Lúc Nhạc Kiêu mở mắt ra, Lăng Tuần đang gối trên ngực hắn ngủ say sưa, nước dãi chảy hết xuống ngực hắn. Nhạc Kiêu giật giật khóe miệng, giơ nắm tay lên muốn đấm cho y tỉnh, nhưng nhìn dáng điệu thoải mái của y lại không đành lòng hạ thủ.
Quên đi, tha cho ngươi đó, coi như báo đáp ngươi chứa chấp ta cả đêm qua! Nhạc Kiêu buông nắm tay xuống, gãi đầu một cái định ngủ lại, vừa khéo đúng lúc Lăng Tuần trở mình, đè lên Nhạc Kiêu rồi trở mình ra phía ngoài, sau đó lăn một vòng, chuẩn bị lăn thẳng xuống đất!
“Này!” Nhạc Kiêu trong ngực giật nảy, vội vươn tay chặn ngang người y, kéo lại, “Cái đồ đầu heo này!” Hắn cũng không biết lúc ngủ, Lăng Tuần lại không yên như vậy.
Lăng Tuần bị chửi thành “đầu heo” chỉ chép chép miệng, ngoẹo đầu định tìm tư thế thoải mái ngủ tiếp.
Tên này! Nhạc Kiêu nghiến răng nghiến lợi nhéo gò má trắng nõn của y, ông đây bị ngươi làm cho ngủ không ngon, vậy thì ngươi cũng đừng hòng ngủ!
“Ưm…” Lăng Tuần không thoải mái khẽ ngâm một tiếng, tay Nhạc Kiêu lại tăng thêm lực đạo. “Ưm ưm… ưm a!!!”
Tay chân Lăng Tuần quơ cào loạn lên, bưng một bên mặt hít thở từng ngụm từng ngụm, y vừa gặp ác mộng, trong mộng có một yêu quái nhìn rất giống Nhạc Kiêu đang gặm mặt y!
“A…” Lăng Tuần vuốt gò má sưng đau, không phải nói nằm mơ đều là giả sao? Tại sao cảm giác đau đớn này lại chân thật như vậy?!
“Tỉnh rồi?” Nhạc Kiêu dựa vào đầu giường lạnh lùng nhìn Lăng Tuần, một bên má trắng nõn đã bị hắn không chút lưu tình nhéo đỏ.
Lăng Tuần bưng mặt nhìn sang, quả là càng thêm hoảng sợ, trên giường y lúc nào lại có thêm một người?! Qua một lúc lâu mới nhớ ra tối qua y có hảo tâm chấp chứa tên Nhạc Kiêu vừa bỏ nhà đi này. Vừa định thở phào mới đột nhiên nhớ ra, không đúng nha, y đang ngon giấc sao tự nhiên lại bị đau đến tỉnh cả ngủ?
“Nhạc Kiêu thối!” Rốt cuộc cũng phản ứng kịp, Lăng Tuần mặt mày dữ tợn đánh về phía Nhạc Kiêu.
“Người đâu, cứu mạng!” Nhạc Kiêu bị y đập cho một phát, thiếu chút nữa phun ra cả búng máu. Hai người nửa thật nửa giả đánh nhau, cuối cùng, Lăng Tuần gầy yếu chung quy vẫn không phải đối thủ của Nhạc Kiêu, bị hắn đè ngược xuống dưới mà đau đớn kêu la.
“Thế nào? Có chịu nhận thua chưa? Có phục không?” Nhạc Kiêu dùng cả chân cả tay đè lên người Lăng Tuần, đầu chặn đầu Lăng Tuần, mặt mũi hung hăng hỏi, khóe miệng không kiềm được tiếu ý.
“Không phục, không phục! Ta không phục!” Lăng Tuần bị Nhạc Kiêu khống chế nhưng vẫn còn ngọ nguậy như chạch, vừa cười to vừa quát: “Ngươi có bản lĩnh thì buông ra, chúng ta đánh lại một trận!”
“Đồ nhược kê này, có đánh lại cả trăm trận ngươi cũng không thắng được ta đâu! Ai u! Ngươi dám đạp ta? Xem ta có đánh chết ngươi không!” Nhạc Kiêu vừa làm bộ dạng hung ác vừa liều mạng chọc nách và cái bụng nhỏ của Lăng Tuần, khóe miệng càng lúc càng cao.
