Lam Vũ biến mất tại chỗ, sau đó xuất hiện cách đó tầm 1km, thở phào, chậm 1 tí là bị mấy lão già kia chú ý, cũng không phải là anh sợ, mà không muốn rước phiền phức vô ích, trong suy nghĩ của anh, trong 2 lão già mình đánh không lại đó, có một lão mạnh nhất chỗ này lại đứng bên cạnh Dương Khang, mà nghe nói Hoàn Nhan Hồng Anh là em họ Dương Khang, nên anh nghĩ vấn đề dây mơ rễ má họ hàng, có khi lão này lại ra mặt cũng nên, lúc đó thì không không chút lợi ích, không chút lý do mà lại đánh nhau với một tên mạnh hơn, 4 lỗ mà 0 lời. Thở phào một hơi, đột nhiên Lam Vũ co rúm người lại, nổi hết cả da gà, tay phủi nhanh vào quần, nhăn mặt:
- Trời ơi! Ta giết người rồi! - Theo bản năng ngó xung quanh coi có ai không, mặt dù hơi run, nhưng anh nhướng mày:
- Ể!! Hình như không có đáng sợ như tưởng tượng, cũng không có tí cảm xúc lo lắng hay bồn chồn nào cả! Kỳ lạ thật, mà thôi kệ, xác định mình không phải người thì...giết người chắc cũng không sao! Ai bảo hắn muốn đánh mình. - Suy nghĩ có chút đơn giản, Lam Vũ cũng không biết tuy rằng anh đã trở lại là một câu bé trai 17 tuổi ngày nào nhưng mà...có vài thứ đã không còn để ý như ngày đầu nữa và bản chất cũng đã khác đi rất nhiều, chỉ là anh không biết mà thôi.
Tuy nhiên không thể đứng đây quan sát đại hội được, hình như là họ chuẩn bị cầu hôn gì đó, lại coi xem, tìm cơ hội liên lạc với đại ca, tam muội nữa, sau đợt này về lại nơi cũ mình trở thành đứa bé, rồi trở về hiện đại, mỗi tội bị delay time 1 năm, vẫn chưa thắng cao thủ Địa Linh đỉnh phong như bà cô già của Thanh Hoa Thiên sẽ mang em đi. Nhưng mà...chưa thắng không có nghĩa là sẽ chết... Còn nhớ thằng Nguyên Hóa gì đó, nhưng mà thời gian trôi qua quá lâu, anh cũng suýt quên mất hắn rồi, nghĩ một chút rồi cải biến trạng thái thành Hạ Cửu Vĩ, ngang nhiên bước về đại hội.
======== Ở trên chỗ cao nhất đại hội =========
Con trai của Cuồng Đao Lý Chính Tắc Lý Minh cũng không chút yếu thế đứng lên:
- Tuyết bá phụ, Lý Minh cũng mến mộ tiểu muội đã lâu, nay dám to gan đứng trước mặt bá phụ cầu thân, mong bá phụ chấp thuận.
- Tuyết gia chủ, con trai trưởng của tại hạ anh tuấn bla bla bla... - Một cao thủ cũng lên "chào hàng" con trai mình, mặc dù biết không có bao nhiêu hi vọng nhưng mà biết đâu đấy, hắn cũng không muốn Tuyết gia cùng ma giáo kết giao.
- Tuyết gia chủ..... - Hàng loạt cao thủ khác cũng không chịu kém, bao nhiêu năm rồi mới có cơ hội như vậy, vừa nói lên ý muốn trèo cao của mình mà còn không bị người khác mắng chửi, có đạo lý, có đại nghĩa đúng là tốt thật.
