Lăng Không Tam Kiếm

Chương 23: Sơn tiền sơn hậu




Trung Nhạc Chi Chủ gượng cười một hồi rồi hỏi Lôi Vân rằng :

- Vân nhi, con có trông thấy cây cổ thụ kia không?

Lôi Vân đưa mắt liếc nhìn cây đó một cái có vẻ thắc mắc, vội hỏi lại :

- Đại thúc hỏi như thế có ý nghĩa gì?

- Con đứng sang bên đó, sư phụ với Lục thúc thúc liên hiệp dạy con một pho võ nghệ. Con sang tới đó phải nhìn thẳng vào thân cây.

Tuy trong lòng rất thắc mắc, nhưng Lôi Vân không dám trái lệnh, từ từ đi tới trước cây cổ thụ nhìn thẳng vào thân cây.

Trung Nhạc Chi Chủ thấy vậy lại cười giọng rất não nùng mà quay đầu lại bảo Triệu Thiếu Vân :

- Con cũng đi sang bên đó, tiện thể dạy cả hai con một lúc...

Triệu Thiếu Vân rất thông minh, đã biết Trung Nhạc Chi Chủ làm nhu thế không phải là truyền thụ võ nghệ gì đâu, nhưng nàng cũng cảm thấy cử chỉ này thể nào cũng có thâm ý gì. Nàng vội đi tới chỗ trước cây cổ thụ, đứng sát cánh với Lôi Vân luôn.

Trung Nhạc Chi Chủ nhìn sau lưng hai người, thở dài một tiếng và nghĩ bụng :

- “Ta phải đi đây! Vân nhi con đừng có trách ta nữa. Sự thực thì ta không muốn trông thấy thái độ tiêu trầm và suy nhược của con. Người thanh niên không nên có thái độ như thế...”

Hiệp Cái thấy thế thắc mắc vô cùng, đang định lên tiếng hỏi, thì bỗng thấy Trung Nhạc Chi Chủ ngồi xuống đất dùng tay viết mấy chử. Ông ta tiến lại gần xem, thấy trên mặt đất có hai chữ “đi thôi”. Hiệp Cái cũng hiểu biết tâm ý của Trung Nhạc Chi Chủ, nên cũng gượng cười gật đầu và nghĩ bụng :

- “Huynh hà tất phải làm như vậy!”

Ông ta lại thấy Trung Nhạc Chi Chủ dùng tay trái xóa hai chữ ấy và dùng tay phải viết thêm mấy chữ ở dưới đất :

“Việc gì cũng cần phải nhẫn nại mới được... Vân nhi, sư phụ đi phen này sẽ ẩn danh ở trong núi sâu. Ba năm sau, con lên đỉnh núi Côn Sơn, sư phụ sẽ chờ con ở đó.”

Viết xong, ông ta từ từ đứng dậy, quay người đi luôn.

Giang Nam Hiệp Cái thấy thế thở dài một tiếng, rồi cũng giở khinh công thượng thừa ra đi theo Trung Nhạc Chi Chủ ngay.

Lôi Vân với Triệu Thiếu Vân đứng đợi chờ mãi không thấy phía sau có động tỉnh gì hết, chàng là người rất thông minh, liền nghĩ ra ngay :

- Có lẽ không phải sư phụ truyền thụ võ công cho ta đâu!

Nhưng chàng có nghĩ tới đâu, Trung Nhạc Chi Chủ đã định tâm quy ẩn, nhưng không nhẫn tâm từ biệt chàng đấy thôi. Đồng thời, chàng cũng không biết đến ân sư đã vì sự tao ngộ của mình mà đã đau lòng không tả.

Một lát sau, Triệu Thiếu Vân không sao nhịn được nữa khẽ hỏi Lôi Vân :

- Vân đại ca, chúng ta quay đầu lại nhìn nhé?

Lúc ấy, Lôi Vân đang nghĩ thầm :

- “Nếu sư phụ định tâm truyền thụ võ công cho chúng ta sao không bảo hai chúng ta đứng đối diện?”

Chàng vừa nghĩ tới đó, đã vội quay người lại, miệng thì kêu la như điên khùng :

- Đại thúc! Đại thúc!...

