Lãng Khách Vô Danh

Chương 70: Đôi mắt của bóng tối. Độc Linh Chiến Thể




Đồ điên! Ngươi có biết Hư Không Môn là môn phái đẳng cấp thế nào không? Các vị, mau dùng toàn lực 1 kích đi, nếu không thành công ta sẽ sử dụng Độc Linh Chiến Thể, lúc đó sống chết của các ngươi ta không quản được đâu. - Gã cảm thấy hình như mình đã chọc phải 1 tên điên rồi, chỉ có những người điên không sợ chết mới dám buông lời thách thức ngông cuồng như vậy, thực ra gã cảm thấy như vậy vì chính bản thân gã không dám có ý nghĩ điên cuồng với các thế lực khổng lồ, càng không dám đụng vào những người quyền thế, bởi vậy khi có người cảnh giới thấp hơn gã, lại không có gia thế mà dám làm đều đó khiến gã cảm thấy tự ti, ghen tị. Đám người như hắn sống rất lâu lâu, ngàn năm vạn năm, lâu hơn bất kỳ phàm nhân nào nên tính cách của bọn họ đều có phần cổ quái riêng.

Đám người kia nghe Độc Linh Chiến Thể thì rùng mình, đây không phải là loại thể chất gì mà là một loại độc công của Độc Linh nhất mạch, trong lúc luyện đau khổ vô cùng, ngâm thân mình trong những hồ nước độc được chiết xuất từ những loại độc thảo chết người, theo phương pháp độc môn hấp thụ độc đó vào trong cơ thể, lâu dần tích tụ thành 1 thứ độc ăn mòn chết người, khi thi triển thì cả thân sẽ trở thành 1 độc vật, làm cảm nhiễm và ô uế cả một vùng xung quanh, làm cho từ không khí cho tới nước, mọi thứ trong phạm vi đó thành độc. Bởi vậy nên người khác khi đối đầu với Độc Linh nhất mạch đều có ít nhiều băn khoăn về loại độc thể này, không ai muốn vừa đề phòng chiêu thức của địch nhân vừa phải phân tâm ra để ép độc cả, quá bất lợi, tuy nhiên cũng may là Độc Linh Chiến Thể của Độc Linh nhất mạch Linh Thụ Tông không phải là hàng sài free mà là đồ cần sạc, mỗi lần dùng sẽ khiến lượng độc trong cơ thể giảm bớt đi, nếu sài nhiều mà không về môn phái hay tự mình tìm độc dược ngâm lại thì sát thương của độc thể này càng yếu cho tới lúc độc hết, bởi vậy Độc Linh nhất mạch không ai muốn sử dụng chiêu này đầu tiên cả, toàn dùng cuối cùng thôi. Nếu như gã họ Lâm dùng chiêu đó thì đám người Địa Linh cảnh cường giả xung quanh sẽ bị ảnh hưởng, không cẩn thận độc lực nhập thể chết không hiểu vì sao, bởi vì độc lực cảm nhiễm không phân địch ta, chỉ cần trong phạm vi là nhiễm.

- Hắn nói đúng, ta cho các ngươi 1 cô hội để ra chiêu cuối cùng! Biểu diễn nào, hà hà. - Lam Vũ chỉ muốn đấu 1 vs 1 với tên họ Lâm, đám này chỉ là hàng kèm theo, tuy nhiên rất phiền phức, chỉ có lão tứ mới ham đội hình đông dày thế này thôi. Nói xong đứng vào tư thê trung bình tấn, 2 tay chắp lại, trong đầu vang lên 1 đoạn cổ ngữ khó hiểu. Không gian bí thuật đặc hữu của tầng 4: Hắc Ám Thiên Nhãn, chỉ có tu luyện đến tầng 4 mới có thể sử dụng, tầng 4 cũng được gọi là Thời Không Sứ Giả. Ở cảnh giới sứ giả này Lam Vũ không phải tưởng tượng ra chiêu thức nữa, anh cũng có 1 số chiêu thức đặc thù trong .

Nhất thời cả vùng trời trở nên tối đen như mực, chỉ còn những tia sáng le lói nhạt nhòa đâu đó xa xăm, mọi người quanh đó đều hoảng loạn:

- Chuyện gì xảy ra vậy, mặt trời đâu rồi? Á, các ngươi đâu rồi, ta..cảm giác của ta...các ngươi đang ở đâu? Kim huynh, Đặng huynh, Lâm chấp sự... - Khoảnh khắc đó bọn họ nhận ra mình đánh mất luôn cả phương hướng, giọng bọn họ vẫn oang oang nhưng lại không thể xác định được vị trí của nhau, mọi thứ trong trời đất bây giờ cứ hỗn loạn cả lên, không còn biết đâu là đông tây nam bắc. Đối với cái gì không biết con người đều sợ hãi...