Ngũ bá đã có 2 người tham gia vũng nước này, 2 người còn lại theo Đạo, theo Phật, không con không cái, không theo được. Dương Khang thấy mình vừa mới động một tí mà đã có nguyên một đàn châu chấu đu theo, đặc biệt là còn có ma giáo cũng muốn chen 1 chân vào nữa, thật là không biết tốt xấu, được, vậy cho ta xem, các ngươi lấy cái tư cách gì chen vào. Hắn mỉm cười ôm quyền bước lên nói:
- Thật nhiều thiếu niên anh tài đều ái mộ Trang muội như vậy, thật làm cho Dương Khang cảm thấy ghen tỵ, như vậy đi..Dương Khang cũng không phải thư sinh chân yếu tay mềm! Chúng ta mở ra lôi đài, ai lên đài đầu tiên sẽ là đài chủ và người đó có tư cách cầu thân với Trang muội, ai không phục đều có quyền lên đài khiêu chiến đài chủ, thắng hắn sẽ là đài chủ, thế nào? Hãy dùng chân tài thực lực để so sánh. - Hắn tính toán rằng mình càng ra vẻ không nhịn nổi, thật mất phong độ quân tử, manh động, nhưng như thế chắc chắn mọi người sẽ biết rằng hắn ái mộ Tuyết đại tiểu thư như thế nào, quyết không để người khác nhúng chàm.
- Được, cứ quyết định nhu vậy đi, chúng ta dùng thực lực chứng định. - Lý Minh mang tiếng là con của Cuồng Đao nên làm người cũng đủ cuồng, nào sợ cái gì.
Về phần Đại Nhật giáo bọn họ không hiểu sao giáo chủ lại đưa ra chủ ý này nhưng mà...nếu được thế này thì hay quá, bọn họ tin tưởng rằng thế gian này không ai có thể là đối thủ của giáo chủ nên rất vui vẻ đồng ý:
- Được! Cứ như vậy đi.
- Vậy còn đại hội chính thức thì tính sao? - Đạo Kiếm Tử, một trong ngũ bá là một người độc lập, không có gia thế như Tuyết gia và Dương gia, ông đứng lên hỏi vấn đề chính.
- Thì đương nhiên là tạm thời bỏ qua rồi, chờ xong hãy tính. - Liệt Hỏa Thiên Vương rất nhanh đáp. Đại hội lần này coi như là một mình Đại Nhật giáo mở, đương nhiên là đại sự của giáo chủ là nhất, cái gì cũng ở phía sau.
Lão trố mắt ra, từ khi nào bọn ma giáo lại trở nên giống bà mối thế kia? Nhưng mà lão cũng không quản được nhiều, lão đã được bạn thân là Khổ Hạnh đại sư nhắc nhở lần đại hội này có điểm quỷ dị, đừng tham gia vào.
Lúc này Lam Vũ cũng bước vào hội trường, với mái tóc trắng như tuyết kia...anh nhanh chóng lấy được sự chú ý của chúng nhân. Cuối cùng bị nhận định là một trong 2 quái nhân nhất đại hội, một tên ăn mặc quái dị, mà ăn mặc quái dị còn đỡ đi, tên còn lại thì cả người quái dị, da thì trắng hơn cả nữ nhân, tóc cũng trắng, thật là không giống người chỗ nào. Mười người tới trăm, trăm tới vài trăm, cả đại hội đa số đều bàn tán cả, Tuyết Tiên Nhan sau khi nghe được tin này, vội cho người mời Lam Vũ đi vào nhà mình, còn mình thì tiếp tục chạy đi tìm tỷ tỷ, chuyện này là chuyện cả đời của tỷ tỷ. Vừa lúc gặp Quỳnh Vô Ưu trên đường, cô kéo anh ta đi luôn, dù sao 2 người tầm nhìn vẫn tốt hơn 1 người, không biết giờ khắc quan trọng thế này tỷ tỷ lại đi đâu mất. Tìm đã nửa tiếng đồng hồ rồi mà vẫn không thấy đâu, mặc cho ngoài kia tranh nhau bể đầu, một số con cái nhà cao thủ bình thường làm sao chơi lại Dương Khang nên tìm cách chơi văn học các loại, Dương Khang đương nhiên càng diễn kịch, giả vờ nóng nãy, không nghe, nói cái gì thế gia võ học, thực ra hắn rất tự tin nhưng chỉ tự tin về vũ lực thôi, cũng không tự tin đến mức tự xưng về văn học mình có chỗ nào không thiếu sót, đa số thời gian dùng trong luyện võ nên hắn cũng không chắc có thể giỏi hơn bọn kia không, mà hắn là ai, Dương Khang Dương đại thiếu gia, sắp trở thành thần tiên rồi, sao có thể mất mặt trước đám phàm phu tục tử này được, hắn phải hoàn mỹ trong mắt người, nhất định phải thế...