Chàng bỗng thấy trước mặt tối om, một cái bóng trắng nhanh như điện chớp nhảy tới trước mặt mình. Lúc ấy, chàng mới phát giác Giang Nam Hiệp Cái và Trung Nhạc Chi Chủ đã bỏ đi từ lâu rồi, mà người vừa xuất hiện ở trước mặt mình lại là Lãnh Như Băng, môn hạ của Vân Thái thư sinh.

Lãnh Như Băng cười một tiếng tay cầm trường kiếm bóng nhoáng, mặt lộ vẻ ngơ ngác nhìn những xác chết ở dưới đất, rồi y bỗng kinh hãi và thất thanh la lớn :

- Người này có phải là Thiết Diện Kim Kiếm...

Lôi Vân không sao nén được lửa giận, nghe thấy Lãnh Như Băng hỏi như vậy đã lạnh lùng đỡ lời :

- Còn kia là Nam Cung song ma...

Chàng vừa chỉ xác của Nam Cung song ma, vừa trợn trừng mắt lên lườm Lãnh Như Băng một cái.

Chàng bỗng rùng mình đến thót một cái, nghĩ bụng :

- “Nghe Đình Ngọc nói võ công của tên Như Băng này rất cao siêu và ít khi sử dụng đến trường kiếm. Bây giờ, y phi thân tới trước mặt ta, mà tay cầm kiếm như vậy, chả lẽ đã có chuyện gì xảy ra chăng?”

Lãnh Như Băng vừa nghe thấy Lôi Vân nói đến bốn chữ “Nam Cung song ma” thì mặt đã biến sắc, sợ hãi vô cùng, liền vội hỏi :

- Đại ca, ai đã giết chúng thế?

Ngay lúc đó, Lôi Vân không biết trả lời như thế nào cho phải, liền nghĩ bụng :

- “Những tên này đều là hàng lực lâm Minh chủ, nếu ta nói chính ta đã giết chúng, thì thể nào cũng lôi thôi rắc rối lắm!”

Chàng đang nghĩ, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng người quát tháo :

- Cái gì? Làm một Minh chủ mà giết chết một đôi người như vậy thì có gì làm lạ mà ngươi phải kinh ngạc đến như thế?

Lôi Vân muốn ngăn cản cũng không kịp. Lãnh Như Băng nghe thấy người nọ nói như vậy liền biến sắc mặt, với giọng run run hỏi :

- Đại ca, như vậy có đúng không?

Lôi Vân ngửng mặt lên rất hiên ngang đáp :

- Không sai! Những người này đều bị mỗ giết đấy!

Chàng vừa nói vừa đưa tay phải về phía sau và lại đưa về phía trước một cái, liền có một luồng ánh sáng xanh lướt qua mắt Lãnh Như Băng tức thì.

Lôi Vân lạnh lùng nói tiếp :

- Máu của những người đó hãy còn dín ở trên kiếm của ta đấy!

Lãnh Như Băng chỉ cảm thấy một luồng gió lạnh lấn át tới, y liền rùng mình đến thót một cái, vội lui ngay về phía sau hai bước, mặt lộ vẻ hoảng sợ luôn.

Lôi Vân không biết thể nào giấu giếm được nữa, liền ngửng mặt hỏi :

- Ngươi đêm hôm khuya khoắc đến đây có việc gì không?

Lãnh Như Băng run lẫy bẫy, khẽ đáp :

- Thưa đại ca, tại hạ dám táo gan xin hỏi đại ca một câu. Chả hay Thiết Diện Kim Kiếm và Nam Cung song ma có tội gì thế?

Lôi Vân cười khẩy đáp :

- Chúng đã phản kháng mệnh lệnh của ta!

Giọng nói của chàng rất lạnh lùng, Lãnh Như Băng lại càng kinh hoàng thêm, ấp úng hỏi tiếp :

- Đại ca ân oán phân minh, các anh em ai ai cũng biết hết. Nhưng xin đại ca cho biết tại sao họ lại phản kháng lại mệnh lệnh của đại ca?

Triệu Thiếu Vân đã không sao nhịn được, liền cười khẩy xen lời nói :

- Các người bầu Lôi đại ca lên làm Minh chủ, đại ca giết mấy người như thế thì có nghĩa lý gì đâu, mà ngươi hỏi căn hỏi vặn hoài như vậy?