Ở đằng xa hàng trăm cây số những người đã rời đi nơi này từ lâu cũng hoảng sợ, họ không dám đi loạn xạ nữa mà đứng im tại chỗ, bất biến ứng vạn biến. Lam Kết Y và Lam gia chủ đối mặt với sự mất cảm giác này cũng không ngoại lệ:

- Cha, chuyện gì xảy ra vậy! Người ở đâu rồi? Đây là chuyện gì, cảm quan của con, con..không thấy người nữa. Người ở đâu?

- Cha đây! Cha cũng không thấy gì nữa? Đừng lo, cha vẫn ở ngay bên cạnh! Đây có lẽ là thần thông của tên nhóc kia, kể cả Linh Thụ Tông hay đám người ở Lam Thiên Vực ta đều biết, bọn họ không thể có nổi 1 thần thông chứ đừng nói là thần thông che trời thế này. Con có biết hắn là ai không?

- Con không biết, con gặp hắn ở Thần Điện Bóng Tối! Hắn nói con là của hắn, điên điên loạn loạn gào thét rồi biến mất! Nhưng có điều người hắn có sát khí kinh khủng, không biết người chết dưới tay hắn có bao nhiêu nữa, con chưa bao giờ thấy qua sát khí kinh khủng đến như vậy. Lúc đấy hắn nói mình bị phong ấn, hắn tự xưng rất nhiều tên, Hạ Lam Vũ trong kỳ tuyển hộ vệ Lam gia, Ngọa Long lúc ở Lam Thiên Võ Hội và Hạ Cửu Vĩ lúc hắn đỡ cho con cấm khí kia. Hắn từng hứa sẽ giúp con tấn chức Thiên Linh trong vòng 10 năm nếu phá được phong ấn, giờ chắc phá được rồi. - Nói tới lúc chỗ Lam Vũ đỡ cho nàng cấm khí kia thì tâm tình nàng hơi động, về phần cảm động hay gì đó thì không biết.

- Vậy hắn có thể là một tiên nhân hoặc ít nhất là Linh cấp tôn giả. Haizz, không biết là phúc hay họa nữa. - Lam gia chủ thở dài, có thể đó cũng là phúc vô tận, mà cũng có thể là họa kinh khủng đối với con gái ông. Ông không dám di động nửa bước, chỉ sợ mình đi xa con gái.

=========Ở một nơi nào đó trên Kim Tiên Lục, một người toàn thân loáng như hoàng kim, sừng sửng giữa trời đất 1 tay trấn áp một mặt trời nhỏ hình người. Hàng chục vạn cây số quanh 2 người này đều là ánh sáng chói mắt vô cùng đẹp đẻ, cứ như thế giới này khắp nơi là mặt trời vậy.

- Phải công nhận ngươi là tuyệt thế kỳ tài của Tam Thiên Giới ta, dù là so với đám thần tử ngạo mạn kia cũng không kém bao nhiêu, chỉ cần ngươi làm đệ tử ta thì ta sẽ thả người ra. Nghĩ kỹ đi, làm đệ tử của Bất Diệt Kim Tiên ta đối với ngươi là vinh quanh vô thượng, đời này ngươi sẽ có cơ hội thành tiên. Ngươi sẽ có thế lực lớn của Bất Diệt Thiên ta ủng hộ bảo vệ, ngươi sẽ có tài nguyên dồi dào tu luyện.