Nói đến nhân vật chính trong lòng bao thanh niên ngoài kia thì đang tầm ngầm đi dạo, thuận chân đá mấy viên đá trên đường đi, trong lòng có chút bực dọc. Cô là ai? Tuyết gia đại tiểu thư, từ nhỏ nổi tiếng băng tuyết thông minh, học 1 hiểu 10, học võ càng nhanh, tuổi trẻ đã không có đối thủ, vậy mà sau bao nhiêu năm lưu lạc tránh né đông tây, giờ về đây một chút võ công cũng không còn đi đường còn thiếu chút nữa bị chút tiểu miêu tiểu cẩu ăn hiếp, mặc dù cô còn năng lực khác nhưng nó không phải năng lực của nơi này, mà còn là năng lực bị người nơi này bài xích, chán ghét, thậm chí là thù địch, cô sợ lộ ra sẽ bị quần hùng truy sát không thương tiếc. Tức mình lại đá hòn đá dưới chân, tất cả tại hắn, cô coi hắn là bạn, cô chỉ định mời hắn tới một nơi lớn hơn để phát triển thôi mà, cô cũng nói cái gì hợp tác phát triển thế lực ở đó đều là giả, người thường làm sao có thể tới nơi này sống chứ, thật lòng cô cũng nhìn ra được hắn thật sự có tài, cơ thể thật tốt để luyện võ, thấy động tác cứng nhắc của hắn cô cũng cho rằng hắn nói thật, hắn chưa bao giờ luyện võ, nhưng mà hắn lại lừa cô, mặc dù lúc đó cô tức giận nhưng cũng chưa dùng đến 1/10 sức lực thực sự, võ công cũng chưa dùng chỉ điều tiết cho nội lực chảy xuôi một chút cường hóa cơ thể thôi, vậy mà hắn nỡ lòng nào, hắn lừa dối cô, hắn...hắn hút hết công lực của cô, phế đi một thân võ công của cô, nếu không bây giờ chắc gì cô yếu hơn cha mình, võ công bí tịch của Băng lão sư phụ chính là tuyệt đỉnh thiên hạ, hắn còn hại cô suýt chết, may mắn hôm đó cô còn năng lực kia, không thì giờ không còn cơ hội tới đây rồi, nhưng mà hận thì hận, cô có thể làm được gì, mà cô cũng không muốn làm gì, cô là người con gái rất tham vọng, do từ nhỏ bất bình với chế độ trong nam khinh nữ nơi đây, tại sao con gái không được làm cường giả, không được làm bá chủ, suy nghĩ cứ lớn lên mỗi ngày, cho tới khi cô thấy được một thế giới như mong ước, nhưng cuối cùng cô vẫn là mất tất cả, không về nơi này với người thân thì đi đâu, còn chút năng lực kia thì ở thế giới đó mới có tiếng nói, ở nơi đây làm gì có chứ, tham vọng gì cũng ráng đè xuống nhưng tuyệt đối không chịu yếu thế, không chịu làm một nữ nhân yếu đuối, không chịu làm một cái bình hoa di động. Tên khốn kiếp, đừng để ta gặp lại, nếu không nếu không...
- Hừ! Tên khốn kiếp, cả đời này lẽ nào chỉ làm một phu nhân chiều chồng nuôi con. - Thì thầm nhỏ trong lòng, câu rủa này không biết cô đã thầm rủa bao nhiêu lần rồi, mà nghĩ lại cũng bình thường công sức mười mấy năm trời bị một người phá mất, không hận thì là thánh mất rồi.
Không biết kiếp số thế nào, đang bực dọc thì lại nghe tiếng hạ nhân nói:
- Hạ công tử! Bên này, nhị tiểu thư dặn ta đưa ngày đến đại sảnh, người có việc, tí sẽ quay lại tìm công tử! Thật ngại quá, mong công tử bỏ qua. - Hạ nhân này cười cười nói nói, nịnh nọt hết sức, hắn không biết cái gì đang xảy ra nhưng mà để nhị tiểu thư dặn dò kỹ như vậy có khi là.... thôi cứ tranh thủ nịnh.