Lãnh Như Băng nhìn Triệu Thiếu Vân hồi lâu, rồi thất thanh la lớn :

- Ngươi là đồ đệ của Giang Nam Hiệp Cái!

Triệu Thiếu Vân lớn tiếng đáp :

- Phải! Ta là đồ đệ của Giang Nam Hiệp Cái thực thì đã sao nào?

Lãnh Như Băng không sao trả lời được, nhưng trong lòng càng hoài nghi thêm, trường kiếm ở trên tay của y từ từ buông xuống luôn.

Lôi Vân ngẫm nghĩ giây lát rồi nghĩ bụng :

- “Y đã biết rồi thì ta cứ nói thẳng cho y hay cũng không sao!”

Chàng liền lớn tiếng hỏi :

- Lãnh Như Băng, có phải ngươi muốn biết tại sao bọn chúng lại bị giết chết như thế phải không?

Lãnh Như Băng cười gằn một hồi, mới đáp :

- Khỏi cần, việc của đại ca làm thì nhầm sao được?

Y vừa nói tới đó, thì đằng xa đã có tiếng rú vọng tới rất quái dị. Tiếng rú ấy không những thánh thót vả lại còn cao vút lên tận trời cao, hiển nhiên công lực của người ấy rất phi thường.

Lôi Vân liền biến sắc mặt hỏi :

- Người ấy là ai thế?

Nghe thấy tiếng rú ấy, Lãnh Như Băng hoảng sợ đến sắc mặt tái mét, vội giơ trường kiếm lên trên cao, hình như chờ địch đến tấn công.

Lôi Vân thấy mình hỏi như vậy mà Lãnh Như Băng không trả lời, biết việc này không tầm thường. Chàng lại lớn tiếng hỏi lại :

- Lãnh Như Băng, ta hỏi ngươi, người vừa rú kêu đó là ai? Sao ngươi không trả lời?

Lãnh Như Băng như người nằm mơ mới thức tỉnh, mặt vẫn lộ vẻ hoảng sợ với giọng run run đáp :

- Người đó là... là...

Thấy thái độ của Lãnh Như Băng như vậy, Lôi Vân cũng phải hồi hộp theo, chàng đã nhận ra tiếng rú quái dị này hình như càng ngày càng gần và cũng hình như người đó vừa chạy vừa kêu rú, mà đang chạy thẳng về phía mình.

- Người đó là ân sư của đệ...

Gắng sức lắm Lãnh Như Băng mới trả lời được câu nói ấy.

Lôi Vân nghe nói càng cả kinh thêm, lại vội hỏi tiếp :

- Sư phụ của đệ là ai?

- Vân Thái thư sinh!

Hình như y đã gặp một sự rất sợ hãi, nên y vừa trả lời vừa lui về phía sau một bước.

Hà hà...

Lôi Vân vội nhìn về phía có tiếng cười, thì thấy một nho sinh áo trắng, tuổi trạc trung niên đã xuất hiện ở chỗ gần mình.

Chàng tức giận khôn tả, liền nghĩ bụng :

- “Năm bộ xương của Tam tuyệt Nhị quân ta đã trông thấy cả, người này mặt giống hệt Vân Thái thư sinh, chắc thể nào cũng có người giả dạng...”

Nghĩ tới đó, chàng bỗng bình tĩnh hẳn, đồng thời chàng phát giác nho sinh ấy vừa trông thấy mình, mặt không lộ vẻ gì cả, nhưng hai mắt đã lộ vẻ hoảng sợ.

Người đó chính là Phong Tề Giao giả dạng Vân Thái thư sinh. Nên y vừa trông thấy Lôi Vân mới lộ vẻ hoảng sợ như thế, nhưng y nghĩ lại, lúc này thân phận của mình đã khác, vì vậy y liền vội trấn tĩnh vừa cười vừa nói :

- Lôi Vân, ngươi có nhận ra được lão phu là ai không?

Y lại tưởng Lôi Vân là người môn hạ liên truyền của Tam tuyệt Nhị quân thực nên mới hỏi như thế.