“A ha ha ha ha! Buông, ha ha ha, buông ta ra! Ha ha ha! Ngươi giở trò lừa bịp, ha ha ha!” Lăng Tuần gương mặt đau khổ nhưng vẫn không kìm được điên cuồng cười to, nước mắt cũng chảy hết ra! Y sợ nhất là nhột, mà Nhạc Kiêu cũng biết nhược điểm chí mạng này của y, vậy nên mỗi lần Nhạc Kiêu chọc lét y, y liền nháy mắt mất hết sức chiến đấu.
Nhạc Kiêu cũng không nhịn được cười to, thế nhưng cười lại cười, rồi cũng cười không nổi nữa. Nhạc Kiêu có chút đỏ mặt hấp tấp buông Lăng Tuần ra, xoay người nằm sang một bên, nghiêng mặt đi không nhìn y nữa, trong mắt ngập tràn phiền muộn và một chút xấu hổ.
Lăng Tuần quần áo xốc xếch lộ hơn nửa bờ vai, tay vuốt cái bụng vừa cười đến phát đau, một lát sau vẫn không ngừng được tiếu ý, vừa cười vừa kéo kéo Nhạc Kiêu, nói: “Ha ha ha ~ Ngươi làm sao vậy? Hôm nay tự dưng tốt bụng như vậy?” Mọi lần không phải hắn chọc cho y phải cầu xin tha thứ mới chịu ngưng sao? Sao lần này bỏ qua cho y dễ dàng như vậy?
Nhạc Kiêu bị y kéo qua, mặt bị ép quay sang đối mặt y. Lăng Tuần lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn mĩ ửng đỏ, đôi môi hồng nhuận khép mở, đôi mắt to vì cười quá sức mà trở nên long lanh, hơn nửa vai lộ ra ngoài, da thịt trắng như tuyết giống y như bộ tiết y làm hắn mặt đỏ tim run.
Nhạc Kiêu chỉ thấy một dòng nhiệt lưu chạy tán loạn khắp người, đặc biệt là bộ vị dưới đan điền, nóng đến mức căng đau. Nhạc Kiêu nháy mắt ngồi bật dậy, mặt lúc đỏ lúc trắng, không dám nhìn Lăng Tuần nữa. Hắn biết cơ thể hắn bị làm sao, nhưng không hiểu tại sao cơ thể mình lại vì Lăng Tuần mà biến hóa!
Lăng Tuần bị hắn dọa sợ, cho rằng hắn khó chịu nên cũng ngồi dậy, tuy lo lắng nhưng vẫn cố ác mồm ác miệng nói: “Tiểu tử ngươi làm sao vậy? Đói bụng à? Ta báo trước nha, muốn ăn thì ra ngoài ăn với ta, ta không bê vào cho ngươi nữa đâu!” Dù sao thì y cũng không tin phụ mẫu và ca ca tối qua thật sự không biết y mang Nhạc Kiêu về nhà.
“Ai cần ngươi bê vào!” Nhạc Kiêu vốn vì phản ứng kỳ quái của mình mà tâm phiền ý loạn, lúc này bị Lăng Tuần nói như vậy, trong lòng lại có chút tổn thương, sắc mặt càng thêm xấu: “Ta đi đây! Thấy ngươi là lại phiền!”
Bỗng nhiên bị Nhạc Kiêu vô duyên vô cớ nạt nộ, Lăng Tuần sửng sốt, lập tức cắn môi, hung hăng trừng Nhạc Kiêu: “Vậy ngươi cút mau! Sau này có bị ca ca ngươi vứt sang phiên quốc ta cũng không chứa chấp ngươi nữa! Chó cắn Lã Động Tân[1], không biết người có lòng tốt, cút mau!”
“Ngươi mới là tiểu cẩu ấy!” Nhạc Kiêu đầu óc bị kích thích cho phát hỏa, hung hăng đẩy Lăng Tuần một cái. Lăng Tuần “ai u” kêu, thiếu chút nữa bị đẩy xuống giường.
Khó khăn lắm mới đứng vững, Lăng Tuần vừa định chửi Nhạc Kiêu điên, liền thấy Nhạc Kiêu áy náy nhìn mình, sửng sốt. Nhạc Kiêu áy náy sao?
Ngay lúc Lăng Tuần còn sửng sốt, Nhạc Kiêu ảo não không thôi đã cấp tốc thay trở lại y phục hôm qua của mình, đẩy cửa chạy đi, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Lăng Tuần ngẩn người nhìn Nhạc Kiêu chạy, trong mắt đầy khó hiểu, hắn chạy cái gì chứ?