Tuyết Tiên Trang nghe thế thì một tay làm búa, một tay làm bao (oản tù tì ấy) gõ vào nhau, à muội muội để ý tên này sao, để ta phải thử xem hắn như thế nào đã, còn hơn giành thời gian ra hận tên kia, Hạ công tử à, để xem... Ngẩng đầu lên e hèm một cái, cô lại giật mình, một nam nhân tóc trắng, lại tóc trắng, vừa nhìn đã không thấy thiện cảm rồi, gạch gấp...
Hạ nhân nghe thấy tiếng e hèm, quay qua bên phải thì thấy đại tiểu thư, vội vàng khòm người:
- Đại tiểu thư cát tường! Đây là Hạ công tử, bạn của nhị tiểu thư, nhị tiểu thư sai thuộc hạ dẫn Hạ công tử vào đại sảnh.
Đang ngó nghiêng xung quanh, Lam Vũ nghe hạ nhân giới thiệu đại tiểu thư gì đó, vốn trước kia nghe tiểu tam cũng hay nhắc tới nàng, để xem vị tỷ tỷ của nghĩa muội lớn lên như thế nào, rồi quay sang nhìn tính chào, ai ngờ kết quả làm anh thật sự...bất ngờ. Đại tiểu thư cũng vậy, nàng vốn cho tóc trắng là đã quá lắm rồi... Hai người chết trân nhìn nhau...
Thật ra trong mắt bọn họ đều là hư vô, mỗi người đều chìm đắm trong tâm tư mình. Tuyết đại tiểu thư thì nghiến răng nghiến lợi, cái miệng cũng linh quá, nói tới hắn hắn liền xuất hiện trước mặt mình, cái gì mà Hạ công tử, Hạ Cửu Vĩ sao? Xem ra đúng rồi, lẽ nào thấy còn chưa đủ, mình chưa đi tìm hắn tính sổ mà hắn lại truy sát tới tận đây, cẩn thận là trên hết, cùng lắm là sử dụng năng lực kia, cắn môi...
Lam Vũ thì ngạc nhiên, ế? Sao cô nàng lại ở đây, còn là đại tiểu thư của Tuyết gia, chị của tiểu tam nữa? Mà vừa rồi một chốc lát khi cô nàng nhìn thấy mình hình như lóe lên một chút căm ghét thì phải? Anh đã làm gì nên tội? À à nhớ rồi, nếu suy đoán của mình là đúng thì coi như là mình có lỗi vậy, nhưng mà cũng đâu có gì ghê gớm, tin tưởng với năng lực của anh thì chút công phu này còn không để vào mắt, tí xin lỗi rồi tìm cách bồi thường là dư sài rồi....
Mặc dù trong tâm đều có ý nghĩ khác lạ nhưng mà người ngoài nhìn vào thì hơi giống...nhìn nhau say đắm. Đám hạ nhân cũng không dám chen vào cái gì, mà định mệnh loại S kiểu gì đó đột nhiên lấp lánh, Tuyết Tiên Nhan từ phía sau Tuyết Tiên Trang thấy chị liền chạy lại(có bức tường ngăn nên không thấy được Lam Vũ)! Còn sau lưng Lam Vũ thì có Quỳnh Vô Ưu, chỉ là được tam muội bảo tới đại sảnh gặp nhị đệ, chơi với hắn một chút, thấy cái lưng tóc trắng xóa thì không cần nhìn mặt cũng biết nhị đệ rồi, sao hắn lại đứng như trời trồng thế?
- Đại tỷ(Nhị đệ)! - Hai người cùng gọi nhưng vẫn không thấy đối phương quay lại nhìn mình.
Chạy ra trước mặt định vẫy tay trước mắt xem có bị gì không thì thấy 2 người nhìn nhau...có chút "đắm đuối". Tuyết Tiên Nhan há hốc mồm:
- Này! Này! Đại tỷ, nhị ca! Hai người quen nhau à?
Lúc này mới để ý có người trước măt mình, một người đang nghĩ kế trả đũa, một người thì tìm cách xin lỗi mới sực tỉnh:
- A! Không quen(Có)! - Sau đó Tuyết Tiên Trang trừng mắt Lam Vũ, sau đó mới để ý mình thất thố, rất nhanh lấy lại cảm xúc, mỉm cười rất ôn nhu.