Lôi Vân rất lạnh lùng, tủm tỉm cười và nói với Lãnh Như Băng :

- Lãnh Như Băng, ta nghe Đình Ngọc cô nương nói công lực của ngươi rất cao siêu, có thể nói ngươi là một nhân tài kiệt xuất của Tam tuyệt Nhị quân ngũ môn! Hà hà... Nếu quả thực võ nghệ của ngươi đã lợi hại như ta nghe nói thực, thì ta sẽ trọng dụng ngươi.

Lãnh Như Băng nghe nói liền toát mồ hôi lạnh ra, quả thực nhất thời y không hiểu dụng ý của Lôi Vân như thế nào.

Hình như Vân Thái thư sinh giả hiệu cũng cảm thấy việc này quá ly kỳ, chỉ sợ mình sẽ bất lợi, nên y gượng cười để che lấp sự kinh hoảng ở trong lòng và quát bảo Lãnh Như Băng :

- Như Băng, con không phục lời nói của sư phụ phải không? Nhưng bây giờ, ta không cần nữa, ngươi cứ trao tín phù cho Lôi Vân đi!

Lôi Vân nghe tiếng nói của Vân Thái thư sinh giả hiệu lại càng nghi ngờ thêm, vì chàng cảm thấy giọng nói của y quen thuộc lắm. Chàng liền lạnh lùng nhìn Vân Thái thư sinh một cái, mới phát giác Vân Thái thư sinh chỉ có đôi mắt linh hoạt thôi, còn mặt thì lỳ lỳ như người chết vậy, nên chàng nghĩ bụng :

- “Hừ! Ngày hôm nay không buông tha ngươi đâu! Hừ, nếu ngươi là Cổ Thất Đình thì ta sẽ còn giết chết ngươi là khác”.

Lãnh Như Băng bỗng tiến lên quỳ xuống trước mặt Lôi Vân, giọng run run hỏi :

- Đại ca... có thể cứu đệ được không?

Lôi Vân rất thắc mắc vội hỏi lại :

- Cái gì? Có người định giết hại đệ hay sao?

Lãnh Như Băng sợ sệt nhìn Vân Thái thư sinh một cái, rồi đáp :

- Đại ca, tiểu đệ theo lời hẹn ước của ân sư Vân Thái thư sinh đem theo tín phù của Vân Thái môn đi yết kiến ân sư... không ngờ, khi đệ gặp ân sư...

Lôi Vân vừa để ý nghe, vừa chú ý đến hành động của Vân Thái thư sinh giả hiệu, bỗng phát giác tên nọ lộ vẻ sợ hãi, người từ từ lui về phía sau. Chàng liền trợn ngược đôi lông mày lên bảo :

- Đứng yên!

Phong Tề Giao cũng biết hiện giờ mình đang xuất hiện bằng thân hình của Vân Thái thư sinh, nhưng y không ngờ Lôi Vân lại vô lý với mình đến như thế.

Tiếng quát tháo của Lôi Vân không khác gì là một tảng đá lớn đập mạnh vào đầu y, lại như mũi kim dài chọc thủng tai, y hoảng sợ đến hai chân mềm nhũn.

Nhưng y cũng biết để cho Lôi Vân hay Lãnh Như Băng phát hiện thân phận thực của mình, thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được. Y gượng làm ra vẻ trấn tĩnh, mà cười khẩy hỏi :

- Lôi Vân, ngươi bảo ai đứng yên thế?

Y vừa nói tới đó thì một luồng gió lạnh thổi tới, đem theo cả mùi tanh hôi của máu tươi. Mùi gió tanh hôi ấy vừa xông lên mũi một cát thì y cũng vừa nói xong và thái độ đã bắt đầu gây cấn ngay.

Ngửi thấy mùi gió tanh ấy rồi, y liền để ý nhìn những xác chết ở dưới đất, khiến y lại càng rùng rợn và hoảng sợ đến mất hết hồn vía thêm, vì những cái xác chết đang nằm ở dưới đất y đều quen biết hết. Y đã bắt đầu lo ngại cho tính mạng của mình y liền nghĩ bụng :

- “Cả Nam Cung song ma và Thiết Diện Kim Kiếm cũng đều bị giết chết cả nơi đây, như vậy ta còn địch sao nổi Lôi Vân?”