Lúc Nhạc Kiêu nhảy lên tường cao, Lăng Tuần đúng lúc chân trần đuổi tới.
“Này!”
Nhạc Kiêu cúi đầu, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn hoảng sợ của Lăng Tuần, trong mắt đầy lo lắng.
“Ngu ngốc.” Nhạc Kiêu giương khóe miệng, kẹp một hòn đá nhỏ bắn về phía Lăng Tuần, trúng ngay giữa trán!
“A!” Lăng Tuần bưng trán kêu đau, vừa muốn chửi ầm lên, liền thấy Nhạc Kiêu tiêu sái vung tay với y, người đã từ trên đầu tường biến mất.
“Biết võ công thì hay lắm sao, thối mãng phu mặt đen như than, ngã chết ngươi đi!” Lăng Tuần tức giận rống về phía đầu tường trống rỗng, lại không giải thích được mà nở nụ cười, tâm tình thật tốt!
Nhạc Kiêu một đêm không về, vốn tưởng người nhà sẽ lo lắng mất ăn mất ngủ, có lẽ còn phái người đi tìm hắn nhốn nháo cả lên chẳng hạn. Thế nhưng khi hắn sải bước về ngôi nhà hắn đã bỏ đi, lòng dạt dào tưởng rằng phụ mẫu và các ca ca, tỷ tỷ sẽ nước mắt lưng tròng lôi kéo hắn mà thề không bao giờ mắng hắn, phạt hắn nữa, thì đã thấy cả nhà đều dị thường bình tĩnh ngồi dùng bữa sáng, thậm chí còn hòa thuận vui vẻ vừa nói vừa cười, hoàn toàn không có chút bộ dạng gì là lo lắng cho đứa út.
Nhạc phu nhân tinh mắt, nhìn thấy Nhạc Kiêu sắc mặt không tốt đứng ở cửa, liền cười cười bắt chuyện với hắn: “Ô, Kiêu Nhi về rồi.”
Nhạc Tung Hoành tự tiếu phi tiếu liếc mắt nhìn Nhạc Kiêu, bưng một chén cháo lên uống thật từ tốn, trời còn chưa sáng lão đã vào triều, giờ đang rất đói!
Nhị ca của Nhạc Kiêu thì liếc cũng không thèm liếc, buông đũa đứng dậy chào phụ mẫu và đại ca, cung kính nói: “Phụ thân, mẫu thân, đại ca, Lương Nhi tới Hình bộ đây.” Dứt lời liền xoa đầu muội muội, ưỡn lưng nhìn thẳng mà đi, từ đầu đến cuối cứ như không thấy Nhạc Kiêu.
Nhạc Trung nhìn Nhạc Lương rời đi, lại nhìn Nhạc Kiêu sắc mặt càng lúc càng xấu, lắc đầu, đứng dậy chào Nhạc Tung Hoành và Nhạc phu nhân, cũng đi tới Binh bộ. Trái lại, Nhạc Lan Thư vẫn che miệng cười cười Nhạc Kiêu, đệ đệ ngu ngốc này, bị đả kích rồi? Cũng không thể trách bọn họ, có trách thì trách đệ đệ nàng ngốc, trốn nhà đi còn đến nhà người quen sao? Hơn nữa còn là nhà người quen lâu năm? Hôm qua hắn vừa mới vào nhà, người của Lăng gia đã đưa thư đến đây rồi, còn lo lắng cho hắn mới là lạ!
“Hừ!” Nhạc Kiêu bị thái độ lạnh lùng này của người nhà đả kích, hừ lạnh một tiếng, thở phì phò đi về phòng.
Hai mẹ con Nhạc phu nhân và Nhạc Lan Thư không nín được nữa, phụt cười, ngay cả gương mặt già nua của Nhạc Tung Hoành cũng lộ ra tiếu ý, đứa nhi tử ngốc này!
Nhạc Kiêu một mạch giẫm hoa đạp cỏ trở về phòng, bởi cơn tức giận mà hắn không nhận ra đám hạ nhân đang ở một bên che miệng cười trộm. Tiểu thiếu gia hôm qua náo loạn bỏ nhà đi, lại ở nhà Lăng tiểu thiếu gia, chuyện hai người đối đầu suốt bao năm qua mọi người đều biết, thế nhưng cảm tình của hai người lại rất tốt. Điểm này ở trong mắt những người lớn đều thấy rất đáng yêu.