Kimura cười lớn:

- Lão già, chỉ là một Linh Tiên trung kỳ đỉnh mà đòi làm sư phụ ta, haha! Nực cười, thiên địa này không có ai có thể làm sư phụ ta, đừng nói những lời vô ích nữa! Giết được thì giết thử ta xem, còn ngươi phong ấn ta thì cũng chỉ được 1 thời gian, lúc ta thoát khốn chính là lúc ta lại khiêu chiến ngươi! Đời này ta chỉ có một đối thủ, chắc ngươi cũng nhận ra khoảnh khắc thiên địa chìm vào trong bóng tối lúc nãy chứ? Hắn đã thức tỉnh, việc của ta bây giờ là phải mạnh lên hết sức, để 1 lần nữa có thể tranh phong với hắn, ta đã thua 1 lần, lúc đó ta nhận ra tất cả ngoại lực ta dựa vào đều chỉ làm cho ta thêm nhục nhã mà thôi, cơ hội lần này ta muốn chính mình công bằng giải quyết với hắn khi ta và hắn mạnh nhất. - Kimura khinh miệt, đời trước hắn đã lợi dụng các thế lực rất nhiều, cũng dựa rất nhiều vào ngoại lực để lớn lên, để mạnh hơn, hắn lúc đó luôn cho rằng mình là người thông minh, đời có mà không dùng chính là ngu, nhưng cho tới khi hắn mạnh lên, ngày càng mạnh thì những thứ âm mưu hay trò chơi quyền lực kia dần trở nên nhàm chán, tới khi hắn trở thành một trong những chúa tể mạnh nhất vũ trụ thì hắn lại thấy đơn độc, hắn thấy cuộc đời mình thật nhàm chán, hắn tự hỏi mình ngày xưa dựa hơi, ném đá dấu tay, được các thế lực lớn ủng hộ cao thủ cung cấp tài nguyên như 1 tên công tử bột ăn không chờ lớn, thiếu biết bao kích thích, lúc hắn mạnh nhất rồi thì hắn không thể trải nghiệm lại những kích thích đó nữa, nên hắn hối hận. Cuộc đời hắn vui vẻ nhất là lúc còn trẻ ngông cuồng, kết nghĩa với một tên thiên tài khác cùng chung hoàn cảnh với mình, đều là nuốt Quả Nguyên Tố mà trở thành thiên tài đệ nhất, người đó chính là Bạch Hư Không, sau này đã trở thành đối thủ duy nhất của cuộc đời, là an ủi duy nhất của hắn lúc trở thành chúa tể, là người khiến hắn có cảm giác không còn cô đơn trên đỉnh thiên hạ, 2 người kết nghĩa huynh đệ lúc trẻ, cùng nhau cướp đoạt, chinh phạt, giết chóc trở thành 1 giai thoại truyền vạn thế của vũ trụ đó. Nhưng cũng chỉ vì đoạn thời gian đó rất ngắn, chỉ chừng vài chục năm sau đó 2 người vì lợi ích mà phân hận thù, từ đấy hắn cắm đầu vào quyền lực. Bởi vì đoạn tiếc nuối đó mà đối với Kimura, Bạch Hư Không vừa là bạn tốt nhất vừa là kẻ thù lớn nhất, hối hận của hắn cũng là vì ngày xưa sau khi ân đoạn nghĩa tuyệt đã dùng đủ thứ âm mưu quỷ kế để đối phó với Bạch Hư Không, điều đó khiến hắn chìm đắm và khiến Bạch Hư Không ngày càng trưởng thành, tạo nên chút khoảng cách về sức mạnh giữa hai người, bởi vậy hắn chỉ là thiên hạ đệ nhị. Giữa một người đọc sách dùng âm mưu và một người chuyên luyện võ vào sống ra chết thì chắc người nào khỏe hơn ai cũng biết...

- Cuồng vọng, đã vậy lão phu trấn áp ngươi vạn năm, để coi lúc đó ngươi còn dám mạnh miệng thế này không. - Bất Diệt Kim Tiên dù là chúa tể của Kim Tiên Lục nhưng hắn cũng biết mình rất khó giết tên tiểu bối này, chỉ có thể trấn áp.

Kimura không trả lời cam chịu trấn áp, trong lòng hắn cười lớn:

- Chỉ cần ta ở đây thì thiên địa quanh ta đều là ánh sáng, ta lúc nào cũng có thể tu luyện, ngươi tối đa cũng chỉ có thể trấn áp ta trăm năm. Sau trăm năm ta ắt giết ngươi. - Đã từng sống qua hàng vạn thế kỷ, chút thời gian này với hắn ta quả thật chẳng là gì, nhưng đời này hắn muốn tự tay mình làm nên tất cả.

========== Ở Thanh Hoa Thiên, một trong 5 môn phái được mệnh danh là Thiên của Ngũ Hành Tiên Lục.