Nghĩ tới đó, y liền chửi thầm Cổ Thất Đình đã hại y...

Lôi Vân bỗng giơ trường kiếm lên lớn tiếng cười và đáp :

- Như Băng, đệ hãy đứng dậy để đại ca nói chuyện với Vân Thái thư sinh đã. Chuyện của đệ lát nữa hãy nói cho đại ca biết cũng chưa muộn.

Lãnh Như Băng vâng lời đứng dậy, lẳng lặng lui sang một bên ngay.

Lôi Vân bỗng tủm tỉm cười, từ từ đi tới cạnh Triệu Thiếu Vân với giọng dịu dàng nói :

- Thiếu Vân, có lẽ chúng ta không...

Chàng vừa nói vừa dắt tay Triệu Thiếu Vân từ từ đi sang phía bên trái, mà người đứng ở phía bên trái của Triệu Thiếu Vân lại là Phong Tề Giao giả hiệu Vân Thái thư sinh.

Lãnh Như Băng thấy Lôi Vân bảo mình đứng dậy, mà chàng ta lại có hành động rất kỳ lạ như thế, nên y vừa thắc mắc vừa hãi sợ, cứ chăm chăm nhìn vào nhất cử nhất động của Minh chủ.

Tuy Triệu Thiếu Vân cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng lúc này nàng đã quyết trâm trao thân gởi phận, ký thác số mạng cho chàng rồi, nên Lôi Vân bảo gì nàng cứ việc làm theo thôi, chứ không cần nghĩ ngợi là nguyên nhân tại sao cả.

Lôi Vân dắt tay Triệu Thiếu Vân từ từ đi tới cạnh Vân Thái thư sinh, chàng vẫn dịu giọng nói tiếp :

- Thiếu Vân, chúng ta đi thôi. Có lẽ trời sắp sáng rồi, chúng ta cũng phải nên thảnh thơi một chút, mà đi ra ngoài rừng chốc lát.

Triệu Thiếu Vân tủm tỉm cười đáp :

- Đại ca, đi ngay bây giờ ư? Bất cứ đại ca bảo tiểu muội đi đâu, tiểu muội cũng vui lòng đi theo...

Lôi Vân mỉm cười nói tiếp :

- Vân muội, theo chỗ nhận xét của ngu huynh thì ngày mai trời thể nào cũng tốt... Hừ tên này đứng ở đây thật đáng ghét quá, muội xem ngu huynh càn quét y nhé.

Chàng vừa nói vừa ra tay tấn công luôn một chưởng, thực là nhanh như điện chớp, và tới vô hình vô tung có khác.

Phong Tề Giao đang thắc mắc không hiểu Lôi Vân nói với Triệu Thiếu Vân như thế có ý nghĩa gì? Ngờ đâu, y vừa nghe tiếng kêu “bộp” một tiếng, má của y đã bị tát một cái thực mạnh, muốn chống đỡ cũng không kịp nữa.

Lôi Vân đánh xong, lại nắm tay Triệu Thiếu Vân ngay, chưởng ấy tát rất kêu và rất mạnh. Lẽ tất nhiên Phong Tề Giao phải giơ tay lên rờ má luôn. Nhưng khi tay của y vừa đụng vào má một cái đã giật mình kinh hãi vô cùng, vì Lôi Vân vừa tát vừa lột mất mặt nạ da người của y ra rồi!

Thế rồi, bên tai trái y nghe thấy có tiếng cười khẩy và bên tai phải tiếng có tiếng quát lớn :

- Tiểu tử giỏi thực, ta bị ngươi lừa bịp mất, khiến ta cứ tưởng...

Tiếng nói chưa dứt, y đã thấy một cái bóng trắng phi tới nhanh như điện chớp nhảy xổ đến trước mặt y ngay.

Lôi Vân thấy đối phương là Phong Tề Giao, thất vọng vô cùng, liền nghĩ bụng :

- “Ta tưởng ngươi là Cổ Thất Đình, không ngờ lại là ngươi...”

Lúc ấy, Lãnh Như Băng với Phong Tề Giao đã đấu với nhau kịch liệt rồi.