- Hạ công tử! Ngươi quen ta sao? - Tiên Nhan ngơ ngác, lẽ nào thật sự không quen, mà là nhị ca gặp đại tỷ đã nhất kiến sinh tình(sét đánh).
Lam Vũ biết con nhỏ này nó nội tâm sâu lắm, làm người khó đoán, ai biết nó nghỉ gì, nhưng mà mình cũng không có gì ngại, có sai thì phải sửa, tư tưởng hiện đại, không gò bó, không hoa ngôn xảo ngữ, cũng chẳng dùng lời lẽ hoa mỹ ngon ngọt:
- Xin lỗi, Trang! Là V...là tui không biết, ngày đó tui không cố ý, lúc đó tui cũng không biết là Trang! Mãi sau này mới biết, tui sẽ trả lại nhiều hơn thứ Trang đã mất. - Lam Vũ cúi đầu xuống, xin lỗi một cách chân thành bằng tiếng việt, dù sao thì cái này vẫn là dễ nói hơn dùng ngôn ngữ nơi này, lại có vẻ thật hơn.
Hai người không biết nhị ca(đệ) đang nói cái gì vậy? Gặp người đẹp nên choáng váng, mê sảng? Tuyết Tiên Trang đương nhiên là Tuyết Trang mà Lam Vũ đã gặp ở hiện đại rồi, chỉ là lúc nhỏ đam mê quyền lực và võ lực, lén lún trộm đi bí kíp võ công của Băng lão quái trước mặt Võ Lâm đồng đạo, bị truy sát với lại trong bí kíp của Băng lão quái có nói rõ muốn tu thành mật tịch bí điển này phải trường kỳ ở trong hầm băng giá lạnh mà ở Võ Lâm cảnh hai mùa mưa nắng đông thì chỉ có tuyết rơi, băng có có thì cũng thỉnh thoảng mùa đông mới có, đào đâu ra hầm băng cả năm cho cô tu luyện, mà chỉ có một thế giới khác mới có, ngày xưa Băng lão quái cũng sống trên đỉnh Himalaya luyện công mới có được ngày trở thành đệ nhất thiên hạ mà cô lại rơi nơi khác, không phải đỉnh Himalaya nhưng mà thời gian khác nhau, nơi đó chỉ cần có tiền thì bao nhiêu cái hầm băng chả có, với trí thông minh và vũ lực thì không khó để tạo thành một thế lực giang hồ nho nhỏ rồi các loại mánh khóe và cơ hội để làm giàu kiếm cha mẹ làm bù nhìn cũng không khó! Hai người mỗi người đều nói một câu:"Có duyên sẽ gặp lại?", quả nhiên là có duyên...Chỉ là Hạ Cửu Vĩ nói với Tuyết Trang sau khi cứu nàng, còn Tuyết Trang lại nói với Lam Vũ lúc rời bỏ thế giới hiện đại, thế nên nàng còn chưa biết gì. Nghe lời xin lỗi chân thành của đối phương, Tiên Trang lại không thèm quan tâm, nói đùa, làm gì có chuyện dễ dàng như thế, có ngon để ta phế đi rồi ta lại xin lỗi nhé, ta hứa sẽ chịu trách nhiệm luôn! Hừ lạnh trong lòng nhưng ngoài mặt lại cười tươi hơn:
- Hạ công tử, ngươi nói cái gì đó, ta không hiểu? Có phải mê sảng không? - Cười tỏa nắng.
- Đúng vậy nhị ca! Ngươi làm sao vậy? - Tuyết Tiên Nhan chạy lại hỏi.
- Nhị ca? Tiểu Nhan, muội nói ta nghe xem! Vị này chính là nhị ca chân yếu tay mềm mà muội nói? - Cố ý nói đía.
- Đại tỷ!!! Muội khi nào nói chân yếu tay mềm, chỉ nói là không biết võ công thôi mà, người ta là văn nhân, tỷ nói như vậy không được! - Dùng dằn, quay qua nhìn Lam Vũ nháy mắt, hiểu lầm, hiểu lầm thôi.
- Haha! Hạ công tử, có đúng không? Tiểu Nhan nói ngươi là văn nhân không biết võ công? Xem xem, da ngươi kìa, còn trắng hơn ta, thật ghen tỵ đó nha. - Nàng không từ thủ đoạn nào, cho hắn mất mặt cũng được.