Có một cô gái xinh đẹp mặc bộ váy màu xanh lá đơn điệu, tuy nhiên chính sự đơn điệu đó lại tôn lên vẻ giản dị, mộc mạc và đâu đó một chút đơn thuần dễ thương. Nàng đang ngồi trên một cây đàn piano, loại đàn này ở Tam Thiên Giới không có, nhưng nàng sau khi tu luyện thì trí thông minh và trí nhớ được tăng gấp bội thì việc tự mình làm lại 1 chiếc không phải điều khó. Quanh nàng có mấy cô gái nữa, bọn họ mỗi ngày đều đến đây nghe cô nàng đàn loại đàn kỳ lạ này, lâu dần bọn họ quen nhau, chơi với nhau rồi thành chị em. Nàng tới nơi này cũng được vài năm rồi, mới đầu bị bắt qua đây nàng cũng đau khổ lắm, nhớ gia đình bạn bè và cả người nàng yêu nữa, bọn người nơi này và cả nơi này đều quá thần kỳ, quá thần kỳ với nàng, bọn họ bắt nàng phải tu luyện cái công pháp trấn phái "Thanh Hoa Sinh Sinh Bất Tức" của nhất mạch Liên Hoa, một mạch chuyên về chữa trị, hồi phục và phụ trợ, tăng phúc của Thanh Hoa Thiên. Nàng đang chơi khúc Thần Thoại quen thuộc của 2 người, vừa đàn xong thì một cô gái bên cạnh hỏi:

- Hương tỷ, ta thấy Hoa công tử và Giang công tử đều là tuấn tài hiếm có thuộc hàng đầu Mộc Tiên Lục chúng ta, chưa kể gia thế lớn, cũng rất đẹp trai, còn rất si tình. Tại sao tỷ lại không cho bọn họ cơ hội? - Đối với các cô gái ở thế giới này, nếu không có ưu thế về tài nguyên thì cưới được 1 phu quân tài giỏi hoặc làm chủ thế lực lớn cũng đều là hạnh phúc. Thật ra thế giới này là thế giới của những sự huyền ảo, con gái ở đây ai mà chả xinh đẹp chứ, trừ phi là tu luyện công pháp tà ác tàn hại dung nhan không thì ai cũng xinh đẹp như hoa cả, Mỹ Hương nàng cũng không tính là mỹ nữ tuyệt đại gì trong thế giới này, cũng chỉ là một mỹ nhân mà thôi. Bởi vì thế giới này sắc đẹp dễ có nên người ta thường chỉ chú ý gia thế, hai là thiên phú tiềm lực, ba là thực lực. Đó chính là 3 tiêu chuẩn kiếm vợ của thanh niên nơi này. Vừa hay mỹ hương lại có thiên phú tiềm lực, nàng được các tổ sư Thanh Hoa Thiên đánh giá là có thể luyện thành Thanh Hoa Sinh Sinh Bất Tức, đỉnh pháp hỗ trợ tăng phúc trong truyền thuyết Thanh Hoa Thiên. Ai cưới được nàng sẽ như có được rất nhiều lợi thế trong cả tu luyện lẫn chiến đấu.

- Các ngươi đừng nói bậy! Không phải ta đã nói rồi sao, bọn họ có là tiên nhân đi nữa thì ta cũng không thể! Vì ta đã có người thương rồi. - Đôi mắt đượm buồn nhẹ nhàng thốt, từ ngày tới nơi này chưa 1 lần nàng cười, dần dần sự u buồn càng in sâu trong khuôn mặt.

- Ý tỉ là tên nam nhân trong thế tục ngày xưa. Tỷ đừng nhớ hắn nữa, hắn chỉ là phàm nhân, trăm năm sau chúng ta vẫn còn trẻ đẹp còn hắn thì đã thành nắm xương rồi. Vả lại cho dù hắn tu luyện được thì thế nào, hắn chẳng thể nào so được với nhị vị công tử cùng với tỷ tỷ. Chênh lệch quá đáng. - Đúng vậy, trong tư tưởng của 99% con gái Tam Thiên Giới là nam nhân của họ không được yếu hơn họ, ít nhất thì cũng không nên kém quá xa.

- Các ngươi không hiểu ta! Cũng không biết huynh ấy! Trong mắt ta huynh ấy càng đẹp đẽ, càng giỏi giang hơn bọn họ. Ta đã hứa chờ huynh ấy một ngàn năm, ta nhất định sẽ chờ được. Các ngươi lớn lên ở thế giới này, còn ta thì không, ta không cảm thấy mình sẽ sống được ở nơi này. - Nàng dù đã rời xa thế giới hiện đại mấy năm trời, nhưng mà vẫn không thể nào hòa nhập vào được cái thế giới mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cá bé, mạng người như cỏ rác này được, nàng vẫn mong muốn được về trái đất, về xã hội con người không có uy năng kia hơn. Nơi đó nàng thấy được tự do nhiều hơn, nàng ít thấy máu me và sự ô nhiễm hơn.

