rơi trên trấn chỉ vỡ vụn, Nhạc Kiêu lẩm bẩm: “Sao bỗng nhiên lại mưa rồi…”
Bầu trời, lại một vẻ trong sáng thanh thản sau trận tuyết đầu mùa.
_____Hết chương 16_____
[1] Vũ chước chi niên (nghĩa đen là “thời kì bắt chước”): tương ứng với tuổi từ 13-15 [↑]