Nhạc Kiêu vuốt cái bụng quắt queo của mình, thầm nghĩ sớm biết bọn họ một chút cũng không thèm lo lắng cho mình, hắn đã lưu lạc bên ngoài thêm vài ngày nữa! Hơn nữa, bụng hắn thật sự rất đói… Biết thế đã quay về nhà tiểu nhược kê ăn, mà tiểu nhược kê còn có thể quan tâm lo lắng cho hắn…
Nghĩ đến Lăng Tuần, khuôn mặt nhỏ không được trắng lắm của Nhạc Kiêu vụt đỏ rực, trong ngực kêu thình thịch, tim đập kịch liệt. Nhạc Kiêu khổ não vuốt mặt, hắn làm sao đây? Bị bệnh là như thế này sao?
Trùng dương vừa qua, đã vào cuối thu. Nhạc Kiêu và Lăng Tuần buồn chán biếng nhác ngồi trong học đường, một đứa chống cằm đờ ra, một đứa cầm bút lông vẽ loạn trên giấy Tuyên Thành. Hài tử mười ba tuổi rất khó tập trung, cho nên khi Công Tôn Mặc vừa nói xong một đoạn, xoay người liền thấy hai đứa tinh thần khác thường, ánh mắt tinh tế lóe lên, khóe miệng nở một nụ cười vô cùng “ôn hòa”.
Chu Hoài Lễ cũng đang có chút thất thần vừa may hoàn hồn đúng lúc, thấy nụ cười kia của Công Tôn Mặc liền sửng sốt, len lén lấy cùi chỏ chọc chọc Lăng Tuần ngồi cùng bàn.
Lăng Tuần vốn đang đờ đẫn như đi vào cõi tiên, bị Chu Hoài Lễ đụng như vậy, giật mình bật thốt: “Làm cái gì vậy?”
Thoáng chốc, học đường yên lặng càng trở nên lặng yên. Lăng Tuần trong bầu không khí quỷ dị rốt cuộc cũng hoàn hồn, ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy ánh mắt từ ái của Công Tôn Mặc đang dõi theo mình.
Lăng Tuần đứng bật dậy, khiếp đảm nhìn Công Tôn Mặc, chột dạ nói: “Phu, phu tử…”
“Ha ha.” Công Tôn Mặc đi tới trước mặt y, hòa ái cười nói: “Nếu Lăng Tuần đồng học đã tự giác đứng lên, vậy ngươi giải thích một chút ý nghĩa mấy câu này đi, “Quân tử tố kỳ vị nhi hành, bất nguyện hô kỳ ngoại. Tố phú quý hành hồ phú quý; tố bần tiện hành hồ bần tiện; tố di địch hành hồ di địch; tố hoạn nan hành hồ hoạn nan.[2]”
Lăng Tuần gian nan nuốt nước miếng, y biết nếu đáp không được thì hôm nay sẽ phải ở lại quét thư viện! Bây giờ đã là cuối thu, thư viện lại nhiều cây cối hoa cỏ, nếu bị phạt quét toàn bộ thư viện thì đúng là chết chắc!
Cuối thu phạt học sinh phạm lỗi quét thư viện, đây là “cực hình” do Công Tôn Mặc nghĩ ra, đến nay đã có ba đồng môn trúng chiêu, quét xong cả thư viện, hai cái tay đồng loạt trật khớp.
Nhạc Kiêu gương mặt tuấn tú nghiêm túc, kéo kéo cây bút và tờ giấy vẽ bậy của mình, ngẩng đầu liếc nhìn Lăng Tuần, làm bộ thở dài, nhìn như đang đồng cảm với y, nhưng thực ra ánh mắt mang ý cười đã tận lực bán đứng tâm tình đang có chút hả hê của hắn.
Dường như biết ánh nhìn hả hê của Nhạc Kiêu, Lăng Tuần cúi xuống hung hăng liếc cho Nhạc Kiêu bàn bên một cái, rồi lập tức hít sâu, ngẩng đầu nhìn Công Tôn Mặc, đáp: “Câu này trích từ “Trung Dung”, ý nói người quân tử chỉ cầu địa vị hiện tại để làm việc mình phải làm, không mong làm chuyện ngoài bổn phận của mình. Ở địa vị phú quý thì làm chuyện người phú quý phải làm, ở địa vị nghèo hèn thì làm chuyện người nghèo hèn phải làm, ở địa vị di địch[3] thì làm việc di địch phải làm, ở trong hoạn nạn thì làm chuyện trong hoạn nạn phải làm.”