Đám chị em cũng biết khuyên nàng vô ích, vì cũng đã khuyên nhiều lần rồi, nhưng thôi một ngàn năm chắc cũng không dài bao nhiêu đâu...

====== Ở tại chiến trường của Lam Vũ, cả khung trời tối tăm u ám kia bỗng dưng xuất hiện một con mắt khổng lồ, nó to lớn như mắt của một vị thần khổng lồ đang nhìn xuống thế gian vậy, đôi mắt này cũng u ám nhưng vẫn hiện rõ các đường nét nhờ những ánh sáng trắng mờ nhạt. Hắc Ám Thiên Nhãn là con mắt của bóng tối, tác dụng của nó là thay đổi môi trường xung quanh, che đậy mọi xúc quan của vạn vật bên trong, tạo nên một không gian đặc biệt tăng phúc sức mạnh cho Lam Vũ, tương tự như một không gian sáng chói của Kimura vậy, huy hoàng và chói lóa, khiến mọi thuộc tính linh khí trong thiên địa đều hóa thành năng lượng ánh sáng(tác động lên trời đất, tự nhiên), còn của Lam Vũ thì lại ngăn cản và che đậy tất cả cảm quan, tác động lên vạn vật(sinh vật).

Nhìn đôi mắt vĩ ngạn trên không trung, đám người kia cũng biết là mình nếu không dùng một chiêu kích thương tên kia thì khả năng chết rất cao.

Lam Vũ hài lòng với chiêu thức vừa thi triển, anh cũng đang chuẩn bị dùng thời gian chi đạo, cộng không gian chi đạo, anh chỉ chờ giây phút bọn họ tấn công mình thôi. Đó chính là lúc bọn sơ hở nhất.

Về phần họ Lâm, hắn có kiến thức khá uyên bác, hắn cũng hiểu đôi chút về Hư Không qua miêu tả về Hư Không Môn của Linh Thụ Tông, hắn biết một điểm yếu, điểm yếu này chỉ lộ ra khi tấn công người khác mà thôi. Bởi vậy hắn mới kêu đám người Lam Thiên Vực vây công Lam Vũ ra một đòn mạnh nhất của họ để dụ kèo Lam Vũ, chứ hắn có thương tiếc gì tính mạng đám này đâu, nếu không nghĩ ra mưu kế thì hắn đã thi triển Độc Linh Chiến thể ngay rồi. Thế nhưng kế hoạch của hắn đã phá sản rồi...cái thứ bóng tối đen ngòm đang xâm chiếm cảm giác kia đã khiến bọn họ mất đi mục tiêu, giờ chả ai biết Lam Vũ ở chỗ nào cả.

Lần lượt 7 tiếng hét thảm vang lên, đang chờ đám người họ tấn công nhưng Lam Vũ chợt nhận ra công dụng của Hắc Ám Thiên Nhãn không chỉ là tăng sát thương cho các chiêu thức bóng tối mà còn che đậy cảm giác, bọn hắn hình như không thấy không biết mình ở đâu. Ngay lập tức anh dùng Cổng Không Gian liên tiếp diệt gọn 7 tên lâu la. Anh không phải quân tử gì, nhất là lão tam lão nhị, đâu phải nói chờ họ tấn công là chờ, lão tam chỉ cần được solo với kẻ mạnh là đủ.

Nhận thấy nguy cơ, Lâm chấp sự vội bỏ qua suy nghĩ trong đầu, gầm lớn một tiếng:

- Độc Linh....Chiến Thể. - Cả người hắn bỗng tỏa khói xanh mịt mù, da cũng thành màu xanh lá, cả người khô héo như là củi mục vậy mất hết nước vậy. Đồng thời 3cây số xung quanh hắn mọi thứ đều như được làm từ axit ăn mòn vậy, cây cỏ héo khô, chim thú hóa đen xì mà chết. Cũng may người đã bỏ chạy hết rồi. Ngay cả Lam Vũ cũng cảm giác hơi chóng mặt với da dẻ có vẻ khô héo.