Lôi Vân bỗng quát lớn :

- Ngừng tay lại!

Tiếng quát của chàng quá lớn khiến Lãnh Như Băng với Phong Tề Giao đều giật mình đánh thót một cái. Lãnh Như Băng không dám trái lệnh, vội ngừng tay.

Phong Tề Giao thấy thân phận của mình đã bại lộ, hoảng sợ đến mất hết hồn vía nên y cũng không dám cử động nốt.

Lôi Vân cười khẩy hỏi :

- Như Băng, đệ cứ nói thực đi, với võ công của đệ hiện thời liệu có thắng nổi y không?

Nghe thấy Lôi Vân hỏi như vậy, Phong Tề Giao đã biết ý nghĩ lời nói của chàng rồi, nên người của y đã bị giá lạnh đến già nữa và bộ mặt cũng tái mét như gà bị cắt tiết vậy.

Lãnh Như Băng trợn ngược đôi lông mày rậm lên thét lớn :

- Hừ! Ta uất hận ngươi đến chỉ muốn lột da ngươi ra mới hả dạ. Ngươi lại dám giả dạng ân sư ta, khiến suýt tý nữa thì làm cho ta phải mất mạng! Hừ, với võ công của ngươi thì Đơn Chưởng Tu La Lãnh Như Băng này có coi ngươi vào đâu!

Lôi Vân vội xua tay :

- Được rồi! Như thế đủ lắm rồi! Đừng nói nhiều nữa!

Tuy chàng vẫn dắt tay Triệu Thiếu Vân, nhưng cánh tay kia đã có thêm một chiếc mặt nạ da người, chàng lại cười khẩy bảo Lãnh Như Băng :

- Lãnh Như Băng, bây gờ ta ra lệnh cho đệ giết y ngay tại chỗ, nhưng trước khi giết y phải hỏi rõ cái mặt nạ da người này ở đâu ra?

Nói tới đó, chàng bỗng quay lại nhìn Triệu Thiếu Vân cười, rồi chàng lại dặn bảo Lãnh Như Băng lần nữa :

- Chúng ta đi đây! Đệ làm xong công việc này, hãy tới thị trấn ở phía trước mặt kia báo cáo cho đại ca này hay!

Nói xong chàng không thèm nhìn Phong Tề Giao, mà chỉ dắt tay Triệu Thiếu Vân từ đi ra ngoài rừng.

Lúc ấy, Lôi Vân đã nghe thấy phía sau lưng lại có tiếng rú rất quái dị nổi lên liên tục, chàng liền nghĩ bụng :

- “Giết chết những kẻ đê hèn khốn nạn như thế chỉ dơ bẩn tay ta...”

Chàng bỗng nhìn thấy cái mặt nạ da người ở trong tay trái của mình liền hậm hực nghĩ tiếp :

- “Hừ! Ta phải tìm ra người chế mặt nạ da người này... Cái trò mặt nạ này suýt tý nữa thì làm cho ta vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên được nữa...”

Hai người đi được một quảng thì đã rời khỏi khu núi rừng, không nghe thấy tiếng kêu gào ở phía sau nữa. Vì có Lôi Vân dắt đi Triệu Thiếu Vân cứ nhắm nghiền hai mắt lại, vẻ mặt tươi cười của nàng khiến ai trông thấy cũng biết nàng đang say sưa những gì! Vừa rồi, nàng thấy cách xử sự với Phong Tề Giao của Lôi Vân, nàng cảm thấy rất kiêu ngạo và hài lòng.

Trời đã sáng tỏ, gió mát thổi tới, Lôi Vân cảm thấy dễ chịu và sung sướng vô cùng, trong một đêm qua, chàng đã giải quyết được rất nhiều chuyện. Nhưng trong thâm tâm của chàng lại cảm thấy có chút đau lòng. Chàng từ từ nhắm nghiền hai mắt lại, thở dài một tiếng và nghĩ :

- Một người nhà buôn... anh em Nam Cung song ma với Thiết Diện Kim Kiếm... hà, tất cả là sáu người...

Chàng lại thở dài lẩm bẩm khẽ nói tiếp :

- Trong một đêm trời, có sáu người bị toi mạng, bây giờ tay của ta đã dính đầy máu tanh...