Lam Vũ có chút buồn bực, cô nói xấu tôi sao? Xin lỗi, tôi chả ngại, nhưng mà cũng phải phản bác chút:
- Xin lỗi Trang rồi! Ta đúng tên là Hạ Cửu Vĩ nhưng ta không phải họ Hạ, cũng không phải công tử, có thể gọi là Cửu, còn nữa, ta thật sự không biết võ công, càng không phải văn nhân, nhưng lại không phải...không phải chân yếu tay mềm! Tin tưởng ta, ta sẽ trả lại cho nàng, kể cả vốn lẫn lời! - Mọe bà, lấy có chút nội lực còn không đủ cho ta tiến được một nấc level, làm như chịch xong chạy không bằng.
Ngơ ngác toàn tập, thực sự mê sảng rồi sao? tên Hạ Cửu Vĩ mà không phải họ Hạ? Nói đùa gì vậy. Thấy đối phương nghiêm túc giải thích như vậy, Tuyết Tiên Trang cũng thấy có chút..loạn, thằng này có vấn đề à? Nói năng lộn xộn, câu trước tát vào mặt câu sau, câu cuối là sao? Để cho cô tin tưởng hắn, chờ hắn trả lại nội công à, làm sao cho lại, lẽ nào truyện hết công lực của hắn sang?
- Nhị ca!! Huynh nợ tỷ tỷ cái gì à? - Đưa tay lên trán Lam Vũ rờ xem có nóng không.
- Một chút, nhưng rất nhanh sẽ hết thôi, hiểu lầm thôi. - Đúng là chỉ có chút xíu mà, sau này cô nhất định cảm thấy may mắn tôi phế cô đi.
Tuyết Tiên Trang vốn giả vờ không quen biết Lam Vũ, biểu cảm đang rất tự nhiên, cứ ra vẻ anh thấy người quen bắt quàng làm họ vậy, ai ngờ nghe hắn nói từ "một chút" khiến cô không kiềm chế được cảm xúc:
- Một chút! Chỉ một chút, anh nói lại tôi coi! Anh coi đó là một chút sao, đồ ngụy quân tử, tôi ghét anh! - Khóe mắt đã có chút ước, dù sao cô cũng là con gái, mạnh mẽ đến đâu cũng là con gái, mười năm khổ luyện võ học, thêm 7 năm chịu lạnh chịu rét ngồi im bên hầm đông lạnh mà hắn nói chỉ có một chút, lần trước lúc mới xảy ra truyện cô đã ráng khóc cho hết, tự hứa sẽ không buồn lòng về chuyện này nữa vậy mà... Lần này cô nói thẳng bằng tiếng việt, cô không muốn đứa em mình biết cái gì, chưa rõ mối quan hệ giữa hắn và em cô ra sao, không tiện phá.
Quỳnh Vô Ưu thì tin tưởng Lam Vũ, chỉ đứng đó nhìn, không liên quan tới mình, cũng không tiện chen vào, còn Tuyết Tiên Nhan thấy chị bắt đầu "mê sảng" giống nhị ca, hình như 2 người đang nói chuyện bằng thứ ám hiệu gì đó mà cô không hiểu, lại thấy chị khóc. Hung hăng nhìn qua Lam Vũ:
- Nhị ca!!!!(nghiến từng chữ) Huynh làm chuyện gì có lỗi với tỷ tỷ đúng không? Huynh với tỷ ấy quen biết bao lâu rồi. - Thật tưởng Lam Vũ "ăn" xong bỏ chạy, giờ gặp lại người ta muốn chịu trách nhiệm.
Vừa nói hết câu đã bị Tuyết Tiên Trang nhéo lỗ tai, nở nụ cười hoa nói:
- Nha đầu này! Lại nghĩ bậy, đừng tưởng tỷ tỷ không biết muội nghĩ gì, ta không quen biết hắn! Còn nghĩ nữa đừng trách ta độc ác! Có gì muốn nói mau nói, không phải muội đi tìm ta sao? - Trí thông minh vẫn cao như trước, khả năng đọc và đoán tâm như thần.
- Thật không quen biết? - Cô không nhìn tỷ tỷ mà nhìn Lam Vũ.
