“Tiểu Thiên Nhi, nhốt mình trong phòng làm gì thế? Ra ăn táo này.” Mẹ Cát gõ gõ cửa phòng Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên thiếu chút nữa giật nảy lên khỏi ghế, nhanh chóng chỉnh trang lại quần áo ra mở cửa cho mẹ: “Con vừa nói chuyện công việc với đồng nghiệp, đã hai tháng không đi làm rồi, dồn lại nhiều vấn đề quá.”
Cát Tiểu Thiên hiếm thấy nói dối một lần, nhưng mẹ Cát cũng không nghi ngờ, đẩy chỗ táo đã gọt sạch vỏ vào trong tay con trai, “Có việc với đồng nghiệp thì cứ nói chuyện đi, nhưng đừng có tranh chấp gì đấy nhé, trông mặt con đỏ không kìa.”
Cát Tiểu Thiên theo bản năng sờ sờ mặt mình, đang không biết có nên giải thích hay không thì chiếc điện thoại trên bàn vang lên, coi như cứu hắn một lần.
Nhưng vừa nhìn thấy tên hiển thị, hắn cắn một miếng táo thật to trước, sau đó mới vừa nhai vừa a lô một tiếng.
“Ăn cái gì đó?” Diêu Diệu ở đầu dây bên kia rất tò mò hỏi.
“Táo.” Cát Tiểu Thiên cố ý rột rột rột rột làm ra động tĩnh thật lớn.
Diêu Diệu chậc một tiếng, “Mau ăn đi, ăn xong còn nói vào việc chính.”
Cát Tiểu Thiên bỏ táo xuống: “Anh nói luôn đi.”
“Anh gửi một phần tư liệu cho em, em xem một chút rồi cho anh một lời khuyên, ngày mai anh nhất định phải khiến bên kia gật đầu!” Lúc nãy Diêu Diệu ngửa mặt nằm trên giường chẳng làm gì, cảm thấy hao phí thời gian như thế thực sự chẳng thể giải quyết được vấn đề, bèn nhanh chóng quyết định quay trở lại tiếp tục làm việc mới là sáng suốt.
“Ừ, để em xem xem, cúp trước nhé.” Sau khi Cát Tiểu Thiên nhận được văn kiện thì nghiêm túc xem qua một lần, Diêu Diệu đã ghi rõ ý kiến của bọn họ và cả bên đối tác.
Hạng mục lần này là dựng sân khấu hình chữ T cho một tuần lễ thời trang, cứ ý kiến giằng co không xong là bên phía tài trợ, bọn họ muốn bố trí của tuần lễ thời trang phải mang đến một cảm giác cao cấp giống với nước ngoài, bên Diêu Diệu thì lại thấy theo tuyên bố lần này tất cả đều là nhà thiết kế trong nước, vì vậy trong phong cách hiện đại vẫn nên kết hợp một chút yếu tố mang dấu ấn Trung Hoa, hai luồng ý kiến này đúng là rất khó để thống nhất.
Cát Tiểu Thiên xem thêm mấy lần, cảm thấy hai luồng ý kiến này đúng là không thể dùng phương thức thỏa hiệp để đi tới thống nhất được, nhưng xem thái độ của hai bên thì thấy cũng đều là người không muốn nhượng bộ cả.
Tiểu Thiên Nhi nhắn tin cho Diêu Diệu: Không phải chúng ta chỉ phụ trách dựng sân khấu thôi sao, không bằng cứ theo ý của phía tài trợ đi?
Diêu Diệu: Đồng chí Cát Tiểu Thiên à, thái độ làm việc của em thế này là có vấn đề rồi, cả công trình đó là mặt mũi của chúng ta, thành công thì cũng không nhất định sẽ có người nhớ được mình, nhưng nếu không thành công thì khẳng định chúng ta sẽ bị chửi đó!
Lời Diêu Diệu nói là sự thật, Cát Tiểu Thiên tưởng tượng biểu tình hiện tại của y, vui vẻ trả lời: Được rồi, em đã cảm nhận được thái độ của anh, đợi một lát.
Nói rồi cũng đi lục tìm tư liệu của mấy nhà thiết kế có tên tuổi lớn tham gia buổi diễn lần này.
Diêu Diệu chờ chán, bèn cứ một lúc lại gửi qua một biểu cảm, Tiểu Thiên Nhi cũng tiện tay nhắn lại một biểu cảm khác, biểu thị hai người vẫn còn đang trực tuyến.
Khoảng một tiếng sau, Cát Tiểu Thiên gửi cho Diêu Diệu một ý tưởng hoàn chỉnh.
Ý tưởng của Cát Tiểu Thiên là dựng một sân khấu với với thiết kế nhỏ gọn, có thể phối hợp nhiều loại phong cách, sau đó cứ mỗi buổi biểu diễn lại căn cứ theo đặc điểm của từng nhà thiết kế mà bố trí.
Diêu Diệu xem xong thì lập tức triệu tập mấy người phụ trách hạng mục mở một cuộc họp trực tuyến, đương nhiên trong nhóm trò chuyện cũng có cả Cát Tiểu Thiên.
Mấy người phụ trách hạng mục này vốn bị chơi cho một vố đến điên cả đầu, giờ đang là buổi tối lão đại lại đột nhiên gọi họ mở cuộc họp, vì vậy phương án của Cát Tiểu Thiên căn bản đã đẩy ngã trọng kiến sau cùng của họ, người này so với người kia tranh luận chỉ có hơn chứ không kém.
Diêu Diệu không ngăn cản, Cát Tiểu Thiên cũng không nói chuyện, đợi tất cả mọi người xả cơn tức xong, hắn mới từng bước giải thích ý tưởng của mình.
Dần dần, tất cả mọi người đều tham gia vào cuộc thảo luận, cuối cùng vào khoảng một giờ sáng, bọn Diêu Diệu đã đưa được ra một phương án hoàn toàn mới, lão đại lên tiếng, ngày mai nhất định phải dùng phương án này khiến phía tài trợ gật đầu! Mọi người ai nấy cũng đều bắt đầu chuẩn bị, không muốn chậm trễ thêm một chút nào nữa.
Mọi người trong cuộc trò chuyện đều thoát ra hết, chỉ còn lại Diêu Diệu và Cát Tiểu Thiên, “Không có chuyện gì nữa đúng không? Em đi ngủ nhé?” Cát Tiểu Thiên dụi mắt, thời gian dưỡng thương của hắn đã quá dài, vì vậy lúc này không chỉ buồn ngủ mà mắt còn vừa đau vừa mỏi đến mức sắp chảy cả nước mắt.
“Mau ngủ đi, ngày mai chờ tin thắng lợi của bọn anh!” Diêu Diệu lập tức tắt cuộc trò chuyện nhóm.
Cát Tiểu Thiên lắc đầu tắt máy tính, nhưng hắn vẫn thật lòng hi vọng ngày mai bọn Diêu Diệu sẽ giải quyết được ổn thỏa với bên tài trợ, nhanh chóng trở về.