Công Tôn Mặc nhíu nhíu mày, hài lòng gật đầu, lại hỏi: “Vậy ‘Quân tử vô nhập nhi bất tự đắc yên[4]’ là có ý gì?”
Lăng Tuần nghiêng đầu suy nghĩ một chút, mới không chắc chắn nói: “Chắc là muốn khuyên người quân tử một lòng với đạo, bằng lòng với số mệnh, thấy đủ thì dừng tay, mới có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho dù ở đâu cũng có thể khoan thai tự đắc.”
“Ừm.” Công Tôn Mặc híp mắt vuốt vuốt râu, nói: “Không sai, không sai. Ngồi xuống đi.”
Lăng Tuần thở phào, an tâm ngồi xuống. Hoài Lễ lặng lẽ giơ ngón cái với Lăng Tuần, Lăng Tuần kiêu ngạo hất hất cằm với hắn.
“Xuy.” Nhạc Kiêu ngầm khúc khích, rồi lại cau mày, quẹt thêm một nét vào hình người nho nhỏ trên giấy Tuyên Thành.
“Nhạc Kiêu đồng học kỹ thuật vẽ tranh có tiến bộ đấy.” Chẳng biết từ lúc nào, Công Tôn Mặc đã lặng yên không một tiếng động dời bước đến trước mặt Nhạc Kiêu, cúi đầu làm mặt vui mừng nhìn bức tranh tỉ mỉ truyền thần của hắn.
“Á – Khụ khụ khụ!” Nhạc Kiêu bị dọa sặc cả nước bọt, ho khan không ngừng, vô cùng thảm hại.
Học đường yên tĩnh trong nháy mắt cười vang không ngớt.
Không còn nghi ngờ gì, Nhạc Kiêu đã trở thành học sinh thứ tư quét thư viện.
Vốn Lăng Tuần dưới sự khuyên bảo của Hoài Lễ cũng định ở lại giúp Nhạc Kiêu một tay, nhưng khi thấy bức vẽ nghuệch ngoạc của Nhạc Kiêu, y liền ném luôn cây chổi, lôi theo Hoài Lễ, phì phò bỏ đi. Người như thế, đúng là không đáng được giúp, cho hắn mệt chết đi, đáng đời!
Nhạc Kiêu đi tới cầm bức vẽ trên bàn mình lên, một tay cầm chổi nhìn bóng lưng Lăng Tuần rời đi, ha hả cười to.
Trên giấy Tuyên trắng tuyết, vẽ một bức thu thụy đồ (bức vẽ giấc ngủ mùa thu) giống y như thật: Lăng Tuần đang nằm trên giường lớn, tứ ngưỡng bát xoa[5] chảy dãi mà ngủ.
Một mảnh lá thu rơi trên đầu Nhạc Kiêu, Nhạc Kiêu đem tranh cất vào trong ngực, cầm lấy chổi giữa thư viện lớn múa võ hổ hổ sinh phong (đầy sinh lực), khiến lá rụng còn nhiều hơn, tựa hồ hôm ấy mãi không hết ngày.
_____Hết chương 13_____
[1] Chó cắn Lã Động Tân: Chỉ việc làm ơn mắc oán. Xem thêm tại đây. [↑]
[2] Trích chương 14, quyển “Trung Dung Bình Dịch”, là quyển thứ 2 trong Tứ Thư.
Dịch nghĩa: Người quân tử hành động ở trong địa vị hiện tại của mình, không mong ước gì ở ngoài. Vốn sẵn giàu sang, hành động theo giàu sang. Vốn sẵn nghèo hèn, hành động theo nghèo hèn. Vốn sẵn là mọi rợ, hành động theo mọi rợ. Vốn sẵn hoạn nạn, hành động theo hoạn nạn.
(Trích “Tứ thư bình giải – Lý Minh Tuấn, xem thêm tại đây) [↑]
[3] Di địch: Dân tộc Địch ở phía Bắc Trung Quốc, là dân tộc cổ vẫn bị xem là man di mọi rợ. [↑]
[4] Quân tử vô nhập nhi bất tự đắc yên: Câu tiếp theo sau đoạn ở trên, có nghĩa: Người quân tử không vào đâu mà không được vui lòng [↑]
[5] Tứ ngưỡng bát xoa: Chỉ tư thế ngửa mặt lên trời, dạng chân dạng tay ra, có ý chê trách. [↑]