Ba Diêu nhìn đồng hồ, “Tiếu Tiếu, vẫn chưa rửa xong à?”
“Rửa xong rồi!” Diêu Ức Khải biết đây là mấy người lớn đã nói chuyện xong.
“Vậy chúng ta về thôi.”
“Dạ.”
“Ba, không thì cho Tiếu Tiếu ở lại đi.”
“Con không mang bài tập theo…” Bạn nhỏ Diêu Ức Khải nghe ông nội nói muốn đến đây thì vội vã đòi theo, cái gì cũng không mang, giờ mới có chút hối hận.
Cát Tiểu Thiên cùng Diêu Diệu tiễn ba Diêu với Tiếu Tiếu đến cổng lớn của tiểu khu, nhìn bọn họ lên xe taxi xong mới quay về.
“Tiểu Thiên Nhi.” Diêu Diệu kéo tay Cát Tiểu Thiên.
“Ừm?” Cát Tiểu Thiên vậy mà cứ để cho y kéo, đây là bên ngoài đó, mặc dù mật độ dân cư trong tiểu khu không cao, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người đi qua nha.
Diêu Diệu nghiêng đầu nhìn một chút, nắm càng thêm chặt hơn: “Chờ em hoàn toàn bình phục rồi, theo anh về nhà đi.”
“Ừm.” Khóe miệng Cát Tiểu Thiên hơi giương lên.
Diêu Diệu cảm giác trong lòng cứ như vừa được một chiếc lông vũ gãi lên vậy, vì vậy lôi người bước thật nhanh về nhà.
Tiến vào trong nhà, Diêu Diệu đặt Cát Tiểu Thiên lên cửa chính, nhưng mà không dám đè lên, chỉ là ấn lại bả vai hắn, “Hôn một chút thôi, được không?”
Cát Tiểu Thiên lườm y một phát, lòng nói trước đây sao chẳng bao giờ thấy anh lịch sự như thế hả? Giương tay vòng qua cổ Diêu Diệu, tự mình chủ động tiến tới.
Đã gần một tháng không chạm qua người trước mắt, tuy là biết nên cẩn thận, nhưng vẫn khó có thể khống chế, Diêu Diệu không thể làm gì khác ngoài dán chặt tay lên tường, đỡ phải không nhịn được mà sờ loạn.
Cát Tiểu Thiên dường như không hiểu dụng ý của Diêu Diệu, một tay âm thầm luồn vào trong lớp áo trên lưng Diêu Diệu làm loạn.
Diêu Diệu cắn một cái vào môi Cát Tiểu Thiên xem như lời cảnh báo.
Cát Tiểu Thiên lại càng làm trầm trọng thêm, từ sau lưng thẳng thắn mò xuống phía bụng dưới, mắt thấy chỉ xuống chút nữa là ngọn lửa này sẽ được thắp lên, Diêu Diệu không thể không thả ra trước, nắm lấy cằm Tiểu Thiên Nhi: “Đây là lúc đùa với lửa hả?” Thanh âm nghe có chút khàn khàn.
“Nhưng em muốn chạm vào anh, làm sao bây giờ?” Cát Tiểu Thiên dùng một vẻ mặt vô cùng chính trực mà nói khiến Diêu Diệu chẳng có biện pháp nào đáp lại.
“Anh nhận thua!” Diêu Diệu hung tợn gặm lên cổ Cát Tiểu Thiên, sau đó cực kỳ lưu loát cởi quần Tiểu Thiên Nhi ra, nắm Tiểu Thiên nhỏ vào trong tay. Sau đó hướng nơi đã đứng lên của mình tới: “Em cũng đừng khách khí.”
Cát Tiểu Thiên đương nhiên không có ý định khách khí, chỉ là trước khi chào hỏi Tiểu Diệu nhỏ, hắn vẫn gặm tới phía trước một cái, không thể chịu thiệt được.
Chỉ dùng tay thư giải hai thằng nhóc đói bụng đã lâu mà nói khẳng định là không đủ, nhưng có một chút còn hơn không, dù sao cũng tốt hơn cứ như vậy mà bỏ đói luôn ba tháng, chỉ có điều Diêu Diệu vừa phá giới giờ nghĩ đến còn phải nhịn thêm hơn một tháng nữa thì đau đầu, dĩ nhiên đầu của Tiểu Diệu nhỏ còn đau hơn.
“Thiên Nhi, chúng ta thuê một dì đầu bếp đi?”
“Em nấu ăn không ngon?”
“Đương nhiên là ngon, nhưng giờ không phải là lúc để em say mê nấu ăn đâu, để anh thuê một dì tay nghề tốt, dành thời gian mà tầm bổ, không chỉ dưỡng cho tốt xương cốt mà người cũng phải tăng cân lên một chút mới được.” Diêu Diệu tính toán vô cùng kỹ lưỡng.
Cát Tiểu Thiên suy nghĩ một chút, “Nếu không để em về nhà ở đi, thuê người lạ đến có phần không tiện lắm.”
“Em về nhà thì không phải là lộ rồi sao? Sau đó chú dì lại nghĩ anh là một thằng lừa đảo thì làm sao bây giờ? Hơn nữa em về nhà rồi anh đừng nói là ăn không được, ngay cả nhìn cũng không thấy, qua ngày thế nào đây.” Diêu Diệu kiên quyết không đồng ý.
“Vậy… Hay cứ để em tự làm đi, trên mạng có công thức mà, không thì sẽ hỏi Phùng Gia Bình.” Cát Tiểu Thiên phi thường không muốn để cho người ngoài vào một nơi vô cùng riêng tư là nhà này.
“Anh chỉ là không muốn em mệt thôi mà?”
“Người ta ở cữ mà còn phải hoạt động một cách thích hợp, tự mình em làm một bữa cơm thì có thể mệt đến mức nào chứ?” Cát Tiểu Thiên liếc Diêu Diệu một cái.
Diêu Diệu thiếu chút nữa dính lên ánh mắt kia.
Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, là điện thoại di động của Cát Tiểu Thiên.
Tiểu Thiên liếc mắt nhìn di động, quay đầu nhìn Diêu Diệu, “Tiếu Tiếu.”
Diêu Diệu ra hiệu bảo hắn nghe.
“Tiếu Tiếu? Làm sao vậy?”
“Ba nuôi, con với ông nội về đến nhà rồi, báo với ba một tiếng.” Giọng Tiếu Tiếu giòn tan, Cát Tiểu Thiên lại ngây ngẩn cả người, kín đáo đưa di động cho Diêu Diệu.
Diêu Diệu nói vài câu với con trai xong, cúp điện thoại, “Tiếu Tiếu nói gì?”
Cát Tiểu Thiên không đáp, đưa bàn tay đến bên mép Diêu Diệu: “Anh cắn một cái đi.”
“Sao lại thế?”
Bởi vì Diêu Diệu không phối hợp, Tiểu Thiên Nhi dứt khoát bắt lấy tay y cắn một cái, dù sao cũng để xác định xem đây là thật hay là mơ.
Ban đầu còn thật sự dùng chút sức, sau đó lại biến thành nghiến nghiến, cuối cùng thẳng thắn duỗi đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm hai cái.
Diêu Diệu thả mình lên ghế sô pha, thở dài một tiếng: “Hôm nay đúng là muốn mình chết đây mà!”