Lam Vũ cau mày nhìn Tuyết Tiên Trang, nhưng mà ngẫm lại thì tôi mắt éo gì phải theo ý cô, nợ thì tôi trả, nếu không phải là cô đối với tôi tốt, cho tôi nhiều gợi ý, còn muốn giúp tôi lúc ở thế giới hiện đại thì giờ tôi mới không thèm quản, nhưng mà ít nhất tôi và cô từng coi nhau là bạn thân, đúng không?
- Có quen! Muội đừng nghe lời cô ta, cô ta đang cố trốn tránh để tìm cơ hội chọc phá mà thôi. Mặc dù ta không cố ý, nhưng vẫn là ta sai, ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng. - Đừng tưởng anh hiền, anh không biết chơi mưu kế, mặc dù đúng là không biết thật nhưng mà ít nhiều cũng đọc qua không ít truyện tiểu thuyết nhé, vẻ mặt chân thành nhìn Tuyết Tiên Trang.
Tuyết Tiên Trang muốn tức nổ phổi, hắn..hắn lời nói ám muội, muốn ám chỉ cái gì đây, hắn chịu trách nhiệm gì với cô? Éo biết, trả nội lực lại đây... Hắn cố ý muốn người xung quanh hiểu lầm, nhưng...tức thì tức, muốn chơi mưu kế với cô, nhìn hướng nào thì hắn vẫn còn non lắm, cô mới không thèm giải thích với người khác, giờ cô không tiện ra tay nhưng người khác thì không phải không thể.
- Xì, nhớ lấy! Ta chờ ngươi. - Nói với giọng nhỏ nhỏ, còn kèm theo cái cúi đầu.
Lam Vũ mở to mắt ra, cô nàng không ngại? Không quấn quýt giải thích với người khác sao? Còn hùa theo anh? Nhưng mà..anh nghĩ mãi vẫn không ra, thế thì cô được lợi ích gì ngoài việc bị người khác hiểu nhầm? Anh vốn không có nghĩ đến cô sẽ lợi dụng người khác đã kích mình, dám sao? Mà có dám thì làm được gì, chả nhẽ mời con hổ kia! Anh mới không tin cô mời được hắn, mời được hắn thì cô cũng chả thèm luyến tiếc chút nội lực kia rồi. Nhưng Lam Vũ tính sai rồi...Tuyết Tiên Trang có khi...mời được, chỉ là không biết để mời thôi!
- Tỷ...tỷ!! Lẽ nào... - Tuyết Tiên Nhan cho rằng liệu có thể trong thời gian nhị ca mất tích thì gặp đại tỷ hay không? Rồi họ xảy ra chuyện gì?
- Tiểu Nhan!!!(gằn từng chữ) Cẩn thận cái miệng của muội! Tới việc chính đi! Có chuyện gì?
- A, mãi để ý nhị ca với tỷ tỷ ta quên mất! Nguy rồi, nguy rồi, ở đại hội người cầu hôn tỷ rất nhiều, cha cũng không cách nào cản bọn họ, bọn họ còn đòi so tài đánh nhau để dành tỷ nữa, hẹn nhau ai thắng sau cùng sẽ là phu quân của tỷ.
- Cái gì! Bọn họ dám? Cha sao la... - Nói tới đây cô nàng ngừng, nghĩ lại chuyện này...cũng tốt, coi như một cơ hội. Liếc Lam Vũ:
- Cửu ca! Đến lượt ngươi thể hiện thành ý của mình, cố gắng lên! - Tưởng ngươi vô đối trên đời sao? Để cho ngươi thấy anh tài của võ lâm ta.
- Cửu ca???? - Tuyết Tiên Nhan nghi hoặc, sau đó mỉm cười như hoa, xác định tư tưởng trong lòng mình, Lam Vũ nhìn qua, lườm nàng một cái, con bé này, éo phải như em nghĩ đâu, rồi lại ngó chính chủ, giả vờ lực bất tòng tâm:
- Trang à! Ta thật sự không lừa dối cô, không biết võ công đâu! Tùy cơ ứng biến thôi. - Anh biết ở cái xã hội này chuyện chiêu hiền kén rể bằng hình thức này cũng bình thường thôi, chả có gì ghê gớm hay vi phạm thuần phong mỹ tục cả, đúng tư tưởng cha mẹ đặt đâu con ngồi đó! Tuy vậy nhưng mà nếu như cô thật sự không thích mấy người kia, anh sẽ không ngại làm một chiếc gậy thọc bánh xe, chỉ cần cô không ngại mang tiếng thì anh ngại gì, nhưng mà ở bên ngoài sao cũng được, anh biết cô trước kia chỉ coi anh là bạn, anh cũng vậy, đã thế anh còn có người yêu rồi, không thể bắt cá hai tay, 2 người biết trong lòng có suy nghĩ như thế là đủ, sẽ không xảy ra điều gì đáng tiếc(nhát như cáy, tư tưởng mới mẻ quá mà).
- Hừ! Ta chờ biểu hiện của huynh, Cửu ca! Đừng để ta thất vọng, đừng để công sức của ta thất vọng. - Ý chỉ nội lực của nàng không thể nào phế như vậy được, hút hết rồi còn không làm được gì thì đừng trách.
Không thèm nói lại nữa! Tuyết Tiên Trang không hiểu gì nên càng lo lắng:
- Hừ, không nói với nhị ca nữa! Đại ca, huynh giúp tỷ tỷ ta được không? Nghe nói võ công huynh cũng khá mà, tham gia đấu võ đi. - Vẽ mặt cầu khẩn, nàng không muốn tỷ tỷ bị mấy tên thô tục chỉ biết đánh đấm ngoài kia hái mất, còn chưa kể hình như tỷ tỷ và nhị ca có gì đó, nhị ca không có võ thì cũng thôi đi, đành nhờ đại ca, nàng cũng không rõ võ công của bọn Dương Khang thế nào, nếu nàng rõ thì cũng không nhờ Quỳnh Vô Ưu, nhưng mà..nàng cũng coi như chính xác, vì Quỳnh Vô Ưu không chỉ đơn giản là Quỳnh Vô Ưu.
- Không thể! Ta chỉ học vài ba võ mèo cào, thật sự không so được với bọn họ, ta đi trước đây! - Nãy giờ trầm tĩnh đứng nghe 3 người nói chuyện, bình thường anh sẽ không chen vào mấy chuyện tình cảm thế này, vì trong lòng anh đã có hình bóng một người con gái rồi, dù chỉ là đơn phương, nhưng anh cũng như Tiên Nhan hiểu lầm Lam Vũ với Tuyết Tiên Nhan có chuyện gì, là đại ca, anh không thể để "ngươi thương" của nhị đệ mình chạy mất, vì thế anh sẽ tham gia vào vũng nước đục này, đương nhiên không phải với tư cách Quỳnh Vô Ưu mà là Vô Danh ma đầu, một năm qua võ công của anh tiến triển càng nhanh, giờ đây anh rất tự tin với võ công của mình.
Thấy đại ca đi mất, Tiên Nhan cũng cười khổ, giờ biết nhờ vào ai, hung hăng liếc nhị ca mình, bất tài, đến người yêu còn giữ không được. Lam Vũ đương nhiên mẩn cảm với các ánh nhìn tập trung lên mình:
- Này, đừng nhìn ta với ánh mắt đó! Chúng ta thuận tiện tới võ đài coi bọn họ đánh nhau đi, nhất định rất thú vị. - Cười tỏa nắng, Lam Vũ đưa tay, ý mời 2 cô nương đi trước.
- Caaaaa!!
- Tiểu Nhan! Cửu ca nói đúng, mau đi coi náo nhiệt thôi, hì hì.
Cô ngẩn ngơ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao đến cả tỷ tỷ cũng thờ ơ vậy? Hay là mình nghe nhầm, mấy tên kia cầu hôn không phải tỷ tỷ mà là mình? Tuyết Tiên Trang nhìn Lam Vũ nháy mắt một cái, ý là chờ xem cậu thể hiện thế nào.
Lam Vũ cười khổ, xem ra có duyên thật rồi, lần đầu tiên gặp nàng, cũng tình huống tương tự còn gì, được cái hơn là lần đó nàng cho mình 500k để mình giả làm bạn trai, đuổi đi cái đuôi theo đuổi nàng. Lần này thì chả có lương bổng gì sất, còn mệt hơn năm đó....
========Lời tác giả====
fb.com/kai2552.ms thảo luận mạnh lên nào các bạn.