Triệu Thiếu Vân nghe nói tới đó, bỗng mở mắt ra khẽ khuyên bảo :

- Vân đại ca đừng có nghĩ tói chuyện ấy nữa...

Lôi Vân cảm thấy có Triệu Thiếu Vân ở bên cạnh hầu như mình đã có hạnh phúc ngay. Chàng liếc nhìn nàng ta, thấy mặt nàng đẹp như hoa nở, đỏ hồng...

Đang lúc ấy, bỗng có tiếng vó ngựa ở đằng xa vọng tới, chàng đột nhiên rụt chiếc tay đang nắm cánh tay của Triệu Thiếu Vân lại, rồi mỉm cười nói :

- Cười người tới đấy! Nếu họ trông thấy chúng ta thương nhau như thế này thì thực ngượng chết...

Triệu Thiếu Vân càng ngượng thêm, hai má càng đỏ hơn trước và e thẹn từ từ cúi đầu xuống. Lôi Vân thấy thế ho gằn một tiếng, rồi nhỏ nhẹ bảo tiếp :

- Vân muội ngửng đầu lên nhìn lối đi đi. Bằng không...

Hình như Triệu Thiếu Vân có vẻ giận và cũng có vẻ oán trách, lườm và véo chàng một cái và hỏi lại :

- Bằng không thì sao?

Lôi Vân cười ha hả đáp :

- Đừng có véo ngu huynh như vậy... đau lắm!

Không ngờ, chàng chưa nói dứt thì đã thấy Triệu Thiếu Vân mặt hơi khác lạ và ngơ ngác nhìn về phía trước. Chàng vội nhìn về phía đó, thấy một thiếu niên lưng đeo kiếm, mặt mũi rất anh tuấn cởi một con ngựa đang phi nhanh như bay tới.

Thiếu niên ấy đã trông thấy Lôi Vân và Triệu Thiếu Vân rồi, mặt chàng ta bỗng đỏ bừng.

Lôi Vân rất kinh ngạc nghĩ bụng :

- “Sao lại gặp y ở nơi đây?”

Thì ra thiếu niên cởi ngựa đó chính là Qua Thanh, đồ đệ của Thiên Mục Kỳ Tăng. Lửa ghen bốc lên, Lôi Vân lẫm bẫm tự hỏi :

- Tiểu tử này có cái gì hơn được ta nào, sao Triệu Thiếu Vân lại tử tế với hắn...

Nói tới đó, chàng bỗng lộ nụ cười rất đắc trí, vì chàng nghĩ đến chuyện xảy ra ở sau núi Vân Mộng hồi hôm, rồi chàng cố ý làm ra như không có việc gì hết, mà cứ tiếp tục đi về phía trước.

Qua Thanh cũng thủng thẳng đi tới, hai người càng đi lên càng gần nhau. Lôi Vân liền nghĩ tiếp :

- “Chắc thể nào Qua Thanh cũng quấy nhiễu ta một cách vô lý...”

Quả nhiên chàng đoán không sai, Qua Thanh đã gò cương ngựa, ngừng chân ở chỗ cách Lôi Vân chừng mười thước, rồi nhảy xuống đất luôn.

Qua Thanh cười khẩy, vỗ mạnh vào lưng con ngựa một cái, để cho con ngựa phóng thẳng về phía trước. Chờ cho con ngựa đi xa rồi, y mới quay lưng lại nhìn Lôi Vân lớn tiếng cười, lúc này vẻ mặt của hai người đều giống hệt nhau. Qua Thanh vừa ngẫm nghĩ vừa lớn tiếng hỏi :

- Hà hà! Họ Lôi kia, thực là không phải oan gia không tụ đầu có khác! Hà hà! Ngươi còn nhớ những lời của ta nói trước kia không?

Lôi Vân cũng lớn tiếng đáp :

- Sao mỗ lại không nhớ tới? Ý của các hạ có phải là muốn cùng ta giải quyết ngay ân oán ở nơi đây không?

Triệu Thiếu Vân thấy hai người nói với nhau như vậy, biết hai người sắp sửa làm gì rồi, nàng lo âu vô cùng vội nói :

- Vân đại ca, chúng ta đi thôi! Hai bên đều là...

- Câm mồm!

Qua Thanh không đợi chờ Triệu Thiếu Vân nói dứt mà đã mắng át giọng ngay. Nhưng y chỉ quát được một câu như thế thôi, y lại vội im ngay, vì y biết mình vừa quát bảo nàng câm mồm như vậy là vì nhất thời xúc động cùng quá ghen mà nên. Tuy vậy, y vội nghĩ lại, mình quát bảo nàng như thế, thể nào Lôi Vân cũng tức giận gạn hỏi, nếu Lôi Vân trách hỏi thì y biết trả lời ra sao?

Sự thực vì giọng nói của Triệu Thiếu Vân quá âu yếm, nhưng khi lọt vào tai của y thì không khác gì là một mũi kim đâm mạnh vào khiến Qua Thanh tũi lòng biết bao.

Y thực không ngờ Lôi Vân lại không biến sắc mặt, không giận dữ hỏi lại.

Nhưng thái độ của Lôi Vân càng làm cho y không sao nhịn được, vì thấy chàng ta khoác tay Triệu Thiếu Vân cười vẻ khinh khỉnh nói :

- Các hạ, hành vi này của các hạ không phải hành vi của một đại trượng phu! Hừm!

Qua Thanh càng tức giận thêm quát lớn :

- Đừng có nói nhiều nữa, ba tháng sau, Qua mỗ sẽ tự tới kiếm ngươi!

Lôi Vân thấy thái độ của đối phương như vậy đã nổi giận, nay lại thấy đối phương nói vẻ kiêu ngạo như thế, chàng càng tức giận thêm, liền cười khẩy một tiếng, với giọng khinh khỉnh đáp :

- Nếu các hạ đã có ý tìm kiếm tại hạ, thì hà tất còn phải đợi đến ba tháng sau làm chi. Hừ! Ba tháng sau, theo ý tại hạ thì hãy còn sớm lắm, chi bằng hẹn ba năm sau hay ba mươi năm sau luôn đi có hơn không?

Lôi Vân cũng không hiểu tại sao mình lại khích động đến như thế, và lại thốt ra những lời lẽ mỉa mai sâu độc như vậy?

Qua Thanh nghe thấy chàng nói như vậy thể nào mà chả nổi giận? Triệu Thiếu Vân hoảng sợ đến mặt tái mét. Vì trước kia nàng giao du với Qua Thanh rất thân mật, nàng đã biết cá tánh của y. Nay nàng thấy Lôi Vân nói như vậy, đoán chắc hai người thể nào cũng xung đột đến nơi...

Ngờ đâu, Qua Thanh lại chỉ tủm tỉm cười, làm như không có chuyện gì xảy ra cả, đột nhiên bật cười ha hả và nói :

- Họ Lôi kia, ngươi đừng chọc tức ta như thế. Ta biết bây giờ, ta địch không nổi ngươi, nhưng ba tháng sau...

Không đợi chờ đối phương nói dứt, Lôi Vân đã đỡ lời :

- Ba tháng sau, ba năm sau cũng vậy thôi...

Qua Thanh mặt biến sắc, liền cười như điên như khùng và hỏi lại :

- Ngươi có biết tại sao ta hẹn ba tháng sau mới đấu không?

Nói tới đó, mặt y bỗng lộ vẻ đắc trí, rồi từ từ móc túi lấy ra một vật...

Có ai ngờ được là ở trong núi Vân Mộng, một đằng ở sau núi, một đằng thì ở trước núi, đều có sáu người bị chết. Việc ở phía đằng trước núi là của Lôi Vân ra tay, nhưng còn việc ở phía sau núi thì lại là do tay Qua Thanh tạo nên!

Lôi Vân trông thấy vật mà Qua Thanh vừa lấy ra mặt đã biến sắc, vội nhảy lại như điên như khùng quát hỏi :

- Ngươi cầm cái gì thế? Ngươi cầm cái gì thế...?

Chàng như điên như khùng nhảy tới định vồ, thì Qua Thanh đã vội lui bước tránh né thế chộp của chàng, và vẻ mặt rất ngạc nhiên cứ ngẩn người ra ngơ ngác